Có thể là lời cầu nguyện trước khi ngủ của hắn đã có kết quả, đến khi Bạch Phàm tỉnh dậy thì phát hiện hắn thật may mắn lại đang ở trong phòng ngủ của mình, nhưng hắn không cao hứng được bao lâu, vừa mới hớn hở vào ban ngày thì đến ban đêm hắn lại trở về với căn phòng quỷ dị kia (http://fynnz.wordpress.com/2011/12/20/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-2/” o “Powered by Text-Enhance), từ đó về sau cứ mỗi ngày đều như thế, Bạch Phàm vô cùng khổ sở.
Mỗi một ngày, ban ngày và ban đêm là thiên đường và địa ngục, ban ngày hắn có ăn có uống có máy tính, cuộc sống như thần tiên, đến ban đêm thì lại gánh chịu cơn đói không thuộc về mình, phần lớn thời điểm còn có thể tìm ra một chút gì đó khô khan để lót dạ, nhưng đôi khi ngay cả một hạt gạo cũng tìm không thấy, chỉ nhìn thấy miếng vải bố trống rỗng đặt ở đầu giường. Mỗi lần như thế thì Bạch Phàm đều có một loại cảm giác vô cùng thê lương.
Vì thế những người trong phòng 509 phát hiện gần đây Bạch Phàm xuất hiện đủ loại hiện tượng kỳ lạ, thường xuyên thất thần ngẩn người, bắt đầu ăn uống quá độ, cũng không còn thích chơi World of Warcraft, mỗi đêm đều đi ngủ sớm, càng kỳ dị chính là mỗi lần đều đúng tám giờ tối sẽ đi ngủ, có thể nói là ngủ sớm nhất toàn trường, hơn nữa trước khi ngủ thì phải ôm thức ăn trên tay, nếu hắn quên mua thì cũng sẽ vơ vét tất cả đồ ăn để dành của những người khác ở trong phòng, sau đó ôm vào lòng rồi mang theo một vẻ mặt an ủi mà đi ngủ.
Hành vi của Bạch Phàm thật sự quái dị đối với những người ở phòng 509, nhưng không ai hiểu được Bạch Phàm đau khổ như thế nào, hắn rõ ràng có đầy đủ thức ăn, rõ ràng ôm theo nhiều đồ như vậy để đi ngủ nhưng mỗi lần trợn mắt tỉnh lại thì hắn vẫn đói đến mức dở sống dở chết ở trong căn phòng quỷ dị kia, trước khi ngủ mặc kệ có ôm chặt bao nhiêu thức ăn thì cũng không thể mang đến nơi đó. Dần dần Bạch Phàm rốt cục hoàn toàn mất hy vọng, không còn ôm thức ăn để đi ngủ nữa, điều này làm cho La Suất vẫn luôn lo lắng thay hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như vậy hơn mười ngày, Bạch Phàm dần dần hiểu rõ tình cảnh của mình, nơi hắn ở ban đêm không phải cảnh trong mơ mà là một thế giới chân thật, hắn sẽ đau sẽ đói cũng sẽ bị thương, hắn không biết hắn đến đó bằng cách nào, nhưng cứ đúng tám giờ tối thì hắn sẽ đến nơi này, trở thành đứa bé kia, mà đến sáng hôm sau, khi ánh mặt trời dâng lên thì hắn sẽ trở lại thế giới ban đầu của mình.
Hắn đoán có lẽ linh hồn của hắn đã dùng một phương thức nào đó để đi vào nơi này, bởi vì các bạn chung phòng đều nói buổi tối hắn vẫn yên ổn ngủ trong phòng.
Bởi vì mỗi lần đi vào thế giới này đều là ban đêm cho nên Bạch Phàm cũng không biết quá nhiều về nơi này, hắn chỉ trốn ở bên trong cánh cửa mục nát của khu vườn mà nhìn ra ngoài, bên ngoài hình như là một khu vườn khổng lồ khác, có rất nhiều tòa nhà xinh đẹp nối tiếp trùng trùng lớp lớp, thường nhìn đến nhất chính là một vài người cầm đao kiếm đi tuần tra, ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài thị nữ cầm ***g đèn đi qua, bọn họ đều mặc đồ cổ trang.
Nhưng làm cho Bạch Phàm cảm thấy kỳ lạ chính là dường như mọi người đều quên đi khu vườn tồi tàn này, chưa bao giờ có người tuần tra tiến vào mà chỉ phát hiện hắn qua khe cửa, nhưng cũng không có ai thèm để ý đến mà chỉ tiếp tục tuần tra, xem ra hắn là cư dân hợp pháp chứ không phải một tên ăn trộm.
Nhưng nếu là cư dân hợp pháp thì càng kỳ quái, một đứa bé nhỏ như vậy mà lại có thể một mình chiếm cả khu vườn này, tuy rằng nơi đây rất tồi tàn nhưng ắt hẳn cũng không phải một đứa bé đầy tớ bình thường có thể có được, vì vậy chắc là con của chủ nhân, nhưng đứa bé bẩn thỉu với địa vị có lẽ không thấp lại không được chăm sóc cẩn thận, thậm chí ngay cả cơm cũng chưa được ăn. Bạch Phàm lắc đầu, quyết định không suy nghĩ nữa, nhưng nếu đứa bé này có tình cảnh thê thảm như vậy thì nhất định là có thân phận đặc biệt, không chừng là con riêng, tốt nhất hắn nên cẩn thận thì hơn.
Đêm tối lại buông xuống, Bạch Phàm vỗ vỗ đôi chân đang tê dại vì ngồi xổm một lúc lâu, sau đó rời khỏi khe cửa, hôm nay không có tin tức gì mới cho nên hắn quyết định đi tắm rồi đi ngủ.
Bạch Phàm trở lại căn phòng mà mình thường xuyên tỉnh lại vào ban đêm, hết thảy mọi thứ ở nơi này đều phủ một lớp bụi rất dày, chỉ có gian phòng này xem như sạch sẽ, miễn cưỡng có thể ở được, Bạch Phàm ôm bụng, hôm nay hắn đã lục lọi khắp nơi nhưng không phát hiện có đồ ăn, cái bọc bằng vải bố rỗng tuếch đặt ở đầu giường, Bạch Phàm đã đói đến mức muốn gặm cỏ mà ăn. fynnz.wordpress.com
Sau khi Bạch Phàm mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, không lâu sau thì trời bắt đầu tờ mờ sáng, người nằm trên giường lại ngồi dậy, hắn nhìn miếng vải bố bị mở tung rồi vứt lung tung ở đầu giường, môi mím chặt, nó lại bị lấy ra. Không biết mấy ngày nay là ai trộm đồ ăn của hắn, nhưng cái tên tiểu tặc kia cũng quá ngốc nghếch, đã biết hắn không có cái gì mà mỗi ngày đều đến trộm đồ ăn của hắn, chỉ sợ tỳ nữ ở nơi này còn ăn nhiều hơn so với hắn.
Ân Duệ sờ sờ bụng, ngày hôm qua hắn không tìm thấy thứ gì để ăn cho nên hôm nay phải đi tìm nhiều hơn một chút mới được, nếu không sẽ không còn sức.
Ân Duệ lén lút ra ngoài, chạy tới một cái ngõ ở phía sau trù phòng, hắn nhìn thấy tỳ nữ đang bưng một mâm thức ăn nóng hổi, không khỏi cảm thấy vô cùng đói bụng, kỳ thật đáng lý hắn cũng có một phần, nhưng vì nữ nhân kia bày mưu đặt kế nên không có ai đưa thức ăn cho hắn.
Sau khi thức ăn được bưng đi thì kỳ thật còn lại một ít, nhưng những thứ sót lại cũng không đến phiên hắn, Ân Duệ nhìn vài đại trù chia nhau phần thức ăn còn sót lại, sau đó hắn tiếp tục đợi, cho đến khi toàn bộ đại trù cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại một nha đầu ngồi nhóm lửa canh bếp, Ân Duệ biết rõ sau khi nha đầu nhóm lửa kia cho đủ củi vào lò thì cũng sẽ rời đi, đến lúc đó là cơ hội của hắn.
Sau khi nha đầu nhóm lửa rời đi thì Ân Duệ tức tốc chạy vào trộm hai cái bánh màn thầu, hắn không dám lấy nhiều, nếu lấy nhiều thì sẽ bị phát hiện, như vậy hắn sẽ nếm mùi đau khổ, cho dù ăn vụng ở trù phòng thì đối với đám hạ nhân bình thường cũng không phải là tội gì lớn, nhưng ở dưới mí mắt của nữ nhân kia thì lại có thể dễ dàng lấy đi nửa cái mạng của hắn.
Ân Duệ giấu hai cái bánh màn thầu vào người rồi trốn ở một góc hẻo lánh để bắt đầu ăn, ăn ngấu nghiến hết một cái, hắn nhìn sang cái màn thầu còn lại rồi do dự, nếu là trước đây thì hắn nhất định sẽ lưu lại một cái ở bất cứ tình huống nào, nhưng nghĩ đến cái tên tiểu tặc mấy ngày nay đều xuất hiện lấy đồ ăn của hắn, hắn liền nhíu mày lại, nếu để dành thì cũng sẽ bị cái tên tiểu tặc kia ăn mất, vì vậy Ân Duệ cũng nhét luôn cái bánh màn thầu này vào miệng, mặc kệ hắn giấu thức ăn ở đâu thì tên tiểu tặc kia đều phát hiện, thôi thì bây giờ cứ ăn luôn, miễn cho cái bụng lại bị đói.
“Ngươi đang làm cái gì?” Bất thình lình vang lên một tiếng quát chói tai khiến Ân Duệ sợ đến mức toàn thân cứng đờ. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy một đám người không biết đã đứng đây từ khi nào, càng không xong chính là nữ nhân kia cũng đang ở trong đó.
Người vừa lớn tiếng quát to đối với Ân Duệ liền xoay lưng mang theo vẻ mặt a dua nói với nữ nhân mặc hoa phục, “Phu nhân, lúc trước tiểu nhân đã phát hiện tiểu tử này cứ lén lút, vì vậy mới đặc biệt bẩm báo với phu nhân, không ngờ tiểu tử này quả nhiên lại đến trù phòng ăn vụng.”
Nữ nhân mặc hoa phục thản nhiên gật đầu, một đôi mắt phượng không mang theo cảm tình nhìn về phía Ân Duệ, nói một cách khinh thường, “Nhi tử của tiện tì quả nhiên cũng không thể thành châu báu, còn nhỏ tuổi như vậy mà cả ngày vụng trộm lén lút, ta thân là Chủ mẫu, đương nhiên phải quản giáo nghiêm túc, người đâu, thi hành gia pháp.”
“Dạ, phu nhân.” Phía sau lập tức có hai tên đại hán bước đến, trên tay của mỗi người cầm một cây roi ngựa, vừa tiến lên thì không nói nhiều lời mà liền quất roi xuống người của Ân Duệ, không ai đứng bên cạnh để đếm số roi, cái gọi là gia pháp chính là đánh cho đến khi nữ nhân mặc hoa phục kia hết giận thì thôi.
Roi ngựa có kích thước chừng ngón cái, ngay cả người trưởng thành còn chịu không nổi, huống hồ gì Ân Duệ chỉ là một đứa nhỏ, mỗi một nhát roi quất xuống đều bắn ra máu tươi trên người của Ân Duệ, nhưng Ân Duệ chỉ cắn răng chịu đựng mà không hề kêu rên nửa tiếng, hắn tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ ở trước mặt nữ nhân này, cho dù có chết ở đây thì hắn nhất quyết không mở miệng kêu rên, trong mắt của Ân Duệ ẩn chứa hận ý khắc cốt ghi tâm..
Từng nhát roi hạ xuống, bốn phía yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng roi quất xuống thân thể, dần dần chủ quản đi theo phía sau nữ nhân mặc hoa phục bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn tiến lên từng bước để xin chỉ thị, “Phu nhân, nếu cứ đánh tiếp thì sẽ xảy ra chuyện, Giáo chủ….” Tuy rằng không ai để ý đến sinh tử của đứa nhỏ này, hắn chỉ là nhi tử của một người thiếp, lại là một nô tỳ sinh ra, Giáo chủ cũng chưa bao giờ hỏi đến, nhưng tóm lại cũng là cốt nhục của Giáo chủ, nếu chết một cách không minh bạch ở chỗ này thì không biết Giáo chủ có đột nhiên truy cứu hay không.
Nghe xong lời của chủ quản, nữ nhân mặc hoa phục trầm mặc một hồi, rốt cục mới nâng tay ra hiệu cho hai tên đại hán dừng lại, lúc này Ân Duệ đã thoi thóp nằm trên mặt đất, y phục cũ nát trên người cũng thấm ướt máu tươi.
“Lôi hắn trở về đi, đừng ở chỗ này chướng mắt ta.” Phu nhân nhìn mặt đất bị máu tươi vấy bẩn một cách chán ghét.
“Dạ.” Hai tên đại hán tuân lệnh, đang định động thủ thì vị phu nhân kia lại nói, “Đợi một chút, kéo đến sân là được rồi, để cho hắn tự mình bò vào.”
“Dạ.”
Thấy đứa nhỏ bị mình xem là một cái gai trong mắt bị kéo đi như một con cẩu thì nữ nhân hoa phục mới nhếch môi một chút, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
“Nương.” Xa xa ở cuối con đường có một đám người đi đến, ở phía trước là một thiếu niên với vẻ mặt hớn hở, mặt sau là một đám tôi tớ vây thành đàn.
“Cẩm nhi.” Nàng kia lộ ra một chút vui sướng, nhìn diện mạo của thiếu niên tuấn tú có tám phần tương tự mình đang đi đến, trên mặt của nàng hiện lên thần sắc yêu thương, hoàn toàn bất đồng với vẻ tàn nhẫn ác độc lại lạnh lùng mới vừa rồi, “Cẩm nhi, vì sao hôm nay lại đến tìm nương.”
Ân Cẩm, trưởng tử của Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo, lại là trưởng tử nên từ nhỏ đã được muôn vàn sủng ái, được Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo kiệt lực bồi dưỡng, được nể trọng cực kỳ. Mọi người đều biết thiếu chủ Hắc Nguyệt thần giáo so với Ân Duệ được một nô tỳ sinh ra nhưng lại bị Giáo chủ phu nhân che giấu được đối xử hoàn toàn bất đồng.
Ân Cẩm nhìn đến một vũng máu bê bết dưới đất, trong lòng cũng biết rõ mẫu thân lại đang giáo huấn đệ đệ. Đối với chuyện này, từ nhỏ đến lớn hắn đã sớm quen, vì vậy không hề bận tâm mà chỉ nói, “Nương, con vừa cùng cha ở bên ngoài quay về, mang theo không ít thứ mới mẻ, nương nhất định sẽ thích.”
Nữ nhân mặc hoa phục che miệng vừa cười vừa nói, “Tiểu hài tử này luôn biết cách làm vui lòng nương.”
Thiếu niên kia tiến lên nâng tay của nữ nhân mặc hoa phục, mỉm cười rồi nói, “Nương xem xong rồi sẽ biết, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Một màn mẫu từ tử hiếu càng lúc càng rời xa khỏi tầm mắt, dưới đất chỉ còn lại Ân Duệ nằm trong vũng máu, nhìn thấy mà rợn người.
Ân Duệ mơ hồ nhận thấy hai tên đại hán kia kéo hắn đi, rốt cục bị ném vào trước bậc thang trước khu vườn của mình, sau khi tất cả mọi người đều rời đi thì Ân Duệ run rẩy cố gắng đứng dậy nhưng lại thất bại vô số lần, ban ngày trong thần giáo có không ít người, bọn họ đi qua trước sân, rõ ràng chỉ là nhấc tay một chút nhưng cũng không có bất cứ người nào giúp hắn. Không biết hắn phải tiêu phí bao nhiêu công phu mới có thể lết vào trong sân, cố sức khép lại đại môn, ngăn cách hết thảy ánh mắt thương hại hoặc trào phúng ở bên ngoài.
Hắn không biết hắn làm cách nào để đi vào gian phòng kia, nhưng vào được phòng của mình thì hắn rốt cục cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hiện tại hắn biết mình nên xử lý vết thương một chút, ít nhất là cởi y phục ra, nếu không y phục sẽ dính máu ở trên người, khi đó muốn cởi ra thì thật sự sẽ là một cực hình.
Nhưng ánh mắt của hắn cứ nặng trĩu, bàn tay cũng nặng trĩu, Ân Duệ hơi mở ra đôi môi trắng bệch, cuối cùng hoàn toàn mất ý thức.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ
Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân