DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành
Chương 17

“Claude?” Khi Trình Trì thấy con hắc báo oai phong lẫm liệt đứng trong sân sau, nhịn không được nhẹ thốt lên một tiếng, sau đó lại giơ tay che miệng, nhưng đã muộn.

Con hắc báo bên ngoài nghe được giọng nói của Trình Trì liền khựng lại, quay đầu nhìn thẳng vào nơi Trình Trì đang đứng, sau đó ưu nhã đi đến gần Trình Trì, tim Trình Trì đập thình thình, nhìn hắc báo đang càng lúc càng gần mà vô thức lùi về sau hai bước, rèm cửa bị vén lên lần nữa phủ xuống.

Dường như cảm giác được Trình Trì sợ hãi, hắc báo dừng bước, sau đó lại xoay người nhẹ nhàng nhảy đi, rời khỏi đường nhìn của Trình Trì.

Xuyên qua tấm rèm mỏng bên cửa sổ, Trình Trì mơ hồ thấy hắc báo đã đi khỏi, dựa vào tường thở phào một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, lý trí lại lần nữa trở về, vô số nghi vấn nảy lên trong lòng Trình Trì, vừa rồi đó là Claude sao? Tại sao đêm khuya hắn lại dùng hình thú xuất hiện trong sân nhà mình? Tiếng đánh nhau của dã thú là có chuyện gì xảy ra?

Không đợi Trình Trì sắp xếp ý nghĩ, cửa trước vang lên tiếng gõ khiến tim hắn nảy lên.

Trình Trì nuốt một ngụm nước bọt, lại nắm chặt con dao nhẹ nhàng bước chậm đi qua phòng khách tới cửa trước, tiếng đập cửa không nhanh không chậm lại tiếp tục vang lên, trong bóng đêm vắng vẻ, tiếng động khe khẽ vang vọng trong phòng khách từng chút một thật rõ ràng, điều này làm cho tay cầm dao của Trình Trì hơi run run, hắn biết sức lực của mình trong thế giới này chênh lệch rất xa, cho nên hắn không dám mở miệng hỏi là ai, cũng không dám đi mở cửa, vẫn cứ cứng ngắc đứng trước cửa, mong muốn người bên ngoài không có được hồi đáp sẽ rời đi.

Nhưng chuyện cũng không như Trình Trì mong muốn, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, nhưng sau đó lại vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc khiến trong lòng Trình Trì đột nhiên buông lỏng, “Trình Trì tiên sinh, là ta, Claude, xin hãy mở cửa.”

Tuy rằng nỗi sợ hãi đã tiêu tan, nhưng tràng cảnh vừa mới nhìn thấy khiến Trình Trì có chút cảnh giác, hắn cũng không mở cửa mà chỉ đứng trước cửa, hỏi, “Xin hỏi, đã trễ thế này có chuyện gì không?”

Bởi vì Trình Trì trả lời, tiếng gõ cửa lại ngừng một chút, lập tức vang lên tiếng của Claude, “Ta có một số việc muốn nói với ngài, hãy mở cửa có được không?” Nói xong, Claude bổ sung một câu, “Ta sẽ không thương tổn ngài, hãy tin tưởng ta.”

Trầm mặc một lúc, Trình Trì cắn răng vươn tay mở cửa, nhìn Claude bình tĩnh yên lặng trước mặt.

Thấy Trình Trì khoác áo khoác đứng bên kia cánh cửa, Claude mở miệng nói, “Ngài khỏe chứ, Trình Trì tiên sinh.”

Trong đêm tối có vẻ là kinh hoảng nhất đời mình, bỗng nhiên nghe được một câu không hợp với bầu không khí, cũng không phải câu thăm hỏi, Trình Trì không do dự muốn gào rú một tiếng, ‘Ông đây một chút cũng không khỏe!’ Thế nhưng cuối cùng hắn chỉ bỏ lại một câu ‘vào đi’, không quan tâm Claude, trực tiếp đi vào phòng khách, nương theo ánh trăng tìm được mồi lửa thắp sáng ngọn nến, ánh nến vàng cam chiếu sáng phòng khách, cũng xua tan một chút nỗi sợ hãi trong lòng Trình Trì.

Hắn thở ra một hơi, xoay người nhìn về phía Claude đã theo vào, “Vậy thì, Claude tiên sinh, trước khi ngài nới với ta, có thể giải thích về tiếng đánh nhau từ sân sau truyền tới là chuyện gì xảy ra? Còn nữa, vì sao đã trễ như vậy ngài lại tới nhà ta?”

Claude nhìn Trình Trì chìm trong ánh nến mà có vẻ mông lung, mấp máy miệng, “Lúc trước ta phát hiện có thú nhân theo dõi ngươi.”

“Theo dõi ta?” Nghe được đáp án, Trình Trì ngây ngẩn cả người, “Làm sao có thể như vậy được? Ta cũng không có kết thù kết oán với ai, tại sao lại có người ——” Nói đến đây, Trình Trì ngừng lại, hắn ngước mắt nhìn thẳng vào Claude, “Bọn họ theo dõi thật ra là ‘Lance’ phải không?” Tuy rằng hỏi Claude, nhưng lời nói của Trình Trì đã mang ý khẳng định.

“Có lẽ là vậy.” Claude không dám khẳng định.

“Hẳn là vì hắn!” Trình Trì có chút nôn nóng nắm bứt tóc, giọng nói mang theo chút tức giận, “Nếu như không phải Lance thì ai lại đến theo dõi ta? Ta mới đến trấn Topaz không bao lâu, cũng không gây mâu thuẫn với bất kỳ ai trong thế giới này, vô duyên vô cớ ai lại ăn no nhàn rỗi chạy tới theo dõi ta — Trình Trì mà không phải Lance kia?!”

Nghe Trình Trì chất vấn, Claude trầm mặc, nhìn Trình Trì bên cạnh bàn đi tới đi lui.

Bị tai vạ gió bay phiền toái không ngớt, Trình Trì bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, biến sắc, bước đến trước mặt Claude, “Ian đâu? Ngươi ném Ian ở nhà một mình như vậy?”

Nghe thấy giọng nói của Trình Trì không chút nào che giấu lo lắng và quan tâm Ian, biểu tình vốn đờ đẫn của Claude trở nên nhu hòa một ít, “Hôm nay Al mang Ian đến nhà hắn và Rupert ngủ rồi.”

Có được đáp án thỏa mãn, Trình Trì gật đầu, nhưng lại cảm thấy không đúng, nhíu mày, “Hôm nay ở lại nhà của Al, vậy trước kia thì sao? Trước kia không phải ngươi cũng để nó một mình ở nhà? Ngươi vừa nói lúc trước ngươi phát hiện có người theo dõi ta, vậy khi đó chắc chắn ngươi đã phòng thủ ở xung quanh nơi này, bằng không sao hôm nay ngươi lại chạm mặt thú nhân theo dõi ta được? Vậy trước đây, khi ngươi tới thì ngươi bỏ Ian ở nhà một mình phải không? Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không? Nó chỉ là một đứa nhỏ làm sao có năng lực tự bảo vệ mình, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Còn nữa, có người theo dõi ta sao ngươi không sớm nói cho ta biết? Ta là người được biết chuyện này mà? Ngươi cứ gạt ta, vậy ngươi muốn xử lý thế nào? Giết thú nhân theo dõi kia hay bắt lại khảo tra…”

Càng nghĩ càng tức giận, Trình Trì hung hăng đẩy Claude một cái, “Ngươi quá tự tiện!”

Đáng tiếc một chút sức mạnh của Trình Trì trong mắt Claude chẳng là gì cả, Claude vẫn vững vàng đứng ở đó, nhưng hắn có thể cảm nhận được Trình Trì nổi giận, “Xin lỗi.”

“Hả? Xin lỗi?” Trình Trì giận dữ cười ngược, “Xin lỗi là xong thì cần gì cảnh sát!”

Không rõ cảnh sát là vật gì, Claude quyết định quên vấn đề này, giải thích về chuyện của Ian, “Lúc ta không ở nhà, Ian đều đến nhà của Al và Rupert, hoặc Sam thúc thúc ngủ.”

Cuối cùng nghĩ Claude không làm sai, Trình Trì hơi bớt giận một chút, “Vì sao Ian chưa từng nói với ta?”

Trả lời Trình Trì chính là sự trầm mặc của Claude.

Trình Trì phất tay, “Thôi đi, bây giờ không phải lúc truy cứu vấn đề này, ngươi biết lai lịch của thú nhân theo dõi ta không?”

Vẫn luôn giữ hình tượng mặt than, trên mặt Claude xuất hiện một tia ba động khó có được, “Có lẽ, nhưng cũng không chắc.”

Trình Trì lười chơi trò điền từ với hắn, “Ngươi nói ra suy đoán của ngươi đi.”

“Hình như là thị vệ trong nhà quý tộc ở thành Lodan.” Lần này Claude trả lời thẳng thắn dứt khoát.

“Thị vệ nhà quý tộc?” Lập lại câu nói đó, Trình Trì khựng lại, hắn nhớ tới lúc trước Al có nói về chuyện có người từng thấy Lance và một thanh niên quý tộc cùng một chỗ ở thành Lodan, Trình Trì trầm mặc.

Thấy Trình Trì hiểu ra, Claude biết hắn đại khái cũng nghe đồn đãi về Lance, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.

Trầm mặc hồi lâu, Trình Trì đi đến chiếc ghế bên bàn ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi, “Vậy… Sau đó thì sao? Ta nói là, bọn họ chỉ đơn thuần theo dõi ta thôi sao? Hay là sẽ có động tác khác?”

Claude muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, “Ta không biết.”

Trình Trì vẫn nhìn vào mặt Claude, sự đấu tranh trong mắt hắn cũng rơi vào tầm nhìn của Trình Trì, Trình Trì nhìn chằm chằm vào mắt Claude rồi nói, “Đừng gạt ta, ta có quyền biết tất cả mọi chuyện.”

Ánh mắt của Claude lại khôi phục bình tĩnh, “Không có, ta không có lừa ngươi.”

Không có được đáp án mình muốn, Trình Trì có chút buồn cười lại có chút vô lực, hắn chống bàn đứng lên, “Quá muộn rồi, ta muốn đi nghỉ ngơi, ngươi cứ tự nhiên.” Nói xong không liếc mắt nhìn Claude, xoay người đi lên lầu.

Claude khó nén thất vọng nhìn Trình Trì bỏ đi, cúi đầu suy nghĩ một hồi, cũng xoay người rời khỏi, đóng cửa, một lần nữa biến thành thân báo nằm trên nóc nhà Trình Trì, chợp mắt.

.

Ngày hôm sau, Ian theo thường lệ được Claude đưa đến nhà Trình Trì, Trình Trì đạm mạc chào hỏi Claude rồi dắt Ian vào nhà.

Ian nhìn đôi mắt còn có tơ máu của Trình Trì, cẩn thận hỏi thăm, “Hôm qua daddy không ngủ sao?”

Trình Trì cúi đầu sờ sờ đầu nó, “Sao lại hỏi như vậy?”

Ian chỉ chỉ đôi mắt tròn xoe của mình, “Mắt của daddy giống như tiên sinh phì phì ăn đắng đắng ở nhà Bangni tiên sinh a, Al thúc thúc nói không ngủ được con mắt sẽ đỏ lên.”

Bởi vì trong ngực ấm ức mà mất ngủ cả đêm, Trình Trì sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được Ian nói chính là papa của Bangni, dở khóc dở cười nhéo nhéo lỗ tai mềm mại của Ian, “Daddy có ngủ a, có lẽ vì hôm qua ngủ không ngon giấc.”

Ian gật đầu, vươn tay nhỏ bé nắm một ngón tay của Trình Trì, “Vậy Ian theo daddy ngủ trưa lâu một chút được không?”

Thấy Ian dùng ánh mắt khẩn cầu trông mong nhìn mình, Trình Trì mỉm cười gật đầu.

Nhưng dần dần, Trình Trì cảm thấy không đúng, bởi vì hôm nay Ian nhu thuận có chút hơi quá, thường thường cũng chỉ là làm nũng đòi mình dẫn ra ngoài chơi, nhưng hôm nay lại giành giúp mình làm việc, đồng thời, còn thường hay len lén quan sát mình.

Trình Trì hơi nghi ngờ nhìn Ian ôm một cây chổi cao hơn nó, còn đang cố gắng quét nhà, muốn nhìn ra mánh khóe.

Mà Ian đang quét nhà lại muốn liếc nhìn vẻ mặt của Trình Trì, không ngờ ánh mắt của Trình Trì vừa lúc chạm vào ánh mắt nó, Ian lại càng hoảng sợ, vội vàng giả vờ không biết chuyện gì xảy ra, cúi đầu tiếp tục quét rác.

Còn chưa quét được hai cái, trong tầm mắt Ian xuất hiện một đôi dép, sau đó nó bị bế lên, “ Nhóc Ian, nói cho daddy, vì sao hôm nay ngươi lại kỳ lạ như vậy?”

“Kỳ lạ? Ian không có kỳ lạ chút nào.” Ian phủ nhận, nhưng không dám nhìn vào mắt Trình Trì.

Trình Trì làm bộ tức giận nói, “Trẻ con nói dối sẽ không được thương nga.”

Ian len lén nhìn về phía Trình Trì đang nghiêm mặt, nhỏ giọng nói, “Papa nói hôm nay daddy không vui, muốn Ian ngoan ngoãn, không nên chọc daddy tức giận.”

Trình Trì nghe xong sắc mặt dịu xuống, lại hỏi, “Vậy papa có nói với ngươi vì sao daddy không vui không?”

Ian lắc đầu, “Không có.”

Trình Trì rất nghiêm túc nói với Ian, “Bởi vì daddy không thích người khác tự cho là đúng giúp daddy quyết định mọi việc, cũng không thích người khác gạt daddy.”

Ian cái hiểu cái không gật đầu.

.

Chạng vạng, khi Claude tới đón Ian, Trình Trì tiễn Ian ra cửa, lại nói với Claude một câu, “Con của ngươi mà đem bỏ ở nhà người khác coi sao được?”

Claude nhìn cánh cửa đóng lại, trong mắt có một tia bất đắc dĩ.

Ian lén nói cho hắn biết những gì Trình Trì nói cho nó, Claude cũng hiểu Trình Trì rất bất mãn với chuyện mình giấu diếm hắn, nhưng hắn nghĩ nói với Trình Trì chuyện này, ngoại trừ khiến Trình Trì sợ hãi, cũng không giúp được gì, lẽ nào mình làm như vậy là sai rồi sao?

.

Đọc truyện chữ Full