DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 52: Long tộc

Khí chất, đối với hình tượng của một con người rất quan trọng.

Hai người tướng mạo giống nhau, dáng người giống nhau, phục sức giống nhau, nếu một người tao nhã, một người đáng khinh hạ lưu, rõ ràng hai người điều kiện bên ngoài hoàn toàn giống nhau, cũng sẽ cho người khác cảm giác hoàn toàn không giống nhau, thậm chí có thể xem nhẹ sự tương tự trên hình dạng bên ngoài của bọn họ.

Ở thế giới trước kia mọi người nói về Long tộc, luôn luôn không dám khinh thường. Đích xác, đối với Bạch Hành người Trung Quốc bản địa mà nói, rồng là một loại tồn tại thần thánh lại không thể xâm phạm, tự nhiên mà thế liền đối với loài sinh vật Long tộc đồng dạng lấy rồng làm tên này sinh ra một chút phản cảm nói không rõ.

Chẳng qua chỉ là con thằn lằn siêu bự!

Ý niệm này trong đầu vào lúc nhìn thấy Long tộc tan thành mây khói.

Rồng đối với Bạch Hành mà nói vẫn đang làm lẫm liệt lại cao cao tại thượng, so sánh với người Trung Quốc truyền thống chính là như vậy, lúc sinh hoạt trong nước, nói không chừng còn có thể ngoài miệng niệm thao thao quốc gia chỗ này không được chỗ kia không được, nhưng mà một khi đến thời điểm tha hương, lại phát hiện mình vĩnh viễn cũng trở về không được nơi mình lớn lên, toàn bộ tất cả nơi đó liền đều thành vật báu đáy lòng không thể dứt bỏ lại chung quy có thể xúc động chỗ mẫn cảm sâu nhất của đáy lòng.



Thân ở thế giới khác, ngược lại làm cho rồng chân chính trở thành tín ngưỡng trong lòng Bạch Hành.

Nhưng cho dù như thế, Bạch Hành cũng không thể phủ nhận Long tộc thật sự là một loại sinh vật cường đại mà hoa lệ. Trước không đề cập tới các khác, loại kiêu ngạo của chúng nó này tựa hồ đã khắc ở trong xương cốt khiến cho chúng nó cùng cái loại sinh vật thằn lằn có bản chất khác nhau.

Kiêu ngạo là một loại khí chất sinh vật trí tuệ cường đại mới có thể có được.

Được rồi, vậy đem chúng nó từ loại sinh vật máu lạnh chậm chạp tăng lên tới sinh vật trí tuệ có được trí tuệ cùng ngôn ngữ là được rồi. Chẳng qua, cũng chỉ ngừng ở đó.

Dù sau luận về diện mạo, đám ma thú của rừng rậm Sương Mù khí thế hùng tráng uy vũ cũng không bại bởi Long tộc; luận thực lực, cái khác không nói, Tiểu Ngân bên bọn họ là một Thần cấp đã áp một Long tộc, huống hồ còn có Bạch hành này gần như Thần cấp; luận số lượng, cái khác không nói, đám ma thú của rừng rậm Sương Mù thật sự phải đi ra ngoài, tuyệt đối là đến đâu nhé thì biến thành một mảnh đất hoang – toàn bộ gì đó đều bị ăn sạch.

Nói như vậy rừng rậm Sương Mù kỳ thật vẫn là bảo vật của đại lục, sản vật phong phú, chủng loại đa dạng, chuỗi sinh vật đầy đủ, đủ để làm đám ma thú có thể cùng châu chấu tranh đua tự cấp tự túc, mà không cần chuyển hướng ra ngoài phát triển.



Ánh mắt Tiểu Ngân thật sự không có đặt ở trên người Long tộc được Bạch Hành soi mói tán thành xem như là hoa lệ kia, đối với với sinh vật loài rồng này, cảm nhận của Tiểu Ngân cũng không như Bạch Hành phức tạp như vậy, hắn chỉ là nghĩ thấy thực lực của Long tộc vẫn tốt, lực chiến đấu cũng được, chỉ cái đó mà thôi.

Lực chú ý của hắn đều đặt ở trên người Bạch Hành.

Tỷ như nói, Bạch Hành đối với Long tộc ánh mắt sáng lên khiến cho hắn rất không thích.

May là Bạch Hành sau đó đã trực tiếp đối với Long tộc như đi vào cõi thần tiên, thần sắc trên mặt phong phú đa dạng, làm Tiểu Ngân cảm thấy rất thú vị.

Long tộc vào sau khi Tiểu Ngân một loạt chấm dứt cùng ba con rồng không lâu thì đi ra.

Tiếng kêu hùng hồn mà cao vút, mang theo khí thế kiêu ngạo và không ai bì nổi, những đám quái vật lớn đó bay mà đến.

Cánh thật lớn, phủ vảy đủ màu phản xạ ánh nắng. Đường con cơ thể lưu chuyển, ở trong động tác mạnh mẽ của cơ thể ẩn ẩn di chuyển.

Loại cơ thể phảng phất có thể che phủ cả bầu trời ở trên không trung xoay quanh, phát ra ngâm nga giống như thị uy.

Sau đó, hơn mười con rồng bay đáp xuống, vào thời điểm sắp tới mặt đất tốc độ đột nhiên giảm xuống, chậm rãi dừng ở trên tuyết.

Xa xa, Bạch Hành nhìn thấy một số con người vội vàng cuống cả lên đi lên đón tiếp, tiếp đón mấy người khách làm cho người ta e ngại này.

“Trở về.”

Bạch Hành xem hết náo nhiệt định rời đi. Đối với anh mà nói kiêu ngạo chẳng khác nào danh từ lớn khó hầu hạ, khó ở chung, dù sao cùng Long tộc cũng không có chỗ dính dáng, ít tiếp xúc là tuyệt.

“Ừ.”

Tiểu Ngân đồng dạng đối với Long tộc không có hứng thú.

Thực lực của Cốt Long này làm hắn có chút thất vọng, phải biết rằng từ sau khi lên tới Thần cấp, hắn vẫn chưa có thể chiến đấu sảng khoái.

“Lần này Vong Linh bên đó xuất động Cốt Long, vậy không còn chuyện gì cho chúng ta, để cho Lão Gấu chúng nó chuẩn bị tiếp tục cùng Vong Linh cấp thấp chiến đấu đi. Không biết mấy tên đó có thể hay không ầm ĩ nhàm chán?”

“Khẳng định sẽ.”

Ma thú cũng không vứt bỏ thú tính, đối với khát vọng chiến đấu là bẩm sinh. Điều đó cùng tiếc mệnh của chúng nó không có mâu thuẫn gì.

“Cũng không có biện pháp a, ai kêu lần này đến đều là mấy Cốt Long. Vong Linh bên kia không cử ra Thánh cấp khác, hai người chúng ta chung quy không thể đi qua sang đó đi. Vừa lúc thừa dịp thời gian này huấn luyện thật tốt cho Bé đáng yêu thắt nơ con bướm.”

“…”



“Nguyên soái Weson, chào ngài. Ta là thất trưởng lão của Long tộc Thya Wester.”

Đầu lĩnh của Long tộc hóa thành một người đàn ông thành thục anh tuấn, dáng người cao lớn tráng kiện, cơ thể tràn ngập lực lượng cuồn cuồn, một mái tóc quăn màu nâu, đôi mắt là màu xanh da trời xinh đẹp, cái mũi cao thẳng và môi hơi dày, phối với da thịt màu đồng, toàn bộ là một chiến sĩ sắt keng coong.

Đối diện với thành viên gia tộc Cruzte, bất luận chủng tộc lớn mạnh nào cũng sẽ cho đầy đủ tôn kính.

Nhiều thế hệ thay mặt bảo hộ pháo đài Snow nơi tàn khốc này, loại hành vi đó đều xứng với tôn trọng của bọn họ.

“Chào ngài, Wester tiên sinh. Không nghĩ tới các ngươi nhanh như vậy đã đến.”

Nguyên soái Weson biết có tồn tại của Cốt Long đồng thời đã lập tức thông qua cách đặc thù đem tin tức truyền đưa cho Long tộc, có thể nói bọn họ đã đến cũng không ngoài dự kiến của Nguyên soái, chỉ là tốc độ đích xác so với trong tưởng tượng của ông nhanh hơn chút.

“Bởi vì nghe nói có Cốt Long đọa đày xuất hiện, Long tộc chúng ta thật sự không thể chịu được loại tồn tại vũ nhục kiêu ngạo của Long tộc. Chúng nó phải bị tiêu diệt!”

Trưởng lão Long tộc thật sự cũng không nói lời gì khách sáo, rất nghiêm túc đáp lại làm Nguyên soái Weson kinh ngạc nguyên nhân của chuyện tình. Nói đến Cốt Long, trưởng lão Wester xuất hiện ra cảm xúc khinh bỉ và thống hận phức tạp đan xen lẫn lộn.

Nguyên soái Weson gật đầu, trong lòng đối với vị trưởng lão Long tộc này vô cùng vừa lòng.

Phải biết rằng, cho dù là trong Long tộc cũng không thiếu khuyết nhân vật là chính khách bình thường, dù sao cùng các tộc giao tiếp nhất là lúc giao tiếp với Nhân tộc, mưu lược và kỹ xảo nhất định phải chuẩn bị. Nhưng mà, đối với Nguyên soái Weson mà nói, ông hiển nhiên càng thêm hoan nghênh giống như trưởng lão Wester là chiến sĩ lòng dạ thẳng thắn tính cách giúp người thế này.

“Nguyên soái Weson, chúng ta tựa hồ không có cảm ứng được tồn tại của Cốt Long.”

“À, đúng vậy. Cốt Long còn lại còn đang loanh quanh ở phụ cận tường không gian, nơi đây cách nơi đó quá xa, cho nên mới cảm ứng không được. Về phần ba con Cốt Long trong tin tức của ta đã bị Vua ma thú và ma thú bay trong quân đoàn ma thú tiêu diệt.”

Wester cũng không phải lần đầu tiên tham gia Đại Chiến, đối với danh tiếng của Vua ma thú và quân đoàn ma thú dưới quyền của hắn rất rõ ràng.

“Vua ma thú? Lần này nhóm ma thú xuất hiện sớm như vậy sao?”

“Đúng vậy, chúng ta cũng rất ngoài ý muốn.”

Nguyên soái Weson cũng không có nói nhiều, dù sao chuyện Vua ma thú lên tới Thần cấp và hắn có một bạn đời loài người liên quan đến nhiều thứ lắm.

Cho dù cuối cùng Long tộc vẫn sẽ biết chuyện này, thì cũng không nên là từ miệng ông nghe được.

Long tộc và ma thú không giống nhau, chúng nó đối với yêu cầu chất lượng cuộc sống phải cao hơn ma thú.

Đám ma thú trên cơ bản đều không để ý đến chủng tộc khác.

Chẳng qua, dàn xếp chuyện của Long tộc tất nhiên có người chuyện môn xử lý, sẽ không cần vị Nguyên soái nhật lý vạn kỵ* này quan tâm.

*Nhật lý vạn kỵ (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.

Phụ trách phương diện chuyện tình lần này vừa lúc là Maude.

Andreu hiếm khí khẩn trương như vậy, “Maude, anh xác định không vấn đề sao? Nghe nói đám Cự Long đó đều khó hầu hạ, nếu không anh trực tiếp cử ra thủ hạ đi làm là được.”

“Không được, lấy kiêu ngạo Cự Long, nếu như nói người đi cấp bậc không đủ, chúng nó nhất định sẽ tức giận.”

“Nếu Cự Long cũng cùng ma thú dưới quyền của Tiểu Ngân giống nhau là tốt rồi.”

“Anh ngốc sao? Thật sự là suy nghĩ viễn vông!”

“Tôi thừa nhận. Chẳng qua, tôi cũng là lo lắng cho anh.”

“…Tôi không có việc gì.”

“Được rồi, chẳng qua tôi vẫn là muốn đi tìm Bạch và Tiểu Ngân một chút, vạn nhất nếu có chuyện gì cũng có thể lập tức tìm được người hỗ trợ.”

Nói xong, Andreu cũng không đợi Maude phát biểu cái nhìn, trực tiếp lao ra ngoài cửa đi tìm Tiểu Ngân và Bạch Hành.

“Ngu ngốc!”



Sợ một mình mình phân lượng không đủ, Andreu rẽ đến ma pháp đoàn tìm Lankers và Kyle, đem tính nghiêm trọng của chuyện tình và Maude lần này nguy hiểm gia tăng không ít, lừa gạt hai người bọn họ xem như thỏ trắng con thuần lương giống như đứa nhỏ cùng đi tìm Bạch Hành.

Về phần Tiểu Ngân – thu phục Bạch còn sợ Tiểu Ngân sao?

“Maude phụ trách tiếp đãi Long tộc?”

Bạch Hành cau mày, nghĩ đến biểu hiện của Maude ở trước mặt bọn họ, lợi hại thì lợi hại đó, nhưng mà có đôi khi rất thoát tuyết a, có thể có phiền toái không đây?

Lankers hung hăng gật gật đầu nhỏ, “Bạch, anh hai có thể nguy hiểm hay không?”

“Hẳn là không.” Bạch Hành có chút chần chừ nói, Maude dù gì cũng là lấy thân phận quan lớn của quân đội loài người qua đó, Long tộc hẳn là sẽ không có đầu óc như vậy.

“Nhưng không nhất định, trên sách nói Cự Long đều là rất kiêu ngạo rất ngang ngược. Maude tên kia xấu như thế, nói không chừng liền chọc đến người ta.”

Kyle sáp lại, trịnh trọng nói chuyện về anh ta.

Bởi vì anh cùng Lankers quan hệ không hòa thuận và vài lần nếm qua thiệt thòi của Maude nên anh đương nhiên nói không ra lời gì, nhưng ý tứ lo lắng trong lời nói ai cũng đều nghe ra được.

Bạch Hành đem ánh mắt ném thẳng hướng Andreu không nói chuyện, cuối cùng mới giật mình hiểu ra Andreu là đùa giỡn mánh khóe gì đó.

“Andreu, nói đi. Cậu hy vọng chúng tôi làm gì?”

“Giúp Maude cùng đến chỗ Long tộc.” Andreu chuyển thành người thức thời, thấy Bạch Hành biết chủ ý của mình, dứt khoát đem mục đích rõ ràng nói ra.

Bạch Hành theo bản năng nhìn về phía Tiểu Ngân.

Anh không có ý kiến gì, thì xem quyết định của Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.

“Hắn không có việc gì.”

Trên đường đi tìm Maude, Tiểu Ngân nhàn nhạt mở miệng.

“Sẽ không sao chứ?”

“Em đánh giá chẳng qua chỉ là một bộ phận của hắn, kỳ thật hắn là một con người rất lợi hại. Nếu bàn về suy nghĩ, hắn ở trong loài người cũng có thể tính đứng số một.”

Tiểu Ngân căn bản là không thừa nhận như Bạch Hành giống nhau lo lắng, Maude sẽ xảy ra chuyện.

Trên thực tế, vào thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, trực giác nhạy cảm đã sớm nói cho hắn Maude là một nhân vật nguy hiểm. Sau khi đạt tới Thần cấp, loại sinh vật có thể cho hắn cảm giác này cũng không nhiều, mà cảm giác nguy hiểm cũng từ sau khi Maude cùng bọn họ trở thành bạn dần dần biến mất, cho nên hắn vẫn luôn chưa nói với Bạch Hành.

“Vậy anh còn đồng ý đi theo anh ta qua đó a.”

“Em muốn đi.”

Đã sớm biết sẽ là đáp án như thế, chẳng qua Bạch Hành vẫn là muốn nghe từ miệng hắn nói ra.

Maude đang kiểm kê vật tư chuẩn bị đưa đến bên Long tộc, binh lính thông báo nói Bạch Hành và Tiểu Ngân đến.

“Andreu đi tìm các anh?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng ngữ khí cũng rất khẳng định.

“Ừ, còn có Lankers và Kyle.”

“Tôi không có việc gì.” Maude có chút khó chịu, anh nghĩ thấy mình bị xem thường.

Bạch Hành thống khoái gật đầu, “Tôi biết, mặc dù ngay từ đầu là có chút lo lắng, chẳng qua Tiểu Ngân nói anh rất lợi hại. Vì thế, anh xem như mang tôi đi kiến thức Cự Long là được. Lúc trước là ở chỗ rất xa nhìn thấy, cũng chưa thấy rõ ra sao.”

Maude nhìn về phía Tiểu Ngân mặt không chút thay đổi.

Cuối cùng mới gật đầu.

“Được rồi.”

“Long tộc kiêu ngạo nổi tiếng hơn nữa tính tình táo bạo, nhưng chúng nó cũng không thích giết chóc, bình thường ở trong Đại Chiến chúng nó sẽ không dễ dàng thương tổn quan viên loài người phụ trách tiếp đãi. Ngoài ra, đừng động đến thứ gì thuộc Long tộc. Chúng nó đối với tài sản của mình có dục vọng chiếm giữ vượt quá bình thường. Đừng tùy tiện chạm vào cơ thể Long tộc, mặc dù chúng nó lực phòng ngự rất cao, nhưng đồng dạng cho dù là con người, vừa thấy mặt đã có người tùy tùy tiện đi lên sờ anh, anh cũng sẽ phát tính tình. Nếu vạn nhất, anh chạm lại là một con Cự Long cái, vậy phiền toái. Không nên trắng trợn nhìn chằm chằm Cự Long. Cuối cùng, không nên sắc mặt dọa người.”

Maude lạnh nhạt đối với một đám thủ hạ sắp cùng anh đi đưa chuyển vật tư cho Long tộc phát biểu.

Nhìn thấy biểu hiện của người dưới quyền, anh vô cùng hoài nghi cuối cùng từng người có thể làm được hay không. Chẳng qua, việc này cũng là chuyện không có biện pháp. Long uy vốn đã có tỷ lệ ảnh hưởng rất lớn với bên người có cấp bậc thấp, chỉ hy vọng đến lúc đó những Long tộc này có thể càng hiểu biết lễ độ một chút.

Bạch Hành và Tiểu Ngân thảnh thơi đứng ở phía sau Maude, trong toàn bộ người đồng hành không có gánh nặng nhất chính là hai người bọn họ.

Một hàng người đi vào chỗ Long tộc cư trú.

Maude phân phó người dưới quyền ở chỗ này đợi, anh mang theo Bạch Hành và Tiểu Ngân tiến lên cùng Cự Long giao thiệp.

Chính vào lúc này, trưởng lão Wester tiễn Nguyên soái đi ra.

Nhìn thấy lão Nguyên soái làm cho người ta tôn kính, Maude và Bạch Hành đều cung kính hành lễ.

“Nguyên soái!”

Nhìn thấy Bạch Hành và Tiểu Ngân, Nguyên soái Weson sửng sốt.

“Trưởng lão Wester, ngài không phải muốn cảm tạ Vua ma thú trợ giúp tiêu diệt ba con Cốt Long kia sao? Ta nghĩ hiện tại có thể.”

Lão Nguyên soái cười nói.

Một khi hai bên đã gặp nhau, ông cũng không thể giả vờ hồ hồ làm Long tộc và Tiểu Ngân bỏ qua, nếu không đối phương rất có thể sẽ cảm thấy mình là tận lực giấu diếm, tiến tới mất đi hảo cảm khó có được của Long tộc.

Trưởng lão Wester có chút khó hiểu.

Hắn thật sự không có nhìn thấy một con ma thú, càng miễn bàn đến Vua ma thú kia một thân da long màu bạc dễ thấy đến cực điểm.

“Vị này chính là Vua ma thú.”

Nguyên soái Weson đối với trưởng lão Wester giới thiệu nói, vào lúc thấy ánh mắt kinh hãi của trưởng lão Wester, tâm tình trở nên nổi lên sung sướng – cho dù Long tộc ngươi kiêu ngạo thế nào đi nữa, kiến thức được tồn tại Thần cấp chân chính cũng không thể không kinh ngạc đi.

Trái lại không phải Nguyên soái Weson đối với Long tộc có ác ý gì, nhưng mà vào thời điểm lúc trước chính ông biết cái chuyện này thế mà bị dọa đến không nhẹ, hiện tại có thể dọa dọa người khác – khụ khụ, nói thế nào ông cũng là ông nội của Rooney…

“Ngươi thật là ——”

Âm thanh của trưởng lão Wester liền cùng hình người của hắn giống nhau, trầm thấp mà có từ tính, tràn ngập vị đàn ông, nhưng lúc này, âm thanh của hắn có chút bén nhọn.

“Đúng vậy.”

Tiểu Ngân thật không để ý đến thái độ của hắn ta, chỉ là mặt không có chút thay đổi trả lời.

“Trời, vậy mà thật sự xuất hiện!”

Ánh mắt của trưởng lão Wester lập tức trở nên nóng lên, Thần cấp đầu tiên a, bọn họ mấy tên cao thủ Thánh cấp này đều bị bất ngờ mà nhìn độ cao đạt được a!

Hắn hận không thể lập tức cùng Tiểu Ngân tán gẫu tán gẫu thật tốt, muốn hắn ta chỉ bảo làm sao mới có thể đạt tới Thánh cấp.

“Khụ khụ, trưởng lão Wester!” Nguyên soái Weson nhắc nhở hắn, hắn thất thố.

“Ngại qua, ta rất kích động.” Người đàn ông có chút xấu hổ sờ sờ đầu của mình, nhìn qua thì có vài phần hàm hậu.

Tiểu Ngân lắc lắc đầu, tỏ vẻ cũng không để ý.

“Đúng rồi, ta muốn đại biểu Long tộc cảm tạ ngươi, đối với chuyện ngươi tiêu diệt ba con Cốt Long…”

“Không cần thiết!”

Tiểu Ngân không chút do dự đánh gãy lời của Wester, không lưu một tia tình cảm.

“Ý tứ của anh ấy là Cốt Long cũng không phải trách nhiệm của Long tộc. Dù sao Vong Linh của từng chủng tộc đều có rất nhiều, nếu nói bản tộc đều đem Vong Linh xem là trách nhiệm, vậy Nhân tộc cùng một số Vong Linh số lượng rất nhiều của chủng tộc khác chẳng phải là tội lớn ác cực ký? Tiêu diệt Vong Linh là trách nhiệm của chung mọi người!”

Mắt thấy vị thành viên Long tộc do Nguyên soái Weson tự mình cùng tiếp hướng phát triển của sắc mặt đủ mọi màu sắc, Bạch Hành vội vàng mở miệng giải thích.

Mặc dù không sợ Long tộc, nhưng mà vạn nhất sinh ra một đoạn oán hận dư thừa thì không đáng.

Sắc mặt trưởng lão Wester lúc này mới tốt lên.

“Vị này là bạn đời của Vua ma thú.”

“Ngươi là Nhân tộc?” Wester có chút chần chừ hỏi.

Bạch Hành ôn hòa cười, “Miễn cưỡng xem vậy đi.”

“Miễn cưỡng?”

“Tôi từ sau khi đến thế giới này, bên người người đầu tiên xuất hiện chính là Tiểu Ngân, sau lại là những đồng bạn ma thú, vẫn luôn không lâu trước mới từ rừng rậm Sương Mù đi ra, tiếp xúc với con người.”

Bạch Hành tận lực nhạt hóa thân phận con người của mình – con người a con người, vì sao thanh danh của mày lại kém như vậy chứ? Hết chỗ nói rồi ——

“A, mỹ nhân! Ngươi gả cho ta đi!”

Một âm thanh bá đạo lại giọng non hơi sữa đột nhiên vang lên.

Một con rồng nhỏ màu vàng kim nhìn qua giống như là pho tượng kim loại quý nào đó khoảng cỡ một thước đứng ở chỗ cách bọn họ không xa, dùng một loại ánh mắt lưu manh thấy mỹ nhân, con nít thấy hồ lô đường nhìn phương hướng Maude Bạch Hành và Tiểu Ngân.

—— Nói chuẩn xác, là nhìn xem Bạch Hành!

Đọc truyện chữ Full