DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 77

Bị nghênh vào tòa thành, hai người gặp lại những gương mặt quen thuộc, cũng thấy được kẻ ngoài ý muốn.

” Sao ngươi lại tới đây?” Vân Vũ Chí dẫn đầu nói ra.

Hai vị khách không mời mà đến chính là Phương Tuyết cùng Uyển Văn – mẫu thân Vân Vũ Chí, mà những lời Vân Vũ Chí nói đại bộ phận đều hướng tới Phương Tuyết. Bất quá chợt nhớ tới chính mình cũng không có quyền chất vấn Phương Tuyết, chỉ có thể đem đầu mâu chỉ hướng Uyển Văn . Sau khi Vân Vũ Chí được chính thức thừa nhận thân phận, Uyển Văn liền đối xử Vân Vũ Chí tốt lắm, nhưng do đại khái lúc nhỏ ấn tượng khắc lại quá sâu, Vân Vũ Chí cùng Uyển Văn luôn luôn không thân. Hai người quan hệ so ra còn kém Cao Mai cùng Vân Tả Ý.

Uyển Văn trắng mặt một chút, xấu hổ nói không nên lời, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, ôn nhu nói:” Tiểu Vũ, ngươi trở về rồi, mẹ rất nhớ ngươi.”

Vân Vũ Chí tức giận nhíu mày:” Không cần bảo ta tiểu Vũ.” Tiểu Vũ chỉ đại ca mới có thể kêu.

” Tốt, tốt, thế kêu Vũ nhi nhé.” Uyển Văn liều mạng kéo lại quan hệ với đứa con.

Vân Vũ Chí hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ cam chịu, không hề để ý tới Uyển Văn , quay đầu đánh giá Phương Tuyết duyên dáng yêu kiều ở bên cạnh Cao Mai.

Cao Mai tư thái cao quý, đứng ở phía sau Vân Hàm Phong mang theo cười trào phúng nhìn Uyển Văn biểu diễn. Nàng chưa từng đem Uyển Văn trở thành đối thủ, một người không có tiền không quyền không hậu trường, ngay cả quan hệ với đứa con duy nhất của mình đều làm không tốt, nữ nhân như thế, nào có thể đấu quá nàng.

Đối Vân Hàm Phong mà nói, hết thảy việc này đều không nhập vào mắt hắn. Hắn luôn dõi theo Vân Tả Ý từ lúc tiến vào. Vân Hàm Phong đau lòng phát hiện hai năm không thấy Ý nhi như lại hao gầy không ít, thân mình đơn bạc dường như một trận gió thổi qua có thể thổi đi hắn. Bất quá khí chất càng thêm thành thục, mặt mày cũng hoàn toàn nẩy nở, càng hiển tuyệt sắc, không biết lại sẽ đưa tới thêm nhiều ít si nhân……Nhưng nguyên nhân chính khiến hắn luôn quan sát tỉ mỉ Tả Ý là vì ánh mắt Vân Tả Ý. Vân Hàm Phong ngay trước tiên đã phát hiện Vân Tả Ý lực chú ý không hoàn toàn đặt ở nơi hắn, thỉnh thoảng có phân thần xem một chút trạng thái của Vân Vũ Chí. Điều này làm cho Vân Hàm Phong thực tức giận. Chết tiệt, chỉ cần có Vân Vũ Chí ở, Ý nhi của hắn liền vĩnh viễn không thể toàn bộ chú ý hắn, nhưng nhớ tới từng đáp ứng với Ý nhi không hề cừu thị Vân Vũ Chí, chỉ có thể tự cường đem chuyện không vui này áp xuống. Tuy vậy, trong lòng vẫn như cũ mắng không thôi; sinh hạ Vân Vũ Chí thật sự là lỗi lầm lớn nhất đời của hắn.

……

Để nho nhỏ phong ba sớm kết thúc, thân là đứng đầu một nhà Vân Hàm Phong ho nhẹ ra tiếng:” Các ngươi mới trở về, mệt mỏi đi, trước lên lầu nghỉ ngơi một hồi.” Lữ trình vượt qua các hành tinh hẳn là mệt chết đi, Vân Hàm Phong hiện tại vô luận rất nhớ Vân Tả Ý cũng không nhẫn tâm để hắn ở trong này lâu thêm một hồi.

Vân Tả Ý im lặng gật đầu, sau đó đem tầm mắt chuyển hướng Phương Tuyết. Vân Vũ Chí gặp Vân Tả Ý không ý kiến đương nhiên cũng không ý kiến, nhưng lại nhích gần Vân Tả Ý bên người một chút.

Vân Hàm Phong hiểu ý tứ Vân Tả Ý, giải thích nói :” Phương Tuyết nàng……” Đột nhiên nhìn đến động tác của Vân Vũ Chí, nhíu một chút mày nói tiếp :” Phương Tuyết cũng thông qua cuộc thi thăng hai năm cấp, lựa chọn nhiệm vụ hoàn thành ngay tại lam tinh, cho nên sẽ ở tạm chỗ này một đoạn thời gian.”

Vân Tả Ý nghe giải thích, không có phản ứng gì quá lớn, chỉ gật đầu chào Phương Tuyết một cái, sau đó dựa vào trí nhớ đi về phòng hắn.

Vân Vũ Chí khinh thường khẽ hừ một tiếng. Nha đầu bà tám chết tiệt, lựa chọn nhiệm vụ sao không chọn xa một chút, tốt nhất đến biên cảnh liên minh đi vĩnh viễn đừng trở về …… Nhìn đến Vân Tả Ý lên lầu, nhất thời cố không phỉ báng thêm Phương Tuyết, vội vàng theo sau Tả Ý.

……

Vân Tả Ý mở ra cửa phòng ngủ của mình, nhìn qua một lượt. Vài năm nay trong phòng hắn gì đó một chút cũng không thay đổi, vẫn duy trì hình ảnh lúc hắn mười tuổi đi học viện. Xem ra mỗi ngày đều có người dọn dẹp quét tước theo đúng tiêu chuẩn của mình, nếu không, không có khả năng tất cả đều vẫn duy trì sạch sẽ không hạt bụi. Cũng may mắn trước giờ trong phòng hắn vốn không lưu trữ đồ vật ngây thơ của con nít, nếu không hắn phải đi đối mặt với căn phòng con nít, thật sự không dám tưởng tượng……

Quay đầu nhìn về phía sau, Vân Tả Ý hỏi:” Tiểu Vũ, ngươi không đi về phòng mình, lại đây đợi làm gì? ”

Vân Vũ Chí liều mạng triển lãm vẻ mặt hồn nhiên đáng thương hề hề yêu cầu:” Đại ca, ta muốn ngủ cùng với ngươi.”

” Ngươi đã trưởng thành rồi.” Vân Tả Ý vạch sự thật, Vũ Chí đã không phải tiểu hài tử trước kia cần hắn ngủ chung.

” Nhưng mà đại ca, trước kia ở nhà đều là ngươi theo giúp ta ngủ, ta một người ngủ không quen.” Đây là sự thật, khi Vân Tả Ý 10 tuổi, Vân Vũ Chí nhỏ hơn hắn hai tuổi, ở trước khi hắn rời đi nơi này đích xác mỗi ngày đều cùng Vân Vũ Chí ngủ chung.

” Ngươi…… Được rồi.” Vân Tả Ý chung quy không thoát khỏi ánh mắt đáng thương hề hề của Vân Vũ Chí, bất đắc dĩ đồng ý. Cũng may hiện tại là ngủ trưa, chỉ cần nghỉ ngơi một hai giờ liền dậy.

Vân Tả Ý bỏ đi áo khoác nhắm mắt nằm trên giường, nghiêng thân mình chừa nửa giường cho Vân Vũ Chí. Chỉ chốc lát sau cảm thấy vị trí bên cạnh mình trầm xuống, Vân Tả Ý thả lỏng tinh thần, mỏi mệt mãnh liệt đến, nhắm mắt lại chỉ chốc lát ý thức liền mơ hồ. Trong lúc mơ mơ màng màng hắn nghĩ đến: giường này nên đổi một cái mới, hiện tại đã không rộng như trước kia.

Vân Vũ Chí nhìn đại ca ngủ không hề phòng bị, trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng vui sướng, thật nghĩ muốn ôm đại ca vào lòng hảo hảo sủng ái. Nhưng, vẫn là không có can đảm…… Tinh thần trăm lần chăm chú ngắm Vân Tả Ý. Không biết qua bao lâu, bởi vì tu luyện nội lực mà tạo nên cảm quan linh mẫn khiến cho hắn nghe được tiếng bước chân cực nhỏ hướng nơi này đi tới . Hắn vội vàng nhắm mắt lại giảm nhẹ hô hấp, làm bộ như đang ngủ, nhưng tinh thần vẫn linh mẫn quan sát tình huống. Bước chân kia dừng trước cửa, sau đó truyền đến tiếng mở cửa nhẹ nhàng. Tiếng chân hướng về phía giường đột nhiên dừng lại, người tới hô hấp trong nháy mắt rối loạn một chút. Cảm giác nguy hiểm làm cho Vân Vũ Chí lập tức đề phòng, nhưng người tới không có động tác gì kế tiếp, chỉ đứng ở kia một hồi liền nhẹ nhàng ly khai. Cánh cửa cũng bị đóng chặt, trong phòng lại khôi phục nguyên dạng. Vân Vũ Chí hốt hoảng mở to mắt: là Vân Hàm Phong sao? Có thể cho hắn cảm giác nguy hiểm như vậy cũng chỉ có Vân Hàm Phong. Nhưng mà phụ thân hắn tới nơi này làm gì?

……

Hai giờ sau.

Vân Tả Ý thức dậy, mở mắt liền gặp ngay khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình :” Làm gì vậy? ” Vân Tả Ý bình tĩnh đẩy ra Vân Vũ Chí. Thật là, hiện tại tiểu hài tử đều thứ tốt không học, đi học trò dọa người này đó.

” Ha ha, ta đang nhìn đại ca xem khi nào thì tỉnh a.” Vân Vũ Chí trên mặt thì tươi cười, trong lòng lại ảo não không thôi. Sớm hạ quyết tâm thì tốt rồi, sẽ không như hiện tại muốn hôn cũng không có cơ hội, về sau lá gan nhất định phải to một chút, nhất là thời điểm “ăn”, hành động nhất định phải quả quyết.

” Ừ” Vân Tả Ý không chú ý, đứng dậy mặc quần áo, cảm thấy cánh tay chịu sức nặng, nhíu mày cúi đầu xem Vân Vũ Chí còn ngồi trên giường. Vân Vũ Chí vội vàng lộ ra cười lấy lòng :” Đại ca, ta giúp ngươi mặc không tốt sao? “. Vân Tả Ý mân mím môi, trên tay dùng một chút lực rút ra cánh tay bị Vân Vũ Chí túm, động tác lưu loát mặc đồ, bỏ lại một câu:” Đi thay đồ nhanh lên.”

” Vâng” Vân Vũ Chí có chút mất mác đứng dậy mặc quần áo.

Xem Vân Vũ Chí đã ăn mặc tốt lắm, Vân Tả Ý nói:” Chúng ta đi xuống đi.”

Đọc truyện chữ Full