Lúc trời sắp sáng, Bối Hiểu Ninh mơ mơ màng màng ngủ được thêm một lúc.
Chờ mọi người cũng dậy thu thập xong hết, chủ nhà đã chuẩn bị xong cháo, trứng gà và một ít củ cải dưa muối.
Sau khi ăn uống nó đủ, mọi người lại lên đường.
Vào trong cốc đường xá nhỏ lại uốn lượn ngoằn ngoèo, không có cách nào đi xe. Bọn họ đành dựng một tấm bạt che lên mui xe, sau đó đi bộ vào núi.
Túy Long Cốc vốn là một khu phong cảnh rất đẹp, nhưng bởi vì đường không dễ đi, không có phương tiện ra vào, cho nên du khách ít hơn. Bất quá cũng bởi vì tình trạng này, môi trường sinh thái trong Túy Long Cốc được bảo vệ rất tốt.
Đoàn người mua phiếu vào khu du lịch rồi đến thẳng thác nước trong Túy Long Hồ.
“Bẩn?” Lăng Tiếu lau lau miệng, “Nước này so với nước máy còn sạch hơn nhiều. Trước kia có một công ty Nhật Bản muốn khai thác nơi này, thành lập một nhà máy sản xuất nước khoáng. Sau khi bọn họ khảo sát xong hết rồi, phát hiện muốn khai thác chỗ này thì phải thông đường được trước đã, chi phí rất cao, cuối cùng đành bỏ qua.” (tranh thủ quảng cáo đấy hả… có phải tác giả ăn tiền để quảng cáo không đấy…? ta thấy nghi quá. =”=)
Bối Hiểu Ninh cũng ngồi xổm xuống, học bộ dáng Lăng Tiếu uống một ngụm, “Ân?!Có chút ngọt ngọt!”
Những người khác nghe hắn nói như vậy, lập tức cũng chạy đến bên hồ ngồi xổm xuống uống nước hồ, uống xong đều nói uống rất ngon, nhất trí rằng uống xong cảm giác như được sống lại, nước quả thực là rất trong.
Uống nước cho đã, Lưu Na lấy trong ba lô ra một tấm thảm mỏng, cũng Mã Hồng trải thảm ra. Đoàn người vội buông ba lô xuống, lấy thức ăn ra đặt lên trên. Đi mệt rồi ngồi trên thảm nghỉ ngơi, tinh lực giống như lại tràn đầy như cũ, vài người lấy máy ảnh ra bắt đầu chụp.
Lăng Tiếu cũng lấy máy ảnh ra. Nhưng mà lại ngại lời dặn trước đấy của Bối Hiểu Ninh, không tiện trực tiếp gọi Bối Hiểu Ninh ra chụp ảnh cùng mình, chỉ có thể giả vờ chụp phong cảnh, vô tình chụp trúng Bối Hiểu Ninh đứng cạnh người khác thôi. Thật vất vả mới túm được cơ hội hắn đứng một mình bên bờ sông, Lăng Tiếu không kịp điều chỉnh khung hình, ngay lập tức lấy tốc độ sét đánh ấn chộp ảnh luôn. Nháy được ảnh xong rồi y còn quay lại lướt nhanh nhìn bốn phía, xem có người nảo nhìn thấy y hay không, trông cứ như kẻ trộm. Thực ra muốn chụp ảnh cùng bạn bè cũng chả có gì ghê gớm cả, nhưng là trong lòng Lăng Tiếu như có ma, chụp xong một đống ảnh, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một tia khoái cảm mơ hồ. ( =))))) há há há há =)) chết cười vì Tiếu ca =)))
Lăng Tiếu vừa thu máy lại, định xem mấy ảnh vừa chụp, Tôn Lỗi đã đi tới, đưa máy ảnh của mình ra trước mặt Lăng Tiếu, “Lăng ca, chụp giúp ta và Miểu Miểu vài tấm với.”
Cảnh sắc bên hồ rất đẹp, vừa lại hầu như không có du khách lui tới, cả đoàn người bọn họ vẫn ở đó đến giữa trưa, ăn uống hết hơn nửa đồ ăn vặt và cơm trưa mang đến rồi mới lưu luyến rời đi, quay lại đoạn đường dọc theo đầu nguồn con suối ở Túy Long Hồ đi xuống đáy cốc.
Đã sắp tới cuối thu, đi vào trong rừng, gió thoáng chút lạnh, bóng cây lắc lư, đi trên đường núi làm cho người ta cảm nhận được một cảm giác thanh thản dễ chịu. hai bên đường đều là các loại lá cây đủ màu sắc xanh, đỏ, vàng của đủ loại cây cối. Mười người vừa đi đường vừa chụp rất nhiều ảnh, mọi người đổi qua đổi lại, ngươi theo ta, ta theo hắn mà tạo thành đủ loại tổ hợp ảnh lưu niệm. Lăng Tiếu cuối cùng cũng có cơ hội một mình chụp được mấy kiểu riêng với Bối Hiểu Ninh. (=)))
Đến tận đáy cốc, trước mắt bọn họ xuất hiện thủy vực rộng lớn Thương Long Loan. Một du thuyền đã có năm, sáu du khách ngồi đang chờ bên bờ, muốn mời thêm một ít người nữa rồi mới xuất phát. Xa xa chủ thuyền liền nhìn thấy mười người đang từ trên bờ đi tới, vì vậy bắt đầu lớn tiếng hướng bọn họ vẫy tay.
Đoàn người lên thuyền, chưa được bao lâu, thuyền liền chạy. Chạy đến giữa hồ, chủ thuyền tắt động cơ, làm cho con thuyền trôi nổi trên mặt hồ theo cơn gió mà phiêu lãng.
Bốn phía Thương Long Loan được ụ núi bao bọc, đưa mắt nhìn cảnh núi non trùng điệp màu sắc đẹp không sao tả xiết. Người trên thuyền liền giơ máy ảnh lên, ‘tách tách tách tách’ mãnh liệt ấn nút chụp.
Lăng Tiếu cả đoạn đường đi nói không ngừng, chụp liên tục, bây giờ không biết có phait mệt rồi hay không, hay là đnag suy nghĩ cái gì, lẳng lặng một mình đứng ở đuôi thuyền tựa vào lan can, xuất thần ngẩn người nhìn mặt nước.
Bối Hiểu Ninh mặc dù trước kia chưa từng tới Túy Long Cốc, nhưng truyền thuyết Thương Long Loan thì có biết đến. Nghe nói Thương Long Loan vốn là miệng của một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động, hình như một cái bát rộng sâu không thấy đáy, nếu có người bất hạnh chết đuối trong hồ thì chắc chắn sẽ không tìm nổi thi thể. Hơn nữa cho đến nay vẫn có người tin rằng trong Thương Long Loan có rồng, thậm chí năm ngoái báo chí còn um xùm vì chụp được dưới nước thấy một bóngng ma không rõ dài đến mấy chục thước. (thủy quái hồ Lockness? :-j Ta thấy hồ quái nào sâu mà chả lòi ra mí cái tin đồn kiểu này ~đúng là quảng cáo miễn phí mà………)
Bối Hiểu Ninh nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Lăng Tiếu, đột nhiên nhớ tới hình xăm rống vô cùng sống động trên lưng y. Không nhịn được đi qua đưng bên cạnh y, tựa lên trên lan can.
“Nhìn gì vậy?”
Lăng Tiếu không nhúc nhích, như cũ nhìn chằm chằm mặt nước, “Có biết trong nước có rồng không?”
“Anh tin à?”
“Ừ. Nghe nói nước ở đây thông ra biển đấy.”
“Chỗ này cách biển xa như vậy, làm sao mà được? Chỉ là truyền thuyết thôi ha?”
“Có truyền thuyết địa phương đẹp như vậy, tôi tự nguyện tin vào truyền thuyết.”
Bối Hiểu Ninh nghiêng đầu, nhìn cái ót rất tròn của Lăng Tiếu bị một lớp tóc ngắn ngủn bùm xùm bao trùm nghĩ muốn: cái mặt cợt nhả như thế mà ngẫu nhiên bộc phát lại khiến cho người ta tâm động a!
Hai người nghiêng lưng, yên lặng đứng ở đuôi thuyền, nhất thời không gian như được ngăn cách hoàn toàn khỏi những người khác. (aka thế giới riêng của 2 ng :D)
Du thuyền trôi nổi giữa hồ thêm một lát, thì lại quay về.
Lúc trở lại trên bờ, bọn họ đổi đường bắt đầu đi lên núi. Vốn đã đi khác với lộ trình rồi, ai cũng thấy hơi mệt, rất nhanh đã kéo giãn khoảng cách ra túm năm tụm ba. Mười người đi một đoạn lại nghỉ ngơi một lúc, đường núi bảy lần quanh co tám lần ngoặt ngoẹo, dần dần, đi tuốt trước là Bối Hiểu Ninh và Khương Hạo đi cuối cùng là Tôn Lỗi và Tôn Miểu Miểu bị rớt lại rất xa, cả hai bên đều không nhìn thấy nhau nữa.
Lăng Tiếu cách phía sau Bối Hiểu Ninh rất gần, y một bên đi song song với Đỗ Hoành Đào đang lải nhải không ngừng, một bên nhìn chằm chằm bóng lưng Bối Hiểu Ninh. Nói đến công ty trước kia của Bối Hiểu Ninh, Tôn Lỗi đột nhiên thở hồng hộc chạy bạt mạng đến, phía sau còn có Trương Suất và Trình Ngôn.
Tôn Lỗi hỏi có ai nhìn thấy Tôn Miểu Miểu không, bốn người đi phía trước lập tức dừng lại, hỏi có chuyện gì xảy ra.
Tôn Lỗi nói vừa rồi Tôn Miểu Miểu nói muôn đi nhà xí, hắn đưa cô bé vào rừng tìm chỗ giải quyết, còn mình ở ven đường chờ. Nhưng mà chờ hoài chờ mãi, cũng không thấy cô bé trở ra, Tôn Lỗi sốt ruột, liền vào rừng cây tìm. Tìm một vòng lại một vòng, lại quay lại trên đường, vẫn không thấy cô bé đâu, Tôn Lỗi nghĩ liệu có phải mình bỏ qua chỗ nào, không gawoj mình nên chạy đi hỏi mọi người, sau đó chạy lên đến đây hỏi.
Lúc này Lưu Na và Mã Hồng cũng chạy tới. Cuối cùng bọn họ bàn bạc, quyết định để Lưu Na và Mã Hồng chờ tại chỗ, còn lại bảy người vào rừng chia nhau tìm, vô luận tìm được hay không, nữa tiếng sau quay lại chỗ cũ, trở về tụ họp với mọi người.
Rất nhanh cả bảy người đi theo các hướng khác nhau cũng biến mất trong rừng cây.
Nửa tiếng sau, Lăng Tiếu đụng phải Tôn Miểu Miểu bên một sườn núi nhỏ.
Nguyên lai là lúc cô bé vào trong rừng tìm chỗ, sợ trên đường có người đi đường nhìn thấy, nên đi sâu vào trong rừng cây. (liều v~) Nhưng sau đó cô bé quay lại tìm Tôn Lỗi thì không thấy hắn đâu, nên nghĩ Tôn Lỗi chờ lâu sốt ruột lại vào rừng tìm mình, cho nên lại chạy vào rừng. Nhưng mà tìm mãi cũng không thấy chỗ mình biến thành nhà xí vừa rồi đâu, quay qua quay lại liền hơi hơi lạc đường. Mới vừa nghe được có người gọi mình, cô bé theo tiếng gọi tìm đến, mới tình cờ gặp được Lăng Tiếu.
Tôn Miểu Miểu đi theo Lăng Tiếu trở về.
Đi một lát cô bé đột nhiên hòi: “A? Tiếu ca.”
“Cái gì?”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi.”
“Thế thì…” Tôn Miểu Miểu nghiêng đầu, “Anh có bạn gái chưa?”
“Ờ… Không có.”
“Sao anh phân vân một lúc mới nói a?”
“Bởi vì…” Lăng Tiếu cúi đầu nhìn Tôn Miểu Miểu, “Em hỏi cái này làm gì?”
“Hừ! Nhất định là có! Con trai chính là đồ lừa đảo!”
“A?” Lăng Tiếu vui vẻ, “Tại sao lại nói như vậy?”
“Hiểu Ninh ca ca chính là đồ lừa đảo!”
“Hiểu Ninh?! Sao em lại biết?” (ngơ quá, lòi đuôi bây h J)
“Lúc em còn nhỏ, anh ấy đến nhà em chơi, nói em lớn lên thật là xinh đẹp. Em nói anh ấy chờ em, lớn lên em sẽ làm bạn gái anh ấy, lúc ấy anh ấy cũng đồng ý rồi. Thế mà lúc trước anh ấy dám kết hôn? Mặc dù lúc trước anh em nói không kết hôn được, nhưng em quyết định đá anh ấy, không thể làm bạn gái anh ấy được.”
Lăng Tiếu không nhịn được cười ra tiếng, “Ừ, đúng rồi. Đàn ông mà sớm nắng chiều mưa như thế thì không thèm.”
“Vậy anh thật sự không có bạn gái à?”
“Thế nào, em lại muốn làm bạn gái anh hả?”
“Không được sao?”
“Được thì cũng được. Nhưng mà… em tốt nhất nên nhân cơ hội không có ai thử len lén hỏi Hiểu Ninh ca của em xem, xem anh ấy có đồng ý không đã.”
“Hừ! Em hỏi anh ấy làm cái gì, lúc anh ấy kết hôn cũng không có tới hỏi em mà!”
“Ừm… Em cứ hỏi trước xem làm sao, chẳng may anh ấy không đồng ý thì sao?”
“Hừ! Hỏi thì hỏi!” Tiểu nha đầu vênh mặt, vẩy vẩy mái tóc đi lên trước. Đi được vài bước thì cô bé dừng lại, “Quên đi! Mấy ông già các anh cũng không đáng tin, em thà chọn một đứa ở lớp còn hơn!”
“Cái gì?!…. Ha ha ha ha……” Lăng Tiếu cuối cùng cũng không nhịn được cười.
About these ads