DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kim Tiền Bang
Chương 30









CHƯƠNG 30

Vì một ai đó nhất thời lên cơn, tín vật của Kim Tiền Bang được định ra.

Bỏ qua vẻ mặt không thể đỡ được của hai người còn lại trong phòng, một ai đó tiếp tục tự sướng.

“Cái này rất đặc biệt a, so với một cái lệnh bài có giá trị hơn nhiều!”

Tuy rằng không muốn nói, nhưng Lãnh Duệ quả thật không thể không nói: “Tiểu Phi huynh, ngươi tùy tiện tìm một đồng tiền bảo là tín vật, vậy không phải sau này ai cũng có tín vật của quý bang sao?” Lãnh Duệ không nói ra, nhưng ngầm ý là “Ta dùng Thiên Ý Chỉ đổi lấy một đồng tiền, không phải là lỗ to sao!”

Tiền Tiểu Phi có trì độn đến mấy cũng nghe ra ý tứ của Lãnh Duệ, đang nghĩ không biết phải ứng đối ra sao, ý tưởng chợt xẹt qua đầu. Hắn liền lấy lại đồng tiền trên tay Lãnh Duệ, xòe tay ra trước mặt Kim Hàn: “Lấy châm ra!”

Gì? Kim Hàn nhất thời không kịp hiểu. Tiền Tiểu Phi đôi khi nói năng ngắn gọn đến làm người ta phát điên.

Thấy Kim Hàn không nhúc nhích, Tiền Tiểu Phi giận dỗi quay sang: “Ta nói ngươi lấy châm từ trong gói đồ ra.”

Châm trong gói đồ? Kim Hàn nhíu mày suy nghĩ một lúc, trong bọc đồ trừ quần áo với bạc, chỉ có mỗi mấy cái lệnh bài, châm ở đâu ra? Chẳng lẽ là… ám khí của mình!?

Nghĩ vậy, Kim Hàn kỳ quái nhìn Tiền Tiểu Phi, liền nhận ngay được một ánh mắt khẳng định, lại còn khuyến mãi thêm một câu: “Một cây là đủ rồi.”

Rơi vào đường cùng, Kim Hàn đành phải xoay người tìm gói đồ.

Tình cảnh này, vào trong mắt Lãnh Duệ cực kỳ giống “tướng công hoàn toàn bất đắc dĩ phải cam tâm tình nguyện bị nương tử vênh mặt hất hàm sai bảo”, càng khiến hắn tin tưởng vào tưởng tượng của mình.

Kim Hàn lấy ra một ngân châm dài khoảng mười cm, đưa cho Tiền Tiểu Phi, sau đó ung dùng chờ xem Tiền Tiểu Phi làm gì. Hắn có dự cảm, tên kia lại nghĩ ra cái gì kỳ quái rồi.

Lãnh Duệ vẫn còn đang bị ánh hàn quang từ ngân châm hấp dẫn, tự hỏi thứ này rốt cuộc là vậy gì, liền nghe thấy một thanh âm ghê rợn vang lên.

Đó là một thanh âm tuyệt đối người thường không ai chịu nổi, hoàn toàn có khả năng phá họa trung ương thần kinh con người, cho nên hai người kia không thể chịu nổi chỉ có thể vội vã bịt tay, đồng thời ném một cái nhìn sát nhân về phía “đầu sỏ tội lỗi.”

Mà Tiền Tiểu Phi tiên sinh của chúng ta không thấy gì khác thường cũng không phát hiện xung quanh khác thường, đang khoái hoạt dùng ngân châm cọ cọ kéo kéo đồng tiền.

“Dừng lại -” Kim Hàn cuối cùng chịu không thấu, bắt Tiền Tiểu Phi dừng lại, yếu ớt nói: “Có thể nói cho ta biết ngươi đang làm gì không?”

“Khắc dấu a!” Tiền Tiểu Phi coi như không nhìn thấy mặt nam nhân trắng bệch, trả lời như chuyện đương nhiên, “Ta muốn làm ra đồng tiên độc nhất vô nhị của Kim Tiền Bang!”

Sau lời nói hùng hồn, lại là một tràng âm thanh ghê rợn.

Một lúc lâu sau, đồng tiền rốt cuộc làm xong. Tiền Tiểu Phi khoái trá đem tác phẩm giơ ra trước mặt hai người, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

Đồng tiên không biến dạng gì, chính là ở hai mặt thêm mấy đường vạch không sâu, nhưng lại rõ ràng.

Kim Hàn nhìn cầm lấy đồng tiên, cẩn thận quan sát, mặt vẫn bình tĩnh mà trong tim đã trào lên ý muốn giết người – có nhầm không?! Dùng ám khí của hắn khắc lên đồng tiền, quả thật là thái quá rồi đi! Nếu Phạm Kiều dưới đất mà biết hung khí giết chết mình bây giờ bị người ta dùng như dao khắc, có thể nào tức giận đến mức nhảy ra khỏi mộ không?

Lãnh Duệ nhìn Kim Hàn, có phần hiểu được tình huống trước mắt. Cây ngân châm kia nhìn trái nhìn phải thế nào cũng là vật không tầm thường, nói không chừng có thể là đồ vật trọng yếu của Kim Hàn, giờ bị Tiền Tiểu Phi dùng kiểu này… Cảm giác của Kim Hàn có thể hiểu được.

Bất quá Lãnh Duệ rất nhanh bị đồng tiền thu hút, chỉ thấy một mặt có ba cái “ký hiệu” [tạm xưng là ký hiêu, vì Lãnh Duệ không biết mấy chữ này] nhỏ mà rõ ràng, phân biệt là J, &, Q, mà mặt trái chỉ có một ký hiệu duy nhất – V.

“Tiểu Phi huynh,” Lãnh Duệ nghi hoặc nói, “Ngươi khắc mấy thứ này là sao?”

“Hắc hắc,” Tiền Tiểu Phi tự đắc cười ngây ngô mấy tiếng, sau đó mới nói, “Đây là một loại chữ tượng hình thời xưa…”

Gì?! Kim Hàn bên cạnh nghe, suýt nữa ngã khỏi giường.

Kim Hàn lúc này rất muốn giả vờ không biết tên dở người Tiền Tiểu Phi này. Tuy rằng Lãnh Duệ không xuyên qua, nhưng hắn vẫn thấy xấu hổ vô cùng, cái gì gọi là mở mồn liền nói dối, hôm nay coi như hắn hoàn toàn lĩnh giáo.

Lãnh Duệ căn bản không phát hiện Kim Hàn có gì bất thường, biểu hiện rõ nhất là vừa nghe Tiền Tiểu Phi nói xong, hắn liền quay về phía nam nhân hỏi lại: “Thật thế sao?”

“Ân? A… Ân.”

Kim Hàn đấu tranh tư tưởng một lúc, rốt cuộc trịnh trọng gật đầu, đến lúc này, nam nhân đã hoàn toàn bước lên cùng một con đường với Tiền Tiểu Phi.

“Cho nên nói a,” Kim Hàn vừa dứt lời, Tiền Tiểu Phi nhanh chóng tiếp, “Đây là dấu hiệu của Kim Tiền Bang, độc nhất vô nhị đó nga.”

Lãnh Duệ nghe vậy gật gật đầu, rốt cuộc miễn cưỡng cất đồng tiền đi. Tuy thứ này thật sự không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là thành quả của lần đầu tiên ngoại giao thành công của mình.

Nhiệm vụ đạt thành, Lãnh Duệ tự nhiên cáo từ. Bất quá ngay trước khi đi, nam nhân liếc nhìn Kim Hàn một cái, trong ánh mắt chứa đựng đồng cảm sâu sắc.

Tuy Lãnh Duệ nhất thời chưa thể nghĩ kỹ về quan hệ giữa Kim Hàn và Tiền Tiểu Phi, nhưng hắn thật sự cảm vô cùng thương cảm cho Kim Hàn khi phải ở chung với Tiền Tiểu Phi.

Kim Hàn có thể kết luận, trong vòng một canh giờ trở lại đây, Lãnh Duệ đã hoàn toàn hiểu được muốn ở cùng Tiền Tiểu Phi cần phải là người có thần kinh vô cùng cứng cỏi cùng nghị lực sắt đá và tinh thần không sợ hy sinh.

Khi Lãnh Duệ đi khỏi, mặt trời đã lên cao.

Ám khí yêu quý của mình bị dùng để khắc tiền đồng, Kim Hàn quyết định không so đo nữa, bây giờ hắn đang quan tâm đến chuyện khác, mà thực ra nãy giờ hắn đã muốn hỏi rồi.

“Ngươi khắc mấy chữ đó là ý gì a?”

“Gì chứ!” Tiền Tiểu Phi nhìn Kim Hàn bằng ánh mắt không-tin-được, “Ngươi là người Hongkong nha, chẳng lẽ lại kém tiếng Anh đến vậy, ngay cả tên viết tắt của Kim Tiền Bang trong tiếng Anh cũng không biết?”

Kim Hàn nghe vậy trợn tròn mắt, tức giận nói: “Thứ nhất, ta kém tiếng Anh tới đâu cũng biết ba chữ kia là Jin and Qian (Kim and Tiền), ta hỏi là hỏi về cái chữ V ở mặt trái kia! Thứ hai, J&Q là ghép vần tiếng Hán mà, từ lúc nào thành viết tắt tiếng anh?”

“Ân? Nga… Ngươi hỏi chữ V mặt trái a…” Tiền Tiểu Phi nịnh nọt cười, đồng thời giả vờ không nghe thấy nửa câu phía sau, nói, “V chính là tất thắng thôi!” Nói xong còn giơ hai ngón tay thành hình chữ “V”, rất khi thế hô ầm trời: “Da! Kim Tiền tất thắng!”

Choáng! Nghe khẩu hiệu đã biết – điển hình của chủ trương tôn thờ đồng tiền.

Kim Hàn hiện tại rất muốn đâm đầu vào khối đậu hũ tự tử, không phải vì Tiền Tiểu Phi bệnh, mà vì mình cư nhiên yêu phải thằng bệnh này!

Bi ai a ~~ nhân sinh lớn nhất thống khổ cùng lắm cũng chỉ thế này thôi. Bất quá Kim Hàn cũng không mong ông trời cho hắn thêm một cơ hội – sống qua nổi kiếp này rồi nói sau! T_T

Từ đủ loại hành động của Tiền Tiểu Phi có thể suy ra, cái tên này ở thời khắc mấu chốt rất là thông minh, nhưng trong đa số thời điểm không liên quan còn lại là siêu cường trì độn. Cho nên bây giờ, hắn không hề phát hiện ra Kim Hàn có gì bất thường, vẫn tiếp tục tự sướng: “Chúng ta bây giờ dọn đồ đi, sau đó rời khỏi nơi thị phi này.” Ngữ khí thoải mái vô cùng.

Kim Hàn biết một đống chuyện nối đuôi nhau xảy ra làm cho Tiền Tiểu Phi vốn lười nhác chịu không thấu, muốn chạy, cũng không sao, coi như giảm bớt áp lực thôi.

Kết quả là, hai người bắt đầu dọn đồ.

Đồ cần lấy cũng không nhiều, chỉ chốc lát đã xong. Kim Hàn đang muốn nói có thể đi rồi, lại phát hiện Tiền Tiểu Phi đang ở một bên lục lục lọi lọi.

Kim Hàn nghi hoặc lại gần: “Ngươi tìm gì?”

Tiền Tiểu Phi không lập tức trả lời, vùi đàu cố gắng một lúc nữa, sau đó hưng phấn đem thành quả giơ giơ ra trước mặt nam nhân: “Tìm cái này!”

Nhìn thứ trên tay người kia, Kim Hàn cảm thấy hoàn toàn bất lực: “Xin hỏi Tiền tiên sinh, ngài đem hết tiền đồng chúng ta có ra triển lãm làm gì?”

“Làm tín vật a!” Tiền Tiểu Phi đáp như đúng rồi, “Từ nay về sau, tiền đồng này sẽ là dấu hiệu của bản bang, là danh thiếp của chúng ta, ta đương nhiên phải là trước một ít phòng trừ chứ!”

Không phải chứ!? Kim Hàn khóc thét trong lòng. Dùng tiền đồng làm dấu hiệu, nghĩa là muốn giao thiệp với nơi khác, hắn hiểu; để tiện cho việc hành tẩu giang hồ sau này chuẩn bị trước cũng được, hắn không phản đối, nhưng vấn đề là –

“Ken – két -“

Đây rồi! Đây là vấn đề trọng yếu! Kim Hàn vừa nghe thấy thanh âm vang lên, lông tóc da gà dựng đứng hết lên. Hắn thật sự rất muốn biết Tiền Tiểu Phi dùng phương pháp gì mới có thể làm cho tiền đồng cùng với ngân châm phát ra thanh âm giết người thế này.

Nhìn nhìn Tiền Tiểu Phi đang khí thế ngất trời ngồi khắc tiền, lại nhìn nhìn đến một đống tiền đang chờ khắc, Kim Hàn quyết định [thực ra là bị buộc phải quyết định] chuồn là hơn.

Sau giờ ngọ, thái dương ôn nhu chiếu rọi, khiến cho mùa đông lạnh giá thêm vài phần ấm áp. Giữa khung cảnh đẹp đẽ ấy, Tiền Tiểu Phi cuối cùng cũng hoàn thành “sự nghiệp điêu khắc” của mình, ngẩng đầu lên, và… chả thấy Kim Hàn đâu.

“Thảo nào không có tiếng gì mà.” Tiền Tiểu Phi bừng tỉnh đại ngộ nói thầm [hiển nhiên không nhớ tới thanh âm “điêu khắc” của mình], thiếu Kim Hàn lâu lâu lạnh nhạt nói một câu, hắn có chút không quen.

Đem mấy đồng tiền đã được khắc bỏ vào túi, lại đem túi tiền nhét vào trong áo, Tiền Tiểu Phi lê lết đi tìm Kim Hàn.

Đối với một người từng lạc đường trong nhà như Tiền Tiểu Phi, gan chạy lòng vòng tìm người đương nhiên không có, cho nên hắn chỉ đi tới đi lui xung quanh.

Kết quả không tìm được Kim Hàn, nhưng lại đụng vào Lãnh Duệ cùng Bạch Lẫm Hạo.

Nói vậy cũng không đúng lắm, phải nói là hắn thấy Lãnh Bạch hai người, nhưng người ta không thấy hắn – một lần nữa lại nấp đằng sau một cái cây.

Bất quá Tiền Tiểu Phi nghĩ rằng mình thực ra không thể tính là nghe lén, bởi vì với âm lượng của nhị vị kia, người trong phạm vi mười thước không ai không nghe đến.

“Ngươi nói ngươi làm mất Tuyệt Hạc Lệnh rồi!?”

Người nói đương nhiên là Lãnh Duệ, giọng nói kích động làm cho người ta hiểu lầm rằng hắn thật coi trọng chuyện này. Tuy thực tế đúng là coi trọng, nhưng…

“Ha ha! Tiểu tử ngươi cũng có hôm nay!”

Xem đi, đây là nguyên nhân coi trọng của bạn Lãnh Duệ.

“Con mẹ nó ta đã đủ phiền rồi, ngươi còn lửa cháy thêm dầu sao!” Bạch Lẫm Hạo sắc mặt rất không tốt, xem ra đang cực độ buồn phiền.

Tiền Tiểu Phi phía sau gốc tùng cách đó mười lăm thước, nghe hai câu liền hiểu rõ chuyện. Có lẽ tiểu tử Tuyệt Hạc Phong kia giờ mới phát hiện lệnh bài đã mất.

Mắt thấy vẻ mặt Bạch Lẫm Hạo thê thê thảm thảm, Tiền Tiểu Phi quyết định… vẫn không trả đồ – ai nói tên kia chọc hắn.

Bất quá vẫn có chút kỳ quái, vì sao Bạch Lẫm Hạo lại nói chuyện này cho Lãnh Duệ, chẳng lẽ lại hy vọng người kia tới chế nhạo sao? Sách, trừ phi hắn có khuynh hướng tự ngược.

Không đợi Tiền Tiểu Phi nghĩ xong, tình cảnh trước mắt lại thay đổi.

“Lãnh Duệ, tiểu tử ngươi muốn chết phải không!” không biết Lãnh Duệ nói gì, Bạch Lẫm Hạo đã lấy băng chùy ra!

Tiền Tiểu Phi có chút bất đắc dĩ. Hai người này chả lẽ không bao giờ biết hòa bình là gì sao? Gặp mặt không cãi nhau thì đánh nhau, quan hệ ác liệt tới mức này, người ngoài cũng thấy nhất thanh nhị sở, vật mà hai người còn cố tình ở gần nhau, chẳng lẽ cái này gọi là – nghiệt duyên?

Đang lúc Tiền Tiểu Phi nghĩ Lãnh Duệ sẽ không do dự đánh lại, nam nhân lại bình tĩnh ngoài dự kiến, lời nói ra làm cho bạn Tiền Tiểu Phi của chúng ta rớt cằm.

“Có thời gian đánh nhau không bằng đi tìm đi! Có thể rơi ở chỗ nào?… Ta… giúp người tìm.”

“Gì?!” giọng Bạch Lẫm Hạo nghe như vừa gặp UFO.

, xem ra không chỉ có Tiền Tiểu Phi kinh ngạc.

Lãnh Duệ hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của Bạch Lẫm Hạo, tuy không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng theo khẩu khí có chút hờn giận cũng có thể tưởng tượng ra: “Vẻ mặt ấy là sao! Bổn địa gia đang hảo tâm giúp ngươi nha!”

“Ta lại không cần ngươi giúp…” Bạch Lẫm Hạo vẫn duy trì ngữ điệu lạnh lùng, chính là trong giọng nói thiếu vài phần kiên trì.

“Vậy ngươi nói cho ta biết làm gì!” Lãnh Duệ không lưu tình đả kích, sau đó không đợi người kia mở miệng đã cướp lời:” Tuyệt Hạc Lệnh cả cái Tuyệt Hạc Phong cũng chỉ có ba cái, không phải thứ đó với các ngươi như Thượng Phương Bảo Kiếm, hoành hành không ai dám cảm sao? Lão đầu nhà ngươi mà biết vụ này, còn không lột da ngươi ra!”

“Uy, cái gì lão đầu, lão gia hỏa kia là cha ta nha…”

Ngất ~ Tiền Tiểu Phi quả thật không thấy “Lão đầu” cùng “lão gia hỏa” có gì khác nhau.

Sau, Bạch Lẫm Hạo rốt cuộc yên lặng. Phỏng chừng bị Lãnh Duệ đạp trúng chỗ đau, không thể phản bác.

Bất quá, có một việc làm cho Tiền Tiểu Phi tò mò, Lãnh Duệ rõ ràng thật mâu thuẫn a. Vừa mới vui mừng thấy Bạch Lẫm Hạo làm mất Tuyệt Hạc Lệnh, xong rồi lại muốn giúp hắn tìm, sách, thật đúng là bất thường.

Hơn nữa Lãnh Duệ xem ra hiểu rõ Bạch Lẫm Hạo, thậm chí cả Tuyệt Hạc Phong, nếu không không thể nào hiểu rõ tác dụng của Tuyệt Hạc Lệnh như vậy, càng không thể nào gọi cha người ta “thân thiết” như thế.

Tình cảnh này làm Tiền Tiểu Phi nhớ tới một câu cách ngôn: Địch nhân lớn nhất của ngươi, lại thường là người hiểu rõ ngươi nhất.





Đọc truyện chữ Full