DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du
Chương 71: Ta quen ngươi sao?

“Hủy Diệt, tốc độ, ta phải nỗ lực trong ngày hôm nay vọt tới cấp 172, tới biểu đạt một chút tâm tình buồn khổ của ta.” Ta hướng về phía Hủy Diệt cách xa xa tới trăm dặm hét lớn.

“Ô ô ô, Ánh Nguyệt ~~~~~~~, ngươi ~~~~~~, ngươi tốt xấu cũng thông cảm ~~~~ thông cảm một chút ta pháp sư thể nhược này chứ! Hô hô ~~~.” Hủy Diệt rốt cục dưới tình huống ta dừng lại chờ hắn đuổi theo ta, đang liên tục thở hổn hển. “Ngươi có cái tâm tình buồn khổ gì a?” Hắn chậm lại khí xong, hiếu kỳ hỏi.

“Còn có thể có cái gì a, đương nhiên là đám người chơi ù ù cạc cạc với cái ánh mắt khinh bỉ, cùng với phiền muộn không hiểu vì sao ta lại mất trí nhớ.”Ngẫm lại những người chơi này, đã đủ khiến ta phiền tới cực điểm rồi, ta đâu chọc vào bọn họ chứ? Làm gì nói ta vậy a, ta có kinh khủng thế không? Hôm qua, hôm qua rốt cục phát sinh cái gì chứ? 【 thần: còn đây là thời gian hiện thực】“Được rồi, đừng suy nghĩ bậy nữa, đi giết quái, hóa buồn khổ thành lực lượng, đi ngược quái thôi.” Hủy Diệt cắt đứt trầm tư của ta, kéo một cánh tay, rồi đi tới khu quái vật.

“Ừ.” Đúng vậy, nhiệm vụ bây giờ chính là giết quái, để cho bọn họ nhìn coi ta có với người yếu đuối như vậy không.

“Đi, chúng ta đi tới đàn quái vật hệ vật lý cấp 170 công kích luyện cấp, ta mang ngươi.” Aha, rốt cục có thể trải qua mức nghiện của cao thủ rồi, Hủy Diệt bây giờ cấp 140, tuy rằng độ khó cao chút, thế nhưng vượt cấp kinh nghiệm cao, chỉ cần phản ứng nhanh, vẫn không có vấn đề lớn lao gì. Còn nói tiếp, Vong Linh pháp sư chuyển vòng 4 xong, có thể gọi ra 4 con u linh so với hắn thấp hơn 20 cấp ra giúp hắn. Cho nên, nói chung thì vấn đề không tính lớn.

Tuy rằng hệ vật lý kinh nghiệm không cao như hệ ma pháp, nhưng mặc kệ nói như thế nào đi nữa, an toàn vẫn là quan trọng a! Nếu như là ma pháp hệ, thì ngay cả ta, nói không chừng đều sẽ bị thương.

“Được, ta phải dựa vào Ánh Nguyệt ngươi rồi! Hắc hắc, chúng ta cùng nỗ lực đi!”

“Ừ. Xông a ~~~.” Ta lại lần thứ hai xông ra ngoài, lần này vì để Hủy Diệt đuổi kịp, mà không dùng khinh công, cứ như thế xông thẳng đi.

“A! Ánh Nguyệt ngươi lại chạy, chờ một chút a ~~~~.” Hủy Diệt vừa thấy ta lại lao ra thật xa, đáng thương vô cùng đuổi theo.

“Cơn giận của thủy thần.” Ta một bên chạy một bên công kích tới phạm vi bọn quái vật chủ động công kích, vì Hủy Diệt dẫn đường, cũng may chúng nó phòng ngự không được tốt lắm, bị ta ba lần hai lượt đã thông ra một con đường lớn rồi, những người chơi xung quanh đều há hốc mồm. Băng Tuyết Thành thân là thành mới, người chơi chỗ này đẳng cấp cũng thường là thấp, chỉ có người chơi cao cấp thỉnh thoảng tới từ bên ngoài. Tuy rằng chúng ta hai người chạy rât xa, nhưng là chỉ chạy đến trong đàn quái vật cấp 100, chỗ đánh quái tất cả đều là những đội nhỏ 10 người 100 cấp bất mãn đi đánh quái. Xem ta đấu đá lung tung như thế, nguyên bản cười lạnh muốn xem ta bị đám quái vật kia đánh rớt. Đáng tiếc, bọn họ thấy chính là, quái vật bị ta thoáng cái giết sạch.

Nguyên bản vẻ mặt hèn mọn, bọn họ ngẩn người ra, phục hồi lại tinh thần xong, lại xuất hiện ánh mắt kính phục. Aha, ta muốn chính là cái hiệu quả này a. Chờ Hủy Diệt lại phản ứng lại xong, ta mang theo hắn lại hướng vào đàn quái vật cao cấp phóng đi. Bởi vì, những người chơi này đẳng cấp có hạn, cho nên tới cấp 120 xong, thì nhìn không thấy bóng dáng người chơi nào nữa.

Cứ như thế một bên chạy, một bên hành hạ chết bọn quái vật, chúng ta cuối cùng tới khu quái vật cấp 170. Sau khi làm tốt tọa độ, chúng ta gật đầu với nhau, ta âm hiểm cười giơ lên pháp trượng, rốt cục phải tới lúc ta thi thố tài năng rồi, bọn quái vật dễ thương, chờ tiếp chiêu đây. “Cơn giận của thủy thần.”

Một đám quái vật đã bị công kích đuổi về hướng ta, Hủy Diệt cũng gọi ra u linh công kích những quái vật này. Ta thi triển khinh công, tiêu sái lại dẫn một đám quái, kéo bọn quái vật của hai đàn lớn, ta mỉm cười. “Ngọn lửa bừng cháy.”

Qua cảnh ngọn lửa, dưới hiệp trợ của Hủy Diệt, một mảnh tan tác, vẫn còn lại vài quái vật, vẫn như cũ theo đuổi ta không rời, ta đương nhiên không thể lãng phí tài nguyên, lại dẫn theo một đám quái, bắt đầu công kích. Nhìn bọn quái vật lúc đầu còn hung thần ác sát, lúc này biến thành kinh nghiệm với tiền, ta cùng Hủy Diệt đều trở nên hưng phấn hơn. Lúc này mới kêu là ngược quái a!

Bởi tốc độ giết quái của chúng ta thật sự là mau, nguyên bản một đám quái vật lớn, đều bị chúng ta giết sạch rồi. “Hô, thật kích thích a!” Ta hưng phấn hô to một tiếng, thoáng cái ngồi xuống, cũng không quản có quái nào rơi xuống bên ta không. Quái nơi này có một đặc tính, nó không chủ động công kích ngươi, nhưng nếu như nhất định trong phạm vi nhất định nào đó, bạn công kích đồng bạn của nó, nó sẽ công kích bạn. Cho nên, ta cũng không sợ gì cả.

“Hừ, ta nói bảo làm sao không có quái, thì ra là các ngươi tiêu diệt hết rồi a!” Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau ta vang lên.

Đáng ghét vậy! Người này nói như thế nào chứ! Sao chẳng khách khí gì vậy. Ta căm giận xoay người, nhìn có chút quen mắt, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra, chỉ vào mũi hắn hét lớn, “Tiểu tử ngươi là ai a, sao chẳng khách khí gì vậy. Là ta giết thì sao? Không thể chắc?” Không biết vì sao, thấy hắn ta lại đau lòng, sẽ hận hắn. Hận? Vì sao lại hận chứ? Theo lý mà nói, ta và hắn hẳn là không biết nhau!

“Ha? Mấy ngày trước còn cùng ta nhận loạn quan hệ, sao? Nhìn thấy không còn cơ hội rồi, hôm nay ngươi liền đổi tính rồi?” Tiểu D vẻ mặt hèn mọn nói. 【 thần: tiểu D vẫn còn chưa offline, cho nên hắn nói chính là lúc đang chơi】Ta ngất, hôm nay có phải ngày ta và Vĩnh Sinh đụng chạm gì không? Sao cả đám đều không dùng khinh bỉ, thì cũng là vẻ mặt trào phúng nhìn ta a? Té ra đều là tiểu tử này gây ra a!

“Hủy Diệt, hắn là ai vậy a? Sao cá tính đáng ghét như vậy?” Ta nhìn Hủy Diệt từ một phía xuất hiện, vẻ mặt lo lắng không nói nhìn ta, hắn khẳng định biết cái gì đó.

“A? Ha, hắn là Dissolute, chúng ta gọi hắn tiểu D, hắn, hắn, hắn là…, è, không có gì.” Hủy Diệt ngôn từ chớp nhoáng nói qua, con mắt chột dạ không có giây nào là nhìn ta. Ôi chao, Hủy Diệt a Hủy Diệt, ngươi thực không thích nói dối mà! Ta im lặng thở dài. Quên đi, nếu hắn không muốn nói, vậy thì đừng có nói. Dù sao ta chính là ghét thằng cha trước mắt này từ trong lòng, vậy thì cứ vâng theo tâm ý đi, ghét tới cùng đi!

Nghĩ xong ta dùng vẻ mặt chán ghét trừng hắn, “Ta tưởng là ai a, không phải, không phải là cái người chơi đứng hàng thứ 4 đẳng cấp bảng sao, kêu gì nhỉ? Ha, được rồi, kêu tiểu D sao, tiểu D, tiểu đệ, a ha ha ha, ngươi sẽ không là muốn tìm đại ca chứ!” Ta vẻ mặt châm chọc nói, hừ, tìm ta ngược ư, cũng không coi ta là ai, ta là người ngươi có thể tùy ý bắt nạt sao?

“Ngươi nói cái gì?” Tiểu D nổi lên phẫn nộ, một đoạn thời gian từ trước tới nay, mọi người thấy hắn người nào chẳng phải nịnh bợ? Vậy mà tiểu tử trước mặt này lần đầu thấy hắn, cũng nhận loạn quan hệ? Giờ thì tốt rồi, làm bộ không nhận ra hắn.

“Ta nói, có muốn nhận ta làm đại ca không?” Ta tiếp tục cười nhạo nói, tức chết ngươi mới tốt, trong lòng ta ngọt ngào nghĩ.

“Ngươi! Được, ta muốn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại, ra chiêu đi.” Nói xong thì bày ra tư thế công kích, xem ra là muốn cùng ta PK đây! Đánh thì đánh, ai sợ ai a?

“Dừng tay.” Xa xa một tiếng con gái xuất hiện, quát bảo chúng ta hai người đang chuẩn bị cử động ngưng lại. Nàng nhìn ta, tựa hồ có chút không đành lòng thu hồi đường nhìn, vẻ mặt nhu tình nhìn tiểu D.

Tiểu D ngữ khí trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của Băng Tuyết nữ hoàng, “Nhu nhu, ngươi sao lại tới chỗ này? Vạn nhất nếu như khiến Trí Não biết ngươi ra khỏi thành rồi, ngươi sẽ phiền phức.”

Nữ hoàng vẻ mặt không thể nói là dạng gì, “Ta cũng lo cho ngươi mà, thật là, lại nói ta.”

Nhìn bọn họ hai người ngươi ta ta ngươi, trong lòng không có lý do dâng lên một trận chua xót, ta ngất, ta hôm nay làm sao vậy? Cũng quá không bình thường rồi đi! Còn có ngươi Hủy Diệt, làm gì bày ra cái ánh mắt như nhìn cừu nhân nhìn nữ hoàng kia a! Ta liên tưởng tới lời Hủy Diệt nói trước đó rồi lại thôi, nghĩ đến hình ảnh hiện tại, lẽ nào nói. Ta hiện ở trong lòng sắp xếp ra một thứ: Hủy Diệt thích tiểu D, thế nhưng tiểu D di tình biệt luyến mê luyến nữ hoàng kia, cho nên Hủy Diệt dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn nữ hoàng kia. Mà ta thì là vì đồng bạn thất tình mà đau lòng, ừ ừ ừ, khẳng định là một hồi sự như thế rồi. Ta thỏa mãn gật đầu, ta vẫn là khá thông minh mà, hắc hắc hắc.

【 thần: bội phục a, bội phục. Điều này ngươi cũng có thể nghĩ ra. Huy: đương nhiên, cũng không nhìn ta là ai. Thần: … 】 Ta thở dài, vỗ vỗ đầu vai Hủy Diệt. Sau khi thấy hắn thu hồi ánh mắt, ta nhẹ nhàng nói với hắn: “Được rồi, đừng khổ sở nữa, người anh em ta đã nhìn ra, ngươi a, đừng khổ sở mà, ta thấy Dương Dương đối với ngươi không tồi, ngươi cứ cùng hắn thành một đôi luôn đi.”

Hủy Diệt vừa nghe ta nói đến Dương Dương, sắc mặt nhất thời đỏ lên: “Ngươi ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi nhìn ra cái gì rồi. Ta vì sao khổ sở, ngươi ngươi, ôi chao, quên đi, không nói nữa, dù sao cũng không phải điều ngươi nghĩ đâu.” Hủy Diệt một hơi nói rõ, chính là không hề để lộ chút tin tức nào cả, hơ? Ta rốt cục quên đi cái gì chứ? Lẽ nào nói ta đã đoán sai? Thế nhưng, thế nhưng, các loại biểu hiện của Hủy Diệt, thực sự rất giống a!

Ta nghiêng đầu, không giải thích được nhìn Hủy Diệt lại bắt đầu phẫn nộ, ôi chao, thật không biết tiểu tử này trong lòng rốt cục nghĩ cái gì, quên đi, yên lặng xem biến đi!

Ta lại làm sao nghĩ tới, đánh giá này, cứ phát triển thành đại chiến bắt đầu? Cuối cùng mang theo kết cục không giải thích được với sự kiện này. Nhiều năm sau nhớ tới, sự kiện ta mất trí nhớ này, tiểu D lại hối hận, lại thương. Bọn họ mấy người đem ta sủng còn hơn so với trước đây. Theo Hủy Diệt nói thì chính là, dưới sủng yêu như vậy, ta nếu như muốn thế giới này hủy diệt, vậy bốn nam nhân ấy cũng sẽ không chút nào do dự làm theo. Mỗi khi nghe đến câu nói hủy diệt này, ta cũng không khỏi lườm hắn một cái, ta muốn hủy diệt thế giới làm chi a!

↓↓↓

Lời tác giả:

Ta thực sự là mẹ ruột cả a! Không nhẫn tâm không đành lòng, thực sự không đành lòng tiểu Huy Huy của chúng ta thương tâm thống khổ, tới mức hoa lệ mất trí nhớ. Rống rống, tức chết này (ngẫu bên trong diễn đàn) những người kêu ta ngược Huy Huy, nga hohohohoho.

Đọc truyện chữ Full