DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dạ Quang
Chương 12

CHƯƠNG 12

Buổi tối, trong tẩm cung của hoàng thượng.

“ Dạ nhi, cùng tắm với phụ hoàng đi, mộc dục ở nơi này dễ chịu hơn ở khách *** nhiều.” Lăng Quang nhìn Lăng Dạ dụ dỗ.

“ Muốn tắm ngươi tự tắm đi, trời sang đông rồi, lạnh chết được, ta phải lên giường ngủ thôi.” Lăng Dạ nhìn thấy bộ dáng háo sắc của Lăng Quang, liền cự tuyệt, cởi ngoại y, trèo lên giường.

“ Dạ nhi, đừng ngủ sớm như vậy, đợi lát nữa cùng phụ hoàng nói chuyện tâm sự được không, hơn nữa trong phòng không phải là có đặt noãn lô (lò than) rồi sao, không lạnh đâu, cùng tắm với phụ hoàng đi.” Lăng Quang tiếp tục dụ dỗ.

“ Không muốn, cho dù không tắm, trên người bẩn bẩn, như vậy mới tốt, sẽ không bị ngươi chiếm tiện nghi nữa.” Nghe thấy lời nói của Lăng Dạ, Lăng Quang nhất thời cứng họng, ta có háo sắc như vậy sao, ai bảo Lăng Dạ nhà ta lớn lên lại xinh đẹp như vậy, than một tiếng, Lăng Quang chỉ có thể một mình đi tắm, đến lúc nào mới có thể đem Dạ nhi ăn sạch đây? Quang một mình chậm chậm tắm rửa, đột nhiên ý nghĩ mê mang, Dạ nhi trong tim ta rốt cuộc là có địa vị gì đây, ta đối với y lại có tình cảm gì. Lẽ nào ta thích Dạ nhi rồi sao? Bất kể ra sao, cứ làm theo tình cảm của mình là được, yêu thích rồi thì lại làm sao, không dễ gì gặp được thứ mà mình yêu thích, vậy ta nhất định sẽ chặt chẽ nắm bắt lấy, Dạ nhi, suốt đời này ngươi đừng nghĩ có thể ly khai ta.

Tắm xong, Lăng Quang đến bên giường, Lăng Dạ lúc này đã ngủ rồi. Nhìn Lăng Dạ một cái, liền đem y ôm vào trong lòng, Lăng Dạ cảm thấy bên cạnh mình có một cơ thể tỏa nhiệt, thật ấm áp, thật dễ chịu, liền ôm chặt lấy khối tỏa nhiệt đó, cọ cọ một chút rồi tiếp tục đánh một giấc ngon lành.

Lăng Quang nhìn thấy động tác hệt như tiểu miêu của Lăng Dạ, bờ môi nhẹ nhàng chạm lên trán của Lăng Dạ, có lẽ Dạ nhi là bạn đời kiếp này của ta, ta sẽ đợi đến ngày ngươi yêu ta, bất kể bao lâu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Dạ tỉnh dậy mở mắt ra, phát hiện mình tại như con bạch tuộc quấn lấy Lăng Quang, liền lập tức thu tay chân về, ngẩng đầu lên xem thử Lăng Quang đã tỉnh lại chưa, kết quả thấy được y đang cười híp mắt nhìn mình, trên mặt liềm bùm một cái chuyển đỏ.

Lăng Quang tỉnh dậy thấy Lăng Dạ lại như con bạch tuộc quấn lấy mình, liền không muốn gọi y dậy mà từ từ chờ y thức giấc, qua một lúc sau, Lăng Quang thấy Lăng Dạ mở mắt ra, thấy y rút tay chân trên người mình về, trong lòng có chút không nỡ, nhưng khi nhìn thấy Lăng Dạ ngước lên nhìn y, khuôn mặt lập tức đỏ hồng đó, khỏi phải nói là có bao nhiêu khả ái, giống như con mèo trộm đồ bị phát hiện, Lăng Quang tức cười nhìn y, lại ôm y vào lòng.

“ Phụ hoàng, trong hoàng cung không có nơi nào vui một chút sao?” Lăng Dạ động động thân thể, để nằm cho thoải mái hơn, đầu dựa vào lòng ngực của Lăng Quang, buồn bực nói.

“ Không có, hoàng cung bao giờ thì có chỗ vui chơi a, cuộc sống ở nơi đây có hơi vô vị, nhưng mà, Dạ nhi, đợi sau khi giải quyết mọi chuyện xong rồi, phụ hoàng sẽ mang ngươi xuất cung, như vậy được không?” Lăng Quang nhẹ nhàng ôm Lăng Dạ, không biết phải làm sao nói.

“ Ân, ngươi không được lừa ta a.”

“ Phụ hoàng có khi nào lừa ngươi đâu.” Lăng Quang buồn cười nhìn Lăng Dạ, “ Được rồi, con sâu lười, nếu đã dậy rồi thì rời giường thôi, nếu không ngươi lại cứ nằm trên giường suốt đi.”

“ Làm gì có, rõ ràng là ngươi cứ ôm lấy ta, không để ta xuống giường a.” Lăng Dạ phản bác nói.

Cùng xuống giường với Lăng Quang, lúc này một nhóm cung nữ tiến vào, hai, cuộc sống của hoàng đế thật sung sướng a, cơm đến mở miệng, áo đến đưa tay. (ý là làm gì cũng có người hầu, không cần tự động tay động chân).

“ Trúc Tâm, về sau ngươi theo hầu lục hoàng tử, đưa y đi khắp nơi dạo chơi, cho quen thuộc một chút.” Chải đầu rửa mặt xong, Lăng Quang nói với một cung nữ.

“ Dạ, hoàng thượng.”

“ Dạ nhi, dùng tảo thiện xong ngươi theo Trúc Tâm đi dạo mọi nơi, cẩn thận đừng để lạc mất, có biết chưa.”

“ Biết rồi, phụ hoàng.”

………Lúc tảo triều………

“ Chúng khanh gia, lần này trẫm xuất cung tìm được lục hoàng tử, muốn hồi phục thân phận cho y, các ngươi không có phản đối đi.” Lăng Quang lạnh lùng nhìn xuống các đại thần bên dưới.

“ Hoàng thượng anh minh, lục hoàng tử dù sao cũng là hoàng tử của Quang Diệp, hồi phục thân phận cho y, chúng thần sao có thể phản đối, dù sao thì huyết thống sâu hơn nước lã mà.” Ngự sử đại nhân Ngạo Nỗ Liệt nói.

“ Nếu vậy là các vị đại thần khác cũng không phản đối đi, vậy trẫm muốn một tháng sau cử hành khánh điển, hướng toàn quốc tuyên bố hỉ sự này.” Lăng Quang tiếp tục nói.

“ Việc này không thể, thần cảm thấy, vì lục hoàng tử mà tổ chức khánh điển là phí công tốn của, không cần thiết.” Thừa tướng An Luyện Trần phản đối.

“ Nga, vậy còn các đại thần khác, cũng đều phản đối sao.” Lăng Quang lạnh lùng nhìn An Luyện Trần trong lúc hỏi các đại thần khác.

“ Thần cảm thấy Thừa tướng đại nhân nói rất có lý, không cần phải vì lục hoàng tử mà tổ chức khánh điển.” Một vị đại thần phụ họa.

“ Thần cũng thấy thế.” Lại thêm một vị phụ họa.

Từng vị từng vị đại thần đều bước ra phụ họa.

Biểu tình của Lăng Quang càng ngày càng âm hàn, diện vô biểu tình nhìn từng vị đại thần, hỏi Ngự sử đại nhân Ngạo Nỗ Liệt: “ Ngự sử đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào, cũng phản đối sao.”

“ Không, hoàng thượng, thần phản đối cách nói của Thừa tướng, lục hoàng tử vì chuyện của Tướng quân mà bị biếm làm thứ dân, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực, tổ chức khánh điển là việc phi thường cần thiết, đây cũng có thể thể hiện rõ Quang Diệp quốc không vứt bỏ y, lục hoàng tử vẫn là một phần tử của hoàng tộc.” Ngạo Nỗ Liệt không kiêu ngạo không tự ti biểu đạt suy nghĩ của mình.

“ Ngự sử đại nhân nói hay lắm, vậy khánh điển này liền giao cho người lo liệu.”

“ Hoàng thượng, vạn lần không thể, lục hoàng tử chỉ là một trong số rất nhiều hài tử của hoàng thượng, ngài như thế đại trương thanh thế vì y tổ chức khánh điển, vậy các hoàng tử khác sẽ nghĩ sao.” An Luyện Thần lập tức nói.

“ Mọi chuyện cứ làm theo lời của Ngự sử đại nhân, sao ngay cả ý kiến của trẫm mà ngươi cũng phản đối, Thừa tướng đại nhân, đừng chọc giận trẫm, mấy việc làm lén lén lút lút của ngươi trẫm còn không rõ ràng sao, cẩn thận coi chừng nuốt không trôi đó.” Lăng Quang lạnh lùng hâng một tiếng rồi ly khai.

………Tẩm cung Hoàng Hậu………..

“ Phụ thân ngài nói cái gì, hoàng thượng còn tổ chứa khánh điển cho lục hoàng tử, dựa vào cái gì, nhi tử của tiện nhân đó lại có tài cán gì, xem ra, sự việc không còn đơn giản nữa, chúng ta phải đẩy nhanh kế hoạch thôi. Hôm nay ta nghe nô tài trong cung nói tối qua lục hoàng tử và hoàng thượng cùng dùng chung thiện, ngủ chung một tẩm cung, còn nói buổi tối lúc dùng thiện, hoàng thượng vô cùng vui vẻ, tiếng cười không dứt, lục hoàng tử không biết lớn nhỏ, Hoàng thượng cũng không trách phạt y, hâng, nhi tử của hồ ly tinh đó cũng là một con hồ ly tinh, thật sự là mẹ nào thì con nấy mà.” Hoàng Hậu An Lạc Tuyết nói.

“ Con nói cái gì, tối qua lục hoàng tử và Hoàng thượng cùng nhau ngủ, xem ra chúng ta đã quá xem thường lục hoàng tử này rồi, Lạc Tuyết, khi nào đó con đi gặp thử lục hoàng tử này đi, xem thử y rốt cuộc là một người ra sao, thật là không thể ngờ được, lúc đó để y chạy mất, bây giờ thế nhưng lại trở thành một tai họa ngầm to lớn. Thần nhi, lúc nào con cũng đi gặp mặt lục hoàng tử đi, cho y xem chút mã uy.” An Luyện Trần nhíu chặt mi, xem ra lục hoàng tử này cũng không phải đơn giản.

“ Nhi thần biết rõ rồi, mẫu hậu, ngoại công, nhi thần đi trước.” Lục hoàng tử Lăng Dạ sao? Xem ngươi lợi hại hay ta Lăng Thần lợi hại, vị trí thái tử nhất định là của ta.

……………Trong ngự hoa viên………….

“ Trúc Tâm à, trong ngự hoa viên có bao nhiêu loại hoa a, chủng loại thật là nhiều.” Lăng Dạ vừa thưởng thức hoa vừa cảm thán, một chút cũng không biết vì y hồi cung, dẫn đến dấy lên đại sóng, trở thành cái đinh trong mắt Hoàng Hậu và nhiều người.

“ Lục hoàng tử, trong ngự hoa viên này có hơn trăm loại hoa, còn có những loại rất là trân quý, những loại này nơi khác muốn thấy cũng thấy không được.” Trúc Tâm trả lời.

“ Thật là tuyệt a, Trúc Tâm, bây giờ là giờ nào rồi, chúng ta cũng dạo rất lâu rồi, bụng của ta đã có chút đói rồi.” Lăng Dạ xoa xoa bụng mình, ai, năng lượng tiêu hao thật là nhanh a.

“ Đã sắp đến giờ ngọ rồi, lục điện hạ, ở đây Trúc Tâm có một chút hạnh nhân tô, hoàng thượng dặn đây là thứ mà ngài thích ăn nhất, lệnh cho nô tì phải tùy thân mang theo.” Nói rồi, Trúc Tâm lấy ra hạnh nhân tô.

Lăng Dạ nhìn thấy, lập tức hai mắt phát sáng, lấy ngay một khối bỏ vào trong miệng vừa ăn vừa nói: “ Y ngay cả cái này cũng còn nhớ a, thật không tệ.”

“ Đúng vậy, hoàng thượng giao phó rất nhiều chuyện, nô tì đều nhớ kỹ, đây cũng là lần đầu tiên nô tì nhìn thấy Hoàng thượng quan tâm một người như thế.” Trúc Tâm cảm thán.

“ Vậy sao, ta thật là vinh hạnh a.” Y đích xác là đối với ta rất tốt, tốt đến mức ta muốn hận cũng không hận được y, tốt đến mức ta không muốn ly khai y.

“ Lục điện hạ, nô tì trước đưa ngài đến đình tử trước mặt nghỉ ngơi một chút, đợi một lát là có thể dùng ngọ thiện rồi.”

“ Ân, ngươi dẫn đường đi.”

Đến đình tử Lăng Dạ tùy ý ngồi xuống, đi dạo hết cả buổi sáng, chân đau nhức muốn chết. Ăn xong khối hạnh nhân tô cuối cùng, Lăng Dạ liếm liếm đầu ngón tay: “ Vẫn còn muốn ăn a, Trúc Tâm, lần sau ngươi mang nhiều một chút được không?”

“ Lục điện hạ, ngài thật là biết ăn a, đợi lát dùng ngọ thiện chắc sẽ có nữa thôi, đến lúc đó ngài có thể ăn cho đủ, lần sau, nô tì sẽ chuẩn bị nhiều một chút.” Trúc Tâm mỉm cười.

Lúc này: “ Đây là ai a, gặp hoàng hậu thế nhưng không thỉnh an, thật sự là không có quy củ.” An Lạc Tuyết đến đình tử vừa lúc nhìn thấy Lăng Dạ, lòng nghĩ, nô tài nào mà lớn mật như thế.

Đọc truyện chữ Full