Xe chạy trên đường được một lát, Bối Hiểu Ninh nãy giờ vẫn không nói gì. Lăng Tiếu nhìn kỹ hắn trong gương một cái, “Nghe Vương Tinh nói ngươi bây giờ không dám về nhà a?”
Bối Hiểu Ninh vẫn tiếp tục im lặng. (chảnh~ Ninh ca chảnh a~ =]])
“Nàng có nói ngươi qua nhà bằng hữu ở tạm, như thế nào hôm nay lại không có chỗ đi rồi?”
Bối Hiểu Ninh vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa xe.
“Sao? Lại thành bị câm rồi?”
Bối Hiểu Ninh rốt cục cũng quay đầu lại, “Có ai nói qua ngươi rất bá đạo chưa?” (bá đạo aka ngang ngược, độc tài, hỗn xược, … để nguyên văn nghe nó ngầu hơn nên ta để nguyên a! :”3)
“Bá đạo? Không có a! Ta bá đạo chỗ nào? Này chẳng phải là vì muốn tốt cho ngươi sao? Hơn nữa, nếu không phải tại ta, ngươi cũng không đến mức không có chỗ ở thế này a.”
“Chính thế a! Cửa nhà ta luôn luôn rộng mở, ngươi tới chỗ ta ngủ một đêm, ngày mai liên lạc lại với bằng hữu khác tìm chỗ ở, như thế không tốt sao?”
Bối Hiểu Ninh bất mãn nhìn cái ót Lăng Tiếu tóc tai ngắn ngủn trông như cái sọ khỉ nghĩ rằng: quả nhiên không có cách nào theo người như thế giảng đạo lý! Bất quá… Cái đầu của hắn trông thật tròn tròn mẩy mẩy, đúng là làm trò hề mà… (cãi lý không lại người ta chuyển sang móc mỉa hình thức =]])
Nhà của Lăng Tiếu tại một khu đô thị mới vùng phụ cận vô cùng xa hoa, phong cách khá quen thuộc, cách quán bar của hắn không xa.
Vào cửa, Bối Hiểu Ninh xoay đầu nhìn một vòng, đúng là phong cách điển hình của nam giới độc thân, sàn nhà, ghế salon, tường nhà đều là màu tối, cho nên liếc mắt một cái hắn lập tức nhìn thấy cái túi nhựa màu trắng cực kỳ quen mắt trên ghế salon.
Bối Hiểu Ninh đi tới đó, ngồi vào ghế salon, cầm vào túi nhựa muốn mở ra xem, Lăng Tiếu nói: “Ta xem qua rồi.”
“Nga.” Bối Hiểu Ninh tưởng rằng hắn là nói có xem qua bên trong là cái gì, ai ngờ ngay sau đó hắn lại ném qua thêm một câu, “Quần lót ngươi nhỏ hơn so với ta một số.” (=]]] moah ha ha ha~ *lăn lộn* Tiếu ca, anh được lắm! XD )
“Này! … Ai? Được rồi, ngươi như thế nào biết đây là của ta bỏ quên a?” (bất lực anh chồng rồi đây mà =]])
Lăng Tiếu lấy điều khiển mở TV, “Hm! Trừ người không có nhà để về, còn ai lại mang theo năm cái quần lót y chang nhau, cùng với năm đôi tất cũng y chang nhau mà đi khắp nơi chạy loạn đây a?”
Bối Hiểu Ninh không nói gì.
“Ngươi ăn cơm chiều rồi sao?” Lăng Tiếu vừa đổi kênh TV vừa nói.
“Không có?”
“Hẳn là đói bụng rồi đi?”
“Có chút.” Nói xong, bụng Bối Hiểu Ninh cũng không chịu thua kém mà phụ họa réo một tiếng. Hắn lập tức đỏ mặt, tức tối nghĩ: lúc này không nên giống ý như trong sách viết cùng trong TV diễn chứ?!
Lăng Tiếu ngược lại không để ý mà rất tự nhiên đi tới trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh ra rồi lại đóng lại, “Ân… Ta ở đây không có gì ăn hết a.”
Vậy ngươi hỏi làm cái rắm gì hả?! (câu này hơm phải ta chém, là Ninh ca bộc phát nha! =v=) Bối Hiểu Ninh hung tợn trừng mắt nhìn cái lưng y.
“Chỉ còn lại hai miếng pizza ta gọi ngày hôm qua thôi a.” Lăng Tiếu quay đầu nhìn Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh vội vàng thay thế một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, “Vậy được rồi.”
Lăng Tiếu đem pizza bỏ vào lò vi sóng, sau đó lại lấy hai lon bia trong tủ lạnh mở ra.
Bối Hiểu Ninh đi qua ngồi vào quầy bar bên cạnh, nhận lấy lon bia y đưa cho uống một ngụm, “Là ngươi bày biện nhà theo kiểu ở quán bar, hay là quán bar bày biện theo kiểu nhà ngươi vậy?”
“Nga, ta rất ít khi nấu nướng ở nhà, nên đem phòng bếp biến thành như vậy.”
Bối Hiểu Ninh sờ sờ hoa văn đá cẩm thạch trên mặt bàn, “Như vậy rất tốt, nhìn rất rộng rãi sáng sủa nha.”
Một lát sau, lò vi sóng “Đinh” vang một tiếng. Lăng Tiếu lấy pizza ra đưa tới trước mặt Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh một bên liều mạng mà nhét pizza vào miệng, một bên nhìn ngó xung quanh, “Đêm nay ta ngủ ở đâu a?”
“Chủ nằm khách nằm, lầu trên lầu dưới, cứ chọn.” Lăng Tiếu tiếp tục nói đùa.
Bối Hiểu Ninh đương nhiên không chịu yếu thế, “Nga? Giường của ngươi cũng có thể chứ?”
Lăng Tiếu tất nhiên cũng không thể để hắn chiếm thế thượng phong, “Có thể, nhưng mà giường của ta cũng là cực kỳ nhỏ, chúng ta cùng ngủ sẽ phải chen chúc một tý a.”
“Hả? Còn tưởng ngươi đồng ý đem giường tặng cho ta a.” Bối Hiểu Ninh làm bộ thấy vọng mà lắc đầu.
“Như vậy không được, khác giường ta ngủ không quen.”
“Vậy hay là miễn luôn đi, cùng người khác chung giường ta cũng ngủ không quen.”
“Vậy ngươi còn muốn kết cái gì hôn a? Sau này sẽ phân phòng ngủ với vợ ngươi sao?”
“Nữ nhân thì tất nhiên không giống rồi!”
“Nga? Ngươi có ngủ qua cùng Vương Tinh rồi hả?”
Bối Hiểu Ninh thất bại. (=.=/// típ tục bất lực a~)
Ăn xong pizza, Bối Hiểu Ninh lau lau miệng, “Ta muốn gọi điện thoại.”
Lăng Tiếu vươn tay lấy điện thoại bàn trên quầy bar đưa cho hắn. Bối Hiểu Ninh gọi đến di động của Trương Suất. Bên kia vừa nghe thấy tiếng hắn thì la to, “Hiểu Ninh?! Ngươi đang ở đâu a?! Sao không nói cho ta một tiếng đã bỏ đi rồi?! Ta vừa mới cãi nhau với Mã Hồng a…”
“Hai người cãi nhau cái gì?”
“Đáng lẽ nàng nên giữ ngươi lại a!”
“Nàng không có biết chuyện gì xảy ra. Vốn là chính ta phải đi, ta cũng không muốn lưu lại làm cái bóng đèn cản trở hai người.”
“Ngươi xem nàng cũng thật là, sao đột nhiên lại có thời gian nghỉ dài thế chứ.”
“Không làm sao, hai ta ai với ai a? Ngươi đừng có theo người ta giận dỗi lộn xộn đi, vất vả lắm mới có vài ngày được cùng người ta ở chung một chỗ, các ngươi tranh thủ thời gian mà hảo hảo ngọt ngào vui vẻ với nhau đi.” Nói đến lời này Bối Hiểu Ninh mập mờ cười gian. Lăng Tiếu châm một điếu thuốc, nheo hai tròng mắt lại nhìn hắn. (=]] *típ tục lăn lộn*X”D) Bối Hiểu Ninh đột nhiên nhớ ra cái gì, “Được rồi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho Hồng tỷ lý do ta không kết hôn nha.”
“Ách…”
“Ngươi đã nói?!”
“Ân.”
“Ngươi… đồ miệng rộng nhà ngươi đừng lúc nào cũng mở lớn như vây! (Tiêu: thì anh í mà Miêng Rộng mà =]])
“Nàng cứ đuổi theo ta hỏi, ta biết làm sao bây giờ a? Bằng không… Ta lại nói đó là ta lừa nàng ha?”
“Ngươi đừng có giả vờ a! Nàng lúc này chắc là đang đứng cạnh ngươi đi? Thôi vậy a, nói thì cũng đã nói hết rồi.”
“Vậy ngươi ở đâu đây? Đêm nay đến đâu ở đây a?”
“Nga, ta gọi điện cho ngươi chính là muốn nói ta đã có chỗ ở rồi, ngươi yên tâm đi.”
“Ngươi ở chỗ nào a?”
“Nhà bằng hữu.”
“Hửm? Bằng hữu nào a? Ta vừa mới gọi điện hết một lượt bằng hữu của ngươi ta biết rồi, muốn biết ngươi đang ở đâu a.”
“Kháo! Ngươi hành động nhanh thật nha!”
“Vậy ngươi rốt cuộc đang ở nhà bằng hữu nào đây?”
“Ân… Ngươi không có biết. Là đồng nghiệp của ta.”
“Đồng nghiệp?” Đầu dây bên kia yên lặng trong chốc lát, “Hắc hắc… Chắc không phải ngươi đang ở nhà ‘bạn trai’ đi?” (Suất ca, anh ngầu thiệt nha! XD)
“ ‘Bạn trai’ cái đầu ngươi! Không muốn sống nữa hả?! Thôi được! Không nghe ngươi nói nữa! Ngươi biết ta có chỗ ở là được rồi! Tốt lắm, ta cúp máy a!”
Buông điện thoại, Bối Hiểu Ninh vừa ngẩng đầu thì chạm vào làn khói thuốc lượn lờ với ánh mắt sắc bén của Lăng Tiếu.
“Sao phải nói dối?”
“A?”
“Ta là ‘đồng nghiệp’ của ngươi sao?”
“Nga, ta không muốn lại theo hắn giải thích.”
“Ở tại nhà của ta làm ngươi mất thể diện sao?”
“Là, ta không muốn biến thành ta với ngươi giống như thực sự có cái gì với nhau.”
“Nhưng là đôi khi hiểu lầm chính vì như thế này mà sinh ra, ngươi không biết sao?”
“Hừ!” Bối Hiểu Ninh bĩu môi, “Ngươi xem TV với kịch nhiều quá hả?”
Nhưng Bối Hiểu Ninh không ngờ chính là: điều Lăng Tiếu nói rất nhanh liền ứng nghiệm a!
Buổi sáng ngày thứ hai, Bối Hiểu Ninh đang ngủ say thì bị tiếng đập cửa của Lăng Tiếu gọi tỉnh. Hắn lau lau nước miếng ngồi xuống, “Chuyện gì?”
“Điện thoại của ngươi.” Lăng Tiếu đem điện thoại bàn ném lên giường. Sau đó lúc y quay người lại, trong nháy mắt Bối Hiểu Ninh nhìn thấy trên cái lưng xích lõa có xăm một con đại long, điều này khiến Bối Hiểu Ninh liên tưởng đến Trần Hạo Nam trong “Cổ Hoặc Tử” * khiến hắn ‘vèo’ một cái liền vui vẻ.
Trên mặt vẫn còn nét cười, Bối Hiểu Ninh cầm lấy điện thoại, “Uy?”
Bên kia lập tức truyền đến tiếng Trương Suất hô lớn, “Kháo! Tiểu tử nhà ngươi vẫn gạt ta?! Ngươi rõ ràng lúc ấy đang ở trong nhà Lăng Tiếu a!”
Bối Hiểu Ninh chỉ cảm thấy đầu “Ông” một cái, liền lập tức thanh tỉnh, “A?! Ngươi làm sao mà biết được? Sao lại gọi điện được tới nơi này a?”
“Ngươi không có mang điện thoại di động làm ta phải tra lại số hôm qua ngươi gọi để gọi lại cho ngươi. Người nọ vừa nhận điện thoại đã nói mình chính là Lăng Tiếu a.”
Bối Hiểu Ninh thật muốn đánh cho mình hai phát gọi Đại Chủy (miệng rộng) a, ngày hôm qua mắc gì mình lại gọi điện cho hắn không biết?
“Ta là ngày hôm qua ở nhà tắm công cộng trùng hợp gặp phải hắn thôi. Cảnh cáo ngươi, không được nói ra ngoài!”
“Mời ta ăn cơm!”
“Được được được, ta sợ ngươi còn không được à? Nói, tìm ta chuyện gì?”
“Ngươi ngày hôm qua có phải gọi điện cho Vương Tinh rồi không?”
“Đúng vậy, nàng gọi lại cho ngươi rồi?”
“Ân. Nàng nói hôm qua đi ra ngoài quên mang theo điện thoại di động, ngươi mau gọi lại cho nàng đi.”
“Ân, được, ta biết rồi.”
“Sau này tìm ngươi vẫn là gọi số này hả?” (XD)
“Đừng! Ta hôm nay sẽ đi, không ở đây nữa a.”
Cúp điện thoại, Bối Hiểu Ninh lại gọi cho Vương Tinh.
Vương Tinh nghe điện thoại, “Ôi? Đây là số nào vậy? Ngươi là đang ở đâu vậy?”
Bối Hiểu Ninh lập tức tiếp thu bài học đau lòng, không dám nói năng lung tung nữa, “Ta đang ở nhà Lăng Tiếu, hôm qua Mã Hồng đột nhiên trở về, ta liền rời khỏi nhà Trương Suất. Sau đó gọi điện thoại lại không thấy ngươi nghe máy, ta đành phải đến nhà tắm công cộng, kết quả gặp Lăng Tiếu, hắn liền mang ta về nhà hắn.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, “Ngươi… Nói cái gì?”
Bối Hiểu Ninh vô lực mà gục đầu xuống, “Không có gì, là ta muốn ngươi mang chìa khóa nhà của ta trả lại cho ta, ta về đó ở.”
“Chìa khóa mẹ ngươi cầm rồi.”
“A?”
“Mẹ ngươi nói người nhà ngươi từ xa đến tham gia hôn lễ muốn lưu lại đây ngoạn vài ngày, vốn muốn đến khách sạn ở, nhưng bây giờ đang ở nhà ngươi rồi.”
“A? Không phải chỗ đó đã bố trí thành phòng tân hôn rồi sao?”
“Mẹ ngươi nói dù sao sau này ngươi cũng không cần rồi, nhàn rỗi không dùng vào việc gì thì dùng vào việc này a.”
Bối Hiểu Ninh thở dài, “Nàng lão nhân gia cũng ác quá đi?!”
“Ngươi cũng đừng buồn, nàng là máu nóng lên não tức giận quá mới nói như vậy a. Ngươi trước hết cứ ở lại chỗ Lăng Tiếu đi, ta sẽ không nói cho người nhà ngươi đâu.”
“Ai! Rồi nói sau, được rồi, không có chuyện gì hết.”
Buông điện thoại, Bối Hiểu Ninh tuyệt vọng mà nằm bò lên chăn đệm: Thần a! Có thể hay không cho ta một con đường sống a?!