Gia yến chấm dứt.
Thừa Kiền trở lại Khởi Huy Điện.
Nghỉ ngơi một lúc, Thừa Kiền nằm dựa vào giường, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, thản nhiên mở miệng phân phó nói “Hồng Ngọc, Châu nhi, các ngươi lui ra đi.”
“ Vâng!” Châu nhi có chút lo lắng nhìn xuống sắc mặt mệt mỏi của Thừa Kiền.
Hồng Ngọc trầm mặc lôi kéo Châu nhi cung kính hành lễ lui ra.
Chờ cửa được đóng lại, Thừa Kiền chậm rãi mở mắt, nhìn về phía ‘ Nhật Lạc ’ treo trên đỉnh liêm mạc. Lăng lăng xuất thần, hắn nên làm gì đây? Một màn gia yến này đều nhảy vào trong mắt hắn.
Nhắm mắt nhíu nhíu mày, Thừa Kiền suy nghĩ, rốt cuộc phụ hoàng chỉ là nhất thời sinh lòng tham? Hay là . . .
Mà chính mình, đối phụ hoàng . . .
Nhắm mắt hết sức xuất thần, bỗng nhiên trên trán có cái gì đó ôn nhuyễn nhẹ nhàng chạm vào.
Thừa Kiền theo bản năng mở mắt ra, chống lại đôi mắt u ám thâm trầm.
Đôi mắt u ám thâm trầm kia tràn đầy sủng nịch cùng đau tích, còn có một loại tình cảm gì đó bị kiềm nén cùng không cách nào xem nhẹ, Thừa Kiền lăng lăng nhìn chăm chú, không khỏi vô phương dời đi, không khỏi thấp nam lên tiếng “Phụ hoàng . . .”
Mãi đến khi khuôn mặt tuấn tú chậm rãi đến gần, cùng sự mềm nhẹ rơi xuống trên môi thật cẩn thận tựa hồ sợ dọa đến hắn.
Mạnh mẽ lấy lại tinh thần, vội vàng lui về phía sau, lại bị cánh tay ấm áp sớm đặt bên hông mạnh mẽ kéo lại.
“ Kiền nhi, đừng trốn.” Bị gắt gao ôm chặt, thanh âm khàn khàn bên tai mặc dù nói bốn chữ, nhưng bốn chữ này lại làm cho Thừa Kiền không thể cự tuyệt được ý thỉnh cầu trong đó.
Thừa Kiền nắm chặt khăn trải giường, vùi đầu vào bờ vai Thái Tông đế, hơi hơi hít sâu một chút, mới chậm rãi nói “ Phụ hoàng, ta là con ngươi.” Thanh âm ách ách, mang theo chua sót không thể giải thích được.
Thái Tông đế vuốt ve trán Thừa Kiền, ánh mắt hơi hơi chợt lóe, thanh âm càng thêm nhu hòa “ Phụ hoàng biết, ngươi là con ta. Vĩnh viễn cũng là.”
“ Phụ hoàng, vậy ngươi sẽ không nên . . .”
“ Không nên cái gì?” Thái Tông đế hơi hơi buông Thừa Kiền ra, cúi đầu chăm chú nhìn Thừa Kiền, bên môi tươi cười một chút, rất là nhẹ nhàng bâng quơ “ Không nên gần gũi ngươi, không nên hôn ngươi sao?” Không chờ Thừa Kiền mở miệng, lại trào phúng cười “ Quả thật không nên, đây có thể là thiên luân bội đức chi tội.”
Tâm Thừa Kiền bỗng nhiên vì câu ‘ bội đức chi tội’ mà nặng nề phát đau.
“ Nhưng mà, Kiền nhi . . .” Thái Tông đế lại bỗng nhiên nhu hòa cười, quyến luyến đau tích khẽ vuốt hai má Thừa Kiền, cúi đầu nói nhỏ, từng chữ từng chữ “Ta, không, thể , bỏ .”
Tâm Thừa Kiền chấn động, theo bản năng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thái Tông đế.
Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền xuất thần nhìn mình, trong đôi mắt sạch sẽ linh động đều là hình bóng mình, nhịn không được cúi đầu khẽ hôn lên, hôn rất nhẹ, càng lộ ra tâm tình dè dặt.
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, biết mình hẳn là phải tránh đi, nhưng mà cái dè dặt kia, từng chút từng chút khẽ hôn, ánh mắt đau tích kia, làm hắn không thể cự tuyệt, cự tuyệt không được, chỉ có thể hơi hơi quay đầu đi, mà cái quay đầu này, làm cho cái cổ trắng nỏn trở thành nơi khẽ hôn khiến đáy lòng phát run.
“ Phụ hoàng . . .” Nhịn không được lên tiếng, cúi đầu mang theo chút cầu xin mà Thừa Kiền cũng không tự phát giác “ Dừng lại . . .”
Dừng lại? Đôi mắt Thái Tông đế trở nên u ám, khẽ hôn đã muốn theo cổ xuống phía dưới, hôn lên xương quai xanh, tay cũng đã muốn trên ngực mẫn cảm của Thừa Kiền qua lại.
Bức chính mình rời khỏi, nhưng tay lại chuyển xuống, vuốt ve bên hông Thừa Kiền, đem Thừa Kiền ôn nhu nhẹ nhàng ấn đến trên giường, khẽ hôn phía trước, dừng lại bên môi Thừa Kiền, cắn nuốt dây dưa, cho đến khi Thừa Kiền không thở nổi, mới hơi hơi buông ra.
“ Kiền nhi muốn dừng lại, chỉ có một cách.” Thoáng bình phục dục vọng kêu gào trong lòng, Thái Tông đế chăm chú nhìn Thừa Kiền, chậm rãi ôn nhu cười, câm lặng nói.
Quyến luyến nhìn thiếu niên dưới thân, con của hắn, ngón tay khẽ vuốt môi bởi vì kích hôn mà đỏ hồng, ôn nhu khàn giọng cười, ngữ khí vô cùng khinh đạm “Thì phải là – giết phụ hoàng.”
Giết phụ hoàng?! Phụ hoàng đang nói cái gì vậy?! Trong lòng Thừa Kiền bỗng nhiên tức giận.
“ Nữ nhân của phụ hoàng cũng không phải ít.” Thừa Kiền chăm chú nhìn Thái Tông đế, trào phúng cười nói, lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào trong mắt phụ hoàng đều là thân ảnh của hắn, “ Phụ hoàng muốn dạng nữ nhân nào mà không có?” lại nhịn không được nói “ Từ Huệ kia không phải tốt lắm sao?”
Thái Tông đế bỗng nhiên cười quỷ dị, chậm rãi dắt tay Thừa Kiền xuống dưới háng của mình, một bên nói nhỏ ở bên tai “ Kiền nhi, hơn bốn năm nay phụ hoàng đều giải quyết bằng tay . . .”
Thừa Kiền sửng sốt, nhất thời trên mặt khô nóng, đỏ đến chín cả mặt, mạnh mẽ giảy tay ra, trừng mắt, có chút nhạt nhẽo nói “ Phụ hoàng, ngươi đang nói cái gì vậy . . .” Trong lòng có chút không hiểu sao lại mừng thầm.
“ Còn có . . . phụ hoàng chỉ cần Lý Thừa Kiền.” Thái Tông đế tiếp tục áp sát vào Thừa Kiền, cơ hồ chóp mũi kề chóp mũi, thanh âm vẫn như cũ mất tiếng, mang theo dụ hoặc nào đó.
Tâm Thừa Kiền run lên.
“ Mà Lý Thừa Kiền lại chỉ có một, nhưng hắn lại là con ta. Nhưng mà cũng không sao.” Thái Tông đế cười nhẹ, khẽ hôn ánh mắt Thừa Kiền, lại ngẩng đầu cười thỏa mãn “ Không sai, ngươi là con ta, trên người ngươi vĩnh viễn đều mang huyết mạch của phụ hoàng, đến chết, ngươi cũng không thể thoát khỏi phụ hoàng . . .”
Thừa Kiền không thể nói gì, lăng lăng nhìn nam nhân trên người mình, cái loại tùy ý này, cái loại liều lĩnh này, trong lòng Thừa Kiền bỗng nhiên có cảm giác vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi.
Thế nhưng, không thể như thế này được!
Thừa Kiền mạnh mẽ nắm chặt quyền, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, mới ngẩng đầu đang muốn nói, Thái Tông đế lại bỗng nhiên ôm Thừa Kiền thoải mái nằm xuống, hắt hơi một cái, mới miễn cưỡng nói “ Kiền nhi, không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”
Thừa Kiền sửng sốt, bản năng ngẩng đầu, đã thấy Thái Tông đế nhắm mắt lại bộ dáng buồn ngủ.
Trong lòng bỗng nhiên trầm mặc, phụ hoàng, đây là muốn . . . trì hoãn để trốn tránh sao?
Thừa Kiền lạnh lùng nói “ Phụ hoàng, kỳ thật còn có một cách . . .”
“ Ân? Giết Kiền nhi sao?” Thái Tông đế vẫn nhắm mắt, miễn cưỡng nói.
Thừa Kiền bị kiềm hãm, quay đầu lại, đã thấy Thái Tông đế gợi lên sang sảng cười “ Ân, chủ ý không tệ, nếu Kiền nhi thật sự rời đi phụ hoàng, phụ hoàng nhất định sẽ giết Kiền nhi, ngươi yên tâm, đến lúc đó phụ hoàng cũng sẽ đi cùng ngươi, chúng ta đến địa phủ du ngoạn đi, nhưng mà, Kiền nhi . . . Ngươi đợi thêm vài năm nữa đi, đợi phụ hoàng đem tất cả việc đều xử lý tốt, sẽ đi cùng ngươi . . .”
Trong lòng Thừa Kiền im lặng nhìn Thái Tông đế cười sang sảng còn mang theo chút hưng phấn, sau một lúc lâu, mới dứt khoát ngoảnh đầu đi. Trong lòng lại không thể nói rõ khi nghe phụ hoàng nói những lời ấy, hắn lại có chút vui mừng?
Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền quay đầu đi, mới thu lại tươi cười trên mặt, thần tình mang theo chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch, hơi hơi dùng sức đem Thừa Kiền kéo vào lòng, chặt chẽ kề sát, mới chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.
Thừa Kiền tưởng rằng sẽ khó có thể ngủ được, vậy mà ở chặt chẽ ôm trong lòng chỉ chốc lát sau liền chìm vào giấc ngủ.
Mà lúc này ở Trí Trúc điện, Lý Kính nhíu mày nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, sau một lúc lâu, mới than nhẹ, đem đến trước ánh nến thiêu đi.
Nhìn tro tàn từng chút tiêu tán, Lý Kính xoa trán có chút bất đắc dĩ thấp nam, “Ai, mẫu phi sao lại vẫn còn không hiểu?”
*************
Hôm sau khi Thừa Kiền tỉnh lại, phát ngốc một lát, mới chậm rãi ngồi dậy, khi thấy áo trong trên người không phải là áo tối hôm qua mặc, mặt không khỏi đỏ lên, nhớ tới tối hôm qua . . .
Hắn vốn đã chìm vào giấc ngủ lại bị tiếng thấp suyễn bên tai, còn có hôn không ngừng dao động trên mặt, dồn dập trên cổ, còn có bàn tay không ngừng dao động trên tay, đặc biệt tay vân vê điểm mẫn cảm trước ngực hắn . . .
Không thể không tỉnh, loại tình huống này sao hắn có thể ngủ được . . .
Tỉnh, cũng không dám mở mắt, không muốn mở mắt, loại tình huống này, hắn đương nhiên biết là vì sao, phía sau nóng bỏng dâng cao . . . hắn cũng không phải ngốc tử không hiểu chuyện đời!
Trong lòng khẩn trương rối rắm, còn có xấu hổ . . .
“ Kiền nhi, phụ hoàng sẽ không miễn cưỡng ngươi . . .” Thanh âm khàn khàn bên tai chậm rãi nói, ngay sau đó là, nụ hôn thăm dò nhẹ nhàng rơi xuống trên môi.
Hắn chỉ là im lặng nắm chặt khăn trải giường.
Ngay sau đó là, kịch liệt hôn môi giống như đêm đó, làm cho thân thể không ngừng run rẩy . . .
Cuối cùng , cuối cùng, hắn không muốn nhớ lại.
Nơi ở tay dưới sự trợ giúp, phụ hoàng phóng ra. Sau đó . . . hắn thế nhưng cũng . . .phóng ra . . .
Than nhẹ một tiếng, vô lực xoa trán.
Lúc này, hắn không thể trốn tránh, trong lòng hắn hoàn toàn không thể cự tuyệt a!
Rửa mặt xong, dùng xong bữa sáng.
Thừa Kiền xem sách, cố gắng làm cho tâm tình của bản thân được bình tĩnh trở lại, sau khi có thể chuyên chú đọc sách, bỗng nhiên cánh hoa màu hồng phấn từ ngoài cửa sổ bay vào rơi xuống trước bàn hắn, không khỏi ngẩng đầu, nhớ tới mẫu hậu cùng Trường Nhạc và Dự Chương , đều thích hoa tương tư, liền nhìn về phía cửa sổ, trong lòng nghĩ, đến ngự hoa viên hái một ít đi.
Xuyên qua đường mòn, vừa vào ngự hoa viên, liền gặp một nữ tử thanh thuần mỹ lệ mặc nhu váy màu hồng phấn đứng ở trước mặt mình.
Thừa Kiền ngẩng ra, Từ Huệ?
Từ Huệ chậm rãi đi tới, dáng vẻ cực kỳ tao nhã hành lễ, bên môi nở một nụ cười ngượng ngùng.
“ Từ Huệ ra mắt Trung Sơn vương điện hạ.”
Thừa Kiền nở nụ cười, tươi cười vẫn điềm đạm như cũ, nhưng lại lộ ra một chút bất hòa. “ Từ tài tử làm gì ở đây?”
Từ Huệ vẫn cười ngượng ngùng như cũ, nhẹ giọng nói, “ Ta muốn hái mấy đóa hoa đào, hôm qua hoàng thượng nói hắn thích hoa đào.”
Thừa Kiền im lặng, phụ hoàng thích hoa đào sao???
Thừa Kiền nhớ rõ có lần Hồng Ngọc hái hoa đào bày ở hậu điện của hắn, phụ hoàng đến, không vừa ý nói chỗ ở của nam tử sao có thể có những thứ của nữ hài tử . . .
Về sau, hồng Ngọc không dám hái nữa.
“ Nga? Vậy Từ tài tử cứ từ từ hái đi.” Thừa Kiền vẫn bất hòa lạnh nhạt nói. Quay đầu đi, muốn Ngân giúp mình đi về phía trước, Từ Huệ lại nói “ Điện hạ thích vẽ sao?”
Thừa Kiền quay đầu lại, khó hiểu hỏi “ Vẽ ?”
Từ Huệ khẽ cắn môi, tựa hồ có chút không cam lòng nói “ Mấy năm nay hoàng thượng hình như vẽ rất nhiều . . .”
Thừa Kiền hơi hơi nhướng mày, hắn biết thư pháp hội họa cái gì phụ hoàng cũng giỏi, nhưng Từ Huệ nói vậy là có ý gì? Mấy năm nay phụ hoàng vẽ rất nhiều cái gì?
Từ Huệ chăm chú nhìn Thừa Kiền, một lúc lâu, dường như là nghĩ thông suốt cái gì đó, mới thản nhiên cười, thần bí nói “ Đây là bí mật.”
Thừa Kiền sửng sốt. Nhìn Từ Huệ xoay người, vui vẻ rời đi, ngẩn ngơ, rốt cuộc Từ Huệ tới tìm hắn là để nói cái gì?
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn hái không ít hoa, nghĩ để Hồng Ngọc cùng Châu nhi sắp xếp một chút, buổi chiều đi Lập Chính điện vấn an mẫu hậu.
Lúc Thừa Kiền trở lại khởi Huy điện, liền gặp Lý Thái cùng Lý Kính ngồi ở một bên, Lý Thái vẻ mặt cứng ngắc nhìn chung quanh, Lý Kính lại thản nhiên ngồi trước bàn cờ, chăm chú nhìn bàn cờ, tay chống cằm, dường như có chút đăm chiêu.
Thừa Kiền thở dài trong lòng, hai người này cùng đến đây, cũng không phải là chuyện tốt gì a.
Quả nhiên.
Lý Thái vừa thấy Thừa Kiền, liền vội đứng dậy, bài trừ nụ cười cứng ngắc nói “Ca, ngươi đã về a?”
Lý Kính từ từ đứng dậy, liếc nhìn hoa tươi trong lòng Ngân, chắp tay ôn hòa cười nói “ Ca ca đi hái hoa sao?”
“ Ân, một lát nữa sẽ đi vấn an mẫu hậu, cho nên muốn đem một ít hoa sang đó.” Thừa Kiền mỉm cười nói. Quay đầu nhìn về phía Lý Thái “ Thanh Tước, lát nữa cùng ta đi nha.”
Lý Thái ngượng ngùng cười “ Ta lát nữa muốn tham gia một cái thi hội, không thể đi được.”
Thừa Kiền cười, “ Không sao. Vậy ngươi cứ đi đi.”
Lý Kính lúc này mới tiến lên, cười nói, “ Ca ca, vậy ta cùng đi với ngươi.”
Thừa Kiền gật đầu. Cười nói, “ Hảo.” Khóe mắt thoáng nhìn Lý Thái tựa hồ muốn nói lại thôi, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng.
*********************
Cùng Lý Kính đi trên hành lang, Thừa Kiền nhìn Lý Kính, cười cười nói “ Mấy năm nay Huyền Lân hình như là rất nhàn nhã a.”
Lý Kính nhớ tới tờ giấy hôm qua, lắc đầu, thở dài “ Chẳng qua là giả thôi.”
Thừa Kiền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lý Kính đột nhiên cởi bỏ lớp ngụ trang ôn hòa, thần sắc mệt mỏi “ Sao vậy?” Thừa Kiền dò hỏi.
Tuy rằng cho tới nay, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng tốt, nhưng mà . . .
“ Ca ca, có thể giúp ta một việc được không?” Lý Kính thấp giọng hỏi, thần tình rất nghiêm túc.
Thừa Kiền ngẩn ra, “ Ngươi nói đi, nếu . . . ca ca có thể giúp được . . .”
******************
Lúc này ở Cam Lộ điện, Từ Trụ thấp giọng tấu trình.
“ Nói như vậy, trước mắt ở Xuân Phong lâu còn chưa biết được là ai tiết lộ hành tung của Trâm Nguyên Quân?” Thanh âm Thái Tông đế thản nhiên lộ ra lãnh khí.
“ Hồi hoàng thượng, thần sẽ tăng cường điều tra!”
“ Chuyện Xuân Phong lâu, ngươi tiếp tục điều tra, nhất định phải bắt được tên phản đồ cho trẫm! Mặt khác, từ giờ trở đi, ngươi quay về Khởi Huy điện . . . an toàn của điện hạ là trên hết, hiểu chưa?” Thanh âm Thái Tông đế đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Từ Trụ rùng mình, vội vàng dập đầu trả lời.
Thần sắc Thái Tông đế mới hòa hoãn xuống, thản nhiên nói “ Tốt lắm, đi xuống đi.”
Từ Trụ quỳ hành lễ rồi lui ra.
Sau khi Từ Trụ lui ra, Thái Tông đế trầm tư nhìn chằm chằm trên bàn, có lẽ, đây cũng là một cái cơ hội . . .
****************
Trong Lập Chính điện, Trưởng Tôn nhìn cách đó không xa, Lý Kính chơi cùng Trường Nhạc Hủy Tử Trĩ Nô, không khỏi cười, quay đầu nói với Thừa Kiền “ Vài năm không gặp, Huyền Lân tiến bộ không ít a.”
Thừa Kiền nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Lý Kính, nhớ tới thỉnh cầu vừa rồi của hắn, không khỏi than nhẹ “ Nhưng thật ra cũng không dễ dàng như vậy a.”
Trưởng Tôn sửng sốt, lập tức cười, ý vị thâm trường nói, “ Trên đời này, ai cũng không dễ dàng. Đặc biệt là ở trong cung.”
Thừa Kiền quay đầu lại, nhìn về phía Trưởng Tôn nói “ Mẫu hậu . . ., có một việc là thân bất do kỷ, có một số người là không thể tránh khỏi, còn có một số người . . . biết rõ là sai mà vẫn cứ làm . . ., mẫu hậu, ngài cảm thấy nên như thế nào?”
Trưởng Tôn ngẩng ra, lập tức bình tĩnh nhìn Thừa Kiền một lúc lâu, mới lộ ra vẻ mặt đau tích, nâng tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Thừa Kiền, ôn nhu nói “ Mậu hậu thầm nghĩ cho các ngươi sống tốt . . . Kiền nhi, con người luôn ích kỷ, kỳ thật, mẫu hậu cũng vậy, chỉ cần các ngươi sống tốt là đủ rồi . . .”
Thừa Kiền nhìn Trưởng Tôn, trong lòng khó khăn lại ấm áp “ Mẫu hậu, đều biết, có phải không . . .”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đường Phong Chi Thừa Kiền
Chương 63: Giải tâm tâm [ tứ ]
Chương 63: Giải tâm tâm [ tứ ]