“Ngươi nói nha hoàn kia là hung thủ?” Cao Hành hỏi.
“Vô luận nàng là hung thủ hay không, nhưng tối thiểu, có chuyện nàng không nói cho chúng ta biết.” Cao Vấn nói.
A Tài gật đầu.
“Tại sao nàng phải làm như vậy?” Cao Hành không hiểu.
“Bắt nàng về hỏi một chút sẽ biết.” CaoVấn nhìn Cao Hành.
“Ta và các ngươi cùng đi, ta, không nhúng tay vào.” Cao Chí nói.
Cao Vấn nhìn hắn, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ba người ra khỏi cửa, Cao Hành phát hiện A Tài không đuổi theo, quay đầu nhìn thì thấy hắn đi hướng ngược lại.
“Uy, Lệ Xuân viện ở bên này.” Cao Hành gọi.
“Ta biết rõ, nhà ta ở bên này.” A Tài nói.
“Ngươi không đi cùng chúng ta?” Cao Hành hỏi.
“Bắt người là chuyện của bộ đầu, ta….” A Tài còn chưa nói hết, đã bị Cao Hành một phát bắt được, kéo đi Lệ Xuân viện.
“Ta nói với Thổ Đậu một lát sẽ trở về, ta không đi Lệ Xuân viện…” A Tài vừa nói vừa giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được khỏi tay Cao Hành.
Gió nhẹ nhàng thổi.
“Tiên sinh, thật yên tĩnh.” Thổ Đậu hạ bút, nói.
“Bởi vì sư phụ ngươi không ở đây.” Triển Cảnh Nham lật thêm một trang sách.
“A.” Thổ Đậu nghĩ, dù sư phụ không nói lời nào nhưng ở một bên đợi cũng có thể tạo ra rất nhiều thanh âm, tỷ như, tiếng ngáy, tiếng bước chân đi tới đi lui……
“Tiên sinh, khi nào sư phụ trở về?” Thổ Đậu lại hỏi.
“Sẽ không trở về sớm.” Triển Cảnh Nham nói, đã có phát hiện mới, hẳn là sẽ ra ngoài tra án.
“A.”
“Viết xong rồi?” Triển Cảnh Nham quay đầu hỏi.
“Còn chưa…..” Thổ Đậu vội vàng cầm lấy bút tiếp tục viết chữ.
Thời gian dài yên tĩnh như vậy, không chỉ có là Thổ Đậu không quen, mà chính y cũng cảm thấy thiếu cái gì đó.
“Ta nói, các vị quan gia, lại đến có chuyện gì a?” Trương mụ mụ phe phẩy khăn lụa trong tay.
“Tiểu Oánh đâu?” Cao Hành hỏi.
“Tiểu Oánh? A, ngươi nói nha hoàn Tiểu Oánh của Dung cô nương.” Trương mụ mụ giật mình, “Đi, gọi Tiểu Oánh tới đây.” Giao cho một hạ nhân, Trương mụ mụ đi lên phía trước, “Các vị quan gia ngồi chờ a.”
“Không cần.” Cao Hành vừa nói xong, A Tài đã đặt mông ngồi xuống.
“Ai u, vẫn là vị quan gia này dễ nói chuyện.” Trương mụ mụ uốn éo a uốn éo đi đến bên cạnh A Tài, “Hình như lần trước đã gặp vị quan gia này, không biết ngài tên gì a?”
“Gọi ta A Tài là được.” Cánh tay của A Tài liền thu ra phía sau.
Trương mụ mụ thất bại, không thể lôi kéo tay đối phương, có chút điều chỉnh biểu lộ, che dấu bất mãn, giả vờ nũng nịu, “Quan gia, án tử của các ngươi khi nào thì tra xong, ngươi nhìn xem, vài ngày nay, khách nhân không thấy, còn như vậy, ta thật sự phải đóng cửa.”
“Bắt được hung thủ là xong.” A Tài nói.
Nàng đương nhiên biết rõ bắt được hung thủ là xong, “Ta là hỏi còn bao lâu a?”
“Phải xem khi nào hung thủ để chúng ta bắt được.” Hắn không phải hung thủ, hắn làm sao biết.
“Ngươi…. Ha ha, quan gia nói chuyện thực khôi hài.” Trương mụ mụ bị chọc giận, tốn hơi thừa lời.
“Ta chỉ nói thật.” A Tài không biết khôi hài ở chỗ nào.
Nhóm ngươi Cao Hành nghe được hai người nói chuyện, rất nỗ lực nhịn cười.
“Trương mụ mụ, Trương mụ mụ,…..” Hạ nhân vừa rồi được sai đi gọi Tiểu Oánh chạy trở về.
“Hô gì mà hô, người đâu?” Tú bà cau mày nói.
“Không thấy Tiểu Oánh.” Người nọ trả lời.
“Cái gì?” Tú bà tức giận nói.
“Vừa rồi ta vào trong phòng Tiểu Oành, không thấy bóng dáng, hỏi vài nha đầu khác, bọn họ đều nói không thấy Tiểu Oánh.” Người nọ nơm nớp lo sợ.
“Ba.” Tú bà vỗ mạnh lên bàn. “Lệ Xuân viện của ta tới giờ không có người dám trốn, tìm cho ta, dùng sức tìm, tìm không thấy các ngươi trở về lĩnh roi.”
Nói xong, quay sang nhìn A Tài, đột nhiên lại hiện lên khuôn mặt tươi cười, “Thật xấu hổ, các vị quan gia, các ngươi phải đợi một chút, nếu không đợi được, chờ ta tìm được người rồi phái người đến nha môn thông tri cho các ngươi, được không?”
“Tiểu Oánh này có thể chính là hung thủ sát hại Dung cô nương, tốt nhất ngươi cẩn thận tìm.” Cao Vấn uy hiếp.
“A? Vâng, vâng, ta nhất định cẩn thận tìm.” Nói xong, tú bà xoay người tới hậu viện, hẳn là “Triệu tập nhân thủ”.
“Có phải Tiểu Oánh chạy án?” Cao Hành hỏi.
“Hoặc là bị diệt khẩu.” Cao Chí lạnh giọng nói.
Lúc mọi người trầm tư, “Chúng ta có thể về rồi chứ?” A Tài nhỏ giọng hỏi, tú bà đã nói tìm được người sẽ thông báo, hẳn có thể trở về.
“Ngươi vội vàng trở về như vậy, có chuyện gì sao?” Cao Vấn hỏi.
“Ân, có việc.” A Tài gật đầu.
“Chuyện gì?” Cao Hành hỏi.
“Ta muốn trở về nấu cơm cho Thổ Đậu.” A Tài nghiêm túc nói.
Ba huynh đệ Cao gia khóe miệng run rẩy.
Trên đường về nhà, A Tài nói muốn đi chợ. Ba người khác ẩn nhẫn cùng đi một chuyến.
“Đại thúc a, hành bán thế nào?”
“A, sao lại tăng giá, ngày đó ta mua chỉ có hai văn.”
“Ta mua nhiều, ngươi tính rẻ cho ta, ta khỏi phải đến nhà khác xem, được không?”
“Không thể rẻ hơn? Vậy ngươi cho ta thêm một chút hành, được không?”
“Gia a, gia a, sau này ta sẽ còn đến mua.”
“Tạ ơn, a bá, lần sau còn mua của ngươi, ngươi có thể bớt một chút.”
Cao Hành nắm thật chặt kiếm trong tay, mặt Cao Chí xuất hiện trạng thái tê liệt, Cao Vấn tránh ánh mắt hiếu kì của những người khác.
“Đại ca, hôm nay thịt có mới không?”
“Cắt thịt nạc cho ta.”
“Bao nhiêu bạc?”
“Mắc như vậy, ta không mua.”
“Ngươi xem đằng sau còn muốn động thủ sao.” A Tài da mặt dày, chỉ chỉ ba “Cột trụ trời” phía sau.
“Bá vương thịt sao? Đương nhiên không phải, ngươi tính rẻ cho ta một chút, ta sẽ cầm đi, dù sao ngươi đã cắt xuống rồi, đúng không?”
“Không bán cho ta? Huynh đệ của ta đều hung dữ, yên tâm, ta sẽ không để ngươi lỗ vốn, giá này là được rồi.” A Tài “Công chính” đưa cho đối phương một ít tiền đồng, cầm lấy khối thịt treo trên chuôi kiếm của Cao Hành, đối phương đương nhiên không dám cướp về.
“Ngươi a, từ nay về sau còn khi dễ không cho những người khác bày bán thịt, ta mỗi ngày đều đến ‘Chiếu cố’ quầy của ngươi.”
Cao Hành trừng mắt nhìn thịt heo, giống như đang suy nghĩ có nên ném nó lại cho A Tài không. Thái dương của Cao Chí hiện lên gân xanh nho nhỏ. Cao Vấn không nói gì nhìn trời.
“A bà, lê mới hái hôm nay phải không?”
“Là tôn tử của a bà hái, tôn tử của a bà bao nhiêu tuổi?”
“Mười tuổi, tuổi còn nhỏ, nó nên đi học.”
“Bán lê vì lo tiền học sao? Lê này bán thế nào a?”
“A, bốn văn một cân? Sao có thể rẻ như vậy, a bà xem quả lê này, nhà nào có thể ngon bằng, ngửi thấy đã thơm. Ta mua hết.”
“Không mắc như vậy? Tốt tốt.” Nói xong A Tài ôm lấy những quả lê kia nhét vào trong ngực Cao Chí, sau đó móc bạc ra giao cho a bà.
“A tỷ a…..” Hắn còn chưa nói xong, Cao Vấn đã vứt xuống hai lượng bạc, nắm lên một con gà, lao ra khỏi chợ.
A Tài gãi gãi đầu, trong nhà còn có gà, hắn chỉ muốn cùng a tỷ bán gà chào hỏi mà thôi.
Vừa tới tiểu viện, A Tài liền hô, “Sư phụ đã trở lại, hôm nay cơm tối có món mới.”
“Thùng thùng đông.” Thổ Đậu chạy ra từ thư phòng, thấy thức ăn trong tay sư phụ, vội vàng lên giúp.
“Không cần không cần, không nặng.” A Tài cười nói.
“Những thứ kia đặt ở nhà bếp.” A Tài “Chỉ huy” ba người sau lưng.
“Phải cảm tạ Cao Vấn thúc thúc mua gà, Cao Chí thúc thúc chuyển lê, còn có Cao Hành thúc thúc cầm thịt.” A Tài nhỏ giọng chỉ bảo Thổ Đậu.
Ba người vào phòng bếp, Thổ Đậu tiến lên nói, “Cảm tạ gà của Cao Vấn thúc thúc, lê của Cao Chí thúc thúc, thịt của Cao Hành thúc thúc.”
“Khanh khách”.
“Lộp bộp”.
“Thịch”.
Chỉ thấy Cao Vấn định đem gà bỏ vào ***g, nghe được lời của Thổ Đậu, nhất thời thất thần, gà thoát khỏi khống chế,“Khanh khách” Bay lên.
Cao Chí vừa mở lê bỏ vào giỏ, nghe được lời của Thổ Đậu, nhất thời choáng váng, giỏ lệch sang một bên, lê “Lộp bộp” rơi xuống đất.
Cao Hành đã đem thịt đặt ở trên thớt, nghe được lời của Thổ Đậu, nhất thời cười to, thân thể không ổn định, bước sang một bên, vừa vặn dẫm nát một quả lê rơi xuống, hắn chưa kịp phản ứng đã “Thịch” một tiếng té lăn trên đất.
A Tài uống một ngụm nước, nghe được lời của Thổ Đậu, trực tiếp phun ra. “Ha ha ha ha……”
Thổ Đậu ngơ ngác nhìn “Phản ứng” của ba người trong phòng, nó nói sai sao? Vội vàng xoay người chạy đến trốn sau lưng sư phụ đang ôm bụng cười.
Trong thư phòng, Triển Cảnh Nham cũng nhịn không được mà cười khẽ, đứng dậy nhìn A Tài đang ôm Thổ Đậu cười to. Người nọ ở đây, y không tiện lộ diện, vội vàng viết xuống giấy mấy chữ, xoay người từ cửa sổ rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác
Chương 27: Thời khắc thoải mái
Chương 27: Thời khắc thoải mái