Hiên Viên Ngạo Thiên ỷ vào mình bị cảm, ở lại nhà Sở Ca và không muốn rời đi nữa.
Anh gọi điện về chủ trạch nhà Hiên Viên, nói rõ là mình muốn lưu lại cùng với vợ thuận tiện tùy thời ân ái, Hiên Viên Vũ tỏ vẻ mình rất ủng hộ con trai, tranh thủ sớm ngày gạo nấu thành cơm rồi nhanh chóng cùng con dâu chuẩn kết hôn.
Âu Dương Yến nghĩ rằng hai cha con nhà này thật sự không đáng tin cậy, nhưng cuối cùng vẫn bảo Hiên Viên Ngạo Thiên chú ý đúng mực, không nên làm Sở Ca bị thương rồi thầm chấp nhận hành vi con trai mặt dày ở nhà người ta không đi.
Có ba mẹ duy trì, Hiên Viên Ngạo Thiên ở nhà Sở Ca càng thêm không chút cố kỵ. Mỗi ngày ngoại trừ không thể ngủ chung, thời gian còn lại có thể sờ sờ hôn hôn cũng đầy cảm xúc.
Sở Ca nghĩ, chính mình càng lúc không hiểu được Hiên Viên Ngạo Thiên rồi. Kỳ nghỉ đông tốt đẹp như vậy không chịu hưởng thụ mà lại đến nhà cậu làm người giúp việc. Từ nấu cơm cho đến giặt quần áo, Hiên Viên Ngạo Thiên đều một mình ôm toàn bộ việc nhà. Hình tượng tiểu thiên sứ cần mẫn này làm chú Chung rất áy náy.
Sở Ca rất khó hiểu, làm một hàng nghìn tỷ, những kỹ năng này của Hiên Viên Ngạo Thiên rốt cuộc được thắp sáng lúc nào vậy?
Sở Ca đứng tựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông đeo tạp dề màu hường phấn của dì Lý đang đưa lưng về phía cậu, hỏi ra những thắc mắc trong lòng.
Tay thái rau của Hiên Viên Ngạo Thiên dừng một chút, tùy tiện nói: “Từ lúc quyết định theo đuổi em thì bắt đầu đi học, như vậy đến khi chúng ta ở bên nhau thì sẽ ấm áp hơn nhiều.”
Sở Ca nói: “Anh không phải là hàng nghìn tỷ à, mỗi sáng sớm rời giường không có một, hai trăm nữ giúp việc đối mặt với anh, anh sẽ không cảm thấy khó chịu sao?”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Anh hy vọng có thể cùng người anh yêu có một không gian riêng của cả hai, không cần người giúp việc.”
Sở Ca bảo: “Hiên Viên Ngạo Thiên, em có chút cảm động đấy.”
Hiên Viên Ngạo Thiên chợt xoay người, mắt lóe sao lấp lánh nói: “Cảm động thì cho anh được không.”
Sở Ca: “…”
Cậu và Hiên Viên Ngạo Thiên khi yêu đương bầu không khí không lên nổi tuyệt đối không phải lỗi một mình cậu! Lúc cần ấm áp thì Hiên Viên Ngạo Thiên anh lại bị sắc ma chiếm là định ầm ĩ loại nào!
Sở Ca không để ý đến Hiên Viên Ngạo Thiên, chuyện này coi như cứ vậy cho qua.
Đến tối khi đi ngủ, Sở Ca nằm trên giường lăn lộn một hồi cũng không ngủ được, đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn xem Hiên Viên Ngạo Thiên đang làm gì.
Hiên Viên Ngạo Thiên khi ngủ chỉ đóng cửa phòng thôi không khóa, dẫn đến việc Sở Ca đẩy cửa vào thì thấy Hiên Viên Ngạo Thiên đang vẻ mặt thâm trầm nhìn chằm chằm vào máy tính.
Hiên Viên Ngạo Thiên bị Sở Ca đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, đại não chưa kịp phản ứng thì tay đã nhanh chóng gập màn hình laptop lại.
Sở Ca: “…”
Luôn có cảm giác Hiên Viên Ngạo Thiên đang bí mật mưu đồ chuyện xấu gì đó. Bất quá cậu hiểu rõ bằng cảm tình xuất phát từ đáy lòng của Hiên Viên Ngạo Thiên đối với cậu thì tuyệt đối sẽ không gạt cậu làm chuyện lớn gì hết.
Hiên Viên Ngạo Thiên lau mặt một cái và nói: “Tiểu Ca, sao em chưa ngủ?”
Sở Ca gật đầu bảo: “Ngủ không được, anh vừa xem gì vậy?”
Trên mặt Hiên Viên Ngạo Thiên hiện lên vẻ lúng túng, chần chờ một chút rồi vẫn mở máy lên để Sở Ca nhìn thấy trang web anh còn chưa kịp tắt.
Sở Ca nhìn trang chủ trên màn hình, lại quay sang nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên, khóe miệng giật giật hỏi: “Anh xem hoàng lịch để làm gì?”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”
Anh không chắc nếu như nói cho vợ biết anh đang xem ngày nào thích hợp để sinh hoạt vợ chồng thì liệu có bị ghét bỏ không.
Sở Ca nhìn chằm chằm Hiên Viên Ngạo Thiên không nói lời nào, rất có tư thế nếu anh không giải thích thì sẽ tiếp tục nhìn như vậy.
Hai người giằng co vài giây, Hiên Viên Ngạo Thiên thua trận, cúi đầu nói: “Chỉ muốn xem một chút, nói không chừng đến ngày hoàng đạo nào đó em sẽ nguyện ý cho anh.”
Sở Ca nghe giải thích xong thì sửng sốt một chút, lập tức không nhịn được bật cười.
Đường về đại não của Hiên Viên Ngạo Thiên quả thực không phải người bình thường có thể hiểu được.
Cậu cười đủ rồi mới phát hiện Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn dùng vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cậu.
Sở Ca niết mặt anh, để anh treo ra một nụ cười hết sức kỳ quái thì mới nói: “Loại chuyện này có hỏi hoàng lịch thì cũng không dùng được, em nói mới tính.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Thế nhưng em vẫn không đồng ý.”
Sở Ca nói: “Người bị bạo cúc là em, dù sao anh cũng phải cho em chút thời gian để chuẩn bị tâm lý mới được chứ.”
Cậu vẫn ý thức được vị trí bản thân lắm, bình thường trên miệng chiếm tiện nghi gọi Hiên Viên Ngạo Thiên là vợ, nhưng khi lên giường thì Sở Ca có thể trăm phần trăm khẳng định mình sẽ là người nằm dưới.
Do vậy, dù là trên tình cảm đã sớm đạt đến hạn độ có thể cùng Hiên Viên Ngạo Thiên làm chuyện đó nhưng trong lòng vẫn lo lắng đến bi kịch cúc hoa tàn rơi đầy đất như trước.
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy Sở Ca nói rất có lý. Thế nhưng, là đàn ông mà còn đắp chăn thuần túy trò chuyện với người yêu những nửa năm như anh tuyệt đối sẽ đều vội vàng xúc động muốn tiến thêm một bước.
Anh biết rõ chính mình cho đến giờ cũng không phải là người thoát khỏi những dục vọng thuần túy cấp thấp cho nên đối mặt với Sở Ca, những tâm tư nho nhỏ của anh từ trước đến giờ đều chưa từng đứt đoạn.
Anh nghiêm túc suy nghĩ lại những lời của Sở Ca, kết luận sau khi phân tích là Sở Ca kỳ thực không bài xích cùng anh xxoo, chỉ là thiếu trợ lực thôi. Vì vậy Tổng tài đại nhân rất hào phóng mời: “Hay mình cùng nhau xem film được không?”
Sở Ca: “…”
Kỳ thực cậu cũng hiểu được phương pháp này không tệ, thế nhưng vừa qua năm mới vẫn ở cùng chú Chung, hai người bọn họ cùng xem film hành động tình yêu lặp đi lặp lại này thực sự được chứ?
Mặc kệ Sở Ca nghĩ thế nào thì Hiên Viên Ngạo Thiên đã bắt đầu tìm folder trong máy tính.
Khi Sở Ca thấy Hiên Viên Ngạo Thiên ấn ấn nửa ngày cuối cùng tìm được một folder chứa không dưới trăm bộ, tên khác nhau nhưng đều thống nhất mở đầu bằng GV thì cuối cũng không nhịn được hỏi: “Anh down nhiều như vậy để làm gì?”
Hiên Viên Ngạo Thiên nghiêm túc nói: “Tích lũy kinh nghiệm, nếu không nghe bảo lần đầu tiên em sẽ không chịu được.”
Sở Ca: “…” Dùng nhiều film như vậy để tích lũy kinh nghiệm, Ngạo Thiên đại nhân anh thật sự không sợ sẽ tróc da à?
Hiên Viên Ngạo Thiên hỏi: “Em muốn xem cái nào?”
Sở Ca nói: “… Anh chọn đi.”
Trong nháy mắt, Sở Ca đột nhiên nhớ lại trước đây xem qua một truyện cười, đám nhà giàu mỗi ngày suy tính tối nay sẽ chơi (thượng) người nào, đám nhà nghèo thì suy tính tối này sẽ down (hạ) người nào. Hiên Viên Ngạo Thiên làm một kẻ cực giàu trong đám nhà giàu lại vì cậu bỏ thượng chọn hạ, ngẫm lại cũng thấy rất xúc cảm. (Mẫn không chắc đoạn này dịch được đúng ý, nhưng cũng suy tính rất nhiều mới đoán ra được ý của tác giả nên cứ edit liều nha, bạn nào biết thì góp ý cho mình với nhé)
Hiên Viên Ngạo Thiên chọn được film rồi thì ấn play, sau đó ôm Sở Ca ngồi trên giường cùng nhau xem.
Sở Ca vốn cho rằng Hiên Viên Ngạo Thiên sẽ một số film tuần tự theo chất lượng để cậu tham khảo, không ngờ rằng sau khi phần mềm chạy thì hình ảnh đầu tiên chính là một cây dưa chuột lớn đang đi ra đi vào trong cúc hoa, kèm theo tiếng ‘ba ba’ khi va chạm đến da thịt, cùng với hơi thở gấp gáp khàn khàn của nam sinh.
Sở Ca: ⊙▽⊙
Hình ảnh đẹp quá cậu sắp không dám nhìn nữa rồi.
Cậu đưa tay ấn tạm dừng, sau đó hỏi Hiên Viên Ngạo Thiên: “Chúng ta không thể xem những bộ có độ chấp nhận vừa phải được hả?”
Hiên Viên Ngạo Thiên chỉ chỉ vào cây dưa chuột đã rút ra một nửa của tiểu công trong film và nói: “Cái này với anh kích cỡ khá gần nhau, anh nghĩ rằng em xem nó sẽ càng có ý nghĩa chỉ dẫn hơn.”
Sở Ca: “…”
Tôi cho rằng Hiên Viên Ngạo Thiên thành thần rồi, đinh đinh của anh ta vừa lớn vừa dài lại còn lâu nữa thì thế giới tuyệt vọng luôn đi.
Cậu một chút cũng không muốn thừa nhận, chính cậu cũng hiểu được độ phù hợp của tiểu công có đinh đinh lớn kia với tiểu thụ vóc người nhỏ nhắn trong film thật sự rất mãnh liệt.
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy Sở Ca không nói lời nào liền chủ động mở miệng hỏi: “Nếu em thấy bộ này không hay thì chúng ta trước hết nhìn từ kích cỡ nhỏ đi lên?”
Sở Ca mặt không thay đổi nói: “Khi làm thật cũng có thể làm từ kích cỡ nhỏ làm đi hả?”
Hiên Viên Ngạo Thiên chần chờ một chút rồi nghiêm chỉnh gật đầu nói: “Nếu em thích như vậy thì ngay bây giờ anh có thể đi đặt một số gậy mát xa từ nhỏ đến lớn cho em chọn.”
Sở Ca: “…”
Cậu hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Em không cần đạo cụ, anh cũng đừng vọng tưởng có thể dùng bất cứ đạo cụ gì trên người em. Tiếp tục xem đi.”
Cậu vừa nói vừa ấn play, sau đó tiếp tục trợn mắt há mồm nhìn dưa chuột và hoa cúc thân mật dây dưa.
Hai người chăm chú xem GV hồi lâu, Sở Ca cảm giác hình như Hiên Viên Ngạo Thiên có phản ứng, tay anh nhẹ nhàng đụng chạm trên người cậu, môi cũng ghé sát cọ cọ bên tai.
Sở Ca đột nhiên mở miệng hỏi: “Anh học được gì chưa?”
Hiên Viên Ngạo Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh nghĩ hẳn là cũng được rồi.”
Sở Ca gật đầu, vươn tay tắt máy tính đi, sau đó xoay người ôm lấy Hiên Viên Ngạo Thiên và nói: “Ông đây là lần đầu tiên của cả hai đời đấy, anh chú ý một chút, làm đau thì sau này không bao giờ cho anh làm nữa.”
Hiên Viên Ngạo Thiên vốn cho rằng lần này vợ tối đa chỉ để anh hôn hôn sờ sờ thôi, hoàn toàn không ngờ rằng em ấy lại đồng ý cho mình làm.
Hạnh phúc tới quá nhanh, Tổng tài đại nhân có chút không phản ứng kịp.
Sở Ca nằm trong lòng anh nửa ngày thì phát hiện ra anh lại đi vào cõi thần tiên rồi. Cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cấu thắt lưng của Hiên Viên Ngạo Thiên một cái và nói: “Rốt cuộc anh có làm hay không, ngồi đó ảo tưởng nữa thì cơ hội chẳng còn đâu.”
Hiên Viên Ngạo Thiên vội vàng hoàn hồn lại, một tay luồn vào trong áo ngủ Sở Ca và vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cậu, một tay thì xoa bóp mông Sở Ca. Rời khỏi ranh giới của ý loạn tình mê, đại não của Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn có thể tự hỏi được, anh đột nhiên lo lắng nói: “Nếu như cho em một tờ chi phiếu…”
Sở Ca không đợi anh nói xong đã nhỏm dậy cắn lên môi anh, như để hả giận dùng răng gặm gặm hồi lâu mới buông ra: “Sao anh ngu xuẩn vậy hả? Tôi thích tiền thật, thế nhưng tình yêu và *** trong lòng tôi đều là chuyện vô cùng thần thánh, lúc trước nói đùa với anh cho vui thôi mà anh tưởng thật hả? Ông đây nếu không thích anh thì có bị bệnh tâm thần mới để anh chạm đến tôi!”
Hiên Viên Ngạo Thiên lập tức lộ vẻ xấu hổ, anh cảm giác mình thật có lỗi với vợ.
Sở Ca nói: “Không làm nữa.”
Cậu tránh khỏi ***g ngực Hiên Viên Ngạo Thiên, lạch bạch chạy ra ngoài.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn bóng lưng của Sở Ca, nghĩ có chút đau lòng.
Thế nhưng manh nha đau lòng còn chưa kịp đâm chồi nảy lộc thì đã thấy Sở Ca cầm một chiếc hộp nhỏ trở lại, sau khi vào phòng còn đặc biệt khóa cửa.
Hiên Viên Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn cậu.
Sở Ca cả giận nói: “Đồ đần nhà anh, công cụ gì cũng không chuẩn bị chẳng phải là muốn đau chết tôi hả?”
Nói xong liền ném chiếc hộp trong tay về phía Hiên Viên Ngạo Thiên.
Hiên Viên Ngạo Thiên bắt được nó, mở ra thì phát hiện là một hộp vaseline.
Sở Ca xếp chân ngồi đối diện với anh, đỏ mặt nói: “Mấy ngày hôm trước anh nhắc đến chuyện này là em biết chắc sẽ có ngày hôm nay, nếu em không tự mình chuẩn bị ít đồ mà anh cũng chẳng chuẩn bị, kẻ chịu tội nhất định là em.”
Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu, anh quả thực không nghĩ đến vấn đề bôi trơn thật. Vợ mình thật đáng yêu quá.
Sở Ca lấy một gói nhỏ từ túi ra, hỏi: “Bao, có muốn mang hay không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên có chút không muốn dùng, anh nghĩ khoảng cách tiếp xúc bằng 0 mới là mỹ mãn nhất. Thế nhưng làm một người đàn ông tốt, anh vẫn nói: “Em quyết định đi.”
Sở Ca nhìn sắc mặt anh là biết vua ảo tưởng nhà cậu không muốn dùng thứ đồ này, cũng không ngoan cố nữa mà thẳng tay ném nó đi: “Vậy không mang.”
Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu, tư duy được một lần chạy đúng đường đã hiểu rõ những lời này của Sở Ca chính là ý có thể khai chiến rồi.
Anh lấn người tiến lên đẩy Sở Ca ngã xuống giường, ánh mắt chuyên chú dừng lại trên khuôn mặt cậu như đang đối diện với trân bảo quý giá nhất. Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên ánh mắt Sở Ca, vươn đầu lưỡi khẽ chạm nhẹ lên mí mắt.
Bộ phận mẫn cảm nhất trên khuôn mặt bị chạm đến khiến Sở Ca mất tự chủ khẽ run lên.
Thanh âm trầm ấm lại đầy từ tính của Hiên Viên Ngạo Thiên vào lúc này lại như một liều xuân dược, anh ghé sát vào tai Sở Ca và thì thầm nói: “Sở Ca, anh yêu em.”
Sở Ca cảm giác mặt mình đỏ đến bùng cháy rồi. Lần đầu tiên không phá hư bầu không khí khi Hiên Viên Ngạo Thiên dịu dàng nói lời tình cảm, cậu cũng mở miệng đáp lại anh: “Em cũng yêu anh.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nở nụ cười, hai cơ thể kề sát nhau khiến Sở Ca cảm nhận rõ ràng được sự rung động nơi ***g ngực anh. Hiên Viên Ngạo Thiên cúi đầu, chạm lên đôi môi Sở Ca, anh không nóng lòng quấn quýt mà chỉ nhẹ nhàng day nhẹ môi dưới của cậu, ngậm nó trong miệng và dùng đầu lưỡi khiêu khích.
Sở Ca bị cách hôn này của anh làm bộn rộn trong lòng, chủ động vươn đầu lưỡi liếm bờ môi Hiên Viên Ngạo Thiên.Hiên Viên Ngạo Thiên hết sức hài lòng với sự chủ động của Sở Ca, anh hé miệng chào đón đầu lưỡi cậu, mút nó thật dịu dàng.
Nụ hôn qua đi, Sở Ca đã choáng đầu hoa mắt ngồi phịch trong lòng Hiên Viên Ngạo Thiên mặc anh định đoạt.
Năng lực tự học của Hiên Viên Ngạo Thiên rất mạnh, tuy nói lúc mới bắt đầu vẫn có chút đau đớn nhưng cuối cùng vẫn làm cho Sở Ca cảm thấy khoái cảm khi giao hoan với người yêu.
Sở Ca thật sự hài lòng với Hiên Viên Ngạo Thiên, thế nhưng cậu lại đánh giá thấp lực kéo dài của Tổng tài đại nhân.
Cho đến khi Sở Ca lần thứ ba bị dằn vặt đến hôn mê rồi lại bị lật qua lật lại đến khi tỉnh, rốt cuộc cậu không nhịn được nữa bèn dùng thanh âm khàn khàn yếu ớt nói với Hiên Viên Ngạo Thiên: “Nếu anh mà còn tiếp tục nữa, ngày mai chờ ông đây có sức rồi nhất định sẽ đá vỡ trứng anh.”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”
Anh thực sự cũng muốn tiết chế lắm, nhưng mà làm một xử nam sắp được ba mươi năm rồi, lần đầu tiên nếm được tư vị vợ mình, đây quả thực là không thể dừng được đâu.
Đương nhiên, lời uy hiếp của Sở Ca vẫn nổi lên tác dụng nhất định của nó. Hiên Viên Ngạo Thiên bắn trong thân thể Sở Ca thêm lần nữa rồi cố nén dục vọng đang tiếp tục dấy lên, ôm Sở Ca mê man thiếp đi vào phòng tắm để tẩy rửa cơ thể.
Theo sách nói sau khi làm xong nếu không tẩy rửa thân thể sạch sẽ thì tiểu thụ sẽ phát sốt. Làm một người đàn ông tốt yêu thương vợ mình, Hiên Viên Ngạo Thiên tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Hôm sau khi Sở Ca tỉnh lại đã là buổi trưa.
Cậu thấy toàn thân khó chịu như bị xe tải nghiền lên một lần rồi lại bị tàu hỏa đè lại lần nữa vậy. Nếu như nói sinh con là đau cấp độ 12, trứng nát là đau cấp độ 13 thì Sở Ca nghĩ gay xxoo xong quả thực chính là đau cấp độ 14.
Hóa ra trên thế giới này tình yêu vĩ đại nhất chính là tình yêu đồng giới, nhất là tiểu thụ, đơn giản chính là dùng mệnh để cong.
Hiên Viên Ngạo Thiên không ở trong phòng, Sở Ca nằm lỳ trên giường không nhúc nhích, cậu sợ mình ngọ nguậy một chút thôi cũng đụng đến cúc hoa, làm bộ vị vốn đã chướng đau lại càng đau hơn.
Tuyệt đối sưng lên rồi.
Sở Ca vùi mặt vào gối, cũng không biết đang tức giận Hiên Viên Ngạo Thiên không biết tiết chế, hay là đau lòng bản thân đêm qua đã phối hợp hết mình.
Bi ai nhất không phải là lần đầu tiên đã bị đâm đến bắn, mà là cậu dự kiến loại chuyện này sẽ còn có thể xảy ra rất rất nhiều lần cho đến khi Hiên Viên Ngạo Thiên không còn tinh lực làm mấy chuyện xấu hổ này với cậu nữa thì thôi.
Sự lĩnh ngộ đau đớn đến nhường nào.
Lúc Hiên Viên Ngạo Thiên bưng bát cháo vào thì thấy Sở Ca đang nằm sấp trên giường thở dài đầy ngao ngán.
Hiên Viên Ngạo Thiên đặt bát trên mặt tủ nhỏ đầu giường, cúi người hôn lên tấm lưng trần lộ ra ngoài chăn của Sở Ca, hài lòng khi thấy trên làn da vốn kín những dấu hôn lại có thêm một vết mới.
Sở Ca: “…”
Bàn về chuyện Tổng tài đại nhân sau khi ăn mặn đã hoàn toàn bạo phát thuộc tính cầm thú thì nên phá như thế nào?
Hiên Viên Ngạo Thiên muốn giúp Sở Ca lật người lại để đút cho cậu ăn, thế nhưng chạm vào Sở Ca là cậu kêu đau, hai người giằng co nửa ngày, Hiên Viên Ngạo Thiên dùng sức nhấc Sở Ca từ giường lên và ôm cậu kiểu ôm trẻ con đi tiểu, nói: “Như vậy sẽ không đè lên cúc hoa.”
Sở Ca hít sâu hai hơi, cố gắng ngăn chặn suy nghĩ muốn tự tay tát cho Hiên Viên Ngạo Thiên một cái và nói: “Anh để em nằm ngang đi, thật đấy.”
Hiên Viên Ngạo Thiên rất muốn ôm vợ rồi đút cháo cho em ấy ăn, thế nhưng khó chống được Sở Ca kiên trì nên đành đặt vợ xuống giường.
Hiên Viên Ngạo Thiên đút một chìa cháo cho Sở Ca.
Sở Ca nuốt xuống rồi nói: “Tại sao lại là cháo trắng mà không phải là cháo thịt trứng muối?”
Hiên Viên Ngạo Thiên giải thích: “Vì trong nhà hết trứng muối rồi. Sao, em thích cháo thịt trứng muối à?”
Sở Ca lắc đầu nói: “Em không thích, thế nhưng lúc trước em đọc tiểu thuyết trong đó bảo sáng sớm ngày hôm sau tiểu công đều nấu cháo thịt trứng muối cho tiểu thụ, em đang nghĩ vì sao anh không học.”
Hiên Viên Ngạo Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là do anh xem toàn quá trình chứ không phải là kết quả chăng.”(Ý ảnh là ảnh toàn xem quá trình xxoo chứ ai thèm xem quá trình sau đó thế nào =)))) )
Sở Ca: “…”
Một lát sau, Hiên Viên Ngạo Thiên đột nhiên nói: “Anh dùng miệng mớm cho em được không?”
Sở Ca không rõ vì sao Hiên Viên Ngạo Thiên lại cố chấp với kiểu miệng đối miệng thế này, thế nhưng cậu vẫn từ chối: “Không được hay lắm đâu, anh đừng ảo tưởng nữa.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Chỉ thử một chút thôi, nếu như không được thì anh lập tức dừng lại được không?”
Sở Ca ngẫm nghĩ, thấy Hiên Viên Ngạo Thiên bình thường đối với mình đều cầu sao được vậy, hơn nữa bọn họ đã làm nhiều chuyện xấu hổ như vậy rồi, giờ người ta có một chút yêu cầu nho nhỏ như thế mình có đồng ý hình như cũng không sao cả, thế là gật đầu tỏ vẻ ngầm đồng ý lời đề nghị của Hiên Viên Ngạo Thiên.
Hiên Viên Ngạo Thiên rất hưng phấn, lập tức ngậm một thìa cháo rồi hướng về phía miệng Sở Ca.
Sở Ca cũng rất phối hợp há miệng ra.
Chỉ là hai người đều đã quên mất một chuyện – tiểu thuyết xuất phát từ đời sống, nhưng lại vượt bậc đời sống.
Hiên Viên Ngạo Thiên hướng về phía miệng Sở Ca quá nhanh, Sở Ca lại nuốt quá chậm, dẫn đến việc Sở Ca không ăn được tý gì mà còn bị sặc, trực tiếp phun nửa thìa cháo còn trong miệng ra văng lên mặt Hiên Viên Ngạo Thiên.
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”
Sở Ca ho đến tê tâm liệt phế, cử động quá mạnh làm cúc hoa đau nhói, theo bản năng lại hít một hơi thật sâu, dẫn đến cổ họng vừa thoải mái hơn một chút thì lại muốn ho tiếp.
Cậu thật sự quá ngu, dĩ nhiên lại đi tin tưởng tên Hiên Viên Ngạo Thiên chưa đáng làm chỗ dựa một lần nào này.
Chờ Sở Ca ho xong rồi Hiên Viên Ngạo Thiên cũng lau mặt xong.
Tổng tài đại nhân vẻ mặt hổ thẹn nhìn Sở Ca, giống như loài cún Husky phạm sai lầm ngồi xuống bên cạnh Sở Ca cúi đầu nhận sai: “Vợ à, em đừng tức giận được không?”
Sở Ca nhìn bộ dạng này của anh, muốn mắng nhưng lại không nỡ. Hiên Viên Ngạo Thiên cũng chỉ muốn làm chút tình thú thôi, tuy rằng kết quả cuối cùng rất hãm hại nhau thế nhưng không thể phủ nhận hoàn toàn tâm ý của anh được. Sở Ca nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nói: “Tiếp tục múc cháo cho trẫm đi.”
Hiên Viên Ngạo Thiên biết đây là Sở Ca không có ý so đo với anh nữa, liền cười trả lời: “Tạ chủ long ân.”
Sở Ca nhìn bộ dáng chuyên tâm đút cháo cho cậu của Hiên Viên Ngạo Thiên, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng vô cùng hạnh phúc.
Hiên Viên Ngạo Thiên chỉ là một tên tấu hài thương yêu vợ mà thôi, sẽ không khốc suất cuồng bá duệ, nhìn như vậy lại càng thấy đáng yêu hơn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính
Chương 56
Chương 56