Vào mùa đông khách, mỗi ngày đều tăng ca đến khuya. Tuy rằng Chu Lâm xưa nay luôn lấy tinh lực hơn người mà tự hào, nhưng thức liên tục suốt ba đêm liền, dưới chân cũng đã không còn cảm giác.
Ban đêm vẫn có xe bus, nhưng nửa giờ mới có một chuyến, Chu Lâm đứng ở trạm xe lấy điện thoại di động ra nhìn vào màn hình, do dự có nên gọi xe về nhà hay không.
Đầu óc suy nghĩ lung tung suốt nửa ngày, mông lung nhớ tới khoản trợ cấp đi lại tháng này đã chạm mức, chính mình bỏ tiền thì thực sự cũng không quá tiếc bốn mươi nguyên tiền kia, nhưng đầu tháng vừa tậu chiếc PS3 về, nếu không tiết kiệm một chút, cuối tháng chỉ có thể dày mặt về ăn chực nhà cha mẹ.
“A, vẫn quên đi.” Chu Lâm khẽ rụt vai trong gió lạnh ban đêm, lắc lắc cái cổ do ngồi lâu trước máy tính mà cứng ngắc, nhìn quét qua bốn phía không còn một bóng người.
Cửa hàng hai bên đường đều đã tắt đèn, lẳng lặng đứng sừng sững trong đêm như tuỳ thời có đại quái thú nhảy ra. Trên đường lớn ánh đèn sáng trưng, tưởng tượng đến đèn đường chỉ vì một số ít người đi đêm mà thắp sáng, liền cảm thấy thực ra con người có chút xa xỉ.
Bởi vì tự xưng thuộc trường phái hưởng thụ, cho nên cảm giác xa xỉ này cũng coi như một loại hưởng thụ –tâm tình căng thẳng sau khi tăng ca của Chu Lâm vì đèn đường mà chuyển biến tốt đẹp, vô thức ngâm nga một giai điệu nào đó.
“Tích tắc.”
Một tiếng động mong manh bỗng truyền đến bên trong lỗ tai, kích thích thần kinh nhạy cảm trong đêm. Trong chớp mắt Chu Lâm ngừng hô hấp, rất nhiều chuyện xưa kỳ quái huyền huyễn đã từng xem qua bỗng hiện lên trong não, từ hung linh trong đêm cho đến người ngoài hành tinh ET. Nhưng mà sự tò mò vẫn đánh bại sợ hãi nho nhỏ trong lòng, Chu Lâm tìm kiếm nhìn về phía tiếng động phát ra, phát giác bên cạnh thùng rác của trạm xe có một cái đồng hồ màu bạc.
Đồng hồ? Quả thật là đồng hồ, tuy rằng khoảng cách có chút xa nhưng sẽ không nhìn lầm. Chu Lâm chần chờ một chút liền đi qua cầm nó lên.
___ Là một cái đồng hồ sắp hỏng.
Khi nhìn thấy kim giây trên mặt đồng hồ cố gắng nhích về trước rồi lại trở về chỗ cũ, Chu Lâm nghĩ như vậy. Vừa rồi tiếng vang kia, chắc là nó gắng gượng nhảy lên lần cuối, theo tổn hại bên ngoài xem xét, có lẽ là bị cố tình vứt bỏ. Đắn đo có nên đem cái đồng hồ trả về chỗ cũ hay không, suy đi tính lại, đột nhiên cảm thấy nó có chút đáng thương…
Nhân cách hoá những cái gì nhặt được, rồi tự tiện sinh ra đồng tình thương cảm với nó___ chính là điều mà Chu Lâm thường bị bạn bè cho rằng kỳ quái. Tuy rằng ý thức được suy nghĩ của mình có phần bất thường, nhưng cũng không có gì không tốt, Chu Lâm sờ sờ hoa văn xinh đẹp trên đồng hồ, nửa phần đùa giỡn nói, “Để ta thu lưu mày đi!”, rồi mới bỏ vào túi.
Xe bus đang chờ cũng mau chóng tới, bởi vì nửa đêm nên dường như một đường bão táp chạy thẳng tới trạm xe bên ngoài tiểu khu. Đi bộ chừng ba phút đã đến nhà lầu đang ở, vì đèn ở ngoài hành lang tầng hai đã hỏng cho nên đành phải sờ soạng nửa ngày mới bấm được mật mã phòng trộm, thật ra đến phút cuối mới thông suốt phải lấy điện thoại ra chiếu sáng, cuối cùng gần đến hừng đông mới tiến vào cái giường hỗn độn của mình.
Quần áo cũng không cởi, cứ như vậy ngủ vù vù suốt đến buổi chiều. Khi tỉnh lại đầu tiên là đau đầu, rồi mới đến thân thể mỏi nhừ. Chu Lâm nhìn đầu giường lộn xộn, cảm thấy tuổi thọ của mình nhất định đã giảm đi không ít.
Trở mình, cảm giác có thứ gì đó cấn ở thắt lưng, Chu Lâm vươn tay sờ sờ, từ trong túi tiền lấy ra cái đồng hồ đeo tay đã nhặt được.
Nó đã muốn hoàn toàn đình chỉ hoạt động, ủ rũ nằm trong lòng bàn tay. Chu Lâm nhìn thoáng qua, tuỳ ý đặt nó ở trên bàn vi tính.
Kế tiếp, rời giường, tắm rửa, thay quần áo. Trong khi chờ mì chín, tranh thủ chút thì giờ rãnh rỗi xuống lầu lấy báo của hai ngày qua, trong hộp thư trừ một đống lớn tờ rơi quảng cáo, bất ngờ còn có một tấm thiệp cưới màu đỏ. Vừa ăn vừa nhìn tên chú rể, Chu Lâm mơ hồ nhớ tới người này chính là bạn học thời tiểu học cho đến trung học.
Đoan Mộc Thanh Lỗi. Không sai, chính là tên này. Thời tiểu học mình vẫn còn là một đứa trẻ ngốc nghếch , cho nên luôn cảm thấy bốn chữ này nghe rất buồn cười, cá tính của Đoan Mộc Thanh Lỗi khi đó lại rất hướng nội, bởi vậy khi ngồi cùng bàn đã không ít lần bắt nạt hắn.
Ba năm sau bởi vì cha mẹ phải chuyển công tác mà việc học của tôi phải chuyển lòng vòng, lúc gặp lại hắn thì đã là năm nhất cấp ba. Bởi vì thành phố nhỏ cho nên chỉ có một trường trung học trọng điểm, bạn học cũ có thành tích thường thường đều có thể gặp lại. Nhưng mà khác với ấn tượng hồi tiểu học, khi đó Đoan Mộc Thanh Lỗi đã sáng sủa hơn rất nhiều, tuy nhiên còn chưa hoà đồng vui vẻ bằng mình. Tuy rằng từng học chung, nhưng tính tình khác biệt, bạn bè chung lại không có nhiều, cho nên thật ra mà nói, mình và hắn tuy chung một lớp học nhưng lại ở hai tinh cầu khác nhau.
Ngay cả diện mạo đều đã quên, vậy mà còn nhận được thiệp cưới của hắn …
Chu Lâm vừa nghĩ vừa nuốt xong sợi mì cuối cùng, tuỳ tay phóng tấm thiệp màu đỏ ở trên bàn, thừa dịp bên ngoài còn chút ánh mặt trời, bắt đầu tiến hành tổng vệ sinh cuối ngày.
Lau bàn tủ cho đến nền nhà, kế tiếp đem quần áo bẩn chồng chất như núi bỏ vào máy giặt. Sau khi chọn trình tự và thời gian liền bất giác nhìn vòng quay máy giặt mà ngẩn người, giật mình lại, mới phát hiện mình đã bị cảm giác trống rỗng sau khi tăng ca vây quanh.
Nếu có thể tìm được thứ gì đó để đam mê thì tốt rồi, không những giết thời gian, còn có thể giải toả tinh thần, cho dù là tín ngưỡng kỳ quái, chỉ cần có thể cứu vãn sự chán nản lúc này là tốt rồi. Chu Lâm nghĩ thế, liền đi vào khởi động máy tính, chuẩn bị luyện trò chơi lâu rồi chưa động tới một chút.
PS3 vừa mua cầm trong tay, nhưng cũng không muốn động, trong quá trình chờ đợi trò chơi khởi động, Chu Lâm cầm cái đồng hồ nọ lên, không mục đích gảy thử cái nút bên hông, kim đồng hồ vì vậy mà nhanh chóng xoay tròn, chờ khi chú ý tới, cả ngày tháng trên lịch vạn niên cũng đã bị cải biến.
Oa, thực rối.
Chu Lâm cố gắng vặn rồi vặn, nhưng không tìm được bí quyết, càng sửa càng loạn, cuối cùng đơn giản là từ bỏ.
Quên đi, chờ đem đến thợ sửa rồi họ sẽ chỉ mình. Chu Lâm lại sờ dây đồng hồ thưởng thức, ánh mắt liếc qua màn hình vi tính, ma xui quỷ khiến thế nào lại đeo đồng hộ lên tay trái của mình.
Lúc đầu kim loại còn có chút lạnh, một lát sau liền hoà cùng nhiệt độ cơ thể, Chu Lâm mở rồi lại tháo đồng hồ, lặp lại vài lần, đột nhiên không hiểu sao một cơn buồn ngủ từ đâu ập đến nhắm mắt ngáp một cái.
Ai ngờ một khắc mở mắt ra, lại làm Chu Lâm hoảng sợ đến hơn mười phút sau____
Cảnh tượng trước mắt vô cùng chân thật, nhưng vị trí nháy mắt đã từ phòng ngủ trong nhà chuyển đến chòi nghỉ mát trong một công viên nào đó, đột ngột như vậy làm Chu Lâm cảm thấy mình đang lâm vào một giấc mơ rất thực.
Hiện tại mình, đang ngủ mơ sao? Chu Lâm không ngừng tự hỏi, không dám động đậy thân mình. Tay chân lại giống như muốn trả lời, không ngừng truyền đến cảm giác chân thật__ không phải là cảm giác vô lực như trong mộng, mà là cảm giác máu thịt thực thụ trong người mình.
Tuy không dám động đậy, nhưng thuỷ chung duy trì một tư thế như vậy sẽ làm thân thể cứng ngắc, Chu Lâm bắt đầu tò mò xem xét bốn phía.
Nhìn quanh mới biết đây chính là công viên quen thuộc cách nhà chừng ba trăm mét, nhưng đình nghỉ mát này có vẻ đã được xây lại, cảm giác có chút khác tháng trước.
Chung quanh không có ai, đình này dùng để nghỉ ngơi nhưng hơi khuất, nên vắng vẻ một chút cũng không có gì lạ, nhưng đối Chu Lâm hiện tại mà nói, đã tràn ngập cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Đại khái, vừa rồi ở nhà kỳ thật mới là mộng sao? Đột nhiên nghĩ như vậy, Chu Lâm cúi đầu nhìn lướt qua thân thể, mới thất vọng phát hiện quần áo cùng dép lê không có gì thay đổi, trên tay trái vẫn còn đeo cái đồng hồ nọ.
Hay là chính mình chạy đến công viên nhưng đột nhiên quên mất? Chu Lâm muốn nghĩ vậy, rồi lại phủ quyết chính mình. Rõ ràng chỉ một cái chớp mắt, không như mất trí mơ mơ hồ hồ, nghĩ như vậy không bằng nói mình vô tình gặp phải không gian gãy khúc nghe còn khoa học hơn…
Loạn thất bát tao nghĩ mãi không ra kết quả, đột nhiên phía sau bụi cây loáng thoáng truyền đến giọng nói đứa trẻ. Thầm nghĩ “Cuối cùng cũng có nggười đến, tuy rằng xem ra là các bạn nhỏ”, Chu Lâm đứng dậy đi qua bên kia.
Xuyên qua bụi cây là một mảnh đất trống, không ngoài sở liệu có bốn, năm đứa nhỏ đang vây quanh một đoàn, nhao nhao ồn ào không biết đang làm cái gì.
Đến gần nhìn một hồi, hoá ra là bốn đứa đang bắt nạt một đứa còn lại___ thằng nhóc quỷ đi đầu cầm một nhánh cây có một con sâu lông mập mạp, nói với cậu bé đang lạnh run kia:
“Ăn đi! Không ăn sẽ nói chuyện cậu phá hỏng cây hoa cho cô giáo biết!”
Mấy đứa nhỏ bên cạnh cũng ồn ào: “Ăn đi, ăn đi! Ăn! Ăn!”
“Tôi, tôi không cố ý…” Cậu bé bị bắt nạt nức nở, sợ hãi nhìn bạn học của mình, ánh mắt tràn đầy bất lực.
Oa, thì ra đây chính là bạo lực học đường cấp thấp! Trong lòng Chu Lâm cảm khái, cố ra vẻ hung ác bước lên phía trước, lớn tiếng quát:
“Này, mấy đứa kia, làm cái gì ở đây? Con nít không được chạy loạn khắp nơi!”
“Oa___” Dù sao cũng là đứa nhỏ, một câu này liền bị dọa sợ lập tức giải tán, bỏ lại đứa bé còn đang khóc, đầu cúi xuống càng khóc lợi hại.
Tuy rằng cảm thấy đứa nhỏ yếu đuối vẫn không cần đồng tình lắm, nhưng nghĩ lại nhìn thật đáng thương. Ôm ý nghĩ như vậy, Chu Lâm đi qua ngồi xổm trước mặt, nhẹ giọng nói:
“Này, bạn nhỏ, đừng khóc. Ngoan ~”
“Em, em không cố, cố ý… Ô ô…”
Có vẻ như được đồng tình, cậu bé lại càng thêm uất ức cúi đầu khóc lớn. Chu Lâm nhất thời không nói gì, gãi gãi đầu, tiếp tục an ủi:
“Ca ca biết em không cố ý, ngoan, đừng khóc ~ ”
“Ô ô, em, không phải, cố, cố ý…”
“Anh biết, bạn nhỏ ngoan, nhất định không phải cố ý, trước đừng khóc đã, ngoan nào. “
“Ô, em thực, thực sự không phải, cố ý….”
“Anh biết anh biết, cô giáo cũng biết em không cố ý, trước đừng khóc đã, ngoan, khóc nữa sẽ không ngoan, đến, lau nước mắt ~ ”
“Ô, ô …”
Như thế lặp lại vài lần, cuối cùng cậu bé cũng dừng khóc, vô lực để Chu Lâm dắt tay cậu bé, mang cậu đến ngồi trên ghế đá kế bên bãi đất.
Từ trong túi tiền lấy ra một cái khăn tay đã nhăn nhúm, Chu Lâm thay cậu bé xoa xoa mặt mèo. Mới thấy rõ nếu không nhăn mặt khóc, bạn nhỏ này kỳ thật rất đáng yêu, ngũ quan thanh tú đoan chính rất ưa nhìn.
Khóc trách dễ bị bắt nạt, chắc là do quá thích đi. Chu Lâm nghĩ thầm, lại thay cậu bé lau nước mũi.
Cuối cùng cậu bé cũng bình tĩnh lại, có vẻ rất có hảo cảm với “ân nhân”, bắt lấy tay áo Chu Lâm rụt rè kêu một tiếng ca ca.
Ừ một tiếng, rồi mới thuận tay sờ sờ đầu cậu bé. Cậu bé liền ngại ngùng nở nụ cười, Chu Lâm một mặt kinh ngạc đứa nhỏ chuyển biến tâm tình mau như vậy, một mặt không biết vì sao lại có cảm giác thân thuộc như cha con. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mặc kệ bạn nhỏ có nghe hiểu hay không, Chu Lâm vẫn bẩm lải nhải giáo dục nó:
“Em đó, sao lại nhát gan như vậy, nam tử hán hẳn phải không sợ trời không sợ đất mới đúng. Phá hỏng hoa hoa cỏ cỏ tuy rằng không đúng, nhưng không phải là chuyện gì lớn, cô giáo cùng lắm là nói em một câu, sẽ không đánh em, so với ăn sâu có đáng sợ hơn không? Bạn học của em nếu có bắt nạt em, vì sao em còn đứng đó cho tụi nó bắt nạt? Nó chửi em thì em liền mắng lại, đánh em thì em đánh trả, cái này gọi là ăn miếng trả miếng, chẳng lẽ ba của em chưa từng dạy hay sao?”
Một câu chót, cuối cùng cậu bé cũng có phản ứng, lắc lắc đầu. Chu Lâm đang cho rằng không chừng cha cậu cũng là dạng nhuyễn chân tôm không dám đánh không dám mắng trả, cậu bé liền nói nhè nhẹ:
“Ba ba không còn. Ba ba ở trên trời.”
Chu Lâm sửng sốt, theo bản năng ôm cậu bé vào lòng, trong lòng nghĩ cậu bé nhỏ bé đơn độc như vậy lại để mình gặp được.
“Cho nên!” Chu Lâm xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng, “Cho nên em càng phải ngoan ngoãn, không thể khóc nhè, càng khóc thì lá gan sẽ càng thu nhỏ lại, như vậy người khác càng bắt nạt em, hiểu không?”
“Vâng.” Loại lập luận này có vẻ có thể làm bạn nhỏ tiếp nhận. Cậu bé gật đầu, nắm bàn tay nhỏ nhắn lại.
Thế là một lớn một nhỏ thề với thùng rác trong bãi đất trống: nhất định phải ngoan ngoãn không được khóc, không bao giờ… để người ta bắt nạt nữa.
Thời gian qua thật sự mau, không bao lâu tiếng còi tập trung đã vang lên. Khi nói chuyện phiếm đã biết cậu bé đang đi chơi xuân, Chu Lâm vội thúc giục nó trờ về chỗ cô giáo. Nhìn nó chạy gần hết bãi đất trống, mới mò trong túi tiền được một viên kẹo đường nhét vào tay nó, cười nói: “Đừng để người khác cướp đó.”
“Vâng.” Cậu bé dùng sức gật đầu, đột nhiên nhảy lên ôm lấy mặt Chu Lâm hôn một cái, rồi mới cười rộ lên, khoe hàm răng trắng nhỏ.
Cảm giác trên mặt ẩm ướt, có vẻ dính rất nhiều nước miếng, Chu Lâm một mặt cảm thấy buồn cười, một mặt xoa đầu cậu bé.
“Đúng rồi, còn chưa có hỏi, anh bạn nhỏ, em tên gì vậy?”
Cậu bé trừng mắt nhìn, xoay người chạy được vài bước mới quay đầu hét lớn:
“Em, kêu, Đoan, Mộc, Thanh, Lỗi! Tạm biệt anh trai!”
“Cái….gì?…” Chu Lâm trợn to mắt, dường như hoài nghi mình nghe lầm. Muốn đuổi theo hỏi rõ thì đồng hồ bên tay trái lại bị vướng vào nút áo, cạch một tiếng bung ra, từ cổ tay rơi xuống.
Trong nháy mắt đồng hồ chạm đất, Chu Lâm thấy hoa mắt, đột nhiên phát giác mình đang đứng trong phòng ngủ, máy giặt bên ngoài vẫn còn chạy, cạch cạch xoay từng vòng.
Chuyện gì, chuyện gì vậy?! Trong lòng gào thét, đầu cúi nhìn xuống mặt đất. Chiếc đồng hồ màu bạc lẳng lặng nằm ở nơi đó, trên lịch vạn niên ghi rõ ngày 11 tháng 4 năm 1990, thời gian là 1 giờ 30 phút chiều.
___“Chẳng lẽ, vừa rồi mình mới quay về 17 năm trước???”
Chu Lâm ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, suy nghĩ rối thành một cục___
“Khó trách cứ cảm thấy đứa bé kia có chút quen, sự việc ăn hiếp bạn học kia cũng có chút quen thuộc, thằng nhóc quỷ đi đầu bắt nạt Đoan Mộc Thanh Lỗi không phải là mình sao! Ai za, lúc trước thì ra mình ác như thế, còn bắt người ta ăn sâu, quả thực là đại ma vương… Từ từ, học kỳ sau đó thằng nhóc kia quả thật rất khác thường, hình như sau khi đi chơi xuân về không bao lâu, mình cướp lấy kẹo đường của hắn ăn luôn, bị hắn đẩy ngã xuống cầu thang, tuy chỉ có ba bậc, nhưng cũng mẻ răng nanh, nửa cái răng kia trước khi thay còn bị người ta giễu cợt nên ấn tượng rất sâu sắc. Mãi cho đến ba năm cấp ba sau này, hình như mình và hắn không nói chuyện với nhau nữa, mình cũng không đi chọc ghẹo hắn, chẳng lẻ là___”
“Viên kẹo đường kia chính là mình cho hắn sao?!”
Quả thật là tự làm tự chịu, thiện ác có báo! Tưởng tượng đến việc mình lại đi cổ vũ người khác phản kháng lại chính mình hồi nhỏ, tâm tình Chu Lâm không hiểu sao có chút phức tạp.
Y nhặt đồng hồ trên mặt đất, gãi gãi lỗ tai nghĩ:
Xem ra phải nghiên cứu kỹ thứ này một phen…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồng Hồ Tình Yêu
Chương 1
Chương 1