DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiết Phích Thiếu Gia
Chương 10

Thang Lục bước nhanh đến trước mặt Diệp Đàn, lập tức phát giác động tác hơi thất thố, liền khôi phục lại phong độ hoàn mỹ của bản thân, cố gắng sử dụng giọng nói vững vàng mà nghiêm túc, kính cẩn hướng trước mặt Diệp Đàn chứng thực phán đoán của mình.

” Diệp quản gia, ngài có vừa lòng với hoàn cảnh nơi này không?”

” Ân, ta rất hài lòng, đại thiếu gia cũng rất thích.” Bởi vì Vân Tả Ý hiếm khi đồng ý dùng bữa nơi công cộng nên tâm tình của Diệp Đàn rất tốt, khuôn mặt nghiêm túc cổ điển cũng xuất hiện tia cười cười.

” Tạ ơn Diệp quản gia khích lệ, sau này ta nhất định cố gắng công tác cho Hội, tin tưởng vào chỉ đạo của ngài, Thiên Hành Thương Hội nhất định sẽ nâng cao một bậc.” Vẻ tươi cười hiếm thấy trên gương mặt Diệp Đàn khiến Thang Lục càng thêm khẳng định vào suy đoán bản thân. Không chần chừng liền vỗ mông ngựa.

” Hảo, tốt lắm.” Diệp Đàn cả đời không biết bị người ta nịnh bợ bao lần, nhưng lời hay ai chẳng thích nghe, hơn nữa tâm tình hắn đang lúc vui vẻ, vì thế mấy lời của Thang Lục đang cung cung kính kính với hắn rất lọt tai, không khỏi thốt lên chữ hảo.

” À, bàn ghế kia là……”

” Đại thiếu gia sẽ xuống đây dùng cơm.” Diệp Đàn hiểu được nghi đoán trong lòng Thang Lục, liền cười cười đáp lời.

” Này…… Này……” Thang Lục vội vàng ngẩng đầu, nhìn đến vẻ mặt cười cười của Diệp Đàn, nháy mắt liền hiểu được Diệp Đàn đã sớm nhận rõ trò xiếc của mình. Trán không khỏi toát mồ hôi lạnh, không biết nên nói như thế nào mới tốt. Trong lòng âm thầm trách cứ chính mình; đã sớm biết người của Vân gia không đơn giản, như thế nào còn dám tùy ý khoe khoang tiểu thông minh.

” Đại thiếu gia ”

Đang lúc Thang Lục vội vả nghĩ nên giải thích như thế nào với Diệp Đàn, nhìn thấy Diệp Đàn đột nhiên hướng cầu thang hành lễ, lập tức biết đại thiếu gia đã tới, vội vàng cũng đi theo xoay người hành lễ.

” Ừ ” vừa rồi Vân Tả Ý từ xa nhìn Diệp Đàn cùng Thang Lục đứng chung một chỗ, hiện tại thấy Thang Lục đầu đầy mồ hôi lạnh, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra. Bởi vậy tùy ý “Ừ” một tiếng đi đến ghế ngồi, tính toán xem nốt bản báo cáo mới dùng cơm. Loại tình huống này hắn tin tưởng Diệp Đàn có thể xử lý tốt.

Toàn bộ khách *** vì sự xuất hiện củaVân Tả Ý mà im bặt, lần nữa lâm vào trạng thái si mê. Mấy thành viên Liệt hỏa dong binh đoàn đã một lần nếm trải kinh nghiệm, hơn nữa năng lực thích ứng rất cao, tối thiểu đã có một chút khả năng khống chế. Lần đầu tiên đối với dung mạo Vân Tả Ý, vì quá khinh ngạc mà không để ý đến điều gì khác. Lúc này khả dĩ đã có thể kiềm chế, theo thói quen nghề nghiệp, lập tức chú mục quan sát đối tượng khách hàng lần này.

Đánh giá đầu tiên về Vân Tả Ý là: người này tuyệt đối là một vị quý tộc thượng lưu, khí chất uy nghiêm kia không ai bắt chước được. Thứ hai: người này có thân thể cực kỳ yếu nhược, bằng chứng là những lần ho khan không ngừng khi đọc tài liệu, cộng thêm mùi thuốc thoang thoảng , hiển nhiên là người hay uống thuốc. Thứ ba: đây mới thật sự là điều khiến người này trở nên kỳ bí. Đầu tiên hắn có thể sai sử ông chủ Thiên Hành Thương Hội, thân phận nhất định không giống tầm thường, lạ là bọn họ chưa từng nghe qua có đại nhân vật nào như vậy. Sau nữa là diện mạo của hắn. Không nhắc tới dung mạo khuynh quốc khuynh thành, chỉ mái tóc đen và đôi mắt màu đen cũng sẽ làm hắn cực kỳ nổi tiếng. Vậy mà trước giờ chẳng nghe ai đồn đãi.

Càng kỳ quái chính là bộ trang phục hắn mặc. Hình thức chưa bao giờ gặp qua, chất liệu cũng không thấy qua. Toàn bộ là một màu đen sang trọng, những họa viền kim tuyến toát lên vẻ thần bí, nhìn thế nào cũng không giống trang phục thường nhật, hay nói đúng hơn là một loại lễ phục. Trên ngực đính một tấm thẻ bài tinh mỹ khéo léo, đồng dạng cũng không biết dùng chất liệu gì tạo thành. Thẻ bài có hoa văn theo một quy luật nhất định. Hình dạng hoa văn rất giống tư liệu cầm trên tay kia. Kiến thức uyên thâm từng trải cho họ biết, rõ ràng cả hoa văn lẫn chữ viết trên tư liệu đều là một ngôn ngữ khác, chỉ nhiêu đó cũng đủ làm cho bọn họ giật mình. Phải biết rằng bọn họ xuất thân đều là quý tộc, từ nhỏ được giáo dục ngoài pháp lý ra còn có kiến thức về nhiều loại văn tự (chữ viết), sẽ không ngoa khi gọi mỗi người trong bọn họ đều là bậc thầy ngôn ngữ. Nhưng loại văn tự này, đừng nói là biết, đến cả gặp cũng chưa từng gặp qua, sao có thể không làm cho bọn họ kinh ngạc cho được. Thứ tư là…… Tóm lại Vân Tả Ý làm cho bọn họ hết thảy đều cảm thấy không tầm thường.



Khi bọn họ ra sức đánh giá Vân Tả Ý, đồ ăn đã bưng lên. Này nhất thời lại thu hút sự quan tâm của họ. Hiện tại thân phận bọn họ chỉ là những dong binh hộ tống, bữa ăn chưa gì đã là đại tiệc siêu mĩ lệ đến mức quốc vương cũng hiếm có, vậy thì các món ăn của Tả Ý còn ghê gớm đến mức nào? Lần này, ngay cả các thực khách sau khi phục hồi lại thần trí cũng đang ngóng cổ chờ đợi.

Đáng tiếc, Vân Tả Ý dường như không để ý đến đồ ăn cũng như nỗi lòng của mọi người, vẫn nhìn chăm chú vào tư liệu trên tay, đầu cũng không ngẩng lên một chút. Trong đại sảnh, mọi người có chút bất an, vì thức ăn đem lên toàn bộ đều được đậy kín, tuyệt không thể nhìn thấy gì bên trong. Không khí kỳ quái phủ lên đại sảnh: một đám quý tộc ăn mặc hoa lệ, phú thương, công tử, tất cả đều nhìn chằm chằm vào thiếu niên xinh đẹp tuyệt mỹ đang cúi đầu xem văn kiện. Vẻ mặt bọn họ lúc mới bắt đầu thì si mê, háo hức, theo thời gian trôi qua từ từ xuất hiện hiện tượng nghiến răng nghiến lợi……

Đọc truyện chữ Full