DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Tộc Bại Hoại
Chương 46

Đông Kinh phồn hoa, cửa hàng tấp nập, người qua kẻ lại, thỉnh thoảng còn giẫm lên gót chân người đi trước.

Ngay lúc mọi người đang nhàn nhã, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng tới, một con tuấn mã màu đỏ phóng như bay, trên lưng ngựa là một lão nhân, theo sau có hai trung niên nam nhân. Nơi này tuy không phải ngự phố, nhưng cũng phồn hoa không kém. Vậy mà ba người có vẻ rất gấp gáp, nên không ghìm cương chạy chậm lại, khiến cả phố lộn xộn bụi tung mịt mù.

Dưới tiếng mắng chửi ầm ĩ của dân chúng, ba con ngựa dừng lại ở cổng Cần vương phủ. Chỉ thấy đám thị vệ vốn hằng ngày dùng mũi nhìn người lập tức cúi đầu mời ba người vào phủ.

Ba người cứ tự nhiên đi thẳng vào thư phòng, quả thực như coi đây là nhà của mình.

Triệu Hồng Lân đang ở trong thư phòng, nhìn thấy ba người bọn họ liền vội vàng đứng dậy chào đón.

“Nhạc phụ, nhị ca, tam ca, mọi người đến lúc nào thế?”

Ngọc gia ba phụ tử tự tìm chỗ ngồi xuống, quản gia sau khi mang trà vào cũng lui ra ngoài luôn. Mà cả ba người cũng không uống trả, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Hồng Lân.

Xem ánh mắt của bọn họ, Triệu Hồng Lân hiểu rõ lý do họ tới đây, lập tức bước vào chỗ của mình, bình tĩnh nói: “Mọi người đường xa vất vả, mau uống ngụm trà giải khát đi…”

“Hiền tế, ta nghe lão nhị nói, ngày đó là con cứu Triệu Tĩnh, tại sao?” Ngọc lão trang chủ mắt lộ tinh quang nhìn y.

Ngọc nhị trang chủ từ ghế nhảy bật lên, tức giận nói: “Đáng lẽ ngày đó Triệu Tĩnh đã đi gặp diêm vương, vì sao ngươi lại xuất hiện cứu hắn?”

“Quả nhiên, người ở trong rừng là huynh.” Triệu Hồng Lân không trả lời họ, mà chỉ lẳng lặng nhìn nhị trang chủ, hỏi: “Lần đó là do huynh an bài? Người ở trong rừng bắn ám tiễn cũng là huynh đúng không? Không phải đệ đã kêu huynh đừng xúc động hành xử lỗ mãng rồi sao?”

“Hừ! Chỉ cần có thể giết Triệu Tĩnh là được! Vốn ta có thể thành công, nhưng kết quả lại bị ngươi phá hư!” Nhị trang chủ tức giận tàn nhẫn trừng mắt nhìn y, nói tiếp: “Hay là ngươi được thánh sủng, không nỡ để hắn chết!”

Một câu nói, không khí trong thư phòng nháy mắt như ngưng kết lại.

Triệu Hồng Lân lạnh lùng nhìn hắn.

Lão trang chủ vội khiển trách lão nhị không được nói bậy, còn lão tam thì tươi cười hỏi: “Muội phu, lý do đệ cứu Triệu Tĩnh là gì?”

“Lý do?” Triệu Hồng Lân lạnh lùng cười: “Huynh cũng biết đây là kế sách của Hồng Diệp sơn trang đúng không? Vì dụ chúng ta ra tay, nên Ngự Lâm quân cùng tinh anh của Hồng Diệp sơn trang vẫn đi theo sau bọn họ. Nếu Triệu Tĩnh thật xảy ra chuyện, huynh còn có thể chạy thoát sao? Cần vương phủ cùng Mai Ngọc sơn trang, chỉ sợ sớm đã bị Ngự Lâm quân san bằng rồi!”

“Cái gì?” Ba người kinh hãi giật mình, lão nhị lại càng gào lên: “Con mẹ nó, tên cẩu hoàng đế cùng Hồng Lôi lão quỷ cũng quá độc rồi! Chẳng những như âm hồn không tan theo sát chúng ta, lại còn muốn một lưới bắt hết cả đám chúng ta!”

Lão trang chủ trừng mắt liếc lão nhị một cái, tiện thể nhân cơ hội giáo huấn: “Nhìn con sau này còn dám làm việc không suy nghĩ nữa không? Nếu bọn họ thật sự vi phục xuất cung, thì còn cho trăm quan biết làm gì? Lần này đánh rắn động cỏ, sau này muốn giết hắn càng khó hơn!”

Lão nhị cúi đầu, ngay thẳng mà thừa nhận sai lầm: “Xin lỗi, là con không đúng! Sau này con nhất định sẽ nghe mọi người khuyên bảo.”

Còn muốn có sau này? Lão trang chủ trừng mắt, thật là, từng tuổi này mà còn lỗ mãng.

Ba người lại ngồi xuống, bưng trà uống tiếp.

Bọn họ sẽ không chỉ vì cái này mà chạy tới đây đâu nhỉ? Triệu Hồng Lân không yên lòng chờ bọn họ nói ra mục đích của mình.

Thấy bộ dáng này là biết y sẽ không chủ động mở miệng, vì vậy lão trang chủ khụ khụ vài tiếng, rồi nói ra ý đồ: “Hiền tế, chúng ta vì báo thù đã chuẩn bị bảy năm, rốt cuộc khi nào mới báo được thù đây? Bây giờ Hồng Diệp sơn trang nhìn chăm chăm vào Thanh Vân bảo, không cẩn thận chỉ sợ gặp tai ương, lão phu sợ đêm dài lắm mộng.”

Thì ra là thế, Triệu Hồng Lân ổn định chỗ ngồi, không vội vàng mà nói: “Chuyện báo thù không thể cấp bách được. Nếu nóng nảy, chúng ta sẽ tự loạn trước, đến lúc đó chẳng phải sẽ cho Hồng Diệp sơn trang cơ hội sao? Chúng ta cần đợi một thời cơ chín muồi, mới có thể động thủ…”

“Vậy lúc nào mới là thời cơ chín muồi? Cũng đã bảy năm rồi!” Lão nhị mới nhận sai, vậy mà bây giờ tính nóng lại nổi lên: “Chỉ là báo thù thôi mà, cần gì phiền toái thế. Lấy võ công của đệ, ra vào hoàng cung như chỗ không người, muốn giết Triệu Tĩnh không phải rất đơn giản sao?”

Triệu Hồng Lân nhíu mày, thản nhiên cười nói: “Một đao giết hắn thật quá tiện nghi cho hắn rồi? Nhìn cừu nhân thống khổ muốn sống không được, muốn chết không xong, mới là phương pháp báo thù tốt nhất!”

Buổi nói chuyện làm ba người trầm mặc, lão trang chủ âm thầm cảm thán: “Thật khó tưởng tượng, lúc đầu con rể ôn nhu nho nhã như thế, hôm nay lại trở nên lạnh lùng vô tình. Xem ra cái chết của nữ nhi đối với y là một đả kích rất lớn, cũng thật sự làm khó cho y.”

Nhưng mà, chuyện kéo càng lâu sẽ càng bất lợi, vì vậy lão liền nói: “Lão phu biết con rất thương tâm vì cái chết của Ngọc Diệp, lão phu cũng không biết con hành hạ cừu nhân thế nào. Nhưng việc này rất trọng đại, cần tốc chiến tốc thắng, cứ kéo dài như vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra việc không hay.”

“Đúng vậy! Không bằng đêm nay chúng ta lẻn vào hoàng cung hành thích!” Nghĩ có thể giết Triệu Tĩnh, Ngọc lão nhị đã xoa nắm đấm, nhiệt huyết sôi trào.

“Không được!” Triệu Hồng Lân đột nhiên lớn tiếng phản đối.

Ba người trợn mắt nhìn y, ngay cả y cũng sửng sốt…

Vì sao y lại kích động thế này?

Lão trang chủ dùng đôi mắt khôn khéo nhìn y không rời, giống như muốn xuyên thấu qua y vậy.

Triệu Hồng Lân tỉnh táo lại, nói: “Trải qua sự việc ám sát lần này, thủ vệ trong cung càng đông đảo hơn, cấm quân của Hồng Tích một khắc cũng không dám trễ nải, nếu mạo muội đi vào, chỉ sợ cầm chắc cái chết!”

“Vậy con có kế gì?” Lão trang chủ hỏi.

“Nhạc phụ đại nhân, việc này phải chờ phong ba qua đi mới quyết định được, phải đợi bọn họ mất cảnh giác đã.”

Lão trang chủ không nóng không lạnh cười nói: “Chỉ sợ không chỉ bọn họ buông lỏng, mà ngay cả tâm báo thù của con cũng sẽ phai nhạt theo thôi.”

Lão vốn là nhân vật thế nào chứ, võ lâm danh túc, chủ nhân của Mai Ngọc sơn trang, tuyệt không thể không nhìn thấy một thoáng chần chừ trong mắt y. Y chần chừ, có phải là không muốn giết Triệu Tĩnh không?

Cho nên lão đã nói, kéo dài càng lâu sẽ càng bất lợi. Không chỉ bên Triệu Tĩnh, mà lão sợ con rể sẽ vì huyết thống mà mềm lòng.

Nhìn y chần chừ thế kia, chính là minh chứng tốt nhất!

Lão trang chủ nói khiến Triệu Hồng Lân trợn to mắt. Tâm báo thù của y sẽ phai nhạt? Sao lại như thế được!

“Triệu Tĩnh giết thê tử của con, con vì báo thù mà đã làm bao việc. Tuyệt đối, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!” Triệu Hồng Lân nắm chặt tay, nhíu mày nói.

Lão trang chủ nhìn y hồi lâu: “Chỉ mong con có thể làm được.”

Đọc truyện chữ Full