DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 74

p/s hữu kinh vô hiểm = có biến cố nhưng không nguy hiểm

hạ thủ lưu tình = xuống tay nhẹ tay, lưu lại tình



Quý này thành quả kinh doanh rất tốt, so với lần trước tăng trưởng 1.76 %. Theo phản ứng thị trường đến xem, hiện tại ngành sản xuất hot nhất là tinh tế lữ hành (du lịch giữa các hành tinh), nhưng người kinh doanh ngành tinh tế lữ hành này nhiều lắm, Vân thị không có ưu thế gì rõ ràng, xem ra phải áp dụng một ít phương pháp đặc biệt mới được…… Vân Tả Ý một bên lật xem báo cáo quý của tập đoàn Vân thị một bên cân nhắc……

” Đại ca.”

” Ân, tiểu Vũ, đã về rồi.” Vân Tả Ý ngẩng đầu lên cười nhìn Vân Vũ Chí, lại phát hiện Vân Vũ Chí thở hồng hộc, trên mặt cũng ẩn hiện đỏ ửng :” Sao vậy, chạy về sao, có chuyện gì cấp à?”

” Ách, đại ca…… Ta, ta không sao, lên lầu trước nhé.” Vân Vũ Chí nhìn ánh mắt thân thiết của Vân Tả Ý, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, trước nay chưa có. Trong đầu không ngừng hiện lên nam sinh kia, trên mặt nóng bừng. Vẻ đỏ ửng không biết rốt cuộc do vừa mới chạy bộ hay do nguyên nhân khác tạo thành. Hắn cũng không hiểu được vì sao mình nghe nam sinh kia tỏ tình xong liền vội vàng chạy về đại ca nơi này, là muốn hỏi đại ca chuyện gì xảy ra sao? Dường như cũng không phải, tối thiểu hiện tại hắn hoàn toàn không thể hỏi đại ca vì sao nam sinh lại thích nam sinh ……Thật hỗn loạn a, vẫn là trước nên lên lầu. Làm sao hắn lại cảm thấy đại ca hôm nay so với bình thường càng đẹp mắt chứ ?….. Thật mê người a. Khụ, xong rồi, nhất định là xuất hiện ảo giác…… Đi mau, đi mau……

Vân Tả Ý không rõ cho nên nhìn theo Vân Vũ Chí biến mất nhanh trước mặt mình. Không thích hợp a, bình thường sau khi trở về không quấy rầy mình một giờ tuyệt đối sẽ không rời đi. Tiểu đệ hôm nay sao nghe lời quá vậy, bất quá, Vân Tả Ý nhìn xem báo cáo tài vụ đang đọc dở, việc này cũng không tệ, ít nhất có thể có thời gian xử lý xong mấy thứ này.

……

Trong khoảng thời gian này Vân Tả Ý ngày qua ngày rất yên tĩnh. Thân phận thiếu chủ Vân thị chung quy là giấy không thể gói được lửa, không quá vài ngày liền truyền đi rộng rãi. Đệ tử Vân Tả Ý cũng đều đã biết, tuy rằng thực kinh dị, nhưng không dám ở trước mặt Vân Tả Ý biểu hiện ra, chỉ ở sau lưng nghị luận, trước sau như một sợ hãi Vân Tả Ý. Qua vài ngày thân phận Vân Tả Ý cũng từ từ bị người ta quen đi, hết thảy lại khôi phục bộ dáng như trước kia. Vân Vũ Chí chuyển tới cũng không khiến nhiều oanh động, có chăng là lúc đầu mọi người hơi tò mò người mới chuyển giáo, nhưng khi giải rõ tình huống đặc thù của Vân Vũ Chí cũng đều tan đi.

Vân Tả Ý đối với việc này rất vừa lòng, trừ bỏ bên người thêm một ảnh vệ, thường thường toát ra vài lần ám sát bắt cóc hữu kinh vô hiểm, cuộc sống cơ hồ cùng trước kia không có gì biến hóa, hơn nữa tiểu đệ yêu quý cũng ở chung với hắn. Chẳng qua một chút người có thái độ thay đổi rất kỳ quái. Đầu tiên là đệ tử Hồng Mân hắn luôn hãnh diện. Tuy rằng Hồng Mân vẫn giống như trước đây, học tập thực ngoan, nhìn đến hắn sẽ mỉm cười, nhưng hắn tổng cảm thấy nụ cười kia bên trong có chút ưu thương. Cẩn thận quan sát lại nhìn không ra dấu vết gì.

Còn có Mạt Phi , thật không phải biểu hiện không tốt, mà là biểu hiện thật tốt quá. Mỗi ngày đúng hạn đi học, cũng không vắng họp, rất nhanh đuổi kịp bài vở, vô luận theo phương diện nào đều hoàn toàn tìm không thấy bộ dáng suy sút lúc trước. Chỉ có thái độ tôn kính sư trưởng vẫn chưa biến đổi, cư xử với Vân Tả Ý vẫn như trước cung kính, có hỏi có đáp, còn thường thường ở Vân Tả Ý rảnh đi thỉnh giáo một ít vấn đề. Đương nhiên Vân Tả Ý hiện tại nhìn bộ dáng cung kính của hắn thuận mắt hơn, ít nhất không hề giống như trước thấy là liền bực mình.

Mặt khác, thái độ cực kỳ kỳ quái cũng khiến cho Tả Ý coi trọng nhất chính là tiểu Vũ. Tiểu Vũ cũng không biết bị gì, từ sau lần chạy đi về kỳ quái đó, gần nhất đều không đến phiền hắn, thường xuyên nhìn hắn ngẩn người khi hai người cùng một chỗ, sau đó hoặc như là nhớ tới cái gì vội vàng vội chạy đi. Thật sự là hao tổn tâm trí a.

……

“Ừ, tiểu Vũ?” Vân Tả Ý ngẩng đầu mang điểm kinh hỉ nhìn Vân Vũ Chí đi đến trước mặt hắn. Thật sự là khó được a, gần nhất tiểu Vũ nhìn đến hắn dường như đều trốn đi, hôm nay cư nhiên chủ động đến trước mặt hắn.

” Đại ca.” Vân Vũ Chí nói.

” Ha ha, tiểu Vũ, gần nhất có phải có chuyện gì hay không?” Vân Tả Ý đầu tiên là nhiệt tình tiếp đón, sau đó nghĩ đến thái độ Vân Vũ Chí gần nhất không được tự nhiên, không khỏi nhăn lại mày.

” Không có.” Vân Vũ Chí trả lời rất nhanh rất kiên định.

” Vậy ngươi gần nhất như thế nào cũng không quấn quít lấy ta.” Vân Tả Ý nói ra bất mãn. Tiểu đệ đáng yêu của hắn a, tuy rằng trước kia cả ngày quấn quít lấy hắn thực đáng ghét, nhưng thời điểm vắng vẻ hắn cảm giác thật sự khó chịu. Vân Tả Ý chỉ cần tưởng tượng tiểu đệ đáng yêu không hề thân thiết với mình nữa, trong lòng liền hoảng hốt.

” Không, không phải, đại ca, ta không có không để ý tới ngươi.” Vân Vũ Chí vừa thấy Vân Tả Ý trên mặt ẩn hiện ai oán, lập tức liền đầu hàng, làm sao còn quản cảm giác kỳ quái gần đây a, tiến lên như khỉ con giữ chặt tay Vân Tả Ý, nhẹ tay nhẹ lay động.

” Xì, ha ha, tốt lắm tiểu Vũ, ta không trách ngươi.” Vân Tả Ý nhìn thấy Vân Vũ Chí lo lắng, một bộ gấp không biết nên làm gì cho tốt, ai oán kia nhất thời biến mất. Tiểu đệ vẫn là giống khỉ con đơn thuần dễ lừa a.

” Sao, a?” Vân Vũ Chí ngây ngốc nhìn Vân Tả Ý , hơn nữa ngày mới nhận ra hắn lại bị đại ca lừa, không khỏi buồn bực. Hắn như thế nào ở trước mặt đại ca luôn ngốc như vậy chứ ? Bị đùa giỡn một lần lại một lần vẫn không học khôn . Lúc này hắn chợt hiểu được, quản cái gì kỳ quái cảm giác, không nghĩ ra thì đi tìm tên đầu sỏ gây nên cảm giác kỳ quái này, đáng giá chính mình cứ phiền não sao. Bất quá mấy ngày nay cảm giác kỳ quái kia làm cho mình thiếu rất nhiều lần cơ hội làm nũng với đại ca, không được, phải bổ trở về, cũng không để ý Vân Tả Ý vừa mới mới đùa giỡn hắn, liền một phen lại ở tại trên người Vân Tả Ý.

Vân Tả Ý nhìn tiểu đệ khôi phục thái độ bình thường, phi thường kinh hỉ, vui vẻ quay về thói cũ bắt đầu tra tấn kiểu tóc dày công phu của tiểu đệ, sau đó vừa lòng nhìn hai mắt to đáng thương hề hề của Vân Vũ Chí . Vẫn là tiểu đệ như vậy đáng yêu nhất a.

………..

Ngày kế. Ai Lý học viện, lớp mộc hệ ma pháp .

Toa Tô giật mình cùng kinh hỉ nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Vân Vũ Chí nhìn trước mặt nam hài thanh tú, xác định mình không tìm lầm người xong liền nhìn phòng học ồn ào, cau mày nói :” Uy, đi theo.” Sau đó xoay người nhanh rời đi, cũng không quản mặt sau người ta có theo kịp hay không.

Toa Tô ngây người một chút, vội vàng chạy theo.

Vân Vũ Chí mang theo Toa Tô đi đến một góc yên lặng mới dừng lại . Toa Tô không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, mang theo điểm chờ mong. Mình không phải là còn có cơ hội?

Vân Vũ Chí hừ hừ, hỏi:” Uy, ngươi tên gì?”

” Ta gọi là Toa Tô .” Toa Tô trả lời.

Vân Vũ Chí gật đầu đại, hiển nhiên nam hài gọi là gì không ở trong phạm vi hắn quan tâm:” Toa Tô chứ gì ? Từ hôm nay trở đi ta quyết định cùng ngươi quen nhau, nhưng là nếu ta cảm thấy có một ngày phiền, ngươi không được tái quấn quít lấy ta biết không? Nếu không ta sẽ không bởi vì cùng ngươi kết giao mà hạ thủ lưu tình.” Vân Vũ Chí đối xử người dây dưa hắn nhẹ thì ngôn ngữ vũ nhục, nặng thì quyền cước cùng nặng như nhau, chưa từng có quá ngoại lệ.

“Vâng.” Toa Tô có chút bị thương, bất quá vẫn là trịnh trọng gật đầu.

” Ha ha, Tốt .” Vân Vũ Chí lộ ra tươi cười vừa lòng nhưng rất tà, sau đó một tay khoát lên vai Toa Tô bước đi.

” Uy.” Vân Vũ Chí kiêu ngạo nói.

“Gì ạ?” Toa Tô mềm mại trả lời.

” Chuyện chúng ta quen nhau không cho phép công khai.”

“…… Vâng.”

” Quen nhau phải làm cái gì?” âm thanh vẫn kiêu ngạo như trước.

Toa Tô “……”

Đọc truyện chữ Full