DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 42

” Ta mặc kệ, dù sao đêm nay ngươi hoặc là cùng ta ngủ, hoặc là phải cho ta giúp ngươi.” Lời nói có vẻ vô lại.

” Này……” Vân Hàm Phong cúi đầu trầm tư, mặc kệ chọn hạng nào cũng đều làm hắn khó xử .

” Chọn xong chưa?” Vân Tả Ý thảnh thơi nhìn vẻ mặt khó xử của Vân Hàm Phong, hắn rất tin tưởng bản thân.

Để Ý nhi giúp hắn xử lý công việc tuyệt đối là không được, Ý nhi thân thể còn chưa khỏe, như thế nào bắt hắn mệt nhọc thêm, nhưng cái kia thì…… Thôi, quên đi, cùng Ý nhi ngủ chung giường cũng không phải chuyện to tát gì. Rốt cục, Vân Hàm Phong khẽ cắn môi nói:” Ta ngủ ở đây.”

” Ha ha, thế mới tốt chứ, đi lên đi.” mục đích của mình đạt được, Vân Tả Ý rất đắc ý cười thật to ….

Không được, không được…… Nhìn Ý nhi cười đáng yêu như vậy, hắn thật sự thực lo lắng cùng một chỗ với Ý nhi nếu nhịn không được……

” Sao ?” Vân Tả Ý cười một hồi liền ngưng cười, hắn vẫn không thói quen cười nhiều, hôm nay như vậy là rất ít gặp, thấy Vân Hàm Phong vẫn đứng ở bên giường không hề động tĩnh, hắn không khỏi thúc giục nói:” Như thế nào còn chưa lên, sẽ không phải muốn đổi ý chứ ?”

Vân Hàm Phong nghe Vân Tả Ý nói, phục hồi tinh thần hơi hơi bất đắc dĩ, người này thật đúng là không có một chút tâm đề phòng cảnh giác. Vân Hàm Phong bắt đầu thay quần áo đi ngủ, đến khi chỉ còn lại nội y mới phát hiện mình không có đồ ngủ.

” Áo ngủ trong ngăn tủ đó.”

” A……” Vân Hàm Phong thực kinh ngạc, thật sự thực kinh ngạc, phòng ngủ này chắc chắn là của Ý nhi , Ý nhi không phải từ trước đến nay đều rất ghét người khác dùng đồ của hắn sao? Càng đừng nói là mượn áo ngủ, hắn ngay cả bút của mình cũng không nguyện ý bị người thứ hai cầm, hôm nay như thế nào lại cho mượn áo ngủ.

” Áo ngủ đó sẽ cho ngươi luôn.” Là hắn yêu cầu phụ thân ngủ với mình, không thể không cấp áo ngủ, bất quá việc này hắn chỉ có thể làm tới đây thôi, đã là cực hạn với hắn.

Vân Hàm Phong nghe phong phanh lời nói, trên mặt tỏ vẻ không thèm để ý cười cười, trong lòng lại mừng như điên. Ai có thể khiến cho Ý nhi tặng áo ngủ? Hắn, duy nhất chỉ có hắn, duy nhất, từ này làm cho hắn cả người đều thư thái .Tâm tình khoái trá, hắn mở ra tủ quần áo, liếc mắt một cái liền nhìn trúng một bộ màu vàng nhạt, bởi vì bộ áo ngủ kia thoang thoảng ngửi thấy được mùi của Ý nhi, tươi mát, cảm giác nhè nhẹ êm dịu. Nếu Ý nhi nói tặng cho hắn, vậy hắn sẽ không khách khí, Vân Hàm Phong không chút do dự chọn ngay bộ áo ngủ vàng nhạt.

” Mượn cái này.”

Thấy phụ thân cầm trên tay bộ áo ngủ hắn thường xuyên mặc, há mồm muốn nói cái gì, nhưng nghĩ lại do chính mình đã ưng thuận trước, đổi ý cũng không thể nào nói được, chỉ có thể gật gật đầu.

Vân Hàm Phong gặp Ý nhi đồng ý, cao hứng chuẩn bị thay quần áo, đột nhiên nghĩ đến Ý nhi đang ở bên cạnh mở to hai mắt nhìn mình, động tác cứng một chút, quay đầu nhìn về phía Ý nhi. Quả nhiên, một đôi mắt đen xinh đẹp đang chăm chú nhìn vào hắn.

” Làm sao vậy?” Tả Ý xem phụ thân thay quần áo động tác đột nhiên ngừng lại, có điểm kỳ quái hỏi.

” Không…… Không có gì, cái kia, Ý nhi , ta đi ra ngoài thay đồ.” hơi hơi xấu hổ đáp.

” Vì sao phải đi ra ngoài, ở trong này thay không được sao?”

” Không phải…… Là…… Là……” là hắn lo lắng trước mặt Ý nhi thay quần áo sẽ lộ ra trò hề. Hắn là một nam nhân bình thường, người yêu ngay tại bên người, hơn nữa trên người chỉ mặc mỗi áo ngủ nằm trên giường, hắn như thế nào có thể không động tâm.

” Nếu không có gì thì thay đồ đi .” Hôm nay phụ thân thật sự lằng nhằng như bà mẹ quá.

” Ngươi…… Ai……” hơi hơi cười khổ, Hàm Phong không còn cách nào khác phải thay quần áo ngay tại chỗ.

Ánh mắt nháy một cái cũng không nháy, nhìn Vân Hàm Phong thoát ly trói buộc cuối cùng trên người, thuận tiện đã lâu không thấy thân thể nên giờ Tả Ý đánh giá lại. Ân, dáng người vẫn tốt không phản đối, làn da như trước thực trắng, nhưng không phải loại trắng bệch như bệnh mà là loại trắng thực khỏe mạnh…. Lại nhìn, oa, còn có cơ bụng, ngẫm lại chính mình tuy rằng không sẹo nhưng tuyệt đối không có một chút cơ bụng… nhìn nhìn trước mặt sáu múi cơ bụng hoàn mỹ, nhất thời thật nản lòng. Chắc phải rèn luyện nhiều thêm mới được, sau khi lớn lên cũng sẽ có cơ bụng, còn có thể khôi phục dáng người như kiếp trước. Tả Ý không nghĩ tới thân thể này căn bản không chịu nổi rèn luyện, nếu vận động quá độ bệnh nặng bệnh nhẹ sẽ thay phiên nhau đến, hiện tại tìm khắp toàn thân cũng tìm không thấy một chút thịt dư, xương cốt lại mềm giống như không xương……

” Khụ khụ……” Vân Hàm Phong rốt cuộc chịu không nổi ánh mắt như vậy, chỉ có thể lấy tằng hắng giọng nhắc nhở. Hắn không biết bộ dáng của mình có bao nhiêu hấp dẫn Hàm Phong phạm tội sao?

” A, ngươi đổi xong thì nhanh lên nằm đi.” Bị giọng ho khan bừng tỉnh mới biết được mình thất thần, thấy phụ thân đã đổi áo xong, hắn hướng bên cạnh nhích một chút, cấp đủ khoảng trống cho Vân Hàm Phong. Hoàn hảo giường đủ lớn.

Vân Hàm Phong lên giường liền lập tức đem chăn đắp kỹ. Hắn lo lắng Ý nhi cảm lạnh, lại sợ dựa gần Ý nhi quá sẽ “bùng cháy”, nhất thời do dự. Lúc này cảm thấy Ý nhi, vì hắn nhích ra một khoảng cách, mà đánh một cái lạnh run, Hàm Phong vội vàng buông hết thảy băn khoăn, ôm lấy Ý nhi, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm Ý nhi. Ý nhi mỗi lần sinh bệnh đều rất sợ lãnh, hắn biết rõ lắm.

Tuy rằng bên người là cha ruột, cũng chính mình cứng rắn buột hắn ngủ chung, nhưng do thói quen ngủ một mình bây giờ đột nhiên có thêm người, thật đúng là không quen lắm. Đột nhiên người bên cạnh ôm mình, Tả Ý từ từ thả lỏng xuống, cảm thụ ôm ấp ấm áp, nghe hơi thở an tâm của người kia. Không biết có phải do nguyên nhân ôm ấm quá, một đêm này, Vân Tả Ý ngủ rất an ổn, rất sâu……

Nhưng một người khác không có phúc khí tốt như vậy. Trong lòng mình ôm chính là người yêu thương mong nhớ… thân thể động lòng người….. Lơ đãng tiếp xúc liền lập tức dẫn phát mãnh liệt nhu cầu….. Mũi tràn ngập mùi thơm sâu kín của người yêu, mỏng manh hơi thở cùng với hương vị ngọt ngào phun ở cần cổ của hắn…… Này hết thảy không có chỗ nào mà không hấp dẫn trí mạng, nhưng chỉ có thể nhìn không thể “ăn”, đây thật là chuyện thống khổ nhất . Vì thế đêm nay, Vân thị gia chủ Vân Hàm Phong cứ như vậy ôm người thương nhớ, đau khổ chịu đựng đè nén dục vọng, trợn tròn mắt đến hừng đông.

Đọc truyện chữ Full