DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 20: Chiến đấu

Ê, tên năm nhất kia, mày đừng quá kêu ngạo. Nhóc quỷ năm nhất hệ ma pháp bằng cái gì mà chỉ huy bọn tao.”

“Đúng thế đúng thế ——”

“Vẫn là cút về hệ ma pháp bọn mày bên kia làm mưa làm gió đi ——”

Từ lời nói của người ban vũ kỹ càng ngày càng khó nghe, sắc mặt Tiểu Ngân bắt đầu biến lạnh, không cần cho tiền cũng miễn phí phóng ra khí lạnh.

Bạch Hành giữ chặt tay của hắn, trấn yên vỗ vỗ sau lưng hắn.

Ban vũ kỹ lại có phản ứng như vậy hoàn toàn bình thường.

“Giữa các bạn và nhóm Đạo sư chênh lệch không phải đến từ cấp vị, mà là kinh nghiệm. Kinh nghiệm đối với một người chiến sĩ mà nói là một bộ phận trọng yếu trong thực lực. Đương nhiên, trong các bạn có thể cũng có người có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, nhưng nơi đây là chiến trường chiến đấu vẫn là không thể tham gia.” Nói xong, ánh mắt Bạch Hành ở trên mặt mọi nười chuyển một vòng, “Đừng quên Thượng tá từng nói qua điều gì, quân đội là một nơi rất xem trọng kỷ cương, chúng ta mặc dù là học viên, nhưng đối với quân đội phục tùng và kỷ luật đã xâm nhập cốt tủy mà nói, học viên mặc dù có thể làm cho bọn họ đối với chúng ta có chỗ nới lỏng, nhưng cũng sẽ không làm bọn họ đối với chúng ta có nhiều hảo cảm tốt. Nếu chúng ta ngay từ đầu đã làm trái kỷ luật, trên cơ bản về sau cũng không cần để quân đội sắp xếp chúng ta tham gia chiến đấu nữa. Vì thế, cho dù là thế nào, các bạn hôm nay cũng phải nhẫn nại. Nếu là nhóm Đạo sư đi qua còn được, nhưng nhóm học viên, một người cũng không thể vọt lên trước! Nếu thật sự nghĩ giúp đỡ, các bạn có thể giúp đỡ cứu trị một số binh lính bị thương, học tập qua một số tri thức băng bó vết thương, nói không chừng ngày nào đó có thể dùng tới.”

Trong ban vũ kỹ còn có người không phục, hoặc là chẳng qua là đơn thuần thấy nhóc quỷ ban ma pháp mạc danh kỳ diệu nhảy ra này không vừa mắt. Lúc này, Đạo sư dẫn đội đứng lên.

“Trước khi xuất hành, hiệu trưởng Aumann từng nói qua với tôi một mệnh lệnh.” Vừa nói đến mệnh lệnh của hiệu trưởng Kiếm Thánh nghiêm nghị Aumann, tất cả mọi người im lặng xuống. “Thí luyện lần này, ngoài việc tôi dẫn đội, nhưng trên thực tế tất cả hành động lấy mệnh lệnh của Bạch Hành làm tiêu chuẩn.”

Có người kinh ngạc, có người mạc danh kỳ diệu, có người hâm mộ, có người đố kị…Nhóm học viên nguyên bản đã hành động lại tạm dừng lại.

“Vốn tôi còn không quá hiểu, nhưng hiện tại tôi hoàn toàn hiểu vì sao hiệu trưởng đại nhân lại sắp xếp như vậy. Bạn học Bạch Hành quả thật rất có tài năng, được rồi, tôi đã đem mệnh lệnh của hiệu trưởng truyền đạt lại, về sau đội ngũ thí luyện của chúng ta do Bạch Hành chỉ huy. Người không nghe mệnh lệnh có thể hiện tại cứ thôi học rời đi, học viện ma vũ Hoàng gia Forde tuyệt không miễn cưỡng!”

Không cho mọi người thời gian phản ứng biểu cảm của Bạch Hành bắt đầu nghiêm túc, “Hiện tại bắt đầu hành động, người ban vũ kỹ đến chỗ quân y, hỗ trợ cứu trị thành viên bị thương. Học viên ban ma pháp, dựa làm theo lời vừa rồi của tôi!”

Lời Đạo sư nói nghiêm trọng như vậy, ai dám không nghe lời!

Một số học viên ban vũ kỹ càu nhàu hướng quân y đi đến, họn họ những thiên kiêu chi tử căn bản là không biết ý nghĩa của quân y đối với quân đội, một đám đều nghĩ thấy làm quân y đối với bản thân mà nói quả thực là một loại vũ nhục.

Bởi vậy, không nói những người nguyên bản đã không phục, nay ngay cả một số người vốn nghĩ Bạch Hành nói có đạo lý trong lòng cũng bắt đầu bất mãn lên.

Nhóm học viên học viện ma vũ Hoàng gia Forde bắt đầu nhanh chóng hành động lên. Nhìn thấy bọn họ Bạch Hành lại nhịn không được muốn lắc đầu, mặc dù biết không thể đem bọn họ cùng mấy người quân đội thiết huyết này so sánh, nhưng là cùng người ta so sánh, hành động của tập thể học viên học viện nhà mình biểu hiện quả có thể nói là thảm không nỡ nhìn nha…

Anh đẩy tôi ngăn tìm được vị trí của bản thân, nhóm ma pháp sư bắt đầu chuẩn bị ma pháp, may mắn bọn họ đều dựa theo lời của Bạch Hành, ma pháp dốc sức phóng thích hướng xa xa, vì thế không có phát sinh sự kiện ngộ thương.

Trong khoảng thời gian ngắn, các ma pháp màu sắc đều rơi vào trong bầy xương khô, tạo thành thương tổn mức độ khác nhau, nhưng mỗi một lần đều có thể đồng thời đánh ngã thật nhiều bộ xương khô, đối mặt với ma pháp của mình tạo thành lực phá hoại mạnh mẽ, không ít nhóm học viên học viện ma vũ Hoàng gia Forde không khỏi lộ ra biểu tình đắc ý. Rất hiển nhiên, hiệu xuất của bọn họ so với một chút đao một chút kiếm của binh sĩ đánh nhau muốn cao hơn nhiều.

“Công kích hiệu quả thật sự là ít đến đáng thương a.”

Bạch Hành thở dài nói. Mặc dù đem xương khô đánh ngã, nhưng mà không có hủy diệt khởi nguyên của chúng nó, xương cốt kỳ thật cũng không vỡ mấy khối, vì thế, kỳ thật ma pháp này nhìn qua rất lợi hại, một số có thể đánh ngã một mảnh lớn xương khô, nhưng lực sát thương rất có hạn.

Xương khô trắng âm u phảng phất như tre già măng mọc vô cùng vô tận hướng bọn họ tuôn ra đi tới, mang theo hơi thở không rõ.

“Tiểu Ngân, chũng ta cũng bắt đầu đi.”

Bạch Hành quay đầu lại đối thẳng với Tiểu Ngân đứng ở bên người nói.

Tiểu Ngân gật đầu, rất tự nhiên kề sát cơ thể Bạch Hành, đứng vững.

Bọn họ phải làm một thí nghiệm.

“Băng Tuyết Phong Bạo!”

Một ma pháp hệ băng cấp tám phạm vi lớn dừng ở trong bầy xương khô xa xa, bắt đầu từ thời điểm ma pháp rơi xuống, băng trong suốt bắt đầu từ từ lan tràn, thẳng đến xương khô trong phạm vi một kilomet đều bị băng đóng giữ.

Không ít người hít chuyển một hơi, ma pháp cấp tám! Nói lên học viên năm nhất nhìn như ôn hòa mềm dịu này ít nhất có thực lực cấp tám! Bọn họ rất nhiều người cấp cao cũng không đạt tới trình độ này.

Nhưng mà, quả nhiên vẫn là không kinh nghiệm a, ma pháp này chỉ có thể tạm thời đóng băng giữ xương khô, quả thực có thể nói là hoàn toàn không có lực sát thương, uổng công lãng phí ma lực và tinh thần lực mà thôi.

“Hỏa Long Chi Vũ!”

Ma pháp của Bạch Hành sau khi hoàn toàn thi triển ra, trong miệng Tiểu Ngân phun ra bốn chữ phiếm lạnh, thế nhưng lập tức, mọi người lại rõ ràng cảm giác được vừa rồi độ ấm nhận ma pháp của Bạch Hành bị ảnh hưởng trở nên có chút lạnh bắt đầu tăng trở lại. Ba con rồng lửa không biết từ đâu xuất hiện ở phạm vi bầu trời bị ma pháp đóng băng của Bạch Hành, gào thét mà xuống, xoay quanh đi qua tất cả khu vực ma pháp đóng băng của Bạch Hành.

Tiếp theo, âm thanh lắc cắc liên miên không dứt không ngừng truyền vào trong lỗ tai của toàn bộ người, xương khô chi chít một mảnh khu vực như là bị lây bệnh, một cái tiếp một cái bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ từng mảnh nhỏ xương vụn…

Lần này không chỉ có người học viện, liền ngay cả binh sĩ tâm trí vô cùng kiên định cũng không nhịn được ngây ngẩn cả người, thiếu chút nữa bị những xương khô không có cảm giác tiếp tục hành động băm thành thịt vụn.

“Tiếp tục chiến đấu!”

Bạch Hành mắt thấy mấy binh lính sắp bị xương khô chém, không nhịn được cuống cuồng hô.

Lúc này mọi người mới như ở trong mộng mới tỉnh, tiếp tục chiến đấu, chỉ là ngẫu nhiên lại nhịn không được lấy ánh mắt nhìn quái vật nhìn nhìn người Bạch Hành và Tiểu Ngân.

“Xem ra có thể tiến hành thuận lợi.”

Bạch Hành và Tiểu Ngân đứng sánh đôi, rất không có vội vàng phóng thích ma pháp thứ hai, ngược lại bắt đầu thảo luận.

Nói trắng ra, ma pháp của hai người bọn họ có thể có được hiệu quả như vậy cũng chẳng qua là theo nguyên tắc nóng nở lạnh co mà thôi.

Trước tiên là dùng Băng Tuyết Phong Bạo đem xương khô đóng băng, tiếp theo một cái Hỏa Long Chi Vũ mang theo nhiệt độ cực cao, nóng lạnh nhanh chóng biến hóa, xương cốt liền vỡ thành từng mảnh vụn.

Xương vỡ màu trắng được chồng đống chỗ bị phủ lên hoàn toàn biến thành màu trắng trong chớp mắt lại bị mấy xương khô chen vào. Mặc dù hai người bọn họ trong chớp mắt tiêu diệt trên ngàn vạn xương khô, nhưng mà, mấy con xương khô này ở trong đại quân xương khô cũng chỉ là một đám bọt biển giữa biển khơi mà thôi, đối với cả cuộc chiến căn bản không có ảnh hưởng.

Sau khi chứng thực ý tưởng của mình thành công, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân bắt đầu một trước một sau tiến công lên. Hai người vốn đã ăn ý mười phần, trong thời gian ngắn danh tiếng không giảm, trên chiến trường trở thành tồn tại nhận được chú mục nhất.

Trên chiến trường này mỗi một người chiến sĩ đều so với xương khô muốn lợi hại hơn, nhưng nhóm xương khô phảng phất vô cùng vô tận, mà tinh lực của con người luôn có hạn, binh sĩ bắt đầu bị thương.

Binh sĩ có huấn luyện cơ bản luôn có thể kịp thời bảo vệ tốt đồng bạn bị thương, đem bọn họ thay đổi đi xuống chữa thương. Vì thế trong thời gian rất lâu đều chỉ có thương mà không có vong.

“Tiểu Ngân, anh cũng đi giúp nhóm binh sĩ chữa thương đi.”

Sau khi biết ý tưởng của mình là đúng, Bạch Hành xoay người đối với Tiểu Ngân nói ra, binh sĩ bị thương càng ngày càng nhiều, nhóm ma pháp sư hệ quang sau khi phóng ra hết ma pháp cầm giữ cho toàn bộ binh lính thì trực tiếp đi vào chỗ quân y, giúp đỡ cứu trị thương binh, nhưng nhóm thương binh càng ngày càng nhiều, bọn họ rõ ràng qua đó nhưng vẫn không đủ.

Tiểu Ngân suy nghĩ một chút, xoay người hướng đến chỗ thương binh cách đó không xa.

“Tiểu Ngân?”

Bạch Hành bị động bị Tiểu Ngân kéo đi, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hắn.

“Đừng rời khỏi bên người ta.”

“—— Được.”

“Anh ấy không xong rồi!” Một học viên kinh hoảng kêu lên, tốn công vô ích nỗ lực ngăn chặn vết thương máu chảy như suối trên cổ chiến sĩ. Nhưng vô ích, năng lực của Trị Dũ Chi Quang cũng không phải vạn năng. Vị chiến sĩ bị đầu xương chọc xuyên cổ họng phát ra âm thanh khạc khạc, bọt máu không ngừng từ trong cổ họng và miệng tuôn ra.

Cô gái hệ quang kia sắc mặt tái nhợt giống như những máu đó là chảy ra từ trong cơ thể cô, cô dùng hết toàn bộ lực lượng của bản thân nghĩ giữ lại sinh mệnh của chiến sĩ tuổi còn trẻ, nhưng mà vô ích. Sức sống sinh mệnh vẫn là từ trên người anh ta từng chút chảy đi…

“Đừng mà, tôi nhất định có thể cứu sống anh! Tôi nhất định…”

Bạch Hành nhìn về phía Tiểu Ngân, Tiểu Ngân lắc đầu. Nhãn thần thâm sâu nhìn về phía chiến sĩ kia – anh ta đã chết rồi, trong đôi mắt sạch sẽ trẻ tuổi vẫn còn lóe ra khát vọng đối với sinh mệnh.

Đây là sinh mệnh đầu tiên mất đi trong trận chiến này.

Nước mắt cô gái rớt xuống, tốn công vô ích thi triển thuật chữa trị mạnh nhất của cô, tay nhỏ trắng nõn luôn luôn sống an nhàn sung sướng phát ra ánh sáng ma pháp màu trắng đặt trên vết thương ở cổ, dính phải huyết sắc tượng trưng cho cái chết…

“Anh ấy đã chết rồi.”

Một học viên dáng người cao lớn đi qua đó, chặn kéo lại bả vai cô gái, không cho cô lãng phí ma lực nữa.

“Bình tĩnh một chút ——”

“Thả ra, anh ấy còn chưa chết!”

Cô gái yếu ớt nho nhã oán hận cắn một ngụm trên cổ tay to khỏe đang lôi kéo mình.

Chàng trai cao lớn ngay cả lông mày cũng chưa từng nhăn lại một chút. Trầm mặc một hồi, trong mắt mới nhiễm cay đắng cùng thương cảm nói: “Đây là chiến đấu, chung quy sẽ có người mất đi sinh mệnh.”

“Đến lúc Đại Chiến chính thức sẽ càng có nhiều người mất đi sinh mệnh, càng thêm bi thảm chính là, bọn họ rõ ràng đã mất đi sinh mệnh nhưng cơ thể và linh hồn còn phải bị mấy Vong Linh ép buộc đến chiến đấu với chúng ta.”

“Sao, làm sao có thể?!”

“Bạn chưa xem qua sách về Đại Chiến đúng không? Trong ma pháp Vong Linh có rất nhiều ma pháp có thể ép buộc sử dụng xác chết, càng khiến cho người ta phẫn nộ hơn chính là, bọn nó còn có ma pháp giam giữ linh hồn của người khác, không chỉ như thế, bọn nó còn có rất nhiều biện pháp để dằn vặt cơ thể và linh hồn của người ta, kỳ thật ở trong chiến đấu với tộc Vong Linh có thể chết đi như vậy, đã xem như là một kết cục không tệ.”



Bạch Hành nhìn lại lần nữa cô gái mang theo đau thương và kiên cường tập trung vào trong cứu viện, ánh mắt nhịn không được chạy trên người Tiểu Ngân.

“Không biết lúc Đại Chiến, hiện tại mọi người ở đây còn có thể giữ lại bao nhiêu.”

Trong mười sống một, trong mười sống một sao!

“Mặc kệ người khác,…ít nhất…ngươi sẽ ở cùng ta!”

Cánh tay chắc khỏe của Tiểu Ngân nắm vai Bạch Hành, ngữ khí kiên định nói.

Bạch Hành nhắm mắt lại, nếu như có thể, anh mong rằng tất cả mọi người đều được giữ lại, nhưng mà điều đó không có khả năng!

“Tiểu Ngân, chúng ta bắt đầu đi.”

Nói xong, hai người tuy rằng vẫn dính cùng một chỗ, thế nhưng hành động lại không đồng nhất.

Bạch Hành trực tiếp phát ra Đao Băng cực nhỏ cùng với Đao Gió nho nhỏ.

Với tinh thần lực Thánh cấp hiện tại của anh, loại ma pháp nhỏ như vậy một lần một mình thả ra hơn một trăm, đồng thời khống chế chính xác, có thể từ hốc mắt trống rỗng của xương khô trực tiếp tiến vào trúng mục tiêu khởi nguyên của bọn nó. Đối với xương khô cấp thấp nhất mà nói, cho dù là ma pháp cấp một cũng đủ để hủy diệt khởi nguyên của bọn nó. Cho nên, mặc dù không có Tiểu Ngân phối hợp, lực sát thương của anh vẫn vô cùng kinh người!

Mà Tiểu Ngân thì lại bắt đầu cứu trị binh lính xung quanh bị thương càng ngày càng nhiều, hắn một tay ma pháp hệ quang xuất thần nhập hóa lại cứu được không ít sinh mệnh. Thần kỳ nhất chính là, hắn cho tới hiện tại cũng sẽ không lãng phí mỗi một phân ma lực, luôn luôn có thể dùng ma lực vừa đủ để chữa vết thương, điểm này quả thực khiến cho những ma pháp sư hệ quang cảm thấy sợ hãi và bội phục. Cơ trí ở chỗ là, bắt đầu thử nghiệm ở một số vết thương không đồng nhất trên chỗ vết thương không cần dùng ma lực tiếp nữa…

Dù cho binh lính ở đây thực lực tối thiểu là cấp bốn, dù cho có hơn một trăm học viên học viện ma vũ Hoàng gia Forde thực lực cao cường, nhưng đối mặt với biển xương khô cuồn cuộn không ngừng, những loài người bọn họ cũng có vẻ quá là ít.

Mặc kệ đã tiêu diệt bao nhiêu xương khô, có bao nhiêu xương trắng hóa thành mảnh vụn màu trắng, chung quy sẽ phát hiện, kẻ địch đứng ở trước mặt bạn cùng bạn chiến đấu căn bản là chưa từng giảm bớt đi, cũng may mắn các thiết huyết chiến sĩ đứng ở đây chiến đấu chính là thân kinh bách chiến, bọn họ tâm chí kiên định, vẫn bất vi sở động kiên trì chiến đấu…

“Trời ạ, những xương khô này vẫn luôn chưa từng giảm bớt, chúng ta thật sự có thể chiến thắng chúng nó sao?”

Trong dự liệu, kiên trì không được đầu tiên ngược lại là nhóm học viên thực lực tương đối mạnh.

Ngoài dự liệu chính là, người vừa hô lên những lời này, anh ta đã bị người treo lên.

Thượng tá băng lãnh vẫn luôn chỉ huy chiến đấu đứng ở trước mặt tên kia.

“Kiên trì không được thì rời đi, mặc kệ các cậu là thân phận gì, nếu như lại có hành vi nào làm dao động quân tâm, thì ngay tại chỗ giết chết.”

Trong ánh mắt Thượng tá có sát ý trần trụi j□j, người ở đây không ai hoài nghi ông ta là không nghiêm túc.

Các binh lính đằng đằng sát khí xung quanh ít nhiều cũng khiến cho đám thiên kiêu chi tử này cảm thấy cố kỵ, dù sao trải qua thời gian dài chiến đấu như vậy, đối với sức chiến đấu của những binh lính đã được huấn luyện này không có ai hoài nghi. Hơn nữa, đối với những chiến sĩ đẫm máu đang cùng xương khô chiến đấu hăng hái, dùng sinh mệnh bảo hộ an nguy của toàn bộ đại lục thì nhóm học viên cũng không hạ thủ được. Bọn họ những người đang làm học trò và những người đang làm chiến sĩ, đâu chỉ dừng ở sự khác nhau giữa trời và đất đâu?

Nhưng ngay cả như vậy, đại đa số học viên đều chống lại không đồng ý với cách làm của Thượng tá, bọn họ cho rằng ông ta làm có điểm quá. Đúng vậy, là quá…

Đọc truyện chữ Full