“Là như thế này sao! Chuyện Ly Thân vương đã được chuẩn bị tốt hai phần ba rồi. . .”
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ ngự thư phòng, Tôn Dật Thiên cảm giác chính mình thật sự phải nhanh chóng hành động, nhưng chứng cớ trên tay hắn vẫn còn chưa đủ!
Chẳng lẽ thật sự phải đợi đến khi Ly Thân vương hành động thì hắn mới có thể bắt tội sao?
Mặc dù hắn bây giờ trên ngôi vị Hoàng đế, nhưng Tôn Dật Lân nói sao cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn, trong Hoàng cung, người duy nhất cùng hắn có quan hệ huyết thống chỉ còn có Tôn Dật Lân thôi, tình cảm ngày xưa hắn chưa từng quên, nhưng mà. . .
Là do ông trời ghen ghét cảm tình giữa bọn họ? Hay là trách Tôn Dật Lân không cẩn thận cùng tên hoạn quan bất hảo kết bằng hữu cho nên mới thay đổi. . .
Nhưng mặc kệ là sao, bây giờ điều quan trọng nhất chính là đề phòng bọn họ cùng hoàng đế Hồng Lỗ Quốc cấu kết, ác ý gây nên chiến tranh.
Đáng tiếc là còn thiếu một chút, chỉ cần hắn tìm được nhân vật đã lén đưa mật báo cho Tôn Dật Lân. . .
“Đúng vậy Hoàng thượng, bọn họ chỉ cần không tới nửa năm, có thể chuẩn bị binh mã, đến lúc đó Lỗ Phong sẽ tận lực thực hiện theo kế hoạch của bọn họ, dẫn đến xung đột, đến lúc đó, Ly thân vương sẽ cố ý lấy sự an toàn của nhân dân làm đầu, trực tiếp cùng bọn chúng khai chiến, làm cho hai nước bộc phát chiến tranh . . .”
Giang Ngươi Đông đơn độc quỳ trên mặt đất thở dài hướng Tôn Dật Thiên báo cáo, kỳ thật nếu không có lệnh của Tiên đế, lại không tìm được nhân chứng, vật chứng, không thể tra hỏi huynh đệ của mình, Tôn Dật Thiên luôn hiếu thuận đương nhiên sẽ tuân theo di huấn của người.
“Lỗ Phong hiếu chiến, là người tự cao tự đại lại tàn bạo, vì sao Dật Lân lại nguyện ý hợp tác cùng hạng người như thế . . .”
Lỗ Phong chính là Hoàng đế Hồng Lỗ Quốc, Tôn Dật Thiên hiểu rõ hắn, hắn là một quân chủ cực kỳ tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, lại vô tình vô lý, cho dù Tôn Dật Lân trời sinh tính tình nóng nảy, nhưng hai người tính tình hỏa bạo như nhau có khả năng hợp tác sao?
“Muôn tâu Hoàng thượng, căn cứ vào tin tức ta lấy được, Lỗ Phong mặc dù tàn bạo, nhưng không có mưu lược, tất cả đều là do quyết sách của Tể tướng Lôi Tương – người hắn tín nhiệm nhất, nghe nói Lôi Tương đã sớm bất mãn với Lỗ Phong từ lâu, hơn nữa Lôi Tương dã tâm cũng rất lớn, cho nên bọn họ ý định sau khi thành công sẽ giết chết Lỗ Phong, đem ngôi vị Hoàng để Hồng Lỗ Quốc tặng cho Lôi Tương. . .
Mặt khác Phương Vĩ Kỳ bên cạnh, cũng lập tức đem tin tức mình thu thập được báo cáo.
“Như vậy ah! Nếu vậy thì từ nay về sau chúng ta có lời rồi, mà Tố Đoản Kỳ hợp tác vốn là có khả năng, bất luận bọn họ có thông đồng với nhau không, bây giờ trọng yếu nhất, là chúng ta phải tìm được chứng cứ cuối cùng . . .”
“Bất quá sát thủ có thể là nội gián,chẳng những có thể đoán trước hành động của chúng ta, nhất định là một nhân vật đáng sợ . . .”
Vương Duẫn Sâm vẫn không nói gì, cuối cùng đã chịu mở miệng, không phải người trong Hoàng cung vô dụng, mà là đối phương thật sự quá cao tay, có thể ngay lúc bọn họ sắp bắt được chân diện thật liền trốn thoát, khiến bọn họ bị ăn một vố lừa.
“Cái này Trẫm cũng biết, bất quá ngày nào Trẫm chưa bắt được hắn, ngày đó Trẫm không thể bắt tội Dật Lân . . .”
“Muôn tâu Hoàng thượng, hạ thần cho rằng không thể kéo dài lâu như vậy. . .”
“Ngươi Đông, ta đã nói rồi bao nhiêu lần, đây là Phụ hoàng trước khi chết chính miệng phó thác cho ta, người muốn ta mặc kệ tình huống gì, nếu như chưa tìm được chứng cớ xác thực không thể hoài nghi cho đệ đệ của mình . . .”
Xoay người lại, một đôi phượng nhãn sắc bén như chim ưng nhìn chăm chú vào Giang Ngươi Đông, đây là hắn cùng Phụ hoàng trong lúc đó đã hứa hẹn, hắn không thể làm trái, nếu không chính là bất hiếu.
“Vâng, hạ thần biết sai.”
“Quên đi, việc này kỳ thật cũng không. . .”
*Cạch*
“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng thánh an.”
Ngay lúc Tôn Dật Thiên còn muốn nói gì đó, cửa Ngự Thư phòng đột nhiên mở ra, chỉ thấy một nam tử ở tuổi trung niên vóc người mập mạp trung hậu bước vào, vội vàng quỳ gối trước Hoàng thượng thỉnh an.
“Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.”
“Không biết đại thúc có phát hiện tin tức gì quan trọng hay không. . .”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, hạ thần vừa dò la được tin tức của nội gián. . .”
Vội vàng chắp hai tay thở dài hướng Tôn Dật Thiên hồi báo, người đến đây đúng là đại cữu cữu của Tôn Dật Lân – Giản Ngự Đức, hắn là quan văn Tôn Dật Thiên sắp xếp làm nội ứng.
Mặc dù Giản Ngự Đức vốn là cữu cữu của Tôn Dật Lân, nhưng luôn khiến cho người ta cảm thấy rất chính trực, khi mẫu thân Tôn Dật Lân còn chưa vào cung làm quý nhân, hắn từng đại nghĩa diệt thân xét xử phụ thân tội danh tham ô, cho nên được mọi người kính ái, hơn nữa hắn xử sự quả quyết chu đáo, chính trực, rất được Tiên đế coi trọng, cũng bởi vì như thế, mẫu thân Tôn Dật Lân mới có may mắn vào cung làm quý nhân.
“Thật vậy sao?”
“Đúng vậy Hoàng thượng, thám tử hạ thần phái đi điều tra đã hồi báo, Ly thân vương gần đây cùng hình bộ Cung đại nhân thường xuyên lén lút gặp nhau tại Tửu Lâu Các. . .”
“Tửu Lâu Các, thật là một nơi thích hợp để bàn chuyện, hình bộ Cung đại nhân. . . Điều này hẳn là có thể, Cung đại nhân bình thường làm việc tương đối cẩn thận thần bí. . .”
“Muôn tâu Hoàng thượng, hạ thần đã phái người mai phục bên người Cung đại nhân, chỉ cần lần sau bọn họ gặp mặt sẽ dò la tin tức, nhất định lập tức hồi báo Hoàng thượng.”
Giản đại nhân bộ dáng vô cùng cung kính, ngũ quan đoan chính, toàn thân cũng phát ra chính khí, nói chuyện chẳng những trung khí lại tràn ngập thành khẩn.
“Trẫm biết rồi, thật sự là vất vả cho ngươi, cũng đã làm khó ngươi rồi, nói sao thì, Dật Lân cũng là. . .”
“Muốn trách thì chỉ có thể trách thần vô phúc có một đứa cháu như thế, nếu cháu mình đã như thế, là trưởng bối, vi thần phải vì đại nghĩa diệt thân, diệt kẻ gian trừ hậu họa, xóa bỏ mối nhục cho Tôn gia. . .”
“Uh, Trẫm hiểu rõ đại thúc luôn vì nước vì dân mà suy nghĩ, thật sự là phúc khí của Trẫm, cũng là phúc khí của nhân dân.”
Hướng Giản Ngự Đức gật đầu mỉm cười tín nhiệm, cũng may hắn là một người chín chắn, coi như tổ tiên Giản gia có đức.
“Hoàng thượng quá khen, hạ thần chỉ là làm tốt bổn phận trưởng bối cùng thần tử mà thôi!”
“Nói hay lắm.”
“Vậy hạ thần sẽ không quấy rầy Hoàng thượng, xin cáo lui trước.”
“Uh, đại thúc đi thong thả.”
Ý nhìn Vương Duẫn Sâm tiễn Giản Ngự Đức rời khỏi ngự thư phòng.
*Cạch*
“Tâu Hoàng thượng, hạ thần vừa nghe Duẫn Sâm nói, Hoàng thượng đã tìm được ý trung nhân rồi, thật sự chúc mừng Hoàng thượng.”
Đợi sau khi Giản Ngự Đức rời đi, Phương Vĩ Kỳ đột nhiên nghĩ đến hắn cùng Giang Ngươi Đông và Vương Duẫn Sâm, trên đường đến ngự thư phòng, nghe Vương Duẫn Sâm nói tình trạng Tôn Dật Thiên ngày gần đây, bây giờ đã không còn người ngoài, liền vội vàng chúc mừng hắn.
Nói sao thì, bốn người bọn họ còn có Thái thái y đều là thị vệ của Tôn Dật Thiên sau khi được sắc phong Thái tử, cảm tình tất nhiên thâm giao hơn.
“. . . Các ngươi nói đến Phong nhi ah!”
“Như vậy điều Duẫn Sâm nói chính là thật sự sao?”
Nhìn thấy Tôn Dật Thiên nguyên bổn mặt mày cau có, sau khi nói đến Vương Ngự Phong liền trở nên cao hứng, khiến Giang Ngươi Đông có chút giật mình.
“Đúng vậy! Y là bảo bối Trẫm rất vất vả mới tìm được . . .”
“Vậy hạ thần cung chúc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu tương lai, có thể nhanh chóng vì Phỉ Kỳ Quốc chúng ta mà sinh một người kế thừa . . . Nghe nói Hoàng thượng đã ban thưởng phi danh, gọi là Ngự quý phi đúng không?”
Làm vẻ mặt như ta-đây-mọi-chuyện-đều-nắm-rõ, đắc ý cùng Giang Ngươi Đông chúc mừng.
“Ách. . .”
“Đúng vậy đúng vậy! Không biết hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy Ngự quý phi hay không đây?. . .”
“Ta cũng muốn thấy cô gái Hoàng thượng coi trọng rốt cuộc bộ dáng như thế nào. . .”
“Cái đó. . .”
Nhìn thấy Giang Ngươi Đông cùng Phương Vĩ Kỳ hai người nói chuyện thật cao hứng, sắc mặt Tôn Dật Thiên có điểm tối sầm nhìn qua Vương Duẫn Sâm.
“Không phải lỗi của ta! Bởi vì ta chưa kịp nói Ngự công công vốn là một nam nhân, thì chúng ta đã tới ngự thư phòng rồi. . .”
Phẩy phẩy tay, vẻ mặt như không phải lỗi của hắn, làm cho Tôn Dật Thiên cảm giác được nếu như vậy, Vương Duẫn Dâm rõ ràng là không cần nói cho rồi!
“Cái gì!”
“Cái gì!”
Mặc dù đang bàn tán cao hứng, nhưng hai người cũng không nghe sót câu Vương Duẫn Sâm vừa nói, dù sao nếu muốn làm người nằm vùng, nhĩ lực đương nhiên phải tốt.
“…”
Hai người trước mắt một giây trước mặt mày hớn hở nói đến bất diệc nhạc hồ (*), giây tiếp theo vẻ mặt kinh hách như vùa nhìn thấy quỷ, tương phản rất lớn.
(*): Làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất.
“Hoàng thượng, Duẫn sâm nói là thật sao?”
“Nhưng, không phải đã ban thưởng phi danh. . .Có người nam nhân nào sẽ nguyện ý được ban thưởng phi danh ah. . . Duẫn Sâm lần này ngươi nói đùa dường như quá vô lý rồi!”
Hai người không hiểu là không thể chấp nhận sự thật hay như thế nào, cho rằng Vương Duẫn Sâm là đang đùa, tất cả đều tiến đến trước mặt hắn ồ ạt hỏi.
“Có phải sự thật hay không các ngươi sao không hỏi Hoàng thượng ah!”
“Này. . .”
“Ách. . .”
Chỉ thấy hai người có điểm hồ nghi quay đầu nhìn qua Tôn Dật Thiên, xem vẻ mặt hai người bọn hắn là biết, bọn họ hy vọng Tôn Dật Thiên lắc đầu nói không phải.
“Duẫn Sâm nói chính là sự thật, Phong nhi là một chân chân chính chính nam nhi.”
“Cái gì ~~~ “
“Hoàng thượng, như vậy sao có thể được, mọi người dân cả nước rất chờ mong Hoàng thượng có thể sinh hạ một minh quân giống như ngài. . .”
“Đúng vậy! Nếu không Hoàng thượng ít nhất cũng phải cùng phi tử hậu cung sinh một hài tử. . .”
“Cho dù Hoàng thượng không cần có con nối dõi, cũng phải nghĩ xem nhân dân có thể tiếp nhận Hoàng hậu là nam nhân hay không? Trừ phi Hoàng thượng không nghĩ sẽ công khai. . .”
Nhìn Giang Ngươi Đông cùng Phương Vĩ Kỳ trước mắt kẻ tung người hứng, kích động nói liên tục, sắc mặt Tôn Dật Thiên tối sầm lại.
“Trẫm không. . . Người nào. . . Người nào ở bên ngoài. . .”
__END 25__
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giá Cá Hoàng Đế Hữu Điểm Sắc (Tên Hoàng Đế Kia Mặt Hơi Dê)
Chương 25
Chương 25