Cứ như vậy, Tư Không Vịnh Dạ ở lại Cửu Hoa Cung, hơn nữa sủng ái của Tư Không Viêm Lưu đối với y như mặt trời ban trưa, quả thực là hàm đáo chủy lí phạ hóa, phủng tại thủ tâm phạ điệu liễu*, cơ hồ chính là cưng chiều đến không hề có đạo lý, phá vỡ nhãn kính** của tất cả mọi người.
Rất nhiều cung phi không chỉ một lần oán giận chuyện Tư Không Viêm Lưu đối với y cực kỳ sủng ái, lạnh nhạt với những đứa con khác của hắn, Tư Không Viêm Lưu cũng chỉ là thản nhiên qua lại cho có lệ, cũng không để ý tới, vẫn như trước không ngừng sủng ái y.
Cứ thế mãi, một vài phi tử vì được cưng chiều mà kiêu ngạo liền ngồi không yên, thái tử vị còn chưa lập, Hoàng đế đã bất công như vậy, thế còn ra gì nữa. Mấy phi tử ngày càng nhốn nháo, có đôi khi quả thực chính là cố tình gây sự, Tư Không Viêm Lưu cũng lười để ý tới bọn họ, có đôi khi gây chuyện làm hắn phiền, hắn liền cho một ánh mắt sắc bén, đối phương lập tức sợ tới mức quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Khi hắn tức giận, trên người có băng lãnh làm cho người ta lạnh đến tận xương cốt, bất luận kẻ nào quay mắt về phía gương mặt lạnh như hàn băng của hắn đều đã không tự chủ được mà lạnh từ đầu tới chân, tựa hồ ngay cả tâm đều bị đông lại, nứt ra thành nhiều mảnh nhỏ. Cứ thế mãi, tất cả cung phi đều đối với hắn câm như hến, không có bất cứ người nào dám nghi ngờ việc Tư Không Vịnh Dạ được sủng ái.
Cho nên, Tư Không Vịnh Dạ ở trong hoàng cung có thể nói là một thân nhận hết hàng vạn hàng nghìn sủng ái, bất luận là ai cũng đều đối với y vẻ mặt ôn hoà, tất cả mọi người đương nhiên đều nghĩ tương lai y sẽ trở thành thái tử, là hoàng đế tương lai, trăm phương nghìn kế nịnh bợ y, mà ngay cả có một vài đại thần đều sớm có kế hoạch đem con gái của mình gả cho y, lôi kéo phồn vinh cho gia tộc, chẳng qua, trong lòng Tư Không Vịnh Dạ đều hết thảy nhìn ra tâm Nhược Minh kính***, không nghi ngờ đây chính là một truyện cười.
Thời gian nhoáng lên một cái rồi biến mất, Tư Không Vịnh Dạ được muôn người thiên vị vượt qua ba năm cực kỳ hạnh phúc.
Năm y bảy tuổi .
Ở trong ký ức của y, Tư Không Viêm Lưu là ôn nhu, là từ ái, tay hắn rất dài lại rất có lực mà vô cùng ôn nhu, có thể ôm chặt lấy y, khẽ vuốt lấy gò má y.
Thanh âm của hắn trầm thấp mà hiền từ, ghé vào lỗ tai y ôn nhu nói nhỏ, giống như âm thanh từ ống sáo trầm tĩnh nhu hòa quanh quẩn không dứt. Khi đối với người khác lại hết sức uy nghiêm, làm cho người ta tôn kính, sùng bái.
Mặt của hắn không cười thì đặc biệt nghiêm túc, cả người bất nộ tự uy****, nhưng là khi đối với y lại cười vô cùng dịu dàng. Hắn khi mỉm cười, giống như bầu trời mùa thu trong xanh, lại vô cùng trong suốt. Khi tan đi, như mặt nước bị gió thổi qua, thản nhiên, không lưu bất cứ dấu vết nào.
Tư Không Vịnh Dạ ở bên cạnh hắn, cảm thấy được chính mình hạnh phúc như thế, tim của y tựa hồ như đã tìm được bến cảng để neo lại, những năm xưa đau đớn y đã quên mất, y cảm thấy được ở bên cạnh hắn, cái gọi là vĩnh hằng cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi .
~~~~~~~
Trải qua ba năm điều dưỡng, vết thương trên người Tư Không Vịnh Dạ đều nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy, da thịt trên người trắng nõn mà bóng loáng, màu sáng như dương chi ngọc bàn xinh đẹp, vô cùng mịn màng. Thân thể trước đây vì dinh dưỡng không đầy đủ mà khô héo gầy yếu cũng trở nên rắn chắc khỏe mạnh hẳn lên, cũng cao lên không ít.
Cả người cũng càng trở nên thêm xinh đẹp, cái mũi thẳng, môi phấn nộn, hàm răng giống như cẩm thạch chỉnh tề.
Dưới tóc mái gọn gàng, là một đôi mắt hoa đào xinh đẹp làm cho người ta thán phục, tĩnh lặng giống như hồ sâu ngàn thước, hắc sâu kín, có vẻ không hề có khói lửa nhân gian. Nhưng là nếu cao hứng lên, song đồng lại giống như ám dạ lưu tinh*****. Ba quang lưu liên ******, nhưng không có một tia mị khí, làm cho người ta say mê trong đó, khi y nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt mang theo một chút vô tội, rồi lại có một loại cảm giác mập mờ giống như xuyên thấu lòng người, làm cho người ta không nghĩ qua là sẽ rơi vào bên trong, không thể tự kềm chế. Tựa hồ ánh mắt của y có một loại mị lực mê hoặc lòng người bẩm sinh.
Tuy rằng còn tuổi nhỏ, nhưng có vẻ ngoài không ai có thể địch nổi, ngay cả mẫu hậu y, mỹ nhân từng được thế nhân ca tụng là khuynh quốc khuynh thành Oánh phi đều thua y vài phần, hơn nữa khí chất của y, dù là mỹ nhân nào cũng đều không thể với tới .
“Vịnh Dạ!” Tư Không Viêm Lưu thượng hoàn lâm triều về tới Cửu Hoa Cung, vừa nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ đang ở bàn học giữ luyện tự liền một phen bế lên.
Đối với Tư Không Viêm Lưu nhiệt tình ôm ấp, Tư Không Vịnh Dạ chỉ là thản nhiên trả lời một câu”Phụ hoàng”, mắt lại lóe ra tia sáng, khóe miệng cong lên xinh đẹp. Tính cách của y vẫn là không màng danh lợi mà an bình, nói cũng không nhiều. Nhưng Tư Không Viêm Lưu chính là thích tính của cách y như vậy, tự nhiên mà không mang theo một tia tô son trát phấn, giống như một tia mây bay ở chân trời ngày mùa thu, bình thản lại có ý vị sâu xa. Hơn nữa, trên người y lơ đãng chỉ thấy toát ra khí chất khờ dại mà đơn thuần làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu, cùng y ở một chỗ lâu, trên người y thứ có thể hấp dẫn lòng người này càng ngày càng hiển hiện ra, Tư Không Viêm Lưu càng ngày càng thích y, quả thực từng khắc đều muốn đem y ôm vào trong ngực.
“Nghe nói ngươi lại làm Trương thái phó tức giận bỏ đi, phải không?” Tư Không Viêm Lưu làm bộ dáng như tức giận, khẩu khí lại ôn nhu giống như gió nhẹ thổi qua tơ liễu.
“Ta ghét hắn, luôn tỏ ra cổ hủ châm biếm trẻ con, luôn dạy ta mấy thứ không thú vị, còn không cho người khác nghi ngờ lý luận của hắn, bộ dáng không coi ai ra gì, ta chỉ là nói hắn một câu không biết hủ nho*******, ai biết hắn liền nổi giận đùng đùng tiêu sái như vậy a.” Tư Không Vịnh Dạ nhìn hắn, miệng hơi hơi nghẹn lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong lưu quang gợn sóng, vẻ mặt hoàn toàn vô tội.
“Ai ~~~, ngươi thật là, người đọc sách hoặc nhiều hoặc ít đều đã có chút tự cho mình siêu phàm, hắn là sư phụ của ngươi, ngươi cũng nên đối với hắn tôn kính một chút.” Tư Không Viêm Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của y, khóe miệng một tia cười khổ: “Hiện tại, Hàn Lâm Viện thái tử thái phó đều bị ngươi làm tức giận như nhau, ai cũng không nguyện ý đến dạy ngươi, điều này làm cho phụ hoàng không biết như thế nào mới tốt.”
“Chính là, ta không thích học mấy thứ kia, nhàm chán lại vô dụng, còn không bằng luyện tự, học vẽ tranh mà.” Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt càng thêm vô tội, song đồng lý ba quang lưu chuyển, giống như hồ nước mùa thu, lông mày thản nhiên cong lại thật xinh đẹp.
Chỉ là một biểu tình bình thường như bao người khác, ở trên người y lại làm cho người ta kinh diễm, làm cho không người nào không tâm động. Tư Không Viêm Lưu nhìn y biểu tình tức giận đáng yêu tới cực điểm, thật sự là một chút lửa giận cũng biến mất, mà ngay cả muốn trách cứ y một chút cũng không có cách nào cứng rắn quyết tâm. Đành phải lắc đầu, thở dài một hơi.
“Đúng rồi, hôm nay trong cung xuất hiện một thích khách, võ công thập phần cao cường, điều động toàn bộ Ngự lâm quân cũng không có cách nào bắt được hắn, ngươi cũng nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng tùy tiện đi lung tung, nếu bị hắn bắt được, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Gần đây biên cương chiến loạn không ngừng, trẫm hôm nay phải suốt đêm phê duyệt tấu chương, buổi tối không thể ở bên ngươi. Ngươi buổi tối phải ở trong Cửu Hoa Cung, ngàn vạn lần không được đi ra ngoài, trẫm sẽ phái người bảo vệ ngươi.”
Tư Không Viêm Lưu nhớ tới thích khách thần bí vừa rồi, nội tâm nhất thời thập phần lo lắng, người nọ đến vô ảnh, đi cũng vô tung********, phảnh phất như u ảnh, võ công thập phần cao cường. Một đám Ngự lâm quân ở trước mặt hắn lại giống như những tiểu hài tử bình thường, bị hắn đùa quanh. Mà mục đích của hắn hình như không phải là ám sát mình. Người nọ che mặt, chỉ lộ ra đôi song đồng màu tím dưới ánh nắng mặt trời chói chang giống như thủy tinh tím lóe lên u quang, thần bí mà nguy hiểm.
Người nọ quay mắt về phía toàn bộ Ngự lâm quân, không có chút vẻ sợ hãi nào, nhìn ánh mắt của hắn tựa hồ còn hơi có ý trào phúng, chính là thản nhiên liếc mắt một cái, lại làm cho hắn như vùi vào vũng bùn. Sau đó hắn xoay người nhẹ nhàng bay qua tường cao ẩn vào trong hoàng cung cực lớn. Tư Không Viêm Lưu lo lắng hắn sẽ làm bị thương đến Tư Không Vịnh Dạ, vì thế lập tức liền chạy lại đây, thấy hắn không có việc gì mới yên lòng lại.
“Đã biết, phụ hoàng.” Tư Không Vịnh Dạ nghe xong lời của hắn, như có điều suy nghĩ gật đầu. Chẳng qua vào lúc ban đêm hắn lại nuốt lời , hơn nữa, để chính mình lâm vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. ~~~~
Hết chương thứ mười bốn
hàm đáo chủy lí phạ hóa, phủng tại thủ tâm phạ điệu liễu*: 2 câu này nghĩa là trân trọng đứa bé, mong đứa bé yên lành lớn lên mà không có việc gì xấu xảy ra.
tâm Nhược Minh kính***: tớ hiểu là nhìn rõ tâm can, chưa check.
bất nộ tự uy****: không cần nổi giận mà cũng đã oai nghiêm.
ám dạ lưu tinh*****: sao băng [trong đêm tối]
Ba quang lưu liên ******: tớ hiểu là mắt long lanh, trong mắt có sóng gợn nhẹ.
Hủ nho *******: chỉ những người quá lậm học thuyết.
đến vô ảnh, đi cũng vô tung********: ý nói thích khác đến không ai biết, đi cũng không ai thấy.