Khi đó còn nhỏ…
Năm mười tuổi, phụ hoàng dẫn đến một tiểu hài tử phấn nộn.
“Hiên nhi, đây là nhị thiếu gia của Kỳ Thượng thư Vân Thư, đừng nhìn hắn tuổi nhỏ hắn rất thông minh đấy, sau này chính là thư đồng của ngươi.”
Tiểu hài tử mười tuổi tà nghễ (tà tà + ngạo nghễ) hé mắt nhìn xem tiểu hài tử trước mắt, trong lòng khẽ hừ một tiếng, một tiểu thí hài mà thôi, răng còn chưa mọc đủ, chạy đến đây chơi cái gì chứ, cẩn thận một ngày nào đó không cẩn thận ngã gãy cổ a.
Tiểu hài tử sáu tuổi ngửa đầu nhìn nhìn thối Thái tử, ở trong lòng nho nhỏ nói thầm, không phải chỉ là Thái tử thôi sao, có cái gì hảo ngoạn đâu, cẩn thận ngày nào đó gió thổi ngươi bay lên trời luôn.
Tóm lại, lần đầu hai người gặp mặt, là cực kỳ ghét nhau.
Tiểu hài tử sáu tuổi thực nghịch ngợm, hơn nữa lại không biết trời cao đất rộng, bởi vì ngay từ đầu đã xem đối phương không vừa mắt nên chiến tranh giữa cả hai cứ thế lan tràn. Nhưng là tiểu hài mười tuổi dù sao cũng không mặt dày như tiểu hài sáu tuổi, đấu không lại cũng không có gì lạ, cho nên thời thơ ấu của Vân Thư cứ trôi qua trong muôn vàn trò đùa dai cùng cãi nhau ầm ĩ.
Mười bốn tuổi là lứa tuổi có mối tình đầu. Thẩm Hiên thực buồn bực phát hiện chính mình thời gian tưởng nhớ tiểu gia khỏa [ tên gọi riêng của Thẩm Hiên ] kia so với mỹ nữ trong cung còn muốn nhiều hơn rất nhiều rất nhiều rất nhiều. Ai kêu tiểu gia khỏa kia có gương mặt nộn nộn đáng yêu, lúc thực hiện được trò đùa dai thì cười đến vậy chói mắt, khi vui vẻ thì hồn nhiên khoái hoạt, khi yên tĩnh lại phát hiện được một cỗ an nhàn thản nhiên hiếm thấy. Đáng giận! Rõ ràng mới chỉ là tiểu quỷ mười tuổi, lại là oan gia, tối trọng yếu vẫn là một cái nam hài, lại khiến người không thể rời tầm mắt.
Tiểu nam hài mười tuổi gần đây cũng thu liễm rất nhiều, hơn nữa cũng hiểu được nhiệm vụ của một tiểu thư đồng cho Thái tử. Cuộc sống lục đục trong cung cũng đã bắt đầu. Chiến tranh của hai người lại thành mệt nhọc khi thả lỏng, mỗi lần nhìn đối phương bị mình chỉnh đến biến sắc đề không nhịn được cất tiếng cười to, lăn thành một đoàn. Tín nhiệm cùng ỷ lại đem hai người cột vào nhau, dường như, trong đó còn có một loại tình tự thản nhiên không hiểu rõ.
Mười sáu tuổi là lứa tuổi nếm thử hương vị tình yêu. Thẩm Hiên phát hiện một chuyện thật nghiêm trọng: Hắn thích thượng cái tiểu gia khỏa nghịch ngợm đáng yêu kia. Nhưng là…… nhìn kia hài tử chỉ có mười hai tuổi, hắn không khỏi thở dài. Bất quá khi đó, hắn đã bắt đầu gọi tên hài tử, Vân Thư, Vân Thư, một tiếng kêu nhẹ nhàng, kêu đến yêu thích.
Mười hai tuổi tiểu hài tử từ khi sáu tuổi đã không biết nặng nhẹ trực tiếp gọi tên Thái tử, Thẩm Hiên, Thẩm Hiên, tuy rằng không phải lần đầu gọi nhưng cũng khiến người nào đó tâm hoa nộ phóng, ngọt ngọt ngào ngào, người giống như khinh phiêu tới bên cạnh ai đó.
Mười tám tuổi năm ấy, Thẩm Hiên phụng chỉ thành hôn, cưới nhi nữ của Lý tướng quân làm Thái tử phi. Trước hôn lễ một ngày, Thẩm Hiên chạy đi tìm Vân Thư, cái gì cũng đều không nói, chính là gắt gao ôm hắn, tựa đầu chôn ở hõm vai hắn, yên lặng đem nước mắt của mình bức chảy về.
Thiếu niên mười bốn tuổi ôm lấy hắn ấy, đồng dạng không nói gì, trong lòng dần rõ ràng tình cảnh của mình, đồng thời nổi lên một trận đau, một cỗ sáp (đắng, chát), nhưng lại khinh đến mức khiến hắn xem nhẹ, muốn vì người kia mà khóc nhưng hắn lại điệu không ra nước mắt.
Hai mươi tuổi năm ấy, Thẩm Hiên có hoàng tử đầu tiên, trên khuôn mặt lãnh tuấn kể từ ngày kết hôn đến nay cuối cùng cũng hiện ra một mạt tươi cười từ tận đáy lòng, ngay cả thái độ đối với Thái tử phi cũng trở nên ôn nhu hơn.
Thiếu niên mười sáu tuổi yên lặng đứng ở một bên, bỗng nhiên cảm thấy cái tươi cười kia phá lệ chói mắt, mà trong lòng lại ẩn ẩn một cỗ đau đớn, thậm chí có cả cái xúc động muốn tiến lên phá hủy mạt cười ôn nhu kia.
Hai mươi hai tuổi nắm đó, lão hoàng đế băng hà, là đã đến lúc về trời. Thẩm Hiên lên ngôi lại chậm chạp không chịu lập hậu. Trong thâm cung nội uyển vị Thái tử phi chỉ biết tiêu tốn thời gian kia hiển nhiên không có kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng vào một ngày nào đó hùng hổ xông vào ngự thư phòng lớn tiếng chỉ trích hoàng đế bạc tình, hoàn toàn không để ý tới người thanh niên đứng bên cạnh cũng như những đại thần liên quan xung quanh.
Thanh niên tuấn tú mười tám tuổi nhìn tới vị tiểu thư khuê các thông thi đạt lễngày xưa giờ hoàn toàn không có hình tượng giống như người đàn bà chợ búa chanh chua chửi đổng, lại nhìn tới hoàng đế bên người lãnh tình bình tĩnh gọi người đem nàng biếm lãnh cung, nhìn nàng bị tha xuống, âm thanh vang vọng, trong lòng không khỏi chua xót. Là ai tuổi hoa mơn mởn chậm rãi chết già trong cung, là ai thanh xuân vô tận chậm rãi lụi tàn chết trong chờ đợi. Quả nhiên là tự cổ quân vương đa bạctình.
Vào ban đêm, tin tức trong cung truyền ra, Thái tử phi bị biễm lãnh cung thắt cổ tự sát, đại hoàng tử vừa tròn hai tuổi kia đem giao cho Thái hậu nuôi dưỡng.
Thế là, phần tình yêu mới nảy sinh kia, chính thức bị chôn vùi.
Chính là hắn lại không biết , không lập hậu, là vì ai, hắn đối với phi tử này bạc tình, lại là vì ai!
Tình yêu đã đánh mất, có hay không cơ hội tìm về?
Thẩm Tu nhật ký.
Ta có cha có nương, lại có hai cái văn võ sư phó.
Cha ta là một hoàng đế vạn dân kính ngưỡng, ta nương là vạn dân tiện diễm hoàng hậu, bọn họ hai người đứng chung một chỗ quả thực là trời đất kiến tạo một đôi, nhưng là, vì cái gì, mỗi tối, cha đều cùng văn sư phó ngủ chung một chỗ, còn nương lại nằm cùng võ sư phó?
Trên sách nói, vợ chồng phải nằm chung giường mà ngủ mới đúng a.
Ta có hỏi qua nương, kết quả nàng chính là thần bí hề hề nói cho ta biết: “Ngươi sau này lớn lên sẽ hiểu.” Xem đi, cố lộng huyền hư! (ra vẻ thần bí)
Người ta thích nhất, đương nhiên là nương.
Vì cái gì?
Bởi vì nương thích ta nhất, hơn nữa nàng thích ôm ta, sờ ta, hôn ta, còn luôn khích lệ ta.
Nàng nói với ta nhiều nhất chính là câu: “Ngươi lớn lên nhất định sẽ là một cực phẩm tiểu thụ.” [hài tử đáng thương a ~~~ để Nhã tỷ tỷ thương thương ngươi~~ *ôm ôm sờ sờ….*] Cái gì tiểu thụ ta không biết, nhưng là cực phẩm, không phải ý là rất tốt sao?
Bất quá ta không thích nghe nhất là khi nàng kêu ta nhũ danh, Nhất Hưu, Nhất Hưu, nghe sao giống như đang gọi tên một tiểu hòa thượng a! [kia nó vốn là tên một tiểu hòa thượng được không?] Thẩm Tu không phải nghe rất êm tai sao? Nhưng là nàng luôn nói: “Tên của ngươi là do ta giúp ngươi thủ, ngươi còn ngại? Nhất Hưu là một tiểu bằng hữu tuyệt đỉnh thông minh nga!”
Người ta ghét nhất…..Ân, là đại hoàng huynh.
Nương nói ấu linh nhi đồng (trẻ sơ sinh) cùng nhi đồng là hai cái hoàn toàn khác biệt. Khác nhau cái gì ta không biết, dù sao muốn một tiểu hài tử năm tuổi nhớ được những cái này nọ cũng thực khó khăn.
Nhưng là, từ khi ta ba tuổi ở trước mặt hắn xướng nhạc thủ thiếu nhi bị hắn đá bay ra ngoài, ta liền chán ghét hắn.
Kia nhạc thủ thiếu nhi là nương dạy ta, xướng thì sao chứ?
Ta có một con lừa nhỏ cho tới bây giờ còn không có cưỡi, có một ngày nhiệt huyết sôi trào ta liền mang nó ra luyện tập…… Cái gì, ngươi nói ta đang mắng ngươi là lừa? Nhạc thiếu nhi, nhạc thiếu nhi! Ngươi hiểu hay không? [tỷ tỷ ko hỉu *ngồi xó vẽ vòng*]Cho nên mới nói, ấu linh nhi đồng cùng nhi đồng là khác biệt.
Ta còn chán ghét hắn bởi vì nương nói đại hoàng huynh lớn lên là cái cực phẩm tiểu công. Cái gì tiểu công ta cũng không biết, nhưng là, cực phẩm nha, vì cái gì hắn cùng ta song song cực phẩm đi?
Cho nên, ta ghét nhất chính là đại hoàng huynh.
Ân…….. Ta tối sợ hãi là võ sư phó.
Bởi vì hắn luôn lộ ra cái mặt gỗ, còn luôn theo ta thưởng nương, ta là nhi đồng, cho nên ta tranh không lại hắn. Nhưng là văn sư phó có nói, kính già yêu trẻ, chẳng lẽ võsư phó không hiểu được đạo lý này sao? [ ngươi cũng chỉ biết yêu trẻ, kính lão đâu?]
Người ta thích ôm nhất, ân, là văn sư phó. Hắn là ca ca của nương, cho nên ta gọi hắn cữu cữu, nhưng là cha không chuẩn. [ân, thực tế bé phải gọi là mẫu~ hậu~ a …. hắc hắc ]
Văn sư phó thân thể hảo nhuyễn hảo thơm, ôm rất thoải mái, tuy rằng mỗi lần ta ôm sư phó đều khiến cha mất hứng, nhưng là muốn ta bỏ qua một thân thể tốt như thế ta thực luyến tiếc a. [ xem đi, Vũ Văn gia đều là cái gì nhân a!!!] [này còn ko phải do ngươi viết, kêu loạn cái gì (╬ ‾‾ □ ‾‾) ]
Nhị hoàng huynh của ta, hắn là một quái nhân. Hắn thực yêu im lặng, không nói nhiều, thích nhất là một người ngồi một góc sáng sủa trầm tư. Có một lần, ta đem táo cho hắn, kết quả, hắn không cắn trái táo mà đi cắn tay của ta, đem ta cấp dọa khóc.
Cho nên, sau này mỗi lần nhìn đến hắn ta liền lẩn thật xa.
Còn ta ư? Ta đương nhiên là người mà nhân gặp nhân yêu, thông minh đáng yêu cực phẩm tiểu thụ [ -__-|||| ]. Tuy rằng ta vẫn là không biết tiểu thụ là cái gì, nhưng hẳn không phải là cái gì xấu đi?
Đây chính là chúng ta một nhà, một cái phi thường kỳ quái gia đình.
~ Toàn văn hoàn ~