“Ngươi là quân tử. Ngươi sẽ không xằng bậy.” Trong lòng đang tính toán nếu chính mình cùng y một đấu một, cơ hội không bị trọng thương là bao nhiêu. Nhưng kỳ thật không cần suy nghĩ cũng biết tuyệt đối là đánh không lại tên này. Vì sao ư? Trước không nói đến vóc dáng cao có ưu thế hay không, cũng không kể đến hình thể khác nhau thế nào. Chỉ cần nghe đến danh hiệu của đối phương là tướng quân, sức chiến đấu đã trên 60% rồi. Giống như khi ngươi biết rõ đối phương là cảnh sát, ngươi còn dám ở trước mặt hắn kiêu ngạo sao.
“Ngươi không cần sợ hãi, ta chẳng qua chỉ muốn dạy ngươi hôn môi như thế nào mà thôi.” Ánh mắt mị thành một đường, khoé miệng cũng lộ ra mỉm cười.
” Ta kiên quyết không học, ta không cần ngươi dạy ta! Cũng không muốn học!”
“Ngươi có biết hôn môi là chuyện trọng yếu nhất của vợ chồng khi ở chung không?”
“Ta không biết! Hơn nữa chúng ta cũng không phải vợ chồng. Ta không cần học!”
Đem Lưu Giai ấn ngồi xuống ghế,” Ta nói muốn dạy là dạy, nhắm mắt lại!”
“A, không cần!”
“Cần!”
Bả vai bị nắm thật sự đau, từ chối thật lâu cũng không có biện pháp thoát khỏi tên quỷ này. Biết có giãy dụa thêm nữa cũng vô dụng, hơn nữa bình thường nếu ngươi càng phản kháng y lại càng muốn chinh phục. Nhắm nghiền hai mắt lại. Hung hăng nói:”Khốn kiếp, muốn hôn ngươi mau một chút, hôn xong rồi chúng ta lập tức lên núi.” Quên không biết vĩ nhân hỗn đản nào từng nói qua ” Lui một bước trời cao biển rộng”, hại ta trong hiện tại nhớ đến. Lui một bước sao. Ai……
“Thả lỏng. Ngươi có biết bây giờ mặt ngươi ra sao không? So với mặt khỉ còn khó xem hơn.”
“Bằng không ngươi muốn ta như thế nào? Bị người cường hôn còn phải nói cảm tạ sao?”
“Thả lỏng, cái gì cũng không nghĩ. Chỉ nghĩ đến ta thôi.”
“Ta cho ngươi 30 giây, ngươi hôn mau một chút.”30 giây có quá dài hay không? Chết thì chết đi, dù sao ta không phải phụ nữ, ta không cần để ý. Nhưng chẳng lẽ là nam nhân liền thật sự không cần so đo sao. Ta không cần. Nhưng mà vẫn gắt gao nhắm mắt lại.
“Ngoan, không cần lộn xộn.”
Cái trán cảm thấy thật ấm áp, thân thể Lưu Giai rõ ràng rung rung một chút.
“Không cần sợ hãi.”
Nói xong, môi nhẹ nhàng mà chuyển qua hai bên má, tiếp theo là cằm.
“Ê……” Mở mắt.
“Đừng nói chuyện.”
Cuối cùng, áp lên môi Lưu Giai, dùng đầu lưỡi ở trên cánh môi chậm rãi liếm.
Lúc này Lưu Giai đã muốn rơi vào bên trong cạm bẫy ôn nhu, thân thể cũng thả lỏng, mất đi năng lực phản kháng. Dù sao chưa từng bị khiêu khích qua như thế, dù sao đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, dù sao vẫn là cậu nhóc mười bảy tuổi.
Đột nhiên, Lưu Giai cảm thấy vô lực mà hơi hơi mở ra đôi môi bị dị vật đụng chạm, khớp hàm bị nâng cao, hắn thở gấp một hơi, còn không có bình phục lại, đầu lưỡi đã bị quấn lấy. Cái này là… Lưu Giai cuối cùng thanh tỉnh.
“Ư, ư……” Dùng hết toàn lực đẩy ra nam nhân đang ôm chặt mình. Nhưng sức lực khác biệt vẫn làm người ta gặp không ít khó khăn. Tuy rằng hai người chênh lệch không đến nỗi như là lấy trứng chọi đá, nhưng cũng không có cách nào đem hai người đặt trên cùng một bàn cân.
Người nọ hình như đang trong cơn say mê, căn bản là không tính buông tay.
Đôi mắt mở thật lớn nhìn chằm chằm vào nam nhân đang hôn mình, trong miệng bị điên cuồng mà tiến công. Hô hấp càng ngày càng khó khăn, đột nhiên mắt mở càng thêm lớn, nếu mà tiếp tục trợn to thêm nữa chỉ sợ sẽ rớt ra ngoài luôn.
Rất muốn hô hấp, đã sắp không thể thở được nữa rồi. Dùng hết toàn lực đạp lên chân Lâm Phong. Lâm Phong thế này mới mở to mắt, hơi hơi buông ra đầu lưỡi, nhưng cũng không lấy ra. Thừa dịp khe hở này, Lưu Giai dùng hết khí lực hô hấp, cảm thấy chính mình cuối cùng sống lại.
Còn chưa kịp hít thêm vài ngụm không khí, người nọ lại một lần nữa tiến công.
Mở to hai mắt trừng Lâm Phong, tay không ngừng mà đẩy bờ vai của y, chân cũng không ngừng biến hoá góc độ đạp y. Nhưng người nọ vẫn không chút nào để ý, tiếp tục làm chuyện của mình.
Hôn cái đã nghiền, Lâm Phong cuối cùng cũng buông ra Lưu Giai.
Được đến tự do Lưu Giai vội vội vàng vàng một hơi uống cạn chén nước, tiếp theo thở phì phò để lấy dưỡng khí. Hắn cuối cùng biết thì ra hôn môi cũng có thể giết người, nếu không phải hôm nay bản thân tự trải nghiệm, hắn có lẽ sẽ không tin. Hung hăng trừng tên kia.
Mà tên kia lại giống như không có việc gì ngồi xuống ăn bữa sáng của y, còn không quên nói một câu:” Mau ăn nhanh một chút, bằng không lạnh sẽ không ăn ngon.”
Mặt lập tức xoát đỏ một mảnh, khốn kiếp, vừa rồi nếu không phải ngươi xằng bậy, ta đã sớm ăn xong rồi.
Bởi vì bọn họ đang không ngừng lặp lại hành vi tán tỉnh cùng ăn điểm tâm, khi bọn họ có thể xuất phát, đã gần giữa trưa rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thê
Chương 7
Chương 7