So với cảnh ca múa mừng thái bình, yến hội ăn uống linh đình, hoa viên lúc này rất yên tĩnh. Ngoại trừ một ít cung nữ vội vàng đi lại và rất nhiều thị vệ đứng thẳng bất động như cương thi, cũng chỉ có âm thanh côn trùng cùng tiếng gió thổi nho nhỏ.
Lẳng lặng đi tới mái đình mát mẻ, ánh trăng thanh lệ chiếu lên mặt đất, tiểu đình tựa như ly rượu ngon tản mát ra hương thơm tinh khiết say lòng người, bốn phía cành lá buông xuống, bay bổng trong gió, thực giống cỏ trong nước, phút chốc cảm giác tựa như được cây cối quấn quanh…
Chỉ tiếc còn chưa kịp chậm rãi thưởng thức phiên cảnh đẹp này, đã bị người phá hỏng.
« Ngươi không phải Ô Hàm, là ai phái ngươi tới ? »
Không biết từ khi nào phía sau ta xuất hiện một nam tử, một ngón tay đính vào lưng ta, thanh âm không có độ ấm làm cho người ta bất giác cảm thấy áp lực.
« Im hơi lặng tiếng theo dõi ta, từ nãy đến giờ ngươi vẫn chú ý ta, có phải hay không ta mới là người nên hỏi ai phái ngươi tới ? Chẳng lẽ là Cô quốc ? Hay là cái khác ? »
Không hỏi ta là ai, mà hỏi ai sai khiến ta, kỳ thực ta cũng muốn biết trên thế giới này ai có khả năng sai khiến ta.
« Hừ, múa mép khua môi cùng ta vô ích, trả lời vấn đề của ta, ta sẽ không nói lại lần thứ hai ».
Bất quá thực tế hắn đúng là đã nói lần thứ hai.
Ta đang muốn đáp lại vài câu, nhất thời cảm thấy từ đầu ngón tay trên lưng truyền đến một trận đau nhức, tựa như mũi khoan đâm vào xương cốt. Thân thể mới khoẻ mạnh này đột nhiên đau đớn, nhịn không được run rẩy, ta tựa hồ có thể tưởng tượng gương mặt vốn trắng nõn của ta lúc này có thế bằng với Bạch Vô Thường rồi !
Nam tử dường như nhận ra biến hoá của ta, một tay không rời đi lưng ta, khiến ta tiếp tục bị tra tấn, một tay nhanh chóng sờ quanh thân ta vài cái. Ta không biết hắn đang làm cái gì, dù sao mấy thứ võ công điểm huyệt linh tinh xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp ta đều dốt đặc.
« Hoá ra ngươi không có võ công ». Nam tử đang quay lưng về phía ta khẽ cười một tiếng, băng lãnh như lại hàm chứa một cỗ trào phúng, có lẽ hắn nghĩ người đang « điều khiển » ta nhất định rất ngu xuẩn mới phái một người không biết chút võ công đến nằm vùng.
Ta không có võ công, nhưng ta có quyền đạo, nhu đạo, quyền anh, thái quyền…
Nếu như ta có võ công, còn có thể để ngươi giống như quỷ xuất hiện tại phía sau ta ư ?!
« Ngươi sẽ giết một kẻ trói gà không chặt sao ? »
« Nếu là ngươi, ta sẽ »
« Ta hình như không có trêu chọc qua ngươi, không biết ở đâu mạo phạm ? ». Học cổ nhân nói những câu không được tự nhiên, cho ta một khẩu súng, ta sẽ khiến mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết.
« Cáp ! Ngươi rất khác, mặc dù cùng Ô Hàm giống nhau như đúc từ một khuôn, cũng hoàn toàn khác biệt khí chất ». Nam tử đột nhiên lấy ra ngón tay đang chế trụ thân thể ta, cỗ đau đớn kia nhất thời biến mất không thấy tăm hơi.
Nam tử nói tiếp, « Ngươi là một nhân vật nguy hiểm, lưu ngươi sống trên đời sẽ mang tới điều gì, rất khó có thể dự đoán, đây là lý do ta đưa ra cho ngươi ».
Lúc thoát khỏi cỗ đau đớn kia, ta vẫn bảo trì thái độ thoải mái, nhanh nhẹn xoay người sang chỗ khác, đối mặt nam tử đang muốn giết ta này. Thật sâu liếc mắt đem gương mặt nam tử in vào trong óc, hơn nửa gương mặt là chòm râu dày đặc, ta thấy vô cùng không phù hợp. Hai gò má hắn bóng loáng mà tinh tế, đi cùng râu ria rễ tre thế này có chút kì quái, người bình thường xem qua có lẽ cũng không thấy gì, bất quá trước kia ta có học qua thuật dịch dung, « trang sức » đơn giản như vậy không qua mắt được ta.
Bất quá khiến người ta kinh ngạc chính là cặp mắt lăng liệt không gì sánh được kia, cảm giác thâm thuý không cách nào hình dung, giống như một cái hắc động.
« Ở đây bốn phía đều là thị vệ, ngươi xác định có khả năng giết ta ? »
Giả vờ trò chuyện thoải mái, đối với người trước mắt ta lại có một tia bối rối, thậm chí là cảm giác chưa từng có qua – trực giác nguy hiểm.
Nam tử ngả ngớn dùng tay nâng lên cằm ta, mang theo ý cười châm chọc nồng đậm.
« Mang bộ dáng hời hợt này trên người, ngươi lại có vị đạo nhiều hơn ».
Không trả lời vấn đề của ta, dùng vẻ mặt lưu manh đến đùa cợt ta, bàn tay thô ráp ma sát cằm ta, đây là bàn tay thường xuyên tập võ, hơn nữa còn là tay trái.
« Vậy ngươi có hứng thú với ta ? »
« Những lời này cũng khả dĩ để ta đến nói đi ! Ta nói đúng không ? Ánh mắt ngươi cho ta biết ngươi đối với ta có hứng thú, giống như ta đối với ngươi có hứng thú ».
Trong lòng nao nao, rất ít người có thể đọc được ánh mắt của ta, ta trầm mặc.
« Sao lại không nói ? ». Tay nam tử trượt xuống dưới, ở nơi huyết mạch lưu thông trên cổ, một chút động tác nho nhỏ, ta đang suy nghĩ hắn có thể hay không đem nó cắt đứt.
Tay nam tử lưu luyến ở động mạch trên cổ, nói tiếp, « Hơn nữa ta biết, ngươi đang kéo dài thời gian, đúng không ? »
Nhìn hắn kiêu ngạo cười thực sự là chói mắt không gì sánh được, ta thật muốn đem vũ khí giấu trong ngực lấy ra cho hắn một cú !
Bất quá có khả năng ở nơi canh gác nghiêm ngặt như vậy làm càn, võ công nhất định không tệ. Ta cũng không biết thứ cổ nhân gọi là võ công là thứ gì, lại càng không nghĩ cứ như vậy bị cắt cổ chết.
Cho nên, ta quyết định cùng hắn chơi, hắn thích đùa, ta tự nhiên phụng bồi.
« Đúng, ta hiện tại đang kéo dài thời gian ». Hào phóng thừa nhận, ta đem tay người nọ đang đặt trên cổ ta đẩy ra, « Hơn nữa cũng thành công rồi. Hiện tại ngươi cũng không giết được ta, không phải sao ? ».
Nghe được từ xa có tiếng bước chân đang đến, ta cố ý lộ ra đắc ý tươi cười.
Nam tử tuỳ ý ta đem tay hắn đẩy ra, sau khi nghe được lời nói khiêu khích của ta, không giận trái lại nở nụ cười.
« Thật thú vị ! Chẳng qua thông minh quá sẽ rước phải sát khí »
Nam tử mang hàm ý khác cười : « Mộ Quân Duệ, ta sẽ nhớ kỹ ngươi ».
« Ngươi… »
Còn chưa kịp nói ra miệng, trên gáy đột nhiên tê rần, nhất thời hôn mê.
Mẹ nó hỗn đản !
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu ta trước khi rơi vào hắc ám, cùng với tươi cười càn rỡ cực kì không phù hợp với gương mặt râu rễ tre kia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộ Khuynh Cuồng Kiêu
Chương 4
Chương 4