Từ ngày Claude rời khỏi, sau đó không thấy hắn đến nơi của Trình Trì, có lẽ không muốn Trình Trì giảng giải chuyện Trình Trì không phải Lance, có lẽ hắn căn bản không muốn tiếp thu sự thực này.
Nhưng Trình Trì cũng không rỗi rãi lo cho Claude, hắn bề bộn nhiều việc, từ ngày đó, sau khi Claude rời đi, hắn liền trở nên bận rộn.
Trình Trì vội vàng lôi kéo Al xuống chợ, dạo xong chợ tại trấn Topaz lại lôi kéo Al đến Vaart trấn, dạo chợ xong lại muốn đi dạo trên phố lớn ngõ nhỏ, mỗi ngày đều mua những thứ mà Al thấy hoàn toàn không cần mang về nhà.
Liên tiếp dạo ba ngày, Trình Trì rốt cuộc thỏa mãn, bắt đầu một mình ru rú trong nhà mân mê các thứ, ngay cả Al gõ cửa cũng không mở.
Qua ba ngày, lần này khi Al đến gõ cửa thì Trình Trì mở cửa cho hắn, đồng thời tặng kèm một khuôn mặt tươi cười rực rỡ, “Ngươi tới rồi.”
Al bị cả một hàm răng trắng của Trình Trì làm cho lóa mắt, sửng sốt một hồi mới ngơ ngác đáp, “A, tới.”
Trình Trì rất nhiệt tình kéo Al vào trong, “Đến ngồi đi.”
Al còn chưa phục hồi tinh thần thì đã ngoan ngoãn bị Trình Trì lôi đến, nhưng lập tức, lực chú ý của hắn đã bị hương vị ngào ngạt trong nhà hấp dẫn.
Al hít một hơi thật sâu, “Thứ gì thơm như vậy a? Ngửi thật thích.”
Trình Trì đi đến bếp, bưng cái khay ra đặt trước mặt Al, “Ta làm, nếm thử không?”
“Đây là cái gì?” Al cúi đầu nhìn những vật hoặc là hình tròn hoặc là hình vuông hoặc là hình chữ nhật trong khay, có chút nghi hoặc cầm lấy một khối bỏ vào miệng.
Một lát sau, trên mặt Al hiện ra biểu tình kinh hỉ, ngạc nhiên khen ngợi, “Cái này… ăn ngon a!”
Trình Trì vẫn tập trung theo dõi động tác của Al từ khi hắn cầm lấy đến lúc ăn vào miệng, cho đến khi Al nói ra những lời này Trình Trì mới thở dài một hơi, nụ cười lại lần nữa trở lại trên mặt, “Ăn ngon không?”
Al dùng sức gật đầu, “Ừm, ăn ngon a, ngọt ngọt, lại mang theo một ít vị đắng, hmm, còn có một chút hương trái cây thơm dịu, đây là cái gì? Là tự ngươi làm sao?”
“Nếm thử cái khác.” Trình Trì gật đầu, sau đó nhiệt tình đẩy cái khay trên bàn đến trước mặt Al, giới thiệu cho Al từng cái từng cái, “Đây là caramen mâm xôi, đây là caramen trái cây, đây là kẹo mềm quả hạch, đây là kẹo mân côi…”
Al nhìn Trình Trì chỉ chỉ và chỉ, con mắt cũng càng lúc càng mở to, đến cuối cùng, Al hầu như dùng đôi mắt sáng hoắc sùng bái nhìn Trình Trì, “Woa, A Trì ngươi thật là lợi hại, biết làm nhiều thứ ngon cho tới giờ ta chưa được thấy qua.” Nói rồi Al lại có chút nghi hoặc mà hỏi thăm, “Nhưng, A Trì, vì sao trước đây cũng không thấy ngươi làm?”
“Cái này a…” Trình Trì mập mờ giải thích, “Nói chung là ta rất sớm trước đây đã biết, buổi tối mấy hôm trước ta nằm mơ, lại không ngừng mơ tới những thứ này, cho nên mới muốn làm thử, không ngờ lại thành công.”
“Ác, cũng đúng.” Al tán thành gật đầu, “Lance, a, không, A Trì, ngươi là sau này mới đến trấn của chúng ta, có thể trước đây học được phải không, cái kẹo này ăn thật ngon, A Trì, ngươi quá tuyệt vời.”
Nghe Al khen không tiếc lời, mặt Trình Trì hơi chút đỏ lên, phân nửa bởi vì Al khích lệ, phân nửa là chột dạ vì lừa Al.
Al lại thưởng thức vài loại kẹo khác, đều khen không dứt miệng.
Trình Trì nhìn Al ăn đến không ngừng lại được, mở miệng nói, “Al, ta có việc muốn nói với ngươi.”
“Cái gì?” Al ngừng động tác uống trà nhìn Trình Trì.
Đầu nhón tay Trình Trì không tiết tấu gõ nhẹ cốc nước, mỉm cười nói với Al, “Ta muốn dọn nhà, đồng thời muốn mở một cửa hàng.”
“Ngươi muốn dọn nhà? Mở cửa hàng?” Nghe Trình Trì nói, Al có chút giật mình.
“Ừ.” Trình Trì nhìn Al hai mắt sáng rực liền nghiêm túc gật đầu.
Dọn nhà, mở cửa hàng, đây là quyết định sau khi Trình Trì thận trọng suy tính.
Từ ngày kia sau khi cùng Rebertine gặp mặt, Trình Trì đã bắt đầu chậm rãi tiếp thu hiện thực rằng mình đã không thể quay về, cho nên hắn quyết định giống như lời của Rebertine, cố gắng sống thật tốt tại thế giới này. Nên hắn mới có thể bắt đầu hỏi thăm Al về quá khứ của Lance, nhưng hắn có gương mặt giống hệt Lance, hắn phải biết trong quá khứ Lance đã làm gì, như vậy mới có thể tránh cho những ngày sau này bởi vì không biết mà đụng tới những người bị Lance làm tổn thương gây nhiều phiền phức, hoặc là chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Trước khi xuyên việt, Trình Trì chỉ là một người bình thường như đại đa số mọi người, dần trưởng thành, công tác, sinh hoạt, điểm bất đồng duy nhất đại khái chính là sở thích, hắn muốn chính mình là người có nhiễm sắc thể XY (nam), mà không phải nhiễm sắc thể XX (nữ).
Trình Trì sinh ra trong một thành phố nhỏ, cha mẹ đều là giai tầng công nhân phổ thông, Trình Trì từ nhỏ đã thuộc loại trẻ con dịu ngoan, thành tích học tập thì vẫn ngang ngang ở giữa, công tác cũng là từ từ mà tiến, không bộc lộ tài năng nhưng cũng không kéo chân sau của người khác.
Dưới cái nhìn của người khác thì hắn xem ra không thú vị, nhưng Trình Trì rất thỏa mãn với bản thân, hắn an phận làm một người bình thường, cũng vui vẻ làm một người bình thường, ngươi nói hắn không cầu tiến hắn sẽ dùng một loại ánh mắt xem thường gàn dở mà hỏi ngược ngươi, ‘Vậy ngươi muốn sống như thế nào a, ngươi biết xã hội hiện tại áp lực cạnh tranh nhiều lắm không? Ta bây giờ có công tác có nhà ở, có cơm ăn có tiền xài, thỉnh thoảng còn có thể chi tiêu xa xỉ để ba mẹ du lịch nước ngoài, đã thoải mái như vậy còn có cái gì chưa đủ?’
Có thể là do tính cách dễ dàng hài lòng với số mệnh đã giúp Trình Trì rất nhanh tiếp nhận chuyện mình xuyên việt, đồng thời bắt đầu nghiêm túc dự định về sinh hoạt sau này.
Trình Trì tuy rằng bình thường, nhưng hắn từ nhỏ đã được cha mẹ giáo dục, rất giỏi tự lập. Cha mẹ vẫn yêu cầu Trình Trì, chúng ta tôn trọng lựa chọn cuộc sống sinh hoạt của ngươi, không can thiệp ngươi, nhưng ngươi phải tự mình nỗ lực chứ không nên dựa vào người khác mà lấy được.
Cho nên, sau khi Trình Trì tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ làm sao nuôi sống bản thân.
Thế giới thú nhân này, phân công xã hội là giống đực săn bắn, giống cái ở nhà làm nội trợ, nếu nhàn hạ có hứng thú cũng có thể buôn bán vài thứ tăng thêm chút chi phí.
Mà các cửa hàng bán đồ ở trong trấn đa phần đều là những thú nhân đã đến tuổi không còn năng lực săn bắn, cả giống đực và giống cái cùng nhau kinh doanh.
Không có giống đực, Trình Trì phải dựa vào bản thân mà tự nuôi sống, đương nhiên, nếu như hắn muốn, cũng có thể lấy danh nghĩa của Lance để Claude nuôi mình, Claude khẳng định cũng không phản đối, nhưng da mặt Trình Trì không có dày như vậy.
Trình Trì so với thú nhân thì xem là thân thể cực kỳ mảnh mai, hiển nhiên không thể đảm nhiệm công tác săn bắn, cho nên hắn liền dời mắt đến việc buôn bán.
Bán cái gì, làm thế nào, đây đều là vấn đề mà một nhân viên văn chức như hắn trước khi xuyên việt thường phải cẩn thận suy xét, đầu tiên là khảo sát chợ, cho nên lúc trước Trình Trì mới không ngừng lôi kéo Al đi vòng vòng quanh chợ.
Chợ tại trấn Topaz đa phần đều bán da lông, thịt động vật mà giống đực săn được từ trong rừng, còn có như là nồi chén thìa bồn, các loại dụng cụ sinh hoạt hoặc cung tiễn khảm đao các công cụ phụ trợ săn thú.
Mà các thú nhân ở thị trấn Vaart thì buôn bán một ít hoa quả, gạo và mì, vải vóc và một ít thứ khác.
Cư dân trấn Topaz thỉnh thoảng sẽ đi thị trấn Vaart mua một ít vải vóc và hoa quả, cư dân của thị trấn Vaart cũng đến trấn Topaz lấy da lông các loại để dùng chống lạnh cho mùa đông.
Tiền ở thế giới này chia làm đồng tệ, ngân tệ, kim tệ, thủy tinh tệ, một nghìn đồng tệ có thể đổi một ngân tệ, mười ngân tệ có thể đổi một kim tệ, mười kim tệ có thể đổi một thủy tinh tệ.
Tiền tệ mà các cư dân hằng ngày dùng để lưu thông là đồng tệ và ngân tệ, kim tệ vô cùng ít dùng đến, về phần thủy tinh tệ, dựa theo cách nói của cư dân, chỉ có quý tộc quan to mới có thứ đó.
Đối với trấn Topaz và thị trấn Vaart rời xa chủ thành như vậy, một gia đình thú nhân tiêu dùng hàng năm chỉ cần mười hai ngân tệ.
Cũng không phải nói bọn họ bần cùng, chỉ là không quá cần dùng tiền, thức ăn mỗi ngày có thể dựa vào giống đực khỏe mạnh săn được, đa phần thịt và da được mang đến cửa hàng thịt và cửa hàng da đổi tiền, mà tiền đổi được cũng chỉ cần mua vài vật dụng hàng ngày là đủ rồi.
Trình Trì khảo sát một vòng chợ, suy nghĩ trong đầu hắn chậm rãi thành hình, nghĩ vài ngày, Trình Trì rốt cuộc đập bàn quyết định, hắn muốn mở một cửa hàng bánh kẹo.
Trình Trì học đại học ngàng tài chính quốc tế, nhưng không thể nghi ngờ, trong thế giới thú nhân, những tri thức mà hắn học không có nơi dụng võ, cũng may Trình Trì còn có chút sở thích riêng —— Trong lúc nghỉ ngơi thích mân mê các loại sách dạy nấu ăn mà mình sưu tập được, bánh ngọt và các loại bánh khác làm cũng không tệ lắm.
Mà Trình Trì dạo ngoài chợ cũng không phát hiện có chỗ nào bán kẹo, nhưng kẹo mạch nha và đường cát các loại thì lại có bán, các thú nhân dùng để nướng thịt.
Còn có một nguyên nhân thúc đẩy Trình Trì hạ quyết định mở một cửa hàng bánh kẹo là, một ngày nọ khi Trình Trì theo thường lệ kéo Al dạo chợ, hắn phát hiện rất nhiều thú nhân thích mua mật quả, là trái cây được ướp mật, Al trả lời, thích vị ngọt của mật quả.
Dựa theo những phân tích đó, Trình Trì khẳng định bán kẹo chắc chắn buôn bán không tệ.
Trong lúc Trình Trì tìm Rebertine nói quyết định của mình thì cũng tìm cách nhờ đến sự hỗ trợ của hắn, Rebertine nhiệt tình hào sảng còn mượn một số tiền cho Trình Trì, để hắn bắt đầu cuộc sống mới.
Quyết định xong lại có tài chính chi trì, Trình Trì mua vài nguyên liệu làm kẹo về bắt đầu thí nghiệm, thẳng đến khi Al tới cửa dùng thử Trình Trì mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng thành công.
Mà dọn nhà chính là ý kiến nảy ra sau khi Trình Trì muốn mở cửa hàng, hắn ở trong nhà Lance cảm thấy không được tự nhiên, Trình Trì nghĩ Lance kia không ở, nhưng mình dù sao cũng không phải Lance, chiếm nơi ở của Lance cũng không đúng.
Hơn nữa nếu Trình Trì da mặt dày ở lại, đồng thời bắt đầu kinh doanh, lỡ như Lance trở về thì sao? Trình Trì ngoại trừ dọn nhà thì không có con đường thứ hai để lựa chọn.
Đồng thời, Trình Trì muốn chính là cuộc sống thật sự thuộc về hắn, mà không phải mang theo cái bóng của Lance để sống.
Người trong trấn cho rằng hắn là Lance, nhưng Trình Trì không thể tự thôi miên mình chính là Lance, mặc kệ người khác nói thế nào, cũng không quan tâm người khác nghĩ thế nào, hắn có kiên trì của hắn.
.
Al nuốt xuống quả hạch trong miệng, nghi hoặc mà hỏi thăm, “A Trì, vì sao ngươi muốn dọn nhà? Ở đây không tốt sao? Đây vốn là nhà của ngươi.”
Trình Trì chỉ đáp, “Ta muốn hoàn toàn bắt đầu cuộc sống mới.”
Al nghe Trình Trì nói vậy, nghĩ nghĩ, cũng không nói thêm gì nữa, hỏi Trình Trì muốn dọn nhà đi đâu, Rupert sẽ đến hỗ trợ, lại hăng hái bừng bừng hỏi chút ý tưởng mở cửa hàng bánh kẹo, sau đó mới vô cùng cao hứng mà mang một bao kẹo Trình Trì đã chuẩn bị cho hắn về nhà.
.
Chạng vạng, sau khi săn thú trở về, Rupert vừa mở cửa đã thấy người yêu tóc vàng cười tủm tỉm bổ nhào tới, trao cho mình một nụ hôn thật nồng nhiệt.
Rupert có chút hưởng thụ nhận thấy khi vợ hôn mình đã dùng đầu lưỡi đẩy một vật gì đó vào trong miệng, nhất thời cả miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Rupert hai tay ôm Al đang dính vào người mình, hỏi, “Đây là thứ gì?”
Al cười tủm tỉm hỏi, “Ăn ngon không?”
Rupert nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của Al, lại nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của hắn, “Ừm, rất ngọt, giống như ngươi.”
Không giống Debby hay ngượng ngùng, Al đối với lời yêu thỏ thẻ của Rupert không chút khách khí mà nhận, đắc ý nói, “Đây là Lance cho, a, không, là kẹo trái cây A Trì làm, hôm nay A Trì nói với ta hắn muốn mở một cửa hàng bánh kẹo.”
“Lance làm?” Nghe được đáp án, Rupert có chút kinh ngạc.
“Ai, đã nói đừng gọi Lance, gọi A Trì a, sao ngươi hay quên vậy.” Al có chút bất mãn vỗ vỗ bộ ngực cứng rắn như tảng đá của Rupert, nói tiếp, “A Trì còn nói hắn muốn dọn nhà.”
“Ừ, ừ, là A Trì.” Rupert thấy vậy vội vàng nhận sai, “Hắn nghĩ sao mà lại muốn dọn nhà?”
“Hắn nói hắn muốn hoàn toàn bắt đầu cuộc sống mới.” Al đáp.
“Lần này từ khi A Trì trở về, hắn thật đúng là thay đổi rất nhiều a.” Rupert có chút nghiềm ngẫm.
“Như vậy không tốt sao? A Trì cũng biết hắn lúc xưa có chỗ không đúng a, cho nên mới muốn cải biến, tại nơi ở mới bắt đầu cuộc sống mới, tất cả bắt đầu một lần nữa.” Al nói, lấy tay chọc chọc vào má của Rupert, “Các ngươi cũng không nên vì lỗi lầm ngày xưa A Trì phạm phải mà mang theo ánh mắt dị dạng nhìn hắn, A Trì hiện tại đích thật không giống nga, hắn nhất định sẽ thay đổi cái nhìn của các ngươi!”
Nhìn Al dáng vẻ đầy căm phẫn, Rupert cười thầm, ôm sát Al, “Ừ, Al của ta, vậy chờ khi A Trì dọn nhà, chúng ta cũng đi hỗ trợ.”
“Đương nhiên!” Al lại trừng đôi mắt nhỏ, “Ta là bạn tốt nhất của A Trì!”
Lúc này, nếu như Trình Trì nghe được cuộc đối thoại của Rupert và Al, tâm tình của hắn sẽ rất phấn chấn, bởi vì nỗ lực của hắn chiếm được chút cải biến.
Thấy người này không nhận chính mình là Lance, các thú nhân cũng rất cố chấp, Trình Trì cũng lười cải cọ. Dù sao hắn không nói mình là Lance, cũng không thuyết phục bọn họ tin mình là một người khác, chỉ là thành khẩn nói với Al, hắn muốn bắt đầu cuộc sống mới, đồng thời thỉnh cầu Al dùng tên “Trình Trì” gọi hắn.
Không thể không nói, Al thật đúng là một người đơn thuần thiện lương lại nhiệt tình, chỉ cần Trình Trì không hề như đinh đóng cột phủ nhận quá khứ, hắn rất hào sảng tiếp nhận yêu cầu của Trình Trì, bắt đầu thân thiết gọi Trình Trì là A Trì, đồng thời rất săn sóc không nhắc đến quá khứ của Lance, thỉnh thoảng khi nghe được người khác nghị luận về Trình Trì, còn có thể rất chính nghĩa đi đến biện giải.
Thấy Al như vậy, Trình Trì ngược lại có chút đố kị Lance có được một người bạn tốt tốt, thỉnh thoảng ngực cũng sinh ra cảm giác hổ thẹn khi để hắn nhầm người, cứ như lừa dối hắn.
Trình Trì có thể tốt gấp mấy lần với Al để tiêu trừ cảm giác hổ thẹn trong nội tâm mình, mà Al bởi vì hành vi của Trình Trì mà càng thêm kiên định ‘Lance’ đã thật sự thay đổi.
.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành
Chương 6
Chương 6