DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ
Chương 44: Ngoại truyện 2

Hôm nay, trời trong nắng ấm.

Chẳng phải nên dành trọn một ngày đẹp trời như vậy để hú hí với nửa kia của mình hay sao?

Thế nhưng tiểu hồ ly lại không chịu như thế, không chịu là không không chịu, nhất quyết không chịu làm thế.

Mà vào những lúc như vầy tôi rất chướng mắt với cảnh kẻ khác diễn trò mùi mẫn, thế nên quyết định đi phá đám Điển Mặc.

Gian nhà của Lý Sơ có vẻ khá an tĩnh, tôi bèn sử dụng bùa dẫn đường để tránh bị kết giới làm phiền. Vừa mở cửa ra nhìn, liền trông thấy Lý Sơ đang nằm thẳng cẳng ngáy pho pho trên chiếu tre, thật là quá sức mất hình tượng mà.

Không hiểu sao Điển Mặc lại có thể bị kích thích khi dòm cái tướng ngủ mất nết như vầy được nữa, thật là hâm mộ quyết tâm của cậu ta ghê.

“Sư đệ, sư đệ này?” – Tôi vỗ vỗ cái bụng ểnh ra của cậu ta.

Lúc bấy giờ hai con mắt còn mơ màng ngái ngủ mới chịu mở hí hí ra, rồi giật mình ngây người mất một hồi lâu, mới nhận ra được là tôi: “Chưởng môn sư huynh?”

Tôi liền nở nụ cười tươi như hoa: “Lâu rồi không gặp, nên hôm nay tôi đến thăm cậu đây, Điển Mặc không đòi hỏi vô độ đấy chứ?”

Có thể là do giọng điệu của tôi quá đỗi ôn tồn, lại thêm cả phần là cậu ta vẫn còn đang say ke, nên câu trả lời nghe cứ ngờ nghệch thế nào ấy: “Sao mà không có được.”

Tôi còn tốt bụng pha cho Lý Sơ một tách trà uống cho tỉnh táo đầu óc, rồi ngồi xuống bên mép giường, hấp háy mắt nhìn cậu nhóc: “Xem ra cậu ta cũng cưng cậu ghê nhỉ.”

“Cưng á? Tôi mới là người cưng chiều cậu ta quá mức đây này!” – Quả nhiên Lý Sơ bị tôi chọc trúng chỗ đau liền sừng sộ lên – “Không ngờ anh cũng còn biết rót cho tôi một tách trà cơ đấy! Cậu ta cứ làm liên tục liên tục không ngừng nghỉ, hết lần này tới lần khác, kiểu này thì sớm muộn gì tôi cũng chết vì lao lực cho mà xem!”

Nếu xét theo mức độ hao phí sức lực, thì người lao lực quá độ mà chết trước phải là cậu ta mới đúng, tôi nghĩ thầm trong bụng.

Lý Sơ vẫn tiếp tục càm ràm, liệt kê một lèo hết toàn bộ những tội trạng của Điển Mặc.



Gato chết mất thôi, sao Điển Mặc lại được sống an nhàn tự tại đến như vậy chứ!

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong đầu tôi, niềm căm phẫn dâng lên tột đỉnh, bản thân mình thì phải thuyết phục muốn rát khô cổ họng mới được nhóc cáo nhượng bộ cho tí chút, sao có thể để yên cho hạnh phúc đến với tên khốn này một cách dễ dàng như vậy được.

“Cậu cũng không thể dung túng cho Điển Mặc lấn lướt làm càn như vậy được.” – Tôi lo lắng mở lời khuyên răn Lý Sơ – “Nếu cứ duy trì hiện trạng này, thì vất vả cho cậu quá.

Lý Sơ gật đầu lia lịa, song lại tỏ ra bất lực: “Thế nhưng, anh cũng biết, bản tính Tiểu Hắc vốn đã vậy rồi.”

Tôi nghĩ một lát, liền nảy ra một kế hay: “Để tôi dạy cậu một cách nè, chuyên dùng để đối phó với loại người như cậu ta.”

.

.

.

Hôm nay, trời trong nắng ấm.

Chẳng phải nên dành trọn một ngày đẹp trời như vậy để hú hí với người bạn đời của mình hay sao?

Thế nhưng Lý Sơ lại chỉ biết nằm ngủ từ sáng tới tối, hết ngủ rồi lại ngủ rồi lại ngủ rồi lại ngủ, tóm lại là nhất quyết không chịu rời giường.

Mà vào những lúc như vầy tôi rất chướng mắt với cảnh kẻ khác được trải nghiệm cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, thế nên quyết định đi phá đám Vu Kính.

Còn chưa đặt chân vào đại sảnh của Bình Tâm Nhai, đã thấy một thằng nhãi mặt mày đần độn bổ nhào vào người tôi: “Tiểu hắc!!!”

Không hiểu sao Vu Kính lại có thể lên hứng khi nhìn cái mặt thộn một cục như vầy được nữa, thiệt là phục hắn ta sát đất luôn hà.

Tôi âm thầm né tránh cái mặt đang dán chặt lên ngực mình của cậu nhóc, xoa đầu cậu ta, nói với cậu ta bằng ngữ khí dịu dàng đến mức chính tôi còn không nhận ra rằng nó rất giả tạo: “Vu Kính lại làm gì cậu đấy?”

Nhóc cáo lập tức sập bẫy ngay, bắt đầu kể một mạch liên tù tì hết mọi chuyện cho tôi nghe.



Gato chết mất thôi, hoá ra cuộc sống của Vu Kính lại sung sướng an nhàn đến như vậy!

Trí não tôi lập tức hoạt động hết công suất, không được, bản thân mình thì phải trải qua muôn trùng sóng gió mới có thể vui vầy bên sư phụ được chút đỉnh, sao có thể để yên cho hạnh phúc đến với hắn ta một cách dễ dàng như vậy được.

Nhóc hồ ly vẫn cứ không ngừng càu nhàu bên tai: “Tôi đã đề nghị anh ấy hôm nào hãy để tôi đổi vị trí, được nằm trên một bữa xem sao.”

Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à, xác suất mặt trăng đụng vào trái đất mười tám lần trong một tuần còn cao hơn xác suất cậu đè được hắn ta đấy. Tôi nghĩ thầm trong bụng như thế, song ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tán đồng với cậu ta: “Thế anh ta trả lời thế nào.”

“Anh ấy bảo được thôi.”

Gì cơ, Vu Kính á? Không thể nào, trăm triệu lần không có khả năng đó đâu.

“Thế rồi,” – Bất thình lình nhóc hồ ly lại oà lên khóc nức nở – “Anh ấy xoay người lại cho tôi ngồi lên rồi làm tiếp, còn nói với tôi tư thế này chính là đổi vị trí nằm trên đó.”



Không được cười, không được cười, cười cái là bung bét hết mọi chuyện!!!

Tôi phải nín nhịn mất một lúc lâu, cố gắng nhớ lại khoảng thời gian bi đát của mình, ra sức kiềm chế tới nỗi suýt thì cơ mặt chuột rút cả, tỏ vẻ xót xa mà nói với cậu ta: “Để tôi dạy cậu một cách, chuyên dùng để đối phó với loại người như anh ta.”

.

.

.

Ước chừng đã đến lúc nhóc hồ ly cũng nguôi giận rồi, tôi liền rời khỏi nhà Lý Sơ. Tôi cố ý đi đường vòng, hái cho đủ một mớ sả về làm quà dỗ dành cậu nhỏ, rồi cứ thế đi về trong khi cả người sực nức hương thơm. Tâm trạng tôi hiện đang rất tốt, đến mức còn ngâm nga một khúc ca nữa. Mới đi được nửa đường, bất chợt nghe thấy từ phía trước vọng lại tiếng ai đó cũng đang ngâm nga ca hát, dường như hai đứa tôi cùng lúc đều nghe thấy tiếng đối phương, nên tiếng hát cũng ngưng bặt lại cùng lúc luôn.

Là Tiểu Hắc, tay đang ôm một mâm sủi cảo hấp trông như mấy viên linh dược tiên đan to chà bá lửa, vẻ mặt chăm chú đến khó tin, và rồi ánh mắt của hai đứa tôi gặp nhau.

Cứ nghĩ đến trò vui đang đợi cậu ta ở nhà là tôi lại thấy đắc chí vô cùng, liền mỉm cười chào cậu ta, đi lướt qua người cậu ta, ngươi đó, chờ xem vận hạn đến rồi kìa.

Tôi ra khỏi đại sảnh Bình Tâm Nhai, nhẩm tính thời gian thì có lẽ giờ này sư phụ cũng đã dậy rồi. Đong đưa mâm sủi cảo hấp trong veo mua từ nhà ăn của Bình Tâm Nhai trên tay, tâm trạng phấn khởi ngâm nga một khúc nhạc lên đường trở về. Trên đường về, chợt nghe thấy phía trước có người cũng đang ngâm nga gì đấy, hai người chúng tôi nghe thấy tiếng của nhau gần như là cùng lúc, nên tiếng hát cũng không hẹn mà cùng tắt ngấm.

Là Vu Kính, trong tay đang ôm theo một búi cỏ lớn, thái độ cung kính thận trọng như ôm bài vị tổ tiên ấy, trên mặt là vẻ phấn chấn chân thật đến khó tin, và rồi ánh mắt của hai đứa tôi gặp nhau.

Cứ nghĩ đến trò vui đang đợi anh ta ở nhà là tôi lại thấy đắc chí vô cùng, liền mỉm cười chào cậu ta, đi lướt qua người cậu ta, ngươi đó, chờ xem vận hạn đến rồi kìa.

.

.

.

Tôi sung sướng quay trở về nhà, đặt lễ vật mình mang về xuống, nhóc hồ ly đang chăm chú xem cái gì đó đến nhập tâm, không hề chú ý thấy tôi.

Tôi gõ nhẹ lên mặt bàn để nhắc nhở cậu rằng tôi đã về rồi, ngón tay lại bắt đầu không an phận mà lần mò vào trong lớp cổ áo, tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười với tôi.

Sao hôm nay tự dưng lại ngoan hiền thế?

Có vấn đề! Lý trí lập tức lên tiếng cảnh báo với tôi.

Thế nhưng thân xác này, lại bất chấp lời cảnh báo của trí óc, vẫn cứ ương ngạnh đòi kề sát lại bên nhóc ta, ôm lấy nhóc, dịu dàng nâng cằm nhóc lên, lúc này tôi mới phát hiện ra đôi môi cậu nhóc đang nhép rất nhanh, rõ ràng là đang đọc thần chú rồi, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe được hai chữ sau cùng của nhóc ta: “Hiện hồn!”

Hiện hồn? Là thứ pháp thuật dựa trên bản chất của linh hồn để tái tạo lại hình dạng ban đầu của thân xác sao? Thứ này chẳng phải ban nãy mình mới…?!

Bụi tung mịt mù, giữa hai tay tôi bỗng dưng trống trải, cậu nhóc con rõ ràng mới vừa rồi được tôi ôm vào lòng giờ đây bỗng dưng biến mất ngay trước mắt tôi, mà thay vào đó là một cái đầu bờm xờm lông lá, một con cáo, nhóc hồ ly hiện nguyên hình rồi!!!

Nó đứng thẳng trên hai chân, chân trước bắc lên vai tôi, cái đuôi to xù lông không ngừng ngoe nguẩy, cái lưỡi màu hồng ra sức liếm láp mũi tôi, ra chiều rất thân thiết, chỉ là ánh mắt thì lại như muốn nói, trong trường hợp tôi dịch đúng, rằng: “Nếu như tới mức này rồi mà anh vẫn nổi ham muốn được, thì em chịu thua anh luôn!”

Một chấn động lan ra trong không trung, một loại pháp thuật đã được thiết lập sẵn, được kích hoạt bởi phép hiện hồn này, thế là trên vách tường hiện lên một hàng chữ to tướng: “Nuôi thú cưng có lợi cho cả tinh thần lẫn thể xác– Điển Mặc.”

.

.

.

Tôi sung sướng quay trở về nhà, đặt lễ vật mình mang về xuống, Lý Sơ đã thức dậy rồi, đang đứng trong sân chăm chú xem cái gì đó rất nhập tâm, không hề chú ý thấy tôi.

Tôi liền vòng tay qua người ôm lấy cậu ấy từ đằng sau: “Con về rồi đây.” – Dứ dứ mâm sủi cảo thơm ngào ngạt ra trước mặt cậu. Cậu ăn sủi cảo xong sẽ tới phiên tôi ăn cậu, một thứ logic cực kỳ tuyệt vời, bất kì chuỗi thức ăn nào cũng sẽ diễn ra tiến trình này.

Lý Sơ ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười với tôi.

Sao hôm nay tự dưng lại không thèm nhìn đống sủi cảo lấy một lần thế?

Nguy to! Lý trí lập tức đưa ra lời cảnh báo cho tôi.

Thế nhưng thân xác này, lại bất chấp lời cảnh báo của trí óc, vẫn cứ ương ngạnh đòi kề sát lại bên cậu, ôm lấy cậu, dịu dàng nâng cằm cậu lên, lúc này tôi mới phát hiện ra đôi môi Lý Sơ đang mấp máy rất nhanh, rõ ràng là đang đọc thần chú rồi, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe được hai chữ sau cùng của cậu ta: “Hiện hồn!”

Hiện hồn? Pháp thuật dựa trên bản chất của linh hồn để tái tạo lại hình dạng ban đầu của thân xác sao? Thứ này chẳng phải cái ban nãy mình mới…?!

Bụi tung mịt mù, tôi đột nhiên mất đi hai cánh tay vốn đang ôm lấy Lý Sơ mà thay vào đó là đôi cánh lớn màu đen, cả người bỗng trở nên nhẹ nhàng linh hoạt, một cảm giác quen thuộc mà kì dị ùa về. Đây là… Đây là hình dạng trước đây của tôi, thân xác của ác thú Địa Ly.

Lý Sơ đứng dưới đất bật cười ha hả, kế đó lại còn thò tay ra vuốt ve túm lông trước ngực tôi, nhoẻn miệng cười đầy phấn chấn. Mặc dù cậu ta không nói tiếng nào, song tôi vẫn đọc được trong ánh mắt ấy một câu thế này: “Muốn ngủ với tôi sao? Có ngon thì lại đây, hửm?”

Một chấn động lan ra trong không trung, một loại pháp thuật đã được thiết lập sẵn, được kích hoạt bởi phép hiện hồn này, thế là trên mặt đất hiện lên một hàng chữ to tướng mờ mờ ảo ảo: “Làm thú cưng có lợi cho cả tinh thần lẫn thể xác– Vu Kính.”

.

.

.

Từ đó trở đi trên núi Bình Tâm rộ lên một thú tiêu khiển mới, đó là ngắm màn phối hợp diễn từ xa của hai luồng oán khí đen ngòm bốc lên tận trời xuất phát từ hai hướng Bắc và Nam của ngọn núi.

.

“Do ăn ở cả thôi.” – Đây là lời bình của Vân Thoa.

“Tự làm thì tự chịu đấy mà.” – Đây là lời bình của Vân Trâm.

“Thật là hả hê làm sao.” – Đây là lời mà ai cũng muốn bình luận, nhưng không ai dám nói ra.

“Không thôi thì bảo bọn họ đổi cặp cho nhau đi, như vậy chẳng phải ổn rồi sao?” – Đây là lời bình của một kẻ chán sống nào đó. Việc ngoài bãi tha ma của Bình Tâm Nhai vừa được đắp thêm một nấm mồ đã cho thấy, gã này quả thật đã rất chán sống rồi.

Từ đó trở đi trong dân gian cũng rộ lên một chương trình giáo dục mới, kì thi ở các trường tư năm nào cũng ra một đề bài thế này: “Hãy phát biểu cảm nghĩ khi quan sát màn phối hợp diễn từ xa của hai luồng oán khí đen kịt cao đến tận trời ở hai miền Bắc Nam” hoặc là, “Bình luận về màn phối hợp diễn từ xa của hai luồng oán khí đen kịt cao đến tận trời ở hai miền Bắc Nam.”

Khi nhìn vào hai luồng oán khí này, những vị làm trong uỷ ban đạo đức đã cảm nhận được cái gọi là đạo đức bại hoại, những nhà chức sắc tôn giáo đã tìm ra được cái gọi là nhân quả báo ứng, những nhà số học thì quan sát được hai đường thẳng song song, những người làm nghệ thuật thì khám phá ra môn nghệ thuật hành vi, những tay làm trong ngành truyền thông tin tức thì moi ra được không ít tin gà tin vịt, nhà thiên văn học thì trông thấy được hiện tượng thiên văn dị thường, quần chúng nhân dân thì đã tìm thấy cái gọi là…

“Huynh đài, xin hỏi đến thôn họ Lý phải đi đường nào?”

“Thấy hai luồng oán khí đen kịt bốc lên tận trời kia không? Cứ đi theo hướng đó rồi rẽ trái.”

… Biển chỉ đường.

.

.

Một ghi chép khác:

Hiện hồn là một phép thuật có khả năng dựa vào bản chất của linh hồn để tái hiện lại hình thái nguyên thủy của thân xác, nhờ xử đẹp một lượt cả hai tên hoạ hại kia, mà đã được phổ biến trong dân gian (bên ngoài phạm vi Bình Tâm Nhai), được tôn lên làm phép thánh, song bất hạnh thay chỉ vài trăm năm sau đã bị thất truyền.

Manh mối duy nhất chính là, có một người ngoại quốc đã từng đến Bình Tâm Nhai du học, nhờ cơ duyên xảo hợp mà biết được bí mật về phép thuật này, chỉ là ngay sau đó ông ta đã vội vàng quay về nước rồi, hành tung rất khó tìm, bởi thế các môn phái tu đạo chỉ còn biết thở dài tiếc nuối mà thôi.

Nghe đâu người ngoại quốc đó tên là Darwin.

Hết ngoại truyện 2

Đọc truyện chữ Full