Diệp Nhiên bị Diệp Minh Hàn ôm tới cửa, chỉ thấy cửa có một chiếc xe ngựa đứng chờ sẵn, Phi Dương đang ngồi trước xe, thấy Diệp Minh Hàn đi ra, nhảy xuống chắp tay.
“Cung chủ, Thiếu chủ.”
Diệp Minh Hàn không màng, nhưng Diệp Nhiên lại cười khẽ hỏi: “Phi Dương ngươi đã trở lại a! Chúng ta đang muốn đi ra ngoài đây.”
“Ta biết a, ta cũng muốn đi.”
Phi Dương ồn ào.
Diệp Nhiên nhìn Diệp Minh Hàn, thấy hắn vẫn không chút biểu tình, đành phải mở miệng hỏi nói: “Phụ thân, có thể chứ?”
“Ân.”
Diệp Minh Hàn đáp nhẹ một tiếng, dùng khóe mắt liếc Phi Dương, rồi ôm Diệp Nhiên lên xe ngựa.
Phi Dương ở phía sau nháy mắt, bị Tiêu Tuấn đánh một cái lên đầu, bĩu môi, bước lên xe ngựa.
Xe ngựa bên ngoài thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khi vào bên trong, mới biết hóa ra khác nhau một trời một vực.
Dưới nền xe lót một tầng mao nhung thảm thật dày, một tiểu tháp đặt ngang, cũng được bao bởi một lớp cẩm bị mềm mại, bên trên còn thêm một lớp thiên tằm bị.
Trên vách xe gần sàn lắp một ngăn tủ nhỏ, đối diện bày một tiểu trà kỉ, trên trà kỉ có một tiểu hồ trà cùng mấy chén trà, một băng ghế lần lượt được đặt từ vách xe ra ngoài.
Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên ngồi lên tháp, Phi Dương tiến vào sau, ngoan ngoãn ngồi vào băng ghế, mắt to tròn tròn nhìn hai phụ tử trên tháp, Tiêu Tuấn buông màn trúc bên ngoài, liền ngồi ở đầu xe làm xa phu.
“Giá”, roi vung lên, hai con ngựa cao to lập tức động bốn chân ra bắt đầu chạy, tuy rằng tốc độ rất nhanh, thế nhưng trong xe ngựa lại không chấn động bao nhiêu.
“Phụ thân, Dạ thành ở đâu a?”
Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Hàn.
“Ta biết ta biết, ta nói cho Thiếu chủ nghe nha!”
Một bên Phi Dương đã sớm ngồi không yên.
Diệp Minh Hàn khẽ liếc hắn một cái, nhưng chưa nói gì, biết Diệp Minh Hàn đồng ý, Phi Dương liền cao hứng phấn chấn nói tiếp.
Nguyên lai, thời đại này cũng không phải triều đại nào mà Diệp Nhiên biết, đại lục này quốc gia lớn nhỏ cũng có mười mấy cái, ba quốc gia lớn nhất phân biệt là Huyền quốc, U quốc, Phong quốc. Mà Dạ thành là thủ đô của Huyền quốc.
Vì tam quốc thế giữ chân vạc, ai cũng không nguyện tùy tiện khai chiến, đánh vỡ cục diện im lặng hiện tại, bên ngoài cũng coi như quốc thái dân an.
“Đói không?”
Thấy Diệp Nhiên sau khi nghe xong cúi đầu im lặng, Diệp Minh Hàn liếc Phi Dương một cái, cúi đầu khẽ hỏi.
Phi Dương một bên bĩu môi, cái gì chứ? Hắn lại chưa nói sai gì mà, sao lại trừng hắn?
“Cũng được.”
Diệp Nhiên ngẩng đầu cười, buổi sáng bận mãi nên chưa dùng cơm, mà bây giờ cũng đã thấy đói.
Diệp Minh Hàn mở ngăn tủ trên đầu sàng, lấy một khay từ trên xuống, trong là máy phần điểm tâm nhỏ.
Để khay lên tiểu trà kỉ, ngón tay băng lãnh cầm lấy một khối phù dung cao đưa đến bên môi Diệp Nhiên.
“Ăn trước này, đợi lát nữa vào thành trấn rồi dùng bữa.”
“Hảo.”
Diệp Nhiên cúi đầu ngậm phù dung cao, chiếc lưỡi ấm áp liếm quá đầu ngón tay lạnh lẻo, làm Diệp Minh Hàn ngẩn ra, nhắm mắt, che khuất tình tự phức tạp bên trong, đợi Diệp Nhiên ăn xong lấy thêm một khối.
Phi Dương một bên nhìn, trong lòng hô to, Cung chủ hảo ôn nhu nga! Nhưng phần ôn nhu này chỉ dành cho một mình Thiếu chủ, người khác không cái phúc đó.
Ăn hai khối phù dung cao, một khối hoa quế cao, Diệp Nhiên lắc đầu nhìn Diệp Minh Hàn, tỏ ý mình không muốn ăn nữa, Diệp Minh Hàn mới không tiếp tục đút thức ăn, nhìn Phi Dương, Phi Dương lập tức rót một ly trà đưa qua.
Thấy Diệp Nhiên uống trà, mắt lại nhìn chằm chằm ngăn tủ lúc nãy, Diệp Minh Hàn buông chén trà, mở ngăn tủ ra, hỏi y.
“Muốn cái gì.”
Ngăn tủ có bốn tầng, tầng thứ nhất đặt điểm tâm, mứt. Tầng hai bày bố khăn, lá trà cùng mấy thứ vụn vặt, tầng thứ ba đặt mấy bình dược, tầng thứ tư bày sách.
Nhìn thấy sách, Diệp Nhiên có chút kinh hỉ, vươn tay cầm ra, lật sách lên, mặt trên dùng chữ phồn thể viết”Thiên hạ tạp đàm”.
Giở ra một trang, y thế nhưng đọc được chữ bên trên.
Nhìn Diệp Nhiên cao hứng lất sách, Phi Dương”Di” một tiếng, hỏi: “Thiếu chủ ngươi biết chữ à?”
Diệp Nhiên thuận miệng đáp: “Đương nhiên biết.”
Nói xong bản thân cũng ngẩn ra, vội vàng ngẩng đầu.
“Ta biết, lại là Cung chủ giáo rồi!”Phi Dương thần tình một bộ ‘ta đã đoán được’.
Diệp Nhiên giật mình, không thừa nhận cũng không phủ nhận, quay đầu nhìn Diệp Minh Hàn.
Diệp Minh Hàn dùng vẻ mặt cùng ánh mắt chưa từng thay đổi nhìn y, vẫn là trong thanh lãnh hàm chứa nhu hòa.
Trong lòng ấm áp, Diệp Nhiên cười tiến sát trong lòng Diệp Minh Hàn lật xem quyển sách trong tay.
“Chữ nào không biết thì hỏi ta.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang trên đỉnh đầu, Diệp Minh Hàn tựa ra sau, điều chỉnh thân thể Diệp Nhiên, giúp y ngồi thoải mái hơn
“Hảo.”
Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn cười, cúi đầu tiếp tục lật sách.
Có vài điều không cần nói ra, ngươi đã không để ý, ta đây cũng không giải thích!
Xe ngựa tuy rằng đi rất nhanh, nhưng đến lúc ăn cơm sẽ dừng lại, buổi tối lại càng không cần nhắc tới, trời vừa tối đã vào nghỉ trọ, ngẫu nhiên đến thành trấn, còn đi xuống dạo một vòng, năm đó Diệp Minh Hàn cả đi lẫn về chỉ mất năm ngày, nhưng cả đám người bây giờ đi mất mười ngày mới đến Dạ thành!
Lúc này đoàn người Diệp Nhiên đang ngồi ở một nhã tọa tựa vào song cửa, trên lầu hai khách tự Vân Lai – một khách sạn lớn nhất Dạ thành.
Tuy chạy một đường mười ngày, nhưng trên mặt bốn người lại không chút dấu hiệu mệt mỏi, Du Nhiên đang dùng cơm, nghe dưới lầu ồn ào, bốn người cũng không để ý, thản nhiên ăn cơm của mình.
Diệp Minh Hàn giúp Diệp Nhiên gắp đồ ăn, mà Tiêu Tuấn thì buông bát khoái, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Phi Dương.
“Phi Dương, ngươi ăn chậm một chút, đã nói với ngươi bào nhiêu lần, cũng không có ai giành với ngươi. Ngươi nhìn ngươi xem, cứ như ngươi mười năm chưa được ăn.”
“Đồ ăn...... Ăn quá ngon mà!”
Phi Dương cố gắng nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói thật rõ ràng.
“Ăn ngon ngươi cũng ăn chậm chút a, như thể quỷ đói đi đầu thai, ngươi xem chung quanh người ta nhìn ngươi thế nào.”
Phi Dương quay đầu lại nhìn khách nhân chung quanh, quả nhiên một đám đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
“Nhìn cái gì, chưa thấy qua người ta ăn cơm sao? Còn nhìn ta độc mù các người.”
Quơ tay ồn ào hai câu, lại tiếp tục xoay người ăn như hổ đói.
“Quên đi Tiêu Tuấn, cả một đường rồi còn chưa quen sao?”
Ăn thức ăn Diệp Minh Hàn gắp cho mình, Diệp Nhiên ngẩng đầu cười.
Phi Dương càng ăn càng nhiều, y lại cảm giác được hàn khí trên thân người bên cạnh lại nặng hơn một phần, Diệp Nhiên cười kéo kéo tay áo Diệp Minh Hàn.
“Vô sự phụ thân, Nhiên nhi đã ăn no.”
Phi Dương lúc này mới từ trong bát ngẩng đầu lên, dưới cái nhìn chằm chằm lạnh lẽo của Diệp Minh Hàn, rút lại bàn tay đang vươn ra giữa không trung.
Thấy Phi Dương vẻ mặt ai oán nhìn thức ăn trên bàn, Diệp Nhiên không biết nên khóc hay cười.
“Phụ thân ăn no chưa?”
Tuy thấy Diệp Minh Hàn sớm buông xuống bát đũa xuống, Diệp Nhiên vẫn hỏi lại.
“Ân.”
Diệp Minh Hàn thu hồi ánh mắt, nhìn hài tử cạnh mình.
Diệp Nhiên cười mang thức ăn đặt trước mắt Phi Dương.
“Ăn đi, chúng ta đều no rồi.”
Phi Dương nhìn Diệp Minh Hàn mặt băng lạnh, nhìn Diệp Nhiên mặt ôn hòa, nhìn thức ăn trên bàn, cuối cùng quyết định...... Ăn! (=)))))) Hổ đói đầu thai a)
Tạt lấy đôi đũa, như cuồng phong quét lá rụng.
Dù sao có Thiếu chủ, Cung chủ cũng sẽ không giết hắn.
Tiêu Tuấn ngồi một bên bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi như vậy, người khác lại cho rằng Ngạo Hàn Cung chúng ta rất nghèo, cả cơm cũng không cho ngươi ăn no.”
Phi Dương không thèm để ý, hắn không nói, ai biết bọn họ là người của Ngạo Hàn Cung? Hơn nữa, ai dám nói? Độc căm kẻ đó.
Vì thế, một cái bàn, bốn người ăn vận hoa lệ, một người bất đắc dĩ, một người mỉm cười, một người lãnh khí tuôn trào, còn một người ăn như hổ đói, thành kỳ quan trên lầu hai của khách tự Vân Lai!
Hết đệ nhất quyển – Nhất lộ ôn tình
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Du Nhiên Ngạo Hàn
Chương 13
Chương 13