Ra khỏi quán cà phê, Bối Hiểu Ninh gọi điện cho Lăng Tiếu. Lăng Tiếu nói đang ăn cơm ở nhà hàng, cũng gọi hắn qua ăn.
Bối Hiểu Ninh không muốn nghĩ nhiều, gọi xe theo địa chỉ Lăng Tiếu nói đến khách sạn.
Xuống xe, Bối Hiểu Ninh cảm thấy cso chút không đúng. Hắn cho rằng Lăng Tiếu chắc đang một mình ăn cơm, nhưng ngẩng đầu nhìn, trước mắt rõ ràng là nhà hàng hải sản tươi sống cao ba tầng. Như vậy nhất định còn có bằng hữu của Lăng Tiếu ăn cùng, có lẽ là đang nói chuyện gì quan trọng.
Bối Hiểu Ninh do dự không biết nên đi lên hay không, hay là gọi cho Lăng Tiếu nói hắn đã về nhà trước rồi. Lúc này thì điện thoại reo, là Lăng Tiếu.
“Đứa ngốc này, còn nhìn cái gì nữa?! Tôi cũng đã nhìn thấy em rồi.”
“A?” Bối Hiểu Ninh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
“Ngẩng lên, phía trên, trên nữa, đó đúng rồi.”
“Mau lên đây đi, tẩng 3, Mãn viên xuân sắc.”
Không đợi Bối Hiểu Ninh nói cái gì nữa, Lăng Tiếu dập điện thoại, đi về chỗ ngồi.
Không có cách khác, Bối Hiểu Ninh chẳng thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng vào nhà hàng vậy, đi theo người phục vụ đến phòng biển ‘Mãn viên xuân sắc’.
Cửa vừa mở ra, tình hình bên trong so với tưởng tượng của Bối Hiểu Ninh không khác biệt là mấy. Cả căn phòng sực nức mùi khỏi thuốc, rượu và đồ nhậu, mười mấy vị lão đại, ngồi xung quanh một bàn tròn lớn ở chính giữa đang tán dóc vui vẻ. Nhìn thấy hắn xuất hiện tại cửa, bỗng chốc cả phòng im bặt.
Lăng Tiếu đứng lên, “Lại đây, Hiểu Ninh.”
Bối Hiểu Ninh giữa mười mấy ánh mắt săm soi, đi tới bên cạnh Lăng Tiếu.
Ghế cùng đồ ăn đã lấy thêm, Lăng TIếu ngồi xuống, Bối Hiểu Ninh cũng ngồi xuống theo. Hắn mặt mang tươi cười, nhanh chóng nhìn quét qua một vòng. Có hai người tuổi có vẻ lớn với một người trẻ tuổi nhận không ra, còn lại đều là những người hắn từng gặp qua lúc Lăng Tiếu bị thương.
“Đây là một bằng hữu của ta, Bối Hiểu Ninh.” Lăng Tiếu hướng về phía ba người kia giới thiệu, “Hiểu Ninh, vị này chính là Quách cục trưởng, vị này là Thường đội trưởng, còn đây là tài xế của Quách cục trưởng, Lý ca.”
Bối Hiểu Ninh gật đầu từng cái một, sau đó vội vàng đổ đầy rượu vào trong chén của mình, sau đó bưng chén rượu đứng lên, “Các vị đại ca, lần đầu tiên gặp mặt, ta trước mạo phạm, các ngươi tự nhiên a.”
Nói xong Bối Hiểu Ninh cạn sạch chén rượu, lại đổ cái chén không, rồi mới ngồi xuống lần nữa.
Quách cục trưởng cùng Lý đội trưởng hài lòng cười cười, cũng uống sạch chén rượu trước mặt mình. Lý tài xế bưng cái chén của mình lên, uống tượng trưng một ngụm, “Đây là trà a.”
Tiếp theo hai vị ‘trưởng’ theo lễ phép có hỏi một ít chuyện của Bối hiểu Ninh. Sau đó mọi người trên bàn lại tiếp tục nói đề tài trước khi Bối Hiểu Ninh tiến vào.
Nghe một lúc, Bối Hiểu Ninh liền rõ ràng, bọn họ đang nói chuyện Mã lão nhị.
Trước khi Mã lão nhị ra tù, ở bên trong cũng đập phá kha khá, cũng có chút thể hiện địa vị trên giang hồ. Nhưng không nghĩ tới gã vừa mới ra tù đã chém người, chuyện này giờ đã đồn khắp nơi, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng Mã lão nhị nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Quan trọng nhất là gã đã xuất viện được một tuần, lại đột nhiên biệt tích không thấy xuất đầu lộ diện.
Bối Hiểu Ninh có thể nghe hiểu, tất cả mọi người đều cso chút lo lắng cho Lăng Tiếu. Nhưng chính y lại có vẻ như không quá quan tâm, còn rất nhanh nói sang chuyện khác, nói đến chuyện quán bar.
Uống rượu đến khoảng năm giờ, Quách cục trưởng cùng Thường đội trưởng nhìn đồng hồ, đứng lên nói còn có việc, phải đi trước. Những người khác lập tức cũng đứng lên theo, Quách cục trưởng cuống quít khoát tay, “Mọi người cứ uống tiếp đi, tiếp tục tiếp tục, mau ngồi xuống.”
Lăng Tiếu kiên trì muốn đưa ông xuống lầu, vì vậy Lâm Uy cùng Vương Bưu đi theo phía sau cùng đưa bọn họ ra ngoài. Mọi người còn lại trong phòng bắt đầu rôm rả nói chuyện Mã Lão nhị. Bối Hiểu Ninh nghiêng người, từ cửa sổ nhìn xuống dưới lầu xem.
Xuống lầu vài người trực tiếp đi tới một chiếc xe con màu đen bên cạnh. Lý tài xế lên xe trước ngồi vào ghế lái. Lăng Tiếu cùng Lâm Uy mở hai cửa xe sau hai bên, Quách cục trưởng cùng Thường đội trưởng trước sau lên xe, Lăng Tiếu cùng Lâm Uy lại đóng cửa xe. Sau đó Lăng Tiếu có chút cúi người, đối với người ngồi trong xe gạt tay. Xe chậm rãi chuyển động, Lăng Tiếu đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Một loạt động tác, Lăng Tiếu đều làm rất nghiêm trang khiêm nhường, tự nhiên lại không mất vẻ anh tuấn xuất sắc, từ góc độ của Bối Hiểu Ninh mà nói, cứ hễ lúc có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Tiếu, y đều đang cười thật chân tâm thực ý như ánh dương quang sáng lạn.
Xe chạy xa dần, xa khỏi tầm nhìn của Lăng Tiếu. Y quay người lại, đường nét trong sáng trên gương mặt nháy mắt biến thành vẻ nghiêm túc lạnh lùng, Lâm Uy cùng Vương Bưu lập tức đứng vây quanh bên người y. Y lấy ra 3 điếu thuốc, đưa mỗi người một điếu. Ba người hút thuốc, bất động tại chỗ. Không biết Lâm Uy và Vương Bưu nói cái gì với Lăng TIếu. Hai mắt y híp lại, như nghĩ tới cái gì mà nhìn xa xa, phần lớn chỉ là gật đầu, thình thoảng có chút nhăn mặt nhíu mày.
Một lát sau, hút xong hết thuốc, Lăng Tiếu ném xuống mặt đất dẫm dập lửa, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thoáng trên tầng 3, đối diện với ánh nhìn chăm chú của Bối Hiểu Ninh. Lăng Tiếu cong môi, lô ra tươi cười mê chết người, chớp chớp mắt, Bối Hiểu Ninh xém chút bị điện giật chết ngay tại chỗ, mặt lập tức đỏ ửng.
Ba người trở lại phòng, đều tự ngồi lại, mọi người lại tán dóc vài câu. Lăng Tiếu đột nhiên hắng giọng, “Khụ khu, toàn là người một nhà cả rồi. Có chuyện này muốn nói.”
Mọi người lập tức yên lặng, Bối Hiểu Ninh không biết y muốn nói gì, cũng quay đầu nhìn. Ai biết Lăng Tiếu lại vươn tay nắm chặt tay Bối Hiểu Ninh, “Sau này Hiểu Ninh coi như là chị dâu của các ngươi rồi nha.”
Một trận gió lạnh thổi qua, động tác của tất cả mọi người đều đơ tại trận. [R: moáh há há há há =)))))] Qua mấy giây, cso người chuyển ánh mắt từ Lăng Tiếu sang nhìn Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh thậm chí còn nghe được tiếng xương cổ quay qua ‘răng rắc răng rắc’.
“Đại ca, anh từ lúc nào thì cải lộ thế?” [R: cải lộ= đổi đường= đi đam mĩ lộ =))]
Lăng Tiếu không thèm để ý vuốt vuốt cằm, “Ờ… Chắc là sau khi gặp Hiểu Ninh á.”
“A?! Thế thì… Thế thì chúc mừng đại ca!” Lâm Uy là người đầu tiên phản ứng lại với tình hình, bưng ngay chén rượu lên.
“Đúng vậy đúng vậy!” Những người khác cũng phụ họa theo, làm dịu bầu không khí xấu hổ.
“Ừm, cũng là tiểu tử ngươi thông minh lanh lợi.” Lăng Tiếu nhìn Lâm Uy hài lòng gật đầu.
Trong đầu Bối Hiểu Ninh nổ OÀNH một tiếng: mẹ ngươi đồ XXOO! Chúc mừng cái đầu anh á! Lăng Tiếu! Anh chết chắc!!!!!!!!
“HIểu Ninh?! Uống rượu a? Còn nghĩ cái gì nữa?” Lăng Tiếu vỗ vỗ hắn.
Bối hiểu Ninh mặt rút gân đành cố nặn ra một nụ cười so với khóc còn nhìn khó coi hơn, uống rượu.
Làm gì có vấn đề nào có tính chất khủng bố oanh tạc diện rộng tính phá hủy cao hơn cái đề tài này, một chén rượu làm sao mà xong được? Bối Hiểu Ninh vừa buông chén, có người đặt câu hỏi luôn.
“Tiếu ca, như vậy sau này anh cũng không tìm con gái nữa hả?”
Lăng Tiếu lệch miệng, hít hà nhăn nhở, làm ra bộ mặt đau xót, “Hức! Chỉ có thể nhịn đau mà bỏ sở thích thôi a!” Suy nghĩ một chút y còn nói: “Bất quá mấy người yên tâm, ta không có hứng thú với các ngươi, a.”
Vương Bưu vỗ vỗ mặt mình, “Chứ sao, nhìn bọn ta thô kệch thế này, có hứng thú thì cũng là bọn ta có hứng thú với đại ca chứ.”
Lăng Tiếu rùng mình một cái, “Ý cha, ta cũng không muốn sau này vừa ăn vừa nôn á.”
Nói một câu, làm cả phòng cười ầm lên.
Cuối cùng cũng tính tiền rời đi, bọn họ lại hàn huyên chuyện khác, Bối Hiểu Ninh vẫn nhẫn nại, chưa để cho Lăng Tiếu khó xử.
Đợi đến được quán bar, vào phòng làm việc của Lăng Tiếu, rốt cục chỉ còn hai người Lăng Tiếu và Bối hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh xuay tay khóa trái cửa phòng.
Lăng Tiếu quay đầu ngay lại, “Em khóa cửa phòng làm gì?”
Bối Hiểu Ninh chọn chọn khóe miệng, đi từng bước một đến trước mặt Lăng Tiếu, vươn tay níu áo y xuống, làm cho tai y kề sát miệng mình, “Anh nói xem?”
Ba chữ vô cùng đơn giản, được hắn thì thầm, như có lại như không, hấp dẫn vô hạn.
Lăng Tiếu từ đầu đến chân, nhất thời mềm nhũn.
Bối Hiểu Ninh nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếm lên hình dáng đôi môi Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu làm sao chịu được câu dẫn táo bạo của hắn, không đợi Bối Hiểu Ninh liếm xong một vòng, y liền chờ không nối mà hé miệng, ngậm đầu lưỡi mềm mại không an phận kia, một tay theo khe hở bên hông Bối Hiểu Ninh luồn vào bên trong quần áo hắn.
Bối HIểu Ninh cũng không ngăn cản y, mặc y trên dưới sờ một trận điên cuồng.
CHờ y sờ cũng tàm tạm, Bối Hiểu Ninh duỗi tay cởi thắt lưng y. Quần rơi trên mặt đất, Bối Hiểu Ninh luồn tay vào trong quần lót Lăng Tiếu, cầm bộ phận đã sưng tấy nóng bỏng kia lên vỗ về chơi đùa.
Lăng Tiếu túm quần áo Bối Hiểu Ninh kéo lên trên. Bối Hiểu Ninh kịp thời ngăn y lại, đem quần áo y lột ra trước, sau đó dùng sức đây, Lăng Tiếu không có sức chống cự bị đẩy ngã xuống ghế salon.
Bối HIểu Ninh ngồi xổm xuống, bắt đầu hôn trong ngực Lăng Tiếu, một mặt cởi quần lót của y. Quần lót bị ném xuống mặt đất, môi Bối Hiểu Ninh lại lướt một đường xuống phía dưới.
Lăng Tiếu mấy lần kích động muốn ngồi dậy nghĩ muốn bắt lấy Bối Hiểu Ninh đem hắn đặt ở dưới thân, đều bị Bối Hiểu Ninh giơ tay đè trở về. Mắt thấy vẻ mặt quyến rũ của Bối Hiểu Ninh đôi môi đỏ tươi ướt át hé mở, rất nhanh sẽ di chuyển đến địa phương mấu chốt nhất, lăng Tiếu gấp đến độ muốn ăn thịt người luôn rồi, thế nhưng Bối Hiểu Ninh đột ngột dừng lại mọi động tác, đứng lên luôn.
“Ân?” Lăng Tiếu sửng sốt.
Bối Hiểu Ninh lộ vẻ mặt khó xử, “A! Chết rồi, tôi phải về với Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi thôi a.” Nói xong hắn xoay người đi thẳng ra cửa.
“Này! Này! Hiểu Ninh! …” [R: nhịn cười đến nội thương ta mất >D< *run run*] Bối Hiểu Ninh cẩm tay nắm cửa quay đầu lại, mỉm cười [R: như đức mẹ], “Anh từ từ chơi một mình đi nhé!” Mở cửa, ra ngoài, đóng cửa, Bối Hiểu Ninh không một tia do dự. Đương nhiên hắn không quên giữ cửa khóa, cái này cũng coi như mình rớt chi là tận tình tận nghĩa rùi nha. *Ý cha, dịch TLBTN rớt là tốn calo nha >O< mệt lắm đó nha ~ edit 1 ch. TLBTN là ta có thể edit xong ít nhớt là 2ch. NKTTTNT nha, mùa hè rùi chời lóng nắm nha, cổ vũ ta đi ~ like đi, còm đi >D< ~ ta rớt chi là iêu wi’ mí bợn chẻ hay còm hay like nha♥ nhờ thế mờ TLBTN mới 1 tuần ra được mấy ch đó nha* About these ads