DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộ Khuynh Cuồng Kiêu
Chương 16

Đang ngủ mơ, thân thể bị lay nhẹ, người luôn ngủ không sâu như ta lập tức tỉnh lại, có điều không mở mắt ra.

Nam nhân trong ***g ngực bắt đầu không yên phận vặn vẹo, nhưng vài giây sau thì không còn động tĩnh.

« Ân… »

Một tiếng hút khí nho nhỏ vang lên, mặt ta bị đầu hắn làm cho ngứa ngứa, ánh mặt trời buổi sáng phóng túng chiếu khắp thân thể, cảm giác thật tốt.

« Sớm an ! »

Cảm giác Dận thử lẳng lặng bỏ ra bàn tay đang ôm hắn của ta, ta mở mắt hào phóng tặng cho hắn một nụ cười rạng rỡ, nhân tiện trong lúc hắn ngẩn người tặng thêm một nụ hôn chào buổi sáng nhẹ nhàng mà ngọt ngào. Phải biết rằng nam nhân là sinh vật rất dễ xúc động vào buổi sáng.

Con ngươi đen nhánh luôn sâu thẳm khó lường nổi lên một tia gợn sóng, hơi ngây ra một lát, khiến ta nhất thời cảm thấy nam nhân cao lớn này vậy mà có một mặt hồn nhiên đáng yêu như thế, thật là kì diệu !

« Ân, xem ra đỡ hơn nhiều »

Dùng trán mình chạm nhẹ trán hắn, nhiệt độ bình thường, không có bệnh trạng gì.

« Ân… »

Dận sửng sốt trong chốc lát, rồi giãy khỏi ôm ấp của ta. Mặc dù có chút quyến luyến thân thể ấm áp tràn ngập hấp dẫn này, ta vẫn buông hắn ra.

« Quần áo đâu ? ». Thanh âm vừa thanh tỉnh của hắn mang theo một tia biếng nhác lại khàn khàn, trầm thấp hấp dẫn muốn lấy mạng người !

Thân thể trần trụi của hắn dưới ánh sáng ban ngày rất mê người. Trước kia hắn luôn trấn định, nay lại cố ý trốn tránh ánh mắt chằm chằm của ta, muốn tìm gì đó xung quanh.

« Ở phía sau ngươi »

Dận liếc ta một cái, lập tức quay đầu đi. Ta nghĩ không biết mình có hoa mắt hay không, hắn – đỏ mặt ?

Phốc…

Ta cố gắng hết sức duy trì bỉnh tĩnh, tuyệt đối không lộ ra suy nghĩ thật. Nguyên nhân làm vậy một nửa là do cầm lòng không đậu, một nửa là chờ mong, mà ngay cả ta cũng không biết mình đang chờ mong cái gì.

« Dáng người của ngươi thật tốt »

Thân thể đang đưa lưng về phía ta, chậm rãi mặc quần áo rõ ràng chấn động, động tác dường như nhanh hơn. Chỉ chốc lát sau đã mặc chỉnh tề, nhưng Dận vẫn không xoay người lại phía ta.

« Cầm lấy ! »

Hắn bỗng nhiên vứt quần áo ra phía sau cho ta, ta nhịn không được nở nụ cười.

« Uy ! Tuy cơ thể của ta không đẹp bằng ngươi, ngươi cũng không cần tổn thương trái tim ta như vậy đi ? Cư nhiên không nhìn ta một cái, hôm qua chúng ta còn ôm nhau ngủ một đêm nữa kìa ! »

« Ngươi đã quen với việc xích loã ở bên người khác ? »

Hắn vẫn đưa lưng về phía ta, tự chải vuốt mái tóc dài, nhưng giọng điệu này sao ta cảm thấy nghe có vẻ … chua !

« Không phải quen hay không, cũng không phải thích hay không, thực ra trừ bỏ lúc lên giường cùng tắm rửa, ta cũng sẽ không trần truồng trước mặt người khác »

Ánh mắt ta từ mái tóc đen của hắn lướt xuống dưới, tóc dài tới tận mông. Tầm mắt dừng lại phía dưới. Cho dù bị quần áo rườm rà che kín, ta vẫn nhớ cái mông gợi cảm dưới lớp áo kia, vểnh căng mà co dãn…

« Nếu vậy, ngươi mặc quần áo vào đi, trừ phi ngươi muốn tắm trong đống cỏ khô này »

« Ta cũng không muốn bỏ thói quen này… »

Ngừng một chút, ta bò khỏi đống cỏ khô, qua chỗ hắn. Ôm Dận từ phía sau, dùng âm thanh tràn ngập tình sắc phun nhiệt khí bên tai hắn. « Không tắm, vậy chúng ta làm tình đi »

« Cái gì ? »

Đại khái bị lời nói rõ ràng của ta làm chấn động, Dận mạnh mẽ đẩy ta ra, cũng dùng ngón tay xinh đẹp của hắn bóp lấy cái cổ yếu ớt của ta. Đây là lần thứ hai hắn làm vậy.

« Không nên đùa như vậy, đừng tưởng ta không giết ngươi ! »

Một loại cảm giác áp bách lan khắp toàn thân, ta cười, nhẹ nhàng bỏ ra bàn tay hắn đang uy hiếp ta. Đúng là một con báo đen nguy hiểm, nhưng còn rất cáu kỉnh, tuỳ hứng.

« Cơ thể ta đẹp không ? »

« Ngươi… Hừ ! Mặc quần áo vào ! »

Dận, ngươi sẽ không giết ta.

………………………………………………

« Đây là địa phương quỷ quái gì ! »

Ta không ngừng chửi rủa. Vì sợ địch nhân phát hiện, chúng ta không quay về bờ sông, mà đi sâu vào trong rừng. Kết quả đi cả buổi, mặt trời giữa trưa nóng đến mức sắp đem ta chưng lên.

« Chúng ta lạc đường »

Dận đơn giản phát biểu, chân mày nhăn lại rất đẹp.

« Nói thừa ! »

Ta liếc hắn, tỏ ra rằng lời của hắn không có chút bổ ích nào.

«Đi thôi ! »

« Đi đâu ? Ta đi không nổi… »

Vết thương trên người Dận đều tốt rồi, thể lực cũng khôi phục nhanh chóng. Có điều ta là người bình thường, không có nội công hộ thể, hơn nữa đêm qua chìm xuống nước thể lực tiêu hao rất nhiều. Hơn nữa, bụng còn trống rỗng !

« Ngươi không phải nam nhân ? »

Dận quay đầu, khinh miệt liếc ta một cái, đi về phía ta.

« Ta có phải nam nhân hay không ngươi cũng không phải không nhìn qua »

« Sắc mặt ngươi không tốt lắm «

Kề sát vào ta, Dận lại nhíu mày.

« Ta không biết bơi, ngươi còn kéo ta nhảy sông tự tử. Kết quả ngươi còn hôn mê. Nếu không phải lão đại ta mạnh mẽ kéo ngươi lên, giúp ngươi rửa sạch miệng vết thương, giúp ngươi bôi thuốc, giúp ngươi sưởi ấm… »

« Trước hết tìm một sơn động nghỉ qua đêm đi »

Dận cắt ngang lời ta, trong giọng nói không rõ cảm xúc.

« Uy… Ta đi không nổi, nghỉ ngơi một lát cũng không… Ai ? »

Nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng, ta kinh ngạc nhìn nam nhân cõng ta trên lưng.

« Ta cõng ngươi là được chứ gì ? »

Hắc hắc hắn ! Cầu còn không được… An tâm nằm trên tấm lưng dày rộng của hắn, lặng lẽ hít vào vị đạo cơ thể nam nhân, khoé miệng giãn ra càng rộng. Sau này ta cũng sẽ ôm ngươi…

« Ở Yên Hoa các… Sao ngươi không đi ? »

« A ? ». Đang buồn chán, chợt nghe Dận hỏi, trải qua một loạt nhớ lại, ta rốt cuộc hiểu hắn đang nói gì.

« Ngươi vốn không cần phải xen vào chuyện của ta, an toàn rời đi ». Ta không nhìn được biểu cảm của Dận, khuôn mặt anh tuấn giấu sau mái tóc dày, thanh âm cực kì bình thản, bình thản đến mức khiến người ta nghi ngờ.

« Nếu ngươi chết… Ai thực hiện lời hứa cho ta ? Ta cũng không thích hôn người chết ». Từ « chết » khiến ngực ta hơi rầu rĩ.

Dận kì lạ là không trào phúng phản kích lời nói của ta, ta còn nghĩ hắn đem ta ném xuống.

Một hồi lâu lúc ta sắp ngủ gật, ngẩn ngơ nghe được hai chữ.

« Ngu ngốc ! »

Âm thanh nhàn nhạt, phảng phất giống hoa hồng trong sương, tản ra một loại tiếu ý không ngờ.

Ta đúng là sắp biến thành ngốc, mà ngươi chính là một cặp với đứa ngốc này.

Nhắm mắt, vùi đầu vào mái tóc tản ra mùi hương thơm ngát, làn gió thanh lệ không biết từ lúc nào thổi lên nụ cười trên khoé miệng ta.

Đọc truyện chữ Full