Diệp Nhiên phân phó bốn th vệ đi theo từ xa, một đường tiêu sái theo hoa cỏ, tâm tư phiêu chuyển, càng đi càng xa, đến khi lấy lại tinh thần, đã thấy bản thân đứng ngoài hành lang trong hoa viên.
Trong cung thắp lên không ít cung đăng, chiếu sáng bốn phía tựa như ban ngày, tuy đã vào đêm, những lại rất dễ dàng nhìn được cảnh sắc hoa hồng diệp lục bên ngoài, trời đã cuối thu, trong hoa viên muôn hoa vẫn đua nhau khoe sắc.
Trong cái cảnh hoa hồng diệp lục ấy, Diệp Nhiên lại càng thấy mờ mịt, không biết nên đi về phương nào.
Phụ thân...... Thôi, nâng bước từ từ đi vào một đường nhỏ yên ắng trong góc, khi đi ngang qua một giả sơn, bắt gặp mấy hài tử đang đùa giỡn, liền dừng cước bộ xa xa đứng nhìn.
Mấy hài tử đó hẳn là hoàng tử, một thân đạm hoàng, bên cạnh còn đứng hai thị vệ.
Ngay từ đầu Diệp Nhiên còn tưởng rằng chúng chỉ đùa giỡn, nhìn kỹ mới phát hiện nguyên lai là bốn tiểu hoàng tử đang đạp đánh một hài tử thân thể co cụm nằm dưới đất.
Đầu lĩnh đại khái trên dưới mười tuổi, vừa đánh vừa reo lên: “Hừ, chỉ là do một thị nhân sinh mà nhìn thấy bổn hoàng tử thế nhưng dám không quỳ xuống, bổn hoàng tử hôm nay đánh ngươi, ngươi hảo hảo nhớ kỹ cho ta, lần sau nếu không hành lễ, ta đánh chết ngươi......”
Nó xuống tay rất nặng, chỉ chốc lát liền thở hồng hộc, hài tử bị đánh lại không rên một tiếng, nhưng ba hài tử nhỏ hơn một chút bên cạnh lại sợ hãi, kéo kéo tay áo nó.
“Nhị ca, không cần đánh, nếu thực đánh chết nó thì làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy Nhị ca, có lẽ nó không phải cố ý đâu, ta nghe cung nữ nói nó là một tên ngốc, tên ngốc thì sao biết hành lễ a?”
“Đúng vậy đúng vậy, coi như hết Nhị ca.”
Hài tử đầu lĩnh đại khái cũng sợ gặp chuyện không may, căm giận đạp hài tử nọ một cước.
“Thối ngốc tử, lần này bổn hoàng tử bỏ qua cho ngươi, lần sau cẩn thận hơn cho bổn hoàng tử, hừ, chúng ta đi.”
Lại đá thêm một cước, đoàn người mới đi, hai thị vệ cuối đầu đi theo phía sau.
Nhìn hai thị vệ nọ, lại nhìn thị vệ theo sau mình từ xa cũng đang cuối đầu, Diệp Nhiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Đây là chính là hoàng cung nơi ăn tươi nuốt sống con người a.
Nhìn đám người biến mất không còn tung tích, hài tử nằm trên đất lại vẫn không nhúc nhích gì.
Diệp Nhiên chậm rãi bước vài bước lên trước, mới nhìn rõ nguyên lai hài tử nọ cũng là hoàng tử, một thân xiêm y đạm hoàng bị kéo xé hỗn loạn, nhiều nơi còn có vết máu.
Đang lúc y nghĩ hài tử kia đã chết, thì cậu lại thong dong ngồi dậy.
Hài tử lộ ra một khuôn mặt thanh tú trên còn mang theo nhiều nơi xanh tím, thế nhưng gương mặt đó như thể không có linh hồn, thẩn thờ đờ đẫn, trên mặt không có chút biểu tình, một đôi mắt bình tĩnh nhìn Diệp Nhiên rồi lại coi như không phát hiện gì, trong mắt lại không chút gợn sóng.
“Ngươi có khỏe không?”
Diệp Nhiên cười hỏi cậu, cậu cũng không lên tiếng đáp lại, chỉ nhìn y, không có bất kỳ phản ứng nào.
Sau một lúc, nghe được có người khẽ gọi “Ngũ hoàng tử? Ngũ hoàng tử người ở đâu? Ngũ hoàng tử......”
Hài tử nọ mới”Tạch” một tiếng đứng lên, khập khiễng chạy mất.
Diệp Nhiên nhìn theo bóng dáng hài tử kia biến mất, trong mắt hiện lên ý cười.
Còn nhớ rõ vừa rồi đám nhóc kia còn mắng cậu ta là tên ngốc a.
Tên ngốc sao? Nhớ lại sự hờ hửng cùng khinh thường trong mắt cậu, Diệp Nhiên cười khẽ, hài tử kia chỉ sợ thông minh hơn bất kỳ ai khác a!
Nhưng người thân tại thâm cung, luôn bi ai, chỉ là không biết cậu có thể tiếp tục sống sót trong cái nơi cung cao tường kín này hay không?
“Nhiên nhi.”
Nghe được thanh âm, Diệp Nhiên chưa kịp quay đầu lại, liền bị ôm vào một lòng ngực ấm áp quen thuộc.
“Phụ thân......”
“Nhiên nhi đang nhìn cái gì?”
Dạ HạoThiên hỏi.
Hắn cùng Diệp Minh Hàn từ rất xa đã thấy y đứng ở đây mặt đầy kinh ngạc ngẩn người, biểu tình trên mặt vô cùng kỳ quái.
Cử chỉ cao quý, vẻ mặt thanh viễn, lại mang chút tựa tiếu phi tiếu, trong mắt trào phúng như có như không.
Trong nháy mắt đó, Dạ Hạo Thiên nghĩ bản thân nhìn thấy được vị thần của ngày tận thế, đứng nơi đó cao cao tại thượng.
Diệp Minh Hàn lại dùng khinh công trực tiếp bay qua, mãi đến khi ôm y vào trong lòng, cảm nhận được sự ấm áp thản nhiên truyền đến, mới xác định y là chân thật.
“Không, không có gì.”
Nhìn thoáng qua bốn thị cuối đầu đứng phía sau, đáy mắt hiện lên một tia thương xót, quay đầu, nhìn Dạ Hạo Thiên hỏi.
“Sư bá có tất cả mấ đứa con?”
“Sáu hài tử, bốn nữ nhi, có chuyện gì sao?”
Không nghĩ tới Diệp Nhiên sẽ hỏi mình vấn đề này, Dạ Hạo Thiên thấy kỳ quái.
Khóe mắt liếc nhìn bốn thị vệ đi theo sau Diệp Nhiên, thấy bọn họ có chút khẩn trương, nhất thời ánh mắt sắc bén như kiếm, bốn người cúi đầu, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Không có việc gì, Nhiên nhi chỉ là tò mò mà thôi.”
Diệp Nhiên nhìn hắn cười cười, lại hỏi: “Vậy sư bá có gặp qua hết hài tử của mình chưa?”
Cái này, quả nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó rồi!
Diệp Minh Hàn cùng Dạ Hạo Thiên đồng thời quay đầu, sát khí cùng hàn khí bay thẳng về phía bốn thị vệ, bức bọn họ thần sắc tái nhợt quỳ rạp xuống đất.
“Nói!”
“Hoàng Thượng tha mạng.”
Bốn người lớn tiếng hô lên, lập tức kể rõ ràng một màn mình vừa chứng kiến lúc nãy.
Diệp Nhiên vô thanh vô tức nghe bọn họ lấy ngữ khí bình đàm nói một màn lúc nãy thành”Mấy hoàng tử đang đùa giỡn”, trên mặt vẫn chỉ mang theo tiếu ý nhợt nhạt.
“Nga, ta còn cho là đã xảy ra đại sự gì? Nguyên lai chỉ là mấy tiểu hài tử đánh nhau mà thôi.”
Dạ Hạo Thiên nghe xong, lơ đểnh cười.
Chỉ là tiểu hài tử đánh nhau thôi sao? Sư bá thực nên nhìn cái bộ dáng vị Nhị hoàng tử khi đánh người a!
“Sư bá, ngươi thấy Ngũ hoàng tử chưa? Cậu ta rất thú vị nga!”
Diệp Nhiên cười hỏi Dạ Hạo Thiên, nói ra một câu vân đạm phong thanh dường như không chút gợn sóng, như thể một hài tử khi tìm được một người khiến nó thấy thú vị, liền thuận miệng đề cập với người khác.
“Phải không? Ta đây thật sự nên đi xem hài tử thú vị này của ta!”
Dạ Hạo Thiên ôn hòa trả lời, trong lòng phi thường hứng thú với Ngũ hoàng tử này.
Người có thể làm Diệp Nhiên nói thú vị, nhất định không đơn giản.
“Có lẽ sư bá sẽ giật mình đó. Phụ thân, Nhiên nhi mệt rồi!”
Diệp Nhiên cười nằm sấp lên vai Diệp Minh Hàn, nói xong liền nhắm mắt lại.
Ánh mắt khắc lạnh của Diệp Minh Hàn liếc qua bốn người còn quỳ trên đất, nhìn Dạ Hạo Thiên gật đầu, rồi ôm Diệp Nhiên trở về biệt viện.
Đến khi thân ảnh Diệp Minh Hàn biến mất, trong nháy mắt hơi thở Dạ Hạo Thiên thay đổi, toàn thân tản ra khí thế cường đại.
“Người đâu, kéo bọn họ xuống.”
“Tuân lệnh”
Lập tức, bốn thị vệ mặt xám như tro tàn không dám rên một tiếng bị kéo xuống.
“Dung Thanh, Ngũ hoàng tử của trẫm là ai?”
“Hồi bệ hạ, Ngũ hoàng tử Dạ Hối, chính là do tiền quý phi hiện giờ đã bị biếm làm thị nhân Thành Cẩn sinh.”
Thành Cẩn a? Không phải là muội muội của Thành Hạo sao?
“Mang nó tới cho trẫm nhìn một cái.”
Dạ Hạo Thiên cong môi, cười cô cùng tà khí.
“Vâng”
Tuy rằng không biết bệ hạ vì sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với Ngũ hoàng tử trước giờ chẳng quan tâm, nhưng người làm thần tử chỉ cần nghe lệnh là được.
Ha hả, Ngũ hoàng tử của trẫm a, người có thể làm Nhiên nhi thấy hứng thú, hy vọng sẽ không làm trẫm thất vọng mới tốt!
Có đôi khi, duyên phận phát sinh chỉ trong nháy mắt, mà tình duyên dây dưa cả đời giữa Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối, lại bắt đầu bằng một câu nói vân đạm phong thanh của một hài tử năm tuổi.
Cho nên nói, thế sự vô thường, duyên phận khó dò a!!!
Hết đệ nhất quyển – Có vị hoàng tử
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Du Nhiên Ngạo Hàn
Chương 19
Chương 19