_Gần đây con đi đâu ?
Thẩm Hạ Đông có chút bội phục ngữ khí không hề sợ hãi hay khẩn trương của mình,hắn cảm thấy hắn cùng Thẩm Thành hệt như hai cha con đang nói chuyện phiếm bình thường,giờ phút này không khí giữa hai người hài hòa một cách kì lạ,những nghi vấn trước đó đều bị quăng sau đầu, chúng không còn quan trọng nữa.
Đúng vậy, hiện tại hắn chỉ còn có mình Thẩm Thành,trừ bỏ Thẩm Thành ra, hắn không còn người thân nào khác.
_Tiểu Thanh đã đi Mỹ, nàng qua đó sống rất tốt, ba nghĩ …Ba ba muốn cám ơn con.
_Còn có a, ba ba thực xin lỗi con…
_Ba cả đời này phạm phải rất nhiều sai lầm, chúng ta lại đi làm chuyện mà ai cũng không thể tha thứ, nhưng đã không còn cách nào để cứu vãn, thời gian cũng không thể quay ngược lại,đúng không ?
_”Ba biết con là một đứa trẻ ngoan.” Cuối cùng Thẩm Hạ Đông nói câu đó liền cảm thấy có chút buồn cười ,không vì cái gì cả, chỉ đơn thuần cảm thấy buồn cười mà thôi.
Có lẽ là do cô độc,đã lâu rồi không ai ngồi nghe hắn nói như vậy, cũng có thể là do nguyên nhân khác ? Có lẽ vậy, ai biết được.
Thẩm Thành chậm rãi khép mắt lại,dường như muốn ngủ,giống như một con rối gỗ không hề có sinh khí.
Thẩm Hạ Đông lẳng lặng nhìn hắn,đây có lẽ là lần đầu Thẩm Hạ Đông có đủ can đảm để nhìn chăm chú Thẩm Thành như vậy. Có lẽ ngay cả bản thân Thẩm Hạ Đông cũng không biết, hắn đang thay đổi,không hề nhát gan yếu đuối như trước,ít nhất ngươi có thể nhận ra sự khác biệt so với trước kia. Có thể là do một loại nguyên nhân mà người ta gọi là không còn gì để mất. Hắn thật sự đã trắng tay. Hắn không còn gì cả,con gái đang ở nước ngoài thì không nói,hắn hoàn toàn yên tâm,hiện tại hắn thật sự không còn gì để mất.
Thẩm Hạ Đông quả thật có chút bất công, hắn thủy chung không thể đối với Thẩm Thành tốt như với Thẩm Thanh,dù sao thời gian ở chung cũng dài ngắn khác nhau. Hơn nữa, tình cảm đã bất đồng,tỷ như thân là con trai lại có loại tình cảm khác thường với cha của mình,có lẽ Thẩm Hạ Đông vẫn không thể nhận,nhưng hắn vẫn thử hồi đáp tình cảm ấy,khiến Thẩm Thành cảm thấy ấm áp, cho Thẩm Thành tình yêu..
Thẩm Hạ Đông chậm rãi đứng lên,phóng nhẹ cước bộ đến chỗ Thẩm Thành, đáng tiếc không đợi hắn đi được bước thứ hai Thẩm Thành đã mở mắt,Thẩm Hạ Đông vội vàng dừng lại.
_Ba không có ý gì cả, chỉ muốn đến gần con thôi.
Chỉ là muốn lẳng lặng nhìn con kĩ hơn…
Lúc này đây, tâm trạng Thẩm Hạ Đông vô cùng tốt,hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn và Thẩm Thành sẽ chung sống hòa hợp như vậy.
Đối mặt với sự thay đổi của Thẩm Hạ Đông, Thẩm Thành chợt lui về sau một bước, xoay người muốn đi.
Thẩm Hạ Đông gọi hắn lại “Thẩm Thành.”
Thẩm Thành ngừng lại.
_Ba không mong con sẽ tha thứ cho ba, nhưng xin con hãy cho ba một cơ hội được không ? Coi như cho ba một cơ hội để hoàn thành trách nhiệm của một người cha,cũng là cho ba một cơ hội để có thể tha thứ cho chính bản thân mình, được không ? Ngay lúc này đây.
Đây không phải là lần đầu Thẩm Hạ Đông dùng đến ngữ khí cầu xin như vậy, nhưng lần này trái tim hắn mềm mại như nước,hắn cảm thấy đau lòng,hắn thật sự muốn vì đứa bé này mà làm điều gì đó. Hắn không biết hắn còn có thể sống thêm bao lâu nữa,cũng không biết con trai của mình sẽ tồn tại bao lâu,chỉ có thể nắm lấy cơ hội bù đắp cho nó.
Hốc mắt Thẩm Hạ Đông phiếm hồng,hắn luôn nhớ tới buổi tối mà Thẩm Thành buộc hắn phải lựa chọn,ở trước mặt hắn khóc như một đứa trẻ,ép hắn phải lựa chọn giữa mình và Thẩm Thanh,dùng tư thái hèn mọn kia nói với mình rằng nó muốn làm lại từ đầu. Lúc ấy Thẩm Hạ Đông thật muốn hỏi, có cần phải dùng đến loại phương thức cực đoan đó, hay không ? Chỉ cần Thẩm Thành yêu cầu,hắn nguyện ý ở bên cạnh nó, mặc kệ là như thế nào.
_Tại sao lại phải vội vã bỏ chạy như vậy,tại sao lại dùng tới phương thức đó ép ba ba lựa chọn,chỉ cần là con muốn,con cứ nói ba sẽ đáp ứng a,tại sao lại không chịu nghe ba giải thích.
Thẩm Thành đưa lưng về phía hắn,bàn tay hơi hơi giật giật,Thẩm Hạ Đông nói “Chúng ta cùng nhau bắt đầu lại từ đầu, được không ?”
_”Con nói muốn bắt đầu lại từ đầu thì chúng ta sẽ làm lại từ đầu.” Thẩm Hạ Đông vươn tay về phía hắn “Được không ?”
Thẩm Thành giật giật, Thẩm Hạ Đông trên mặt mang theo chờ mong,hắn nghĩ Thẩm Thành sẽ xoay người lại,đáp ứng hoặc là sẽ tàn nhẫn trào phúng nói không thể, chính là Thẩm Thành cứ như vậy mà đi, không thèm nói một lời với hắn, cứ như vậy biến mất vô tung vô ảnh.
Thẩm Hạ Đông lăng lăng nhìn nơi Thẩm Thành vừa biến mất,thật lâu vẫn không thể nói gì.
Sau đó hắn tiếp tục chờ đợi Thẩm Thành cả đêm, nhưng Thẩm Thành đã không trở lại. Hắn cứ tiếp tục chờ như vậy,không dám ra khỏi cửa, nhưng cả ngày hôm sau Thẩm Thành cũng không đến.
Mãi đến ngày thứ ba, Thẩm Hạ Đông mới xác định Thẩm Thành sẽ không cho hắn một cơ hội.
****
Lão Trần ở bên ngoài canh giữ vài ngày,ngày đêm mỏi mắt trông chừng, nhưng vài ngày qua đi vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Hạ Đông.
Lão Trần sợ xảy đã ra chuyện ngoài ý muốn, đành phải một mình vào nhà dò hỏi.
Nhưng chủ nhà lại nói Thẩm Hạ Đông không ở,lão Trần không tin,từ lúc Thẩm Hạ Đông vào nhà hắn đã cùng đồng nghiệp ở ngoài luân phiên canh giữ vài ngày,chuyện này hoàn toàn không có khả năng a.
_”Vậy có thể để ta lên xem thử không ?” Lão Trần nói xong liền hướng lên lầu, chủ nhà vội vàng ngăn cản “Tiên sinh, ta vẫn chưa biết ngài là ai, ngài không thể tự tiên xông vào nhà ta như vậy.”
Lão Trần nhất thời xấu hổ,xoay người nói “Ta là bằng hữu của hắn, ta tìm hắn có chút việc.”
_”Chính là hắn thật sự không có ở nhà.” Chủ nhà kiên nhẫn giải thích,lão Trần vẫn nhất quyết không tin “Ta là bạn của hắn thật mà. Nếu không như vầy, ngươi cùng ta lên lầu thế nào ? Chu toàn rồi chứ ?”Sau đó lại quan sát sắc mặt của chủ nhà.
Chủ nhà suy nghĩ một hồi, gật đầu đáp ứng.
Chủ nhà theo lão Trần lên lầu, vừa đi vừa nói “Hắn thật sự không có ở nhà, ta lừa ngươi làm gì.”
Lão Trần mặt ngoài cười ha hả hai tiếng,nhưng trong lòng một hai phải chính mình tự thân xác định mới tin,đợi khi chủ nhà đưa hắn lên lầu,tìm một hồi cũng không thấy ai mới chịu bỏ cuộc.
Một bụng đầy nghi vấn,Thẩm Hạ Đông làm thế nào mà có thể ở ngay mí mắt dưới của hắn chạy mất ? Mà chạy đi đâu rồi ? Thật quỷ dị a..
_”Đã quấy rầy ngươi, thật có lỗi a.” Lão Trần cười khan nói.
Chủ nhà khẽ cười “Không có gì.”
Lúc này Thẩm Hạ Đông vừa muốn xuống lầu,chợt nghe thấy tiếng của lão Trần liền núp ở chân cầu thang nhìn,chỉ thấy lão Trần theo Hà Nhã Chi đi một vòng quanh phòng khách, nói câu “Không có a.” Sau đó còn nói thêm vài câu thật có lỗi mới rời đi.
Vừa lúc chủ nhà ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Hạ Đông, liền nói “A, ngươi ra rồi sao. Hai ngày nay ta thấy bên ngoài có mấy người luôn theo dõi chúng ta,có vẻ như đang tìm ngươi,lén la lén lút như thế hẳn không phải là người tốt. Khi nãy hắn còn nói là bằng hữu của ngươi, muốn tìm ngươi nữa, ta nói ngươi không ở nhà, đuổi hắn đi rồi.”
Thẩm Hạ Đông cảm kích cười cười “Thật sự rất cám ơn ngươi.”
Hắn nhìn ra ngoài,hai ngày nay có người theo dõi ? Nhằm vào mình sao ? Hẳn là hoài nghi mình rồi,Thẩm Hạ Đông nghĩ thầm, canh chừng mình như vậy chắc là muốn thăm dò tin tức về Thẩm Thành đây…
_”Ngươi đang suy nghĩ gì vậy ? Có phải đám người kia muốn làm khó ngươi không ? Vậy tốt nhất đừng xuất hiện,chờ bọn họ đi rồi ta sẽ báo cho ngươi biết.” Sau đó chủ nhà híp mắt nhìn mấy người bên ngoài, nhỏ giọng nói “Có điều như vậy thật phiền phức,cứ canh giữ như vậy khiến người ta không có cách nào ra ngoài…”
_”A,đúng vậy! đúng vậy! Nếu có thể ngươi phải cẩn thận, đừng chọc tới bọn họ.” Thẩm Hạ Đông chột dạ hùa theo,chủ nhà thở dài “Ai, ngươi nói cũng phải. Như vậy đi, ngươi lên trước, đợi bọn họ đi rồi ta sẽ gọi ngươi.”
_”Cảm ơn ngươi.” Thẩm Hạ Đông gật đầu.
Sau đó không lâu, lão Trần phân phó những người khác ra ngoài tìm kiếm,chính mình thừa dịp không ai chạy đi ăn bát mì.
Thẩm Hạ Đông mới nhân cơ hội này thoát ra ngoài, đến công ty làm việc. Trước khi đi luôn mãi cảm tạ chủ nhà,chủ nhà chỉ thản nhiên cười cười “Ơn nghĩa gì, ngay cả ta cũng cảm thấy phiền.”
Công ty tuy rằng có người chết nhưng mọi người vẫn làm việc như bình thường,bằng không chẳng lẽ cả công ty lớn như vậy chỉ vì chết một người mà phải đóng cửa,thế thì sẽ hại biết bao nhiêu người mất việc a.
Mới đầu có không ít người nhắc tới việc này,sau đó lại bị mệnh lệnh từ cấp trên truyền xuống đè ép. Công ty liền khôi phục bình thường,nhưng Thẩm Hạ Đông vẫn luôn đứng ngồi không yên,dù sao đó cũng là đồng nghiệp của mình, mà…Hắn còn biết hung thủ là ai nữa..
Này đó có lẽ chính là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy bất an, cũng là vì nó có liên quan đến người kia…
Thẩm Hạ Đông đã vài ngày không gặp Thẩm Thành,hắn nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không còn gặp lại Thẩm Thành nữa, không bao giờ…phát sinh chuyện gì nữa. Đồng thời Thẩm Hạ Đông lại có suy nghĩ,nếu sự xuất hiện của Thẩm Thành sẽ mang đến cái chết cho người vô tội…vậy hắn còn hy vọng gặp lại Thẩm Thành sao ?
Đúng vậy Thẩm Hạ Đông đang hoài nghi, không, phải nói là hắn tin tưởng. Ngay từ đầu,hắn đã tin việc này là do một tay Thẩm Thành gây ra,hắn chình là không muốn đối mặt với sự thật mà thôi…
Nhưng Thẩm Hạ Đông lại nghĩ, cho dù là do Thẩm Thành làm thì như thế nào,nếu hắn đã muốn quyết định,vậy không cần suy nghĩ nhiều làm gì.
Tối nay, sau khi tan cả Thẩm Hạ Đông liền mua bữa khuya mang về,trong nhà một mảnh tối đen, dường như chủ nhà đã ra ngoài.
Thẩm Hạ Đông hô một tiếng “Hà tiểu thư ?” ( ta sẽ sửa Gì Nhã Chi thành Hà Nhã Chi nhé ^^)
Gọi vài lần vẫn không có người đáp lại,Thẩm Hạ Đông nghĩ nàng thật sự không có ở nhà.
Xách đồ lên lầu, Thẩm Hạ Đông vào phòng, cô độc ngồi trên ghế salon,ngày trôi qua như vậy thật tịch mịch, không ai nói chuyện với hắn, tuy rằng đã dần dần thích ứng nhưng vừa nghĩ tới những chuyện đã xảy ra không lâu trước đó, trái tim liền cảm thấy nhói đau, giống như một giấc mơ mãi vẫn không chịu tán đi, không ,phải nói là ác mộng.
Thẩm Hạ Đông khoanh tay lên ngực,mệt mỏi tựa vào ghế salon,nhắm mắt lại tưởng ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang nhìn hắn.
Thẩm Hạ Đông kinh ngạc, mở to mắt – Thẩm Thành đang đứng trước mặt hắn.
Thẩm Hạ Đông bối rối không biết đây có phải là mộng hay không,hắn thử gọi một tiếng “Thẩm Thành ?”
_”Ân.” Thẩm Thành nhẹ nhàng đáp lại.
Thẩm Hạ Đông cười cười,chậm rãi khép mắt lại, thì ra chỉ là một giấc mơ a
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưỡng Quỷ
Chương 57
Chương 57