Phiêu xướng kí
Mục Thừa Anh đánh không lại hộ viện Thanh Phượng của Hương Phấn Lâu, còn bị hắn làm rách xiêm y, dùng dây thừng buộc lại như cái bánh chưng rồi quăng ra ngoài lâu lý, lăn mấy vòng ở trên đường, trực tiếp ngã vào Cúc Quán đối diện Hương Phấn Lâu.
Thanh Phượng cho ma ma của Cúc Quán một thỏi bạc thật to: “Tìm mấy tên thân cường lực kiện hầu hạ vị Mục gia này thật chu đáo!”
Ma ma kia thấy bạc vui ra mặt, trên gương mặt già nua đầy phấn càng thêm phấn chấn: “Yêu ~ Hôm nay thật là kỳ lạ nha, từ trước giờ chỉ có quý lâu tranh khách nhân với Cúc Quan chúng ta, sao bây giờ lại đem khách nhân tặng cho chúng ta? Ha hả ha hả, Thanh gia hào phóng như vậy, ta cũng không khách khí!” Đem bạc bỏ vào trong áo, xoay người vào quán la to: “Mấy người tao huyệt kia có nghe thấy không, còn không nhanh chóng hầu hạ Mục gia!”
Đám người oanh oanh yến yến nghe vậy bắt đầu ồn ào, đối Mục Thừa Anh vừa sờ vừa ngắt, miệng thì không ngừng nói: “Gia, tuyển ta đi! Công phu Nam Cương của ta là nhất!”, “Phi! Tiện nhân, nếu ngươi là đệ nhất Nam Cương, ta chính là đệ nhất vương triều này! Gia! Nhượng ta hầu hạ ngài, ta sẽ hầu hạ người đến thư thư phục phục mới thôi!”
Diễm phúc như thế, thật sự không tồi, chỉ tiếc oanh oanh yến yến này đều là công, Mục Thừa Anh lại không hưởng thụ nổi, hắn giờ phút này bị trói thật chặt, miệng thì bị nhét bằng một cái yếm lụa có hình đông cung đồ, không thể khước từ những tiểu quan này, thân thể chỉ có thể giãy dụa giống như con sâu, phát ra tiếng rên rĩ ô ô. Mục Thừa Anh yên lặng vô thanh hai hàng nước mắt, này là bị kỹ nữ chơi a!
Sự tình phải nói đến một tháng trước.
Kể về hiện tại thiên hạ đã định, trên võ lâm cũng đã đổi minh chủ mới. Vị minh chủ này chính là tân nhậm trang chủ của Trấn Kiếm Sơn Trang, mọi người thường xưng là “Nhất đóa kiếm hoa áp hải đường” Lê Hoa Kiếm Kỉ Minh. Về Kỉ Minh thì có đủ loại sự tích, đó là không người không biết không người không hiểu, nhưng nổi tiếng nhất, chính là y cưới một người nam nhân làm thê tử, hơn nữa người thê tử này còn là đảo thiếp*!
*: Phu thê đảo vị trí, phu thành thê, thê thành phu.
Mục Thừa Anh mỗi khi nghe nói như vậy đều đứng lên nói cứ như đây là việc đại nghĩa không hề sai trái: “Điều này sao có thể gọi là đảo thiếp chứ! Ta là yêu thương nương tử nhà ta, không nỡ để y đi theo ta nam chinh bắc chiến phòng thủ biên quan, cho nên mới từ biên quan theo y đến Trấn Kiếm Sơn Trang!” Cuối cùng còn làm ra vẻ cung kính cúi người ngây thơ nịnh nọt: “Đúng hay không, nương tử?”
Kỉ Minh tức giận đến phát run, bỏ chén trà cộp một tiếng, cầm lấy kiếm đi ra ngoài, “Tuyệt không trở lại nơi này!” trên danh sách lại tăng thêm một quán trà. Mục Thừa Anh vẫn như trước giả bộ khờ dại: “Nương tử, nương tử, ngươi đi đâu vậy? Nương tử từ từ chờ ta với!” chạy theo.
Tục ngữ nói “Hảo nam tử cũng phải sợ si nam tử đeo bám”. Kỉ Minh lúc trước tránh né sự đeo đuổi của vị Đại tướng quân này, từ Nam Cương trốn về Lưỡng Quảng, lại từ Lưỡng Quảng chạy đến tái ngoại, cuối cùng cũng không biết làm sao lại bị một cái bộ lạc ăn thịt người bắt, mắt thấy sắp trở thành đồ ăn Trung Quốc trong nồi của dã nhân, ngay lúc chỉ mành treo chuông, Mục Đại tướng quân mặc một cái váy bằng lá cây nhảy ra rống to: “Không được ăn nương tử của ta! Muốn ăn thì ăn ta!”
Sau đó hai người lao lực thiên tân vạn khổ chạy trốn, chưa kịp định thần, Kỉ Minh hỏi: “Lúc nãy ngươi nói muốn chết thay ta, là thật sao?” Mục Thừa Anh liền thay đổi tác phong cợt nhả, nắm chặt bả vai của y, nghiêm mặt nói: “Ta thích ngươi! Mục Thừa Anh thích Kỉ Minh!” Kỉ Minh cũng không biết minh bị làm sao, hồ đồ say trong ánh mắt của hắn, lúc hồi phục tinh thần đã muốn bị hắn xxx. Từ đó Mục Thừa Anh giống như trở thành phân thân của Kỉ Minh, thuốc dán trên da cẩu, muốn bỏ cũng không xong.
Lại nói hôm nay nhạc phụ đại nhân của Mục Thừa Anh triệu kiến hắn, nói hắn đồng ý cho Kỉ Minh thú thê, “Trấn Kiếm Sơn Trang không thể vô hậu!” Tuy rằng nhạc phụ đại nhân nói như vậy, Mục Thừa Anh cũng không hề để ý, hắn tin tưởng Kỉ Minh sẽ không đồng ý. Ban đêm sau khi hai người dây dưa rồi nằm ôm nhau, Mục Thừa Anh liền nói ra chuyện lúc sáng, không ngờ Kỉ Minh lại trả lời giống như sấm sét giữa trời quang: “Xác thực có việc này, ngày kết hôn chính là một tháng sau.” Mục Thừa Anh cũng không để ý đang là nửa đêm, cãi nhau với Kỉ Minh một trận – kì thật là hắn tự nói một mình, Kỉ Minh không phản ứng thản nhiên đi ngủ – sau đó liền “Bỏ nhà đi bụi.”
Mục Thừa Anh nghĩ: vì y, mình Đại tướng quân cũng không làm, đuổi theo y trời nam biển bắc, thiếu chút nữa còn bị Hoàng thượng chém đầu, lại đổi lấy câu này của y. Càng nghĩ càng giận, một đường ra roi thúc ngựa, chạy về Xích Thành tỉnh Vân Nam, trực tiếp vào ở trong đệ nhất kỹ viện Nam Cương Hương Phấn Lâu.
Mục Thừa Anh trước kia cũng là một người bản chất phong lưu, bộ dạng lại đẹp, ra tay cũng hào phóng, các cô nương của Hương Phấn Lâu không ai không thích hắn, nhưng lúc này lại bị các cô nương trong lâu tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng còn chạy đi, thật sự là mất hết thể diện. Nhưng làm cho hắn khó chịu nhất, cũng không phải việc này: hắn đường đường phong lưu tiểu thân long cư nhiên không ngẩng đầu!
Nói đến ngày đầu tiên Mục Thừa Anh đến Hương Phấn Lâu, tìm hoa khôi Phán Phán cô nương, nghe đàn uống rượu náo loạn nửa ngày, đến việc chính, hai người chơi đùa một phen, tiểu tướng quân của chính mình lại thế nào cũng không phản ứng, Phán Phán cô nương ôn nhu khuyên giải: “Tướng quân hôm nay đi đường vất vả, ta đến hầu hạ ngài ~” nói xong liền đem tiểu tướng quân ngậm trong miệng, lộng hồi lâu, vẫn không được, Mục Thừa Anh nhắm mắt lại, nhớ tới nương tử thân thương của hắn, nếu là nương tử của hắn bằng lòng vì hắn làm như vậy . . . . cái miệng nhỏ của Phán Phán dùng sức hút hút, Mục tướng quân không đoán trước đã bắn ra. Sau Mục Thừa Anh ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, bản thân đối nữ nhân cư nhiên không có cảm giác?! Cái này có chút khẩn trương, liên tiếp bảy ngày, thay đổi mười mấy cô nương, thay đổi đủ loại đa dạng, kết quả cũng như vậy, không nghĩ đến Kỉ Minh lại không được. Cuối cùng các cô nương nộ khí xung thiên, hộ viện Thanh Phượng liền đem hắn ném ra: “Một cái thỏ nhị gia cũng bày đặt đi phiêu kỹ!”
Mục Thừa Anh bất chấp sinh khí, trong lòng sốt ruột phát cáu, tiểu huynh đệ không động, đây chính là đại sự khó lường!
Mục Thừa Anh rốt cuộc được cởi dây trói, các tiểu quan của Cúc Quán thịnh tình mời, Mục Thừa Anh vốn dĩ muốn rời đi, nhưng nghĩ lại: nữ nhân không động, nam nhân động hay không đây? Dừng bước.
Hào khí can vân: “Ma ma, tìm cho gia gian phòng!”
Ma ma được tiền thưởng không dám chậm trễ, phái hồng bài trong quán mang khách nhân lên lầu.
Lục Yêu là quải bài mới của quán năm nay, nhất vũ Lục Yêu danh chấn thiên hạ, hiện tại đang rất đỏ, nũng nũng nịu nịu dìu Mục gia vào phòng, chân còn không đứng vững, đã bị đẩy xuống giường thật mạnh, trong lòng có chút bất ngờ, xem vị gia này không giống người háo sắc, sao lại thô lỗ như vậy? Nhưng vẫn rất nhanh bắt đầu chức nghiệp xướng kỹ đầy đủ tố chất nên có, phối hợp với động tác của Mục Thừa Anh ở dưới thân hắn vặn vẹo thân mình, phát ra tiếng rên rĩ đáng yêu, thỉnh thoảng dùng đùi cọ xát khố gian của hắn. Mục Thừa Anh ôm Lục Yêu hồ loạn sờ soạng một trận, đột nhiên thở dài, suy sụp từ trên người hắn trượt xuống: Mục tiểu tướng quân vẫn không có cảm giác.
Mục Thừa Anh ngẩng đầu nhìn Lục Yêu, quần áo bán khai, e thẹn chọc người thương yêu, vỗ ót: Đúng rồi! Tiểu quan này nam nhân giống nữ nhân, dáng người cũng nhỏ xinh, cho nên mình không có cảm giác.
Thưởng Lục Yêu ngân lượng, lại bảo ma ma đến: “Đổi một người giống nam nhân, tốt nhất đã từng tập võ.”
Ma ma tròng mắt trợn trắng, không bao lâu đưa tới một người giống như kim cang. Mục Thừa Anh trên dưới đánh giá: “Không tồi, từng luyện võ công?” vẫy tay đem người kéo vào lòng.
Hai người sờ soạng một lúc, Mục Thừa Anh dần dần cảm thấy không đúng. Tiểu quan này thật là nhiệt tình lớn mật, chủ động cởi xiêm y của hắn, đem hắn đè ở trên giường từ trên xuống dưới vừa liếm vừa hút, sau đó một mặt hàm trụ phân thân của hắn chơi đùa, một tay tham hướng phía sau hắn.
Mục Thừa Anh nào biết được, người này gọi Tiểu Cúc tiểu quan nhân là trấn quán chi bảo của Cúc Quán, Tiểu Cúc không bán mông, mà bán phía trước, chuyên hầu hạ khách nhân thích bị nam nhân thượng! Mục Thừa Anh bị người đụng đến cấm địa, cả kinh nhảy dựng, tiểu tướng quân đang nửa ngẩng đầu lập tức hạ xuống: “Ngươi làm gì?!”
Tiểu Cúc vẻ mặt hiểu rõ cười tươi: “Gia, ngài là lần đầu tiên, Tiểu Cúc giúp ngài chuẩn bị thật tốt mới hảo hành sự nha!”
Mục Thừa Anh tái mặt.
Bạn đang �
Lúc này cách hôn lễ của Kỉ Minh còn có bảy ngày. Hắn chính là có nhiều hơn ba chân (Mục: Gia? Ngươi thế nào biết bản tướng quân biệt hiệu “ba chân”? Tiểu Bạch: __________#) cũng không chạy về kịp, nhưng Mục Thừa Anh vẫn lập tức nhảy lên lưng ngựa, một đường chạy như điên, hướng Trấn Kiếm Sơn Trang mà đi.
Từ xa chợt nghe thấy chiêng trống loa kèn vui mừng, trên đại môn của Trấn Kiếm Sơn Trang treo lụa đỏ, trên cửa dán chữ hỉ thật to, trước của tân khách nối liền không dứt.
“Giờ lành đến! ———”
Mục Thừa Anh mệt mỏi chống đỡ mí mắt nhất thời mở thật lớn, ra sức quất roi ngựa, thiên lý mã đã mệt miệng muốn sùi bọt mép, bùm một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi. Mục Thừa Anh té ngã như cẩu lăn lộn trong bùn, bề ngoài vốn chật vật càng thêm kinh khủng, cũng không bất chấp nhiều như vậy, đề khí vận công, hướng trong trang lao đi.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái ——”
“Chậm đã !!!”
Mọi người đều kinh ngạc, vừa quay đầu lại, cũng không biết từ đâu xông tới một tên khất cái mặt xám mày tro, lảo đảo nhào vào trong lòng tân lang, sau nỗ lực đó không thể tiếp tục, ngã thẳng xuống đất, hai tay vẫn gắt gao ôm chân tân lang.
Tên khất cái khóc lóc thảm thiết: “Nương tử, ngươi làm sao có thể như vậy?! Có ta còn chưa đủ sao? Ta làm không tốt, ngươi cứ nói ta biết đi! Nương tử !!!”
Người hiểu rõ sự tình đầu đầy hắc tuyến, người không hiểu chuyện thì cứng họng.
Mục Thừa Anh vẫn không chịu bỏ qua: “Người ta đã gần như bất lực, nếu ngươi vứt bỏ ta, ta liền lập tức tự tử cho ngươi xem! Ô ô ô ~”
Kỉ Minh trên trán nổi gân xanh, hai tay nắm lại, run lên nửa ngày, tát Mục Thừa Anh một cái thật mạnh: “Còn không cút vào cho ta!”
Mục Thừa Anh một bả nước mũi một bả nước mắt, trên gò má bên trái in năm dấu tay, ngẩng mặt: “Nương tử, ô ô, ta biết ngươi tốt nhất, ngươi như thế nào không tiếc vứt bỏ ta, ô ô ô ~!”
Kỉ Minh xách sau cổ hắn, kéo ra phía sau viện, lưu lại tân khách cùng lão trang chủ sắp phát điên.
Mục Thừa Anh bị Kỉ Minh lôi về phòng, vẫn ôm chặt lấy y không chịu buông.
Kỉ Minh đẩy hắn ra: “Bẩn muốn chết!”
Mục Thừa Anh mặc kệ, ôm Kỉ Minh lại gần, Kỉ Minh đẩy cằm hắn ra, Mục Thừa Anh ngược lại mừng rỡ: “Thật tốt quá! Nương tử ngươi xem! Tiểu tướng quân của ta đứng lên . . . . ai da ~”
Kỉ Minh nhịn không được, trực tiếp đá văng kẻ điên này, vung áo đi ra ngoài. Mục Thừa Anh còn đang giương hai chân một trái một phải qua lại nhảy như con voi: “Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Kỉ Minh xử lý xong mọi việc lộn xộn trở về phòng, Mục Thừa Anh vẫn còng một thân y phục bẩn, trên tóc còn cắm một cọng rơm, má bên trái còn xưng phù, tựa trên ghế ngủ say, không biết mơ thấy cái gì, ngây ngô cười nước miếng chảy đầy mặt, chợt trái tim một hồi mềm mại, cái mũi đau xót, một giọt nam nhân lệ rơi xuống: Nguyên lai hạnh phúc chính là như vậy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bỉ Ngạn Lâm Uyên
Chương 51: Phiên ngoại
Chương 51: Phiên ngoại