DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyễn Phượng Khúc
Chương 26: Thương tiếc

Một lúc lâu sau, Đường Việt Phong buông ra Tô Thiếu Vân, để hắn dựa vào mình

Khí tức lửa nóng phả lên vùng da xích lõa, tạo nên từng đợt run rẩy, *** khiến hai gò má Tô Thiếu Vân ửng đỏ, khí tức hỗn loạn, sóng mắt mê ly nhượng Đường Việt Phong tâm thần nhộn nhạo.

Đường Việt Phong nhẹ nhàng ôm lấy Tô Thiếu Vân, đưa hắn ngã lên tảng đá lớn bên biên đàm, một chân chậm rã tách khai hai chân Tô Thiếu Vân.

Hai phía bên trong đùi của Tô Thiếu Vân bị chân Đường Việt Phong như có như không nhẹ nhàng ma sát đụng chạm, thân thể hắn mẫn cảm mà ửng đỏ, hắn vội nắm lấy bàn tay đang chu du nơi hạ thân của Đường Việt Phong, cúi đầu hoán dồn dập: “Việt Phong, Việt Phong….”

Đường Việt Phong bên gáy hắn nhẹ giọng cười, đột nhiên, hắn ngậm lấy vành tai Tô Thiếu Vân mà liếm cắn, mút lấy, một tay cũng dần trượt xuống hạ thân Tô Thiếu Vân hồ lộng

“Ân…” – Tô Thiếu Vân bật ra tiếng rên rỉ, phía sau ập đến một trận tham nhập đau đớn , nhượng hắn vô ý thức căng cứng cả người, hai đầu mày nhíu chặt

“Thả lỏng…” – Đường Việt Phong ám ách thanh âm như dòng nước ấm áp truyền đến hai tai Tô Thiếu Vân

Thanh âm trầm thấp ôn nhu nhượng Tô Thiếu Vân cả người run lên, hắn than nhẹ một tiếng, từ từ thả lỏng thân thể.

“Ta tiến vào đây” – Đường Việt Phong đỡ lấy thắt lưng Tô Thiếu Vân, một bên đưa hắn tham nhập trong nước, một bên ôn nhu nhắc nhở. Sau đó hắn mạnh đẩy một cái, nương thủy bôi trơn hậu huyệt mà thật sâu mai nhập vào nơi nhỏ hẹp mà mềm mại ấm áp của Tô Thiếu Vân

“A…” – Từng đợt tê dại từ thắt lưng truyền đến, khoái cảm lệnh Tô Thiếu Vân khó nhịn mà ngẩng đầu lên, vô lực tựa vào trong vòm ngực cường tráng của Đường Việt Phong thở dốc.

Đường Việt Phong nhân cơ hội, cúi đầu hấp duyện từng tấc da mềm mại nơi cổ, đầu vai Tô Thiếu Vân

“Ngô…A…” – Tình dục không ngừng tăng lên nhượng Tô Thiếu Vân phát ra từng tràn rên rỉ sung sướng. Hắn không tự chủ được nhẹ nhàng đong đưa thắt lưng, muốn càng nhiều khoái cảm, giữ lấy càng nhiều âu yếm.

Cảm nhận được sự mời gọi không lời của hắn, Đường Việt Phong tại hầu gian khàn khàn gầm nhẹ: “Thiếu Vân của ta Thiếu Vân…”

“Ân, Việt Phong…” – Tô Thếu Vân đáp lại, như nỉ non tên Đường Việt Phong, mỗi lần càng kêu càng lớn, đưa tới Đường Việt Phong một lần lại một lần kịch liệt tiến nhập, nhượng Tô Thiếu Vân ý loạn tình mê, hô hấp hỗn loạn, nói lộn xộn không thành câu

Ôn thủy theo mỗi lần Đường Việt Phong tiến nhập mà lơ đãng rót vào trong cơ thể Tô Thiếu Vân, càng làm cho Đường Việt Phong thuận lợi thâm nhập, cũng lệnh Tô Thiếu Vân cả người run rẩy, thân thể mềm nhũn, một điểm khí lực cũng không còn.

Nhiệt khí tràn ngập đàm lí, không ngừng truyền ra thanh âm bọt nước theo cao trào mà vỡ tung, mồ hôi trên cơ thể hai người như hòa vào trong nước, hòa vào nhau, tình cảm mãnh liệt triền miên vô tận

Sáng sớm

Tô Thiếu Vân theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của Đường Việt Phong tỉnh lại, giương mắt nhìn Đường Việt Phong ngủ say, nhìn ngực hắn đều đặn phập phồng theo tiếng hít thở nhẹ nhàng, Tô Thiếu Vân tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực trầm ổn của hắn

Hắn dùng ngón tay miêu tả từng đường nét trên khuông mặt Đường Việt Phong, lực đạo thật nhẹ tar1nh đánh thức hắn. No đủ thiên đình, cái mũi đĩnh trực, duyên dáng phiến môi nhu hòa với đường cong gương mặt làm say lòng người, không chỉ tuấn mỹ mà thôi, khi hai tròng mắt đen bóng mở ra, trong đó ẩn hàm tinh quang khí phách, là phong phạm chỉ có vua một nước mới có.

Tô Thiếu Vân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người đồng tính, đến một ngày, hắn chợt động tâm, chợt sinh ý, yêu thượng nam nhân khiến hắn động tâm này. Bọn họ trong lúc đó có liên lụy vô pháp ngăn cách, cho đến hôm nay, từng sợi, từng sợi nhẹ nhàng dây dưa cùng một chỗ

Ái tình rất nhiều thời gian đều không theo đạo lý, chỉ cần nguyện ý mở rộng lòng tiếp thu cái tốt lẫn cái xấu của đối phương, hoàn mỹ cùng không hoàn mỹ, dù cho đồng tính thì sao đây, vẫn là vô phương khả giải.

“Sao lại thở dài?”

Giữa lúc Tô Thiếu Vân rơi vào suy tư, bỗng nhiên nghe thanh âm đầy ôn nhu của Đường Việt Phong

Hắn ngẩng đầu, phát hiện Đường Việt Phong đã tỉnh từ lúc nào, lúc này đang ôn nhu nhìn hắn.

Tô Thiếu Vân xê dịch thân thể, ôm lấy thắt lưng hắn, tiến nhập trong lòng hắn: “Ta đang suy nghĩ vì sao ta lại yêu ngươi”

“Nga?” – Đường Việt Phong nhướng mày, ánh mắt lộ ra vui sướng, hắn vỗ vỗ tấm lưng tuyết trắng của Tô Thiếu Vân, trầm thấp hỏi: “Kết luận?”

“Không biết” – Tô Thiếu Vân thành thật đáp: “Thế nhưng yêu liền yêu, không nhất thiết phải có nguyên nhân”

Đường Việt Phong cười khẽ, đang muốn nói điều gì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, hai người không hẹn cùng nhíu nhíu mày

“Xảy ra chuyện gì?” – Tô Thếu Vân hỏi

“Không biết” – Đường Việt Phong vừa nói vừa xuống giường mặc xong quần áo

Hai người mặc y phục đi tới bên ngoài, chỉ thấy Ngôn Thanh Y cùng Hàn Phàm Lâm đang chửi ầm lên

“Chủ tử, Vân chủ tử” – Vừa nhìn thấy hai người, Hàn Nhật, Hàn Nguyệt vội vàng hành lễ

Đường Việt Phong gật đầu, Tô Thiếu Vân hỏi: “Hai người bọn họ thế nào rồi?”

Hàn Nguyệt nhún nhún vai: “Cái kia Ngôn Thanh Y nói Hàn Phàm Lâm gây rối hắn”

“A?” – Nghe vậy, Tô Thiếu Vân không khỏi cảm thấy buồn cười, thấy thế nào thì Hàn Phàm Lâm cũng không phải người như vậy, tám chín phần là có cái gì hiểu lầm

“Uy, tiểu quỷ, ngươi mắng lâu như vậy không thấy mệt sao? Có muốn uống miếng nước hay không?” – Hàn Phàm Lâm tuyệt không để ý Ngôn Thanh Y đang tức giận mắng hắn, trái lại thập phần hảo tâm hỏi han

“Ta đã nói ta không phải tiểu quỷ, ta là Ngôn Thanh Y!” – Ngôn Thanh Y cả giận nói: “Hơn nữa, nhìn ngươi như vậy, ngươi cho là ngươi lớn hơn ta sao? Nếu ta là tiểu quỷ, ngươi cũng là!”

“Đáng tiếc, ta đúng là lớn hơn ngươi” – Hàn Phàm Lâm lạnh nhạt nói: “Hơn nữa chỉ có tiểu quỷ mới có thể vì một chút chuyện như vậy mà cãi lộn”

“Cái gì một chút chuyện?” – Ngôn Thanh Y chán nản

“Không phải sao? Ngày hôm qua chính ngươi ôm ta khóc rống, khóc xong liền ngủ, ôm ta không buông tay, ngươi nghĩ ta thích bị ngươi ôm cả ngày như vậy a? Lại nói tiếp, ta mới là người bị hại, tay của ta đến bây giờ vẫn còn đau nhức đâu” – Hàn Phàm Lâm oán giận nói

“Ngươi…Ta…” – Ngôn Thanh Y cả mặt đỏ bừng, ấp úng nói không thành lời, đích xác Hàn Phàm Lâm đều nói đúng sự thật, biết mình mắng người cũng là cố tình gây sự, thế nhưng hắn ngoại trừ Ngôn Lan Dao chưa từng cùng người khác thân cận quá. Ngày hôm nay hắn vừa mở mắt liền thấy chính mình bị Hàn Phàm Lâm ôm vào trong ngực, khí tức nam nhân tràn ngập mũi hắn, vừa xấu hổ vừa giận dữ, để che giấu bản thân không được tự nhiên chỉ có cách là phát giận với Hàn Phàm Lâm.

Nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Ngôn Thanh Y, Hàn Phàm Lâm nghĩ đến cái thiếu niên đang tức giận thở phì phì này…thật sự là khả ái a, đang muốn tiếp tục đùa hắn, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy Đường Việt Phong cùng Tô Thiếu Vân đi tới, vì vậy liền chuyển hướng nhìn chằm chằm Tô Thiếu Vân, nháy cũng không nháy mắt

Ngày hôm qua Tô Thiếu Vân bị Đường Việt Phong ôm vào trong ngực, hắn cũng không thấy rõ, hiện tại mới chính thức nhìn thấy hình dạng thật của Tô Thiếu Vân

Trên khuông mặt ôn nhu, Nga Mi vi thiêu, mật mật lông mi khinh dương, êm dịu con ngươi trong sáng như tinh nguyệt, mũi như ngọc bàn, hồng nhuận chu thần, nam tử trước mắt mỹ đến mức phảng phất như hắn không phải người trần thế.

Hàn Phàm Lâm cảm thấy Tô Thiếu Vân lúc này có chút xa lạ, thế nhưng tại song con ngươi linh động quen thuộc nhượng hắn phải tin tưởng người này chính là Tô Thiếu Vân.

“Thiếu Vân, mặt nạ của ngươi đâu?” – Thấy Hàn Phàm Lâm xuất thần nhìn chằm chằm Tô Thiếu Vân, Đường Việt Phong cảm thấy vô cùng khó chịu, hỏi

Tô Thiếu Vân ngây người một chút, mặt nạ?

Nghe Đường Việt Phong hỏi, hắn chợt nhớ đến không biết mặt nạ rơi nơi nào rồi?

Tô Thiếu Vân suy nghĩ một chút, nói: “Hình như lúc khiêu nhai thì lộng mất”

Đường Việt Phong trong lòng thầm tiếc nuối, đồng thời không khỏi lo lắng đứng lên. Nếu Thiếu Vân không đeo mặt nạ, sau này không phải sẽ rất phiền phức hay sao?

Hàn Phàm Lâm liếc mắt nhìn Đường Việt Phong, lại quay sang hỏi Tô Thiếu Vân: “Lộng mất? Vậy sau này ngươi phiền phức lớn rồi”

Nghe ra hắn trêu chọc, Tô Thiếu Vân cũng không để ý tới, quay đầu hỏi Ngôn Thanh Y: “Chúng ta chuẩn bị ly khai Ngôn quốc quay về Thụy Phong, ngươi theo chúng ta cùng nhau đi thôi”

“Ta không đi!” – Ngôn Thanh Y quật cường nghiêng đầu

“Vì sao?”

Ngôn Thanh Y cuối đầu không trả lời

Tô Thiếu Vân thở dài một tiếng, ôn nhu nói: “Thanh Y, ta đáp ứng tỷ tỷ ngươi sẽ chiếu cố ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không cùng chúng ta quay về Thụy Phong không?”

Ngôn Thanh Y như trước không trả lời

Hàn Phàm Lâm một bên nói: “Ngươi có phải là sợ không thể hảo hảo ở chung với người khác đúng không? Cũng đúng, tính tình ngươi táo bạo như vậy….”

Hàn Phàm Lâm còn chưa nói hoàn, Ngôn Thanh Y đã trừng mắt liếc hắn, ác thanh ác khí: “Ta mới không sợ cùng người khác ở chung!”

“Vậy ngươi vì sao lại không theo chúng ta cùng đi?” – Hàn Phàm Lâm phản hỏi

“Hừ!” – Ngôn Thanh Y hừ một tiếng

“Thanh Y?”

Ngôn Thanh Y nhìn thoáng qua Tô Thiếu Vân, vành mắt đỏ lên, thấp giọng: “Ta không thể để tỷ tỷ ở lại Ngôn quốc, nàng không thích ở đây, ta muốn dẫn nàng cùng đi”

Tô Thiếu Vân trầm mặc, một lát sau hắn mới nói: “Hảo, ta đã biết. Ta sẽ nghĩ biện pháp đem di thể Ngôn Lan Dao từ nơi Ngôn Tuấn trở về”

“Ngươi?” – Ngôn Thanh Y kinh ngạc nhìn Tô Thiếu Vân

“Ngươi không tin ta?”

“Không…không phải, nhưng….”

Tô Thiếu Vân còn chưa trả lời, Đường Việt Phong đã mở miệng nói: “Muốn thu hồi di thể Ngôn Lan Dao cũng không phải việc khó”

“Việt Phong ngươi có biện pháp?”

Đường Việt Phong gật đầu: “Lúc trước, vì nghĩ biện pháp cứu ngươi, ta đã cho người đào một cái địa đạo thông tới hoàng cung Ngôn quốc, nếu theo đúng hạn thì hôm nay hẳn là có thể hoàn thành. Chúng ta có thể đi theo địa đạo này lẻn vào hoàng cung, tùy thời thu hồi di thể Ngôn Lan Dao”

“Vậy thật sự là quá tốt, chúng ta phải nhanh một chút thu hồi di thể Ngôn Lan Dao, sau đó ly khai nơi này” – Tô Thiếu Vân hào hứng

“Ta đây phân phó người chuẩn bị một chút, tối nay là có thể hành động”

Đêm xuống, tinh nguyệt lấp lánh, bọn người Đường Việt Phong theo thông đạo dài đằng đẳng lán lút lẻn vào hoàng cung Ngôn quốc

Vào hoàng cung sau, Ngôn Thanh Y – người quen thuộc tất cả trong cung – mang theo người né tránh thủ vệ, đi đến tẩm cung của Ngôn Tuấn

Khiến mọi người cảm thấy kì quái chính là, bên ngoài tẩm cung Ngôn Tuấn cư nhiên một người thủ vệ cũng không có, nhưng trong phòng lại lộ ra tia sáng

Tô Thiếu Vân cùng Đường Việt Phong nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc cực kì

“Làm sao bây giờ?” – Tô Thiếu Vân hạ giọng hỏi

Đường Việt Phong trầm ngâm một hồi, kiên quyết nói: “Vào xem”

Vì vậy, mọi người không nói một tiếng đi vào tẩm cung

Giữa tẩm cung tráng lệ, Ngôn Tuấn ngồi một mình uống rượu, hắn sắc mặt tái nhợt, xem ra có chút ngủ không đủ, một chén lại một chén, uống liên tục. Xem tẩm cung sáng sủa, thấp đầy đèn dầu, nhưng lại có nói không nên lời tĩnh lặng tiêu điều.

Bọn người Tô Thiếu Vân đi vào, Ngôn Tuấn chỉ bất quá là ngẩng đầu liếc mắt một chút, liền lại tự cố tự mục một chén lại một chén rượu, giống như bỗng nhiên hắn biến thành một người xa lạ, không nhận ra bọn họ, cũng không ý thức được bọn họ là mang theo địch ý mà đến

Tô Thiếu Vân ngồi xuống đối diện hắn, qua thật lâu, mới hỏi: “Di thể Lan Dao ở đâu?”

Ngôn Tuấn tựa hồ qua thật lâu mới nghe hiểu lời hắn nói, bỗng nhiên cười, nói nhỏ: “Nàng đang ngủ, các ngươi đừng đánh thức nàng”

Tô Thiếu Vân nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện, phía sau Ngôn Tuấn không xa có trương giường, trên giường nằm một người, Ngôn Lan Dao. Nàng đã được thay một bộ y phục hoa lệ, thậm chí trang điểm, xa xa nhìn lại thực tựa như đang ngủ

Ngôn Thanh Y trong mắt tràn đầy nước mắt, hắn muốn bước về phía trước, nhưng chân hắn tựa như mọc rễ, không thể cử động

Hắn hung hăn trừng mắt Ngôn Tuấn: “Ta muốn mang di thể thể tỷ tỷ trở về!”

Nhìn Ngôn Thanh Y có chút tương tự dung mạo Ngôn Lan Dao, Ngôn Tuấn ở nụ cười

Dáng tươi cười của hắn lúc này, thay vì nói cười, nói hắn khóc càng giống

Nhìn hắn thần tình là như vậy quái dị, trong lúc nhất thời Ngôn Thanh Y đoán không ra tâm ý của Ngôn Tuấn là như thế nào, cũng không biết là mình có nên lập tức động thủ chế trụ hắn, xông lên đoạt lại di thể của tỷ tỷ

Tại thời khắc đó nơi vách núi, Tô Thiếu Vân cuối cùng đã hiểu, Ngôn Tuấn hẳn là yêu Ngôn Lan Dao, lúc này hắn càng vững tin vào suy đoán của chính mình, hắn trầm thống nói: “Lan Dao đã chết, ngươi sớm biết sẽ có kết cục này, vì sao lúc trước phải đối nàng như vậy?”

“Đúng vậy, ta vì sao phải đối nàng như vậy?” – Ngôn Tuấn lẩm bẩm, một lát sau, hắn lắc đầu, nhỏ giọng cười: “Nàng không có chết, chỉ bất quá là ngủ rất say mà thôi, các ngươi nghìn vạn lần chớ đánh thức nàng”

Ngay cả người thần kinh có điểm thô như Ngôn Thanh Y, cũng nhận ra Ngôn Tuấn thực sự dùng tình quá sâu. Lúc này hắn cự tuyệt tin tưởng tỷ tỷ đã chết, chỉ vì hắn không thể thừa thụ đau khổ quá lớn này

Nhìn nụ cười quái dị trên mặt hắn, Ngôn Thanh Y nhiệt lệ không khỏi tràn mi…

“Vì sao con người luôn luôn để mất đi mới biết quý trọng?”

Một giọt thanh lệ hoạt hạ khuôn mặt Tô Thiếu Vân, Đường Việt Phong tiến lên ôm lấy hắn, hôn lấy nước mắt trên mặt hắn

“Vì sao con người luôn luôn để mất đi mới biết quý trọng?” – Ngôn Tuấn tự nhủ, một lát sau, hắn hai mắt nguyên bản vô thần bỗng nhiên trở nên trong suốt, hắn đứng lên, đi tới bên cạnh giường, loan hạ thân hôn lên đôi môi đã băng lãnh từ lâu của Ngôn Lan Dao, sau đó cầm tay nàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn như lẩm bẩm nói với mọi người, ngữ khí trở nên vô cùng bình tĩnh: “Biết không? Ta cũng không biết từ lúc nào đã thích Lan Dao. Từ nhỏ, mẫu phi nói cho ta không nên đến gần nàng, nói nàng là yêu nghiệt, ta không rõ vì sao mẫu phi lại nói vậy, bởi vì ta nghĩ Lan Dao rất đẹp, ta rất thích nàng, thế nhưng ta không dám vi phạm mệnh lệnh của mẫu phi, cho nên ta chỉ có thể xa xa nhìn nàng, nhìn nàng bị người khi dễ”

Dừng lại một hồi, Ngôn Tuấn bỗng nhiên lộ ra một loại thần sắc đầy thống khổ, thanh âm ách trứ, tiếp tục nói: “Ta nỗ lực đạt được đế vị, chỉ vì muốn cho nàng quá đắc hảo một chút. Ta đã cho nếu ta làm hoàng đế, có thể không sợ người khác nói cái gì,…thế nhưng ta sai lầm rồi, ta vẫn không thể thoát khỏi áp bách của thế tục, chịu không nổi những người đó nghị luận sau lưng, ta bắt đầu hoài nghi Lan Dao có phải hay không cố ý mê hoặc ta, nhượng ta bị nàng quản chế. Vì vậy ta bắt đầu đối xử tàn nhẫn với nàng, thậm chí đem nàng tống cho người khác, để tránh khỏi bị nàng mê hoặc. Sau lại nàng từ Tô quốc trở về, ta phát giác nàng thay đổi, nàng thích người kia, ta thập phần tức giận, ta khi đó mới biết được ta vẫn như cũ yêu nàng, thật buồn cười! Ta thế nhưng vì ngôn luận của thế tục….”

Nói đến đây, Ngôn Tuấn bỗng nhiên kinh ngạc rơi lệ

Nhớ đến tất cả tỷ tỷ đã gặp, Ngôn Thanh Y biết hắn hẳn là nên xông lên giết cái người nam nhân trước mắt này, thế nhưng nhìn Ngôn Tuấn so với chính mình còn bi thống hơn, hắn một câu cũng không nói nên lời, thậm chí bắt đầu cảm thấy hắn thương cảm

Hàn Phàm Lâm đi tới bên người hắn, móc ra khăn tay, thay hắn lau đi nước mắt. Ngôn Thanh Y nhịn không được ôm lấy hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn. Hắn không muốn tin tưởng chuyện Ngôn Tuấn yêu tỷ tỷ là sự thật, hắn muốn trốn khỏi nơi này

Hàn Phàm Lâm không nói gì, tùy ý hắn ôm

Ngôn Tuấn quay đầu, nhìn Tô Thiếu Vân: “Khi ta biết Lan Dao thích ngươi, ta căm hận ngươi, nhưng hiện tại….”

Hắn cúi đầu liếc nhìn Ngôn Lan Dao: “Ngươi cho nàng vui sướng mà ta không cấp được, lại nói…ta hẳn là nên đa tạ ngươi”

Vừa mới nói xong câu đó, Ngôn Tuấn sắc mặt đột nhiên tái nhợt, đè lại ngực, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra từ trán hắn.

Một lát sau, hắn đè xuống đau đớn, ngẩng đầu, có điểm thở hổn hển nhìn Ngôn Thanh Y nói: “Thanh Y, ta mong ngươi có thể mang ta cùng Lan Dao táng cùng một chỗ, ta đã lập di chiếu đem đế vị truyền cho ngươi, Ngôn quốc sau này do ngươi quản lý”

Không nhìn ánh mắt của Ngôn Thanh Y trong lòng Hàn Phàm Lâm, Ngôn Tuấn đưa Ngôn Lan Dao vãng vào bên trong giường, sau đó nằm xuống cạnh nàng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ngôn Thanh Y ngây người thật lâu, chậm rãi đi đến bên giường, run rẩy vươn tay để dưới mũi Ngôn Tuấn kiểm tra, phát giác khí tức của hắn toàn bộ vô, Ngôn Thanh Y cả người ngây dại, miệng không ra được một lời.

Hắn vẫn nghĩ đến giết Ngôn Tuấn vì Ngôn Lan Dao báo thù, đợi được người này chết trước mắt, hắn một chút cảm giác hài lòng đều không có, chỉ có nồng đậm đau thương…Hắn ngơ ngác trở lại bên người Hàn Phàm Lâm, sau đó ôm lấy hắn lớn tiếng khóc rống

Tô Thiếu Vân cũng nhịn không được trong lòng đường Việt Phong rơi lệ

Trong tẩm cung, tất cả mọi người không khỏi trầm mặc, cả không gian chỉ còn lại tiếng khóc của Ngôn Thanh Y cùng bầu không khí bi thương nồng đậm không thể tan đi.

Đọc truyện chữ Full