“Điều đầu tiên chúng ta cần làm chính là khống chế tài sản và vũ khí của Ô Phương quốc, chỉ cần có binh mã tất cả đều có thể giải quyết”
“Mấy chiếc hộp quan trọng ta đã tìm đủ, mấy chiếc còn lại cũng đã bảo bọn Hoá Nam đi thám thính trước, chỉ cần tìm được hết những mảnh lụa vàng, lấy được lệnh bài, sẽ nhanh chóng hiệu lệnh được thiên hạ thôi. Thế nhưng ta nghĩ Vân Tiêu…”
“Vân Tiêu? Gọi thân mật vậy làm gì, nếu bắt được hắn ta sẽ không tha, không thể không rút gân lột da!”
Vừa nghĩ đến tên kia có ý đồ và hành động bất chính với người yêu của mình thì Mộ Quân Duệ hận không thể đem hắn băm thành trăm mảnh cho chó ăn.
“Ngay cả tập trung một chút cũng không được sao?”
Dận xoa huyệt thái dương có chút đau, không biết có phải vì mang thai ảnh hưởng hay không mà chỉ cần làm việc nhiều sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời, tâm trạng cũng vì thế mà trở nên nóng nảy. Nghe nói nữ nhân mang thai đa số đều dễ bực bội, hoá ra nam nhân cũng vậy.
Mộ Quân Duệ âm thầm ghi hận trong lòng, đến gần cọ lên vai Dận.
“Hay là tạm thời ngưng ở đây đi, nghỉ ngơi một chút, khoẻ rồi bàn tiếp”
“Không sao, chỉ cần ngươi đừng cho ta thêm phiền là được”
Thấy Dận miễn cưỡng, Mộ Quân Duệ thì thầm vào tai Dận. “Em bé sẽ khóc đó”
“Hừ!”
Dận hung hăng trừng Mộ Quân Duệ, buông bản đồ xuống, cất bước rời khỏi phòng.
Chậc chậc, vội vã như vậy làm gì? Không muốn để người ta thấy mình đỏ mặt sao? Ôi, thật là một nam nhân lúc thì nghiêm túc, lúc thì lãnh khốc, lúc thì rất đáng yêu.
Nhìn Dận như một làn khói mất tăm không thấy bóng dáng, Mộ Quân Duệ không khỏi cảm khái người luyện qua khinh công quả nhiên hành động mau lẹ. Lúc Mộ Quân Duệ lấy lại tinh thần thì phát hiện Tu La đang nhìn mình. Mộ Quân Duệ sớm phát hiện lúc hắn và Dận tiến vào phòng, Tu La thường nhìn lén, có đôi khi lộ ra vẻ mặt rất buồn cười.
“Tu La, kể lại tỉ mỉ tình hình gần đây xem”
Mộ Quân Duệ thu hồi vẻ cợt nhã ban nãy, bộ dạng hờ hững khiến người ta ảo giác người này và người lúc nãy không biết có phải là một hay không.
“Vâng”
Một cảm giác khác lạ nhưng lại sáng tỏ nổi lên trong lòng Tu La. Hình như người kia là đặc biệt. Nếu là người Quân Hoàng trân trọng, vậy hắn cũng sẽ tận tâm bảo hộ.
Dận sau khi từ thư phòng đi ra thì hít một hơi thật sâu, quả nhiên không khí bên ngoài trong lành hơn nhiều. Trời đã chạng vạng, mấy ngày nay lại có mưa, cảm giác mát mẻ khiến người ta muốn ngủ một giấc. Còn nửa ngày rảnh rỗi, Dận thầm nghĩ ngủ một giấc dậy biết đâu sẽ cảm thấy khá hơn.
Dận đẩy ra cửa phòng Mộ Quân Duệ, mặc dù hắn từng nói muốn có phòng riêng, nhưng bị Mộ Quân Duệ cự tuyệt, lấy lý do là bất tiện.
“Thật sự là kẻ độc đoán, có điều như vậy rất giống một vị đế vương”
Dận lầm bầm bước vào phòng, phát hiện một mùi thơm xa lạ của nữ nhân, lập tức cau mày. Bước tới bên chiếc giường rộng lớn thì quả nhiên nhìn thấy một ít quần áo nữ nhân tán loạn bên ngoài, Dận vô thức cau mày.
“Quân Hoàng, ngài về rồi sao?”
Giọng nói êm dịu mê người cất lên, chỉ thấy từ trên giường vươn ra một bàn tay trắng noãn mịn màng, nhẹ nhàng đẩy ra rèm che.
“Bích Sơn Nguyệt?”
Dận sửng sốt, đây không phải Thái tử phi ư, tại sao lại ở chỗ này? Quần áo cởi ra phân nữa, rõ ràng là đang chờ người tới thân mật, mà đây lại là phòng của Mộ Quân Duệ.
“Vũ Linh Kiêu Dận!”
Bích Sơn Nguyệt cũng không ngờ gặp được nam nhân này ở đây. Nàng biết rõ chuyện của hắn và Mộ Quân Duệ, đến giờ vẫn còn hận vì một tuyệt đại mỹ nữ như nàng lại thua bởi một nam nhân. Lúc này thấy Dận đứng trước mặt, trong lòng nàng không khỏi ghen ghét dữ dội.
“Hắc! Tưởng ai, hoá ra là Kiêu vương gia tài hoa của chúng ta”
Thấy Dận, Bích Sơn Nguyệt miễn cưỡng rời giường, thân thể trắng nõn lộ ra phân nửa, hết sức quyến rũ. Nàng tuỳ ý nhặt y phục bằng lụa mỏng phủ thêm lên người.
“Hừ”
Dận hừ nhẹ một tiếng, đang muốn xoay người rời khỏi thì bị Bích Sơn Nguyệt tiến lên kéo lại.
“Kiêu vương gia sao lại đi? Không phải là khinh thường ta chứ?”
“Không sai. Còn nữa, buông tay ngươi ra”
Lời lẽ dứt khoát và thái độ chán ghét của Dận càng kích thích Bích Sơn Nguyệt, nàng chẳng những không buông mà còn nắm chặt hơn.
“Kiêu vương gia thật khiến lòng ta tổn thương, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả. Ôi, có điều cũng đúng thôi, Kiêu vương gia yêu nam nhân, sao lại có thể vừa ý nữ tử như ta. Có người thân là nam lại thích bị nam nhân khác ôm, làm chuyện trái với đạo lý. Không ngờ Kiêu vương gia cũng là người như vậy, nhìn oai vệ nhưng lại tình nguyện hầu hạ dưới thân người khác. Không chỉ Quân Hoàng, mà nghe nói Tiêu đế cũng rất nhớ mong ngươi. Không biết Vương gia có thể dạy ta một hai chiêu làm sao để lấy lòng nam nhân không?”
Bích Sơn Nguyệt nói liên tục, người tuy đẹp nhưng lòng dạ rắn rết, miệng lưỡi như dao bén.
Dận lạnh lùng thoáng nhìn. Hắn không muốn cùng một nữ tử đứng đây tranh cãi, một tay đẩy Bích Sơn Nguyệt ra, nhanh chóng rời khỏi. Bích Sơn Nguyệt đâu chịu, cứ tiến lên ngăn cản, đem một thân y phục toàn bộ cởi ra, cứ như vậy xích loã đứng trước mặt Dận.
Dận không ngờ nữ tử này mặt dày như vậy, vẫn phải xoay người đưa lưng về phía Bích Sơn Nguyệt đang loã lồ.
“Hừ, một Thái tử phi mà lại phóng đãng như vậy”
“Ha ha, phóng đãng? Thì sao, nữ nhân không quyến rũ thì nam nhân không thương, Quân Hoàng thế nhưng rất thích sự quyến rũ của ta a! Nói không chừng Vương gia nhìn lãnh khốc vậy thôi chứ trên giường còn quyến rũ hơn cả kỹ nữ!”
“Bích Sơn Nguyệt”
Mắt Dận loé lên vẻ không vui, giọng nói càng thêm băng lãnh.
“Hừ! Bị ta nói trúng rồi sao? Vương gia không thích nữ nhân, thì ra là vì muốn được nam nhân thương yêu, đúng là chuyện lạ trên đời. A, ngươi dám đánh ta?”
Dận đột nhiên xoay người tát nàng một cái. Bích Sơn Nguyệt đùng đùng nổi giận, đôi mắt quyến rũ oán hận nhìn Dận.
“Ta trước giờ không đánh nữ nhân, bất quá ngươi mà là nữ nhân thì thật mất mặt, chắc là thành yêu quái rồi. Tránh ra!”
Dận vung tay muốn đẩy Bích Sơn Nguyệt ra, nếu không rời khỏi đây hắn sẽ giết người mất, thế nhưng lại nghe thấy giọng Mộ Quân Duệ từ xa truyền tới.
“Vương gia! Vương gia! Ngài làm gì vậy? Mau buông ta ra!”
Bích Sơn Nguyệt đột nhiên tiến lên dùng thân thể trần trụi ôm lấy Dận lúc này còn đang thất thần vì nghe tiếng Mộ Quân Duệ. Nàng cố sức cởi áo, khiến hai người theo quán tính ngã ra đất.
“Ngươi!”
Dận thế mới thấy rõ sự đáng sợ của nữ nhân này, vô sỉ khiến người ta phải xấu hổ. Tiếp xúc với nàng ở cự ly gần khiến hắn thật buồn nôn.
“Cạch” một tiếng, Mộ Quân Duệ vốn nghe được Ngọc Diệp báo lại Bích Sơn Nguyệt không nghe lời xông vào phòng mình, nghĩ sẽ đụng mặt với Dận nên lập tức chạy tới, không ngoài ý muốn vừa mở cửa đã nhìn thấy tình huống kịch tính trong phim truyền hình 8 giờ.
“Dận, không sao chứ?”
Mộ Quân Duệ vươn tay ra kéo Dận thì Bích Sơn Nguyệt đã nhào tới trong lòng hắn khóc lớn lên.
“Quân Hoàng, ngươi phải làm chủ cho ta a!”
Dận đứng dậy, lạnh lùng liếc qua, trong lòng lửa giận bừng bừng. Nhìn Bích Sơn Nguyệt như một vũng bùn nhão khóc lóc kể lể trong lòng Mộ Quân Duệ, thật chói mắt. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn hình như là ghen.
“Cút!”
Mộ Quân Duệ một tay đẩy Bích Sơn Nguyệt ra, lạnh giọng nói. “Đừng thử thách tính nhẫn nại của ta”
Nghĩ ở đây thêm một phút nào nữa sẽ càng thêm bực bội, Mộ Quân Duệ trực tiếp kéo Dận rời khỏi phòng.
Bích Sơn Nguyệt rưng rưng, nhìn lại mình một thân nhếch nhác thì lửa giận bốc lên, thiêu trụi lý trí. Lần trước nàng giả vờ có thai với Mộ Quân Duệ, sau đó lại được Mộ Quân Duệ cho một chén tổ yến, tưởng rằng hắn thương nàng, ai ngờ đúng là thuốc sẩy thai. Nếu Mộ Quân Duệ làm vua chỉ sợ nàng cũng không có địa vị gì.
“Ta sẽ không để hai người các ngươi sống yên ổn!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộ Khuynh Cuồng Kiêu
Chương 46
Chương 46