DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du
Chương 51: Gặp lại

“Chú thương nhân à, cháu, cháu tới rồi.” Ta hấp tấp chạy tới chỗ ấy của npc thương nhân, trong lòng yên lặng cầu khẩn, ngàn vạn lần không nên quá giờ a!

“Nga? Nguyệt bảo bảo cậu bé tới rồi a! Thế nào? Hoa hồng đề bán hết rồi hở?”

“Bán hết rồi, bán hết rồi, cháu có thể làm thương nhân rồi sao?” Ngàn vạn lần đừng nói ra lời nào đả kích tâm linh nhỏ bé của ta a!

“Ha hả, chúc mừng cậu bé, cậu trong thời gian quy định bán hết toàn bộ hoa hồng. Vậy giá cả mỗi bó hồng cậu có giảm đi không đó?”

“Không không không, cháu còn tăng ấy chứ! Mỗi bó 400y đó! Gía bó cuối cùng còn cao nữa cơ.” Ta tự hào nhìn chú ấy.

Chú thương nhân nghe ta nói xong, thỏa mãn thẳng gật đầu, khiến hắn cũng cảm thấy tự hào không gì sánh được. “Tốt, giờ thì bắt đầu cậu chính là một thương nhân rồi.”

Đinh, chúc mừng người chơi Nguyệt bảo bảo trở thành một thương nhân cao cấp, phần thưởng kinh nghiệm 100000, kim tệ 10 cái, danh vọng 200.

Đinh, chúc mừng người chơi Nguyệt bảo bảo thăng cấp.

“Được rồi, về phần tiền mua hoa hồng, coi như là chú thưởng cho cháu đi! Nguyệt bảo bảo, tinh thần của thương nhân chúng ta, cậu bé cần phải phát huy a!” Chú thương nhân mỉm cười dùng ánh mắt chứa đầy từ ái nhìn ta.

“Ừm, cháu biết rồi. Chú ơi, hẹn gặp lại!” Ta hài lòng tiến tới trạm tiếp theo, phóng tới bang phái của Ngạo Thiên mà đi, ta nhất định phải làm rõ Ngạo Thiên có đúng là người cuối cùng hay không, người đã từng tên là Đào Lăng Thương. [Thần: người ta lười, cho nên tên kiếp trước kiếp này đều cùng giống nhau, nga hohoho, mọi người đừng quá chú ý.]

Oa a, kiến trúc khí thế như thế, chính là bang phái của Ngạo Thiên bọn họ sao? Thực là đẹp a! Ta tương lai một đoạn thời gian ở cái chỗ này, nghĩ tới mà hài lòng.

Đương lúc ta đi tới cửa, hai người chơi thủ vệ đem ta ngăn lại.

“Ở đây ngoại trừ người chơi của bang Ngạo Thị Thiên Hạ có thể tự do ra vào, người khác phải có hẹn trước hoặc là thông báo, bé là loại nào?”

Hở… Ta hẳn là loại thứ nhất, đúng, ta chính là loại thứ nhất. “Ta là người chơi của Ngạo Thị Thiên Hạ a! Người vừa mới thêm vào đó.”

“???? Không ai nói qua với chúng ta cả, xin lỗi chờ chút, ta đi hỏi đã.” Nói xong cũng không để ý ta, chạy vào, thì ra muốn đi hỏi. Ôi chao, thật là, cư nhiên không nói trước đi, quá bắt nạt ta rồi, dù cho ta là tiểu bảo bảo, cũng không nên ức hiếp ta thế chứ. = =# bảo bảo rất tức giận, vấn đề rất nghiêm trọng.

“Cậu bé sao không có huy chương?” Một người chơi là thủ vệ nghi hoặc hỏi ta.

“Ta a ~~~~. Không nói cho ngươi.” Không thể nói, có chút mất mặt a!

“Nguyệt bảo bảo ~~~~~~~, bé cuối cùng tới rồi a!” Phiêu Nhứ người còn ở rất xa, tiếng đã truyền tới. “Thật là bé a! Ta biết mà.” Phiêu Nhứ một bộ dáng ta biết hết. “Thế nào? Bị ngăn cản hở? Ai kêu cậu lúc đó chạy nhanh thế chứ, thực không phát hiện ra, cậu tuổi còn nhỏ thế, lại là pháp sư, còn chạy vội mà nhanh như vậy. Ta vẫn đang gọi cậu, cậu cũng không để ý ta, hừ hừ.”

Ta biết mà, cái này gọi là trả thù, trả thù ta lúc đó không để ý tới cô ấy, trực tiếp hướng chú thương nhân chạy đi, bởi vì ta không biết thời gian còn dư lại bao nhiêu, đương nhiên phải nhanh chân rồi, lực chú ý của ta toàn tập trung ở việc chạy, Phiêu Nhứ kêu to, ta tự nhiên là nghe không được rồi, quả nhiên, tiềm năng của con người một khi bộc phát ra, dù cho là em bé thôi, cũng là tương đối lợi hại.

“Hắc hắc, chị Phiêu Nhứ đừng nóng giận mà, bảo bảo cũng có việc gấp, đuổi theo thời gian thôi. Tha cho bảo bảo lần này nha !!!! Bảo Bảo bảo chứng sẽ không bao giờ bỏ qua chị Phiêu Nhứ đâu!” Làm nũng là thiên phú của trẻ em, nếu hiện tại là tiểu bảo bảo, ta đây đương nhiên hảo hảo làm nũng rồi nga. [Thần: ta sao từ nhỏ không thích làm nũng hả? Nguyệt: không phải loài người. Thần: ngươi nói cái gì? Ta kia kêu lão thành, đi, chúng ta đi nói chuyện. (vẻ mặt âm hiểm cười, kéo Nguyệt bảo bảo nghênh ngang đi, thông báo ấy một giai đoạn, mỗ thần quyết định mưu sát luôn Nguyệt bảo bảo… … … Nói đùa mà, tiếp tục tiếp tục) ]

“Ừm, xem đây là lần đầu tiên của ngươi, vậy quên đi. Huy hiệu này cho cậu, đi, ta mang cậu vào.” Phiêu Nhứ lúc này trong lòng ngầm khoái: ha ha, xem Nguyệt bảo bảo còn có thể chạy khỏi lòng bàn tay ta? Biết mình đuối lý rồi, như vậy tương lai còn sẽ không nghe ta sao? Nga hohohoho, hiện tại bồi dưỡng nó, chờ vài năm có thể phối thành đôi với anh cả rồi, ta thực sự là quá tài rồi, ta thực sự là đồng nghiệp nữ vĩ đại a ~~~~~~ !!![Thần: coi khinh, ngươi tránh qua một bên.]

“Được!” Ta tiếp nhân huy hiệu Phiêu Nhứ đưa cho ta, cặp ở trên ngực. Do đó không thể thấy vẻ mặt Phiêu Nhứ cứ như là ta được lợi rồi ấy.

Mà hai thủ vệ người chơi kia ban đầu còn lãnh đạm, dưới ánh nhìn chằm chằm của Phiêu Nhứ, mồ hôi lạnh ứa ra nói câu xin lỗi với a. Kỳ quái, bọn họ sao lại sợ chị Phiêu Nhứ như vậy a? Chị Phiêu Nhứ kỳ thực là người tốt a! Đi theo phía sau Phiêu Nhứ, ta nghi hoặc nghiêng đầu, tay trái giữ vai, tay phải giữ đầu, vừa đi vừa nghĩ, bộ dáng đáng yêu này, kéo theo chúng người chơi bên trong toàn bộ đứng lại bất động, thẳng nhìn chằm chằm vào ta.

Phát hiện mọi người bất thường, Phiêu Nhứ nghi hoặc quay đầu lại nhìn ta một chút, nhất thời hai mắt sáng như sao sa, trong lòng thẳng hô lên: quá quá quá quá dễ thương, thật muốn hôn một cái a!!! Không nên không nên, nhịn xuống nhịn xuống, Nguyệt bảo bảo chính là lưu lại làm tình nhân cho anh cả, ta cũng không thể nhúng chàm mà, không thì tương lai anh cả không lột da tới mới lạ.

“Nguyệt bảo bảo, Nguyệt bảo bảo hoàn hồn đi, tới rồi nè.” Phiêu Nhứ phải nhắc nhở ta lúc này không biết đã nghĩ tới đâu rồi.

“Hử? Cái gì? Tới rồi?” Mất nhiều lần Phiêu Nhứ “nhắc nhở”, ta bưng cái lỗ tai có chút đau nhức, bất mãn trừng mắt cô ấy, nhưng mà, ta như vậy, ở trong mắt cô ấy lại thành…

“Oa a, mọi ngươi xem thấy chưa, Nguyệt bảo bảo nét mặt thật quyến rũ nga, thật là không nhìn ra mà, Nguyệt bảo bảo tuổi còn nhỏ, lại có thể làm ra nét động người như vậy, thực sự là tiền đồ không thể đếm được a ~~~~!!!! Anh cả tương lai nhất định sẽ cùng với Nguyệt bảo bảo tương lai hảo ‘tính’ phúc nga!” Phiêu Nhứ kích động nói ra lời trong lòng, làm cho anh cả lãnh khốc có chút không được tự nhiên, mà mặt ta thì đỏ bừng lên, ta xin đấy, ta tốt xấu coi như là một người lớn rồi a! Tuy rằng thân thể là nhỏ bé, nhưng không cần nói trắng ra như vậy được không a! Hơn nữa, ta còn có hai người yêu đấy! Dù cho tương lai có hắn anh cả, cũng nên là nói… …, cái gì, cái gì nha, ta suy nghĩ gì vậy!!!!

Ta lắc đầu, đem bốn người trong tưởng tượng của mình đuổi ra khỏi đầu, thật là, ta vẫn là trước điều tra rõ ràng hơn nữa đã! Tuy rằng ở sâu trong lòng ta nói cho ta biết, hắn đã từng là Đào Lăng Thương, quân vương bá đạo lãnh khốc kia.

Đọc truyện chữ Full