DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Tộc Bại Hoại
Chương 25

Thanh Vân bảo, võ lâm đệ nhất bảo.

Thanh Vân bảo nằm trên ngọn Hành sơn, được xây dựng bằng đá, khí thế bừng bừng. Trước cửa có con suối vờn quanh, bốn phía là rừng rậm, tọa sơn hoàn thủy, chỉ có một chiếc cầu treo nho nhỏ làm lối đi, địa thế dễ thủ khó công.

Bao nhiêu kiếm khanh mưu toan một đêm thành danh đều bị địa thế ngăn trở. Còn các bang phái muốn kết minh với Thanh Vân bảo thì được đi qua cầu treo, làm thượng khách trong thành bảo.

Bốn năm qua, thế lực Thanh Vân Bảo lớn mạnh đến mức có thể sánh ngang cùng cửu đại môn phái.

Sau khi nhân tài võ lâm xuất hiện, lại phát triển với tốc độ cực nhanh thế này, thật khiến kẻ khác phải trợn mắt ngạc nhiên.

Người trong giang hồ cũng vô cùng tán thưởng vị bảo chủ có vẻ ngoài tầm thường nhưng võ công tuyệt đỉnh này, cho nên đã gọi y là Tống đại hiệp.

Tháng sáu mặt trời chói chang, khí hậu nóng nực vô cùng, gió nhẹ thổi tới đều nóng hầm hập, khiến kẻ khác chẳng muốn mở miệng.

Song, trong chốn võ lâm rất nhanh đã lan truyền một tin tức – Bang chủ Mãnh Long bang Từ Thiên Long bị giết hại. Đêm đó đường chủ Thanh Trúc đường là Giang Quân tới chơi, nguyên nhân vì trời đã muộn nên đã ở lại trong bang. Sau khi chuyện không may xảy ra, Giang Quân đã biến mất. Bây giờ mọi người trong Mãnh Long bang hoài nghi Giang Quân giết hại bang chủ, liền chạy tới Thanh Trúc đường tìm đường chủ báo thù, mà đường chủ Thanh Trúc đường từ lúc đó cũng chưa từng quay về. Mãnh Long bang càng khẳng định Giang Quân sợ tội bỏ trốn, cho nên muốn san bằng Thanh Trúc đường.

Do đường chủ không có ở đây, phó đường chủ Thanh Trúc đường không dám mạo muội kết oán với Mãnh Long bang, nên đã kiềm chế huynh đệ, sau đó chạy tới Thanh Vân bảo tìm Tống đại hiệp nhờ giúp đỡ. Chỉ tiếc đúng lúc Tống Thanh Vân đã rời bảo được năm ngày, tổng quản trong bảo đành an ủi hắn vài câu, cũng nói nhất định sẽ báo tin cho bảo chủ. Lúc này, phó đường chủ mới buồn bã trở về, xem ra không thể tránh được một trận phong ba với Mãnh Long bang rồi.

Lại nói về Giang Quân, bấy giờ đang giằng co với một tên vô danh.

Giang Quân nắm chặt kiếm, trên mặt tràn đầy mồ hôi, nhưng không phải là do nóng, mà là mồ hôi lạnh!

Đối thủ là một người bịt mặt, mặt trời chói chang cũng không xuyên được vào bộ hắc y của hắn, chỉ có đôi mắt dài nhỏ sắc bén khiến người ta như tắm giữa hồ băng.

Lưỡi kiếm dưới ánh nắng lóe ra quang mang, nhanh như gió giật hướng về người bịt mặt, nhắm thẳng vào trái tim!

Người bịt mặt lùi về phía sau, tay trái tung chưởng về phía lưỡi kiếm, đồng thời tay phải nắm lấy cổ họng hắn.

Giang Quân xoay người tránh né, tung lại một chưởng. Tức khắc, người bịt mặt lấy tốc độ khó tin bay ra, thừa dịp hắn đang ra chiêu, chưởng phong bắn tới, phóng ra sáu bảy chưởng ảnh, hư hư thực thực, khó có thể nhận ra, hướng thẳng về phía Giang Quân!

Giang Quân lui lại mấy trượng, nhưng chưởng ảnh lại như bóng với hình, trong chớp mắt đã in thẳng vào ngực Giang Quân, miệng hắn phun đầy máu tươi!

Giang Quân vung kiếm, dù chưa thể đánh trúng đối phương, nhưng lại kéo được khăn che mặt của đối phương xuống. Sững sờ, Giang Quân ngạc nhiên mở to mắt…

“Tống Thanh Vân?”

Thân hình thon gầy, dung nhan tầm thường, hai tròng mắt dài nhỏ, rất dễ bị mai một giữa đám người. Nhưng hắn lại là đại hiệp nổi danh khắp chốn giang hồ – Tống Thanh Vân. Bởi vậy, trong chốn giang hồ có không ít người nhận ra hắn.

Khuôn mặt y không chút thay đổi nhìn Giang Quân, con ngươi lạnh lẽo như băng.

Giang Quân một tay ôm ngực, người tựa vào cây, một tay chỉ vào Tống Thanh Vân, run rẩy nói: “Ngươi… thì ra Từ bang chủ là ngươi hại!”

“Giang đường chủ, Tống mỗ với Từ bang chủ không cừu không oán, vì sao phải hại hắn đây? Trên giang hồ đang lan truyền, Giang đường chủ đã giết chết Từ bang chủ, Tống mỗ chỉ vì Từ bang chủ lấy lại công đạo mà thôi.” Tống Thanh Vân chậm rãi đi về phía hắn.

“Tống Thanh Vân! Ngươi đừng giả bộ. Từ bang chủ đã nói cho ta biết hết rồi! Ngươi là tên ác tặc giả nhân giả nghĩa!” Giang Quân mở miệng mắng to, cố gắng đứng thẳng nhìn y.

Ngược lại, Tống Thanh Vân lại cười cười, hòa ái hỏi: “Giang đường chủ, Tống mỗ làm gì mà ngươi lại mắng ta là giả nhân giả nghĩa? Không biết Từ bang chủ đã nói gì với ngươi?”

“Ngày ấy người dụ ta ra khỏi đó cũng là ngươi đúng không? Thì ra Từ bang chủ nói đều là sự thật, ngươi chẳng những cấu kết lục lâm, còn giấu diếm khâm phạm, ngươi thật sự muốn tạo phản ư?” Cho nên mới muốn giết người diệt khẩu chứ gì?

Vài ngày trước, Từ Thiên Long nói với hắn. Tống Thanh Vân bụng dạ khó lường, Thanh Vân bảo thực ra chính là hang ổ của bọn phản tặc! Hắn kết minh với võ lâm đồng đạo, mặt ngoài là muốn kết đồng minh hành hiệp trượng nghĩa, nhưng thực chất lại âm thầm cấu kết với bọn lục lâm thảo khấu, còn che giấu cho khâm phạm của triều đình!

Một lần Từ Thiên Long vì ngưỡng mộ mà viếng thăm Thanh Vân bảo với ý muốn kết giao. Trong lúc tân khách trò chuyện vui vẻ, bảo chủ rất nhiều lần nói về chuyện triều đình, lại còn mắng hoàng đế là tên hôn quân tàn khốc ngu ngốc, chỉ cho người giang hồ biết những bất mãn đối với triều đình.

Không ngờ lại tình cờ nghe được âm mưu tạo phản, Từ Thiên Long kinh hãi không thôi, với tính cách cương trực của mình, ông đã từ chối y, cũng tỏ vẻ tuyệt không ở một phe với bọn phản tặc, rồi trở về Mãnh Long bang ngay trong đêm. Đúng lúc Giang Quân đi qua, liền tới bái phỏng Từ thiên long, không ngờ lại nghe được một bí mật kinh thiên động địa! Việc này hắn không dám tin, hỏi Từ Thiên Long làm sao biết, thì ông ta trả lời là người của Thanh Vân bảo âm thầm nói cho, đây chẳng lẽ không phải chuyện cười sao?

Hôm nay nghĩ lại, tất cả cũng đều là sự thật, chỉ tiếc trong chốn giang hồ không ai biết bộ mặt thật của y!

Bị người khác nói ra bí mật, Tống Thanh Vân chỉ hừ lạnh một tiếng, nắm lấy áo hắn, tung một chưởng, Giang Quân liền té ngã trên mặt đất.

Y tiến lên túm lấy yết hầu hắn, âm hiểm cười: “Ngươi biết không ít, tất cả đều là do Từ Thiên Long nói cho ngươi sao? Hắn làm sao biết được?” Một người mà y không sử dụng, căn bản sẽ không biết điều đó!

Đọc truyện chữ Full