Trong đại sảnh Thanh Long sơn trang, không khí trầm trọng đến nỗi cơ hồ khiến kẻ khác hít thở không thông.
“Tìm được rồi sao?” Ánh mắt nam tử sắc bén đảo qua mọi người, lập tức chuyển tầm nhìn, nhìn chằm chằm trung niên nam tử đang quỳ dưới đất, lãnh khốc nói.
“Hồi lão gia, chưa ạ.” Trừ bỏ Tiên Ức, mọi người đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân xung quanh đang phảng phất sát khí sắp hóa thân thành Tu La này.
“Toàn bộ lui xuống đi.” Áp chế tức giận ngập trời, Hoa Ngạo Kiết lạnh giọng ra lệnh.
“Thuộc hạ cáo lui.” Nhiệt độ bên trong không khí đột nhiên giảm xuống, cho dù trấn định như Tiên Ức, vẫn không tránh được mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Khi mọi người đều rời khỏi, đi xa đại sảnh, mới có người dám thấp giọng nói thầm vài câu: “Một ngày áp lực kinh khủng như vậy, thật không phải là người mà.”
“Ai —— tiểu thiếu gia rốt cuộc đi đâu ?”
“Đừng nói nữa, nhanh đi tìm đi.”
“Ai ——”
Ông trời a, cầu ngài mở mắt, mau chóng để chúng ta tìm được tiểu thiếu gia đi!
Hắn phải bình tĩnh, nếu ở đây rối loạn lòng người, thật không phải là một chuyện tốt. Hắn không tin tưởng một người sống lại vô duyên vô cớ biến mất, cho dù đào cả ba thước Huyền Châu thành lên, hắn cũng phải tìm thấy y. . . . . .
Cho tới hôm nay, Hoa Nguyệt Ngân ước chừng đã mất tích hai ngày hai đêm.
Hai ngày trước, gần buổi trưa, giai điệu du dương ôn nhu đột nhiên dừng lại.
Một dự cảm không rõ nảy lên trong tim, Hoa Ngạo Kiết vội vàng đi vào cầm thất, đẩy cửa, bên trong trừ bỏ Vân Âm hô hấp vững vàng, đang say ngủ ngọt ngào, không có ai khác.
Vân Âm tỉnh lại, thăm dò tung tích Hoa Nguyệt Ngân, nàng lại không biết gì cả.
Sau một lát ngây người, toàn bộ người Thanh Long sơn trang, lật tung từng ngóc ngách trong trang, tìm tung tích của Hoa Nguyệt Ngân.
Bất đắc dĩ, trời không theo ý người. Hai ngày hai đêm, không ngủ không ngừng tìm kiếm, vẫn không hề thấy bóng dáng.
Vùng ngoại ô, côn trùng kêu vang kỉ kỉ, gió lạnh phất phơ. Một thân mình nhỏ nhắn cuộn mình trong một bụi cỏ dại, từ y phục có cảm giác căng thẳng, y là có ý thức, còn biết làm sao chống đỡ gió lạnh trái mùa này.
Cái loại lạnh này, hoàn toàn không giống mùa xuân của Nam Hiên quốc ôn hòa mà có chút lạnh không ảnh hưởng gì nhiều. Nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Cách đó không xa, có một thiếu niên hoạt bát người đầy mảnh vá, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt non nớt ngây thơ chất phác, tiếng cười sang sảng, giống như một thiên sứ bướng bỉnh không mang theo cánh. Đột nhiên, thiếu niên quay người lại, hưng phấn vạn phần chỉ vào đống cỏ dại, hai mắt sáng ngời có tia sáng hướng cách trung niên nam tử nó không xa gầm rú nói: “Lão Đại lão Đại, mau nhìn bên kia, sao giống như có người nằm?”
“Nói bừa cái gì? Vùng hoang dã này, đừng nói người, ngay cả quỷ, hắn muốn nằm cũng phải tìm chỗ tốt mà nằm chứ, gì mà nằm ở cái nơi chim không thải, gà không đẻ trứng thế chứ.” Trung niên nam tử lười biếng đi theo, không kiên nhẫn khẽ gắt một hơi, tóc lộn xộn, khuôn mặt tràn đầy dơ bẩn lộ ra một chút chật vật, y phục cũ nát không chịu nổi đầy mảnh vá biểu hiện cuộc sống túng quẫn của chủ nhân.
“Nhưng mà lão Đại, ta càng nhìn càng thấy giống người mà?”
“Thôi thôi thôi, ngươi đúng không có tiền đồ, đang ước đến đoạn anh hùng cứu mỹ nhân đi.”
“Hắc hắc! Lão Đại đúng là lão Đại, lòng Đậu Tử ta nghĩ gì đều không giấu diếm được lão Đại.” Đậu Tử hắc hắc cười không ngừng, mắt to ngập nước hiện lên một tia nghịch ngợm.
“Được rồi được rồi, biết ngươi là mã thí cao thủ, bớt bớt chút đi.”
“Hắc hắc! Lão Đại này nói quá nha, Đậu Tử ta chỉ là ăn nói thiệt tình, những câu từ trong lòng ra nha.”
“Thôi thôi, ta còn chưa biết rõ hảo quan tâm của ngươi sao, ta đừng nghĩ có ngày thanh tĩnh nào. Đi thôi, qua nhìn một cái đi.”
“Tuân lệnh.”
Chủ ý đã định, hai người vội không ngừng hướng về bụi cỏ dại tùng.
“Ôi, má ơi! Đậu Tử, ngươi này hỗn tiểu tử, bình thường không thấy nói chuyện với ngươi linh bao nhiêu, vừa đến thời khắc mấu chốt, miệng quạ đen của ngươi liền phát huy công hiệu .” Trung niên nam tử nhảy dựng lên, miệng hùng hùng hổ hổ quát.
“Lão Đại, ngài nhỏ tiếng chút đi, lổ tai sắp điếc luôn rồi.” Thiếu niên che lổ tai nhíu mày.
Hoa Nguyệt Ngân rất rõ ràng cảm thấy nhất cử nhất động của người tới, thử mở mắt ra, mí mắt lại nặng như treo trăm cân chì, không thể mở được. Ý thức được thân thể mất đi khống chế, bản thân chỉ có thể xem mà không làm được gì. Mạnh mẽ tiến vào trí nhớ của Vong Ưu, vẫn rất miễn cưỡng.
Trong đầu rất nhiều hình ảnh bay ra như gió thổi chớp giật, nam tử mặc trường bào trắng, rừng trúc, nhà tranh, dòng suối nhỏ. . . . . .
Vong Ưu a Vong Ưu, vì sao ngươi không tiêu sái phóng khoáng, mà lại đem tưởng niệm cùng bất mãn của bản thân giam cầm vào thất huyền cầm, thà rằng thành ma cũng không nguyện quên mất tên nam nhân khiến ngươi cõi lòng đầy ưu sầu, buồn bực mà chết đi kia?
Thân thể cuộn tròn bị người lật lại, hai tiếng hít không khí không hẹn mà cùng vang lên, trong đó là sợ hãi cùng kinh ngạc. Có phản ứng này là đương nhiên thôi.
“Lão. . . . . . Đại.”
“Đậu. . . . . . Tử.”
“Hắn là người sao?”
“Có lẽ là không phải.”
“Lão Đại, ngươi đánh ta một cái tát, xem ta có phải đang nằm mơ không?” Trung niên nam tử được xưng là lão Đại quả nhiên nhẹ nhàng cho nó một cái tát, Đậu Tử lúc này mới tin tưởng mình nhìn thấy là sự thật, gắt gao ôm trung niên nam tử vừa nhảy vừa bảo: “Lão Đại, ha ha, chúng ta phát tài rồi! Không cần ăn đói mặc rách rồi, ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Nam tử tà liếc mắt Đậu Tử đang ha ha cười không ngừng hỏi: “Nhìn vẻ mặt ngươi kẻ trộm cười, lại có oai chủ ý gì đây ?”
“Lão Đại, Đậu Tử cuộc đời gặp qua nữ tử đẹp nhất chính là hoa khôi của Dung Hương viện Liễu Ti Ti, nhưng Liễu Ti Ti kia so với thiếu niên xinh đẹp như tiên đồng trước mắt này, lão Đại lại thấy như thế nào?”
“Dong chi tục phấn*.”
“Nói dong chi tục phấn đã là nói giảm cho nàng .” Đậu Tử nghịch ngợm cười, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
“Đậu Tử ý tứ là . . . . .”
“Nếu Thanh Vương gia có hứng thú, lão Đại không ngại thông tri hắn một tiếng, đến lúc đó giá chắc chắn là cao.”
“Ha ha ha! Đậu Tử, nhìn không ra ngươi có tâm tư đến thế này, ngươi quả nhiên khi nên qua loa thì qua loa hơn ai hết, khi nên tàn nhẫn cũng tàn nhẫn không ai bằng, lão Đại ta không nhìn lầm ngươi.”
“Đâu có, Đậu Tử lúc trước đã nói quá tuyệt sẽ không làm Lão Đại hối hận vì thu ta làm tiểu đệ, có một ngày sẽ báo đáp ngài mua ta ra khỏi tiểu quan lâu.”
“Đậu Tử, lão Đại lúc trước mua ngươi kỳ thật cũng là tham luyến sắc đẹp của ngươi, không nghĩ tới còn chưa kịp cùng ngươi nghỉ ngơi, nhà ta đã bị đứa con bất hiếu của ta cướp mất, cuối cùng còn lại bên người ta chỉ có một mình ngươi.”
“Ta biết, lão Đại cuối cùng vẫn là bỏ ý niệm vốn có trong đầu, thu ta làm tiểu đệ, làm cho ta có thân trong sạch. Ân tình này, thật không dám quên.” Đậu Tử biểu tình hiểu rõ dần dần ngưng trọng, trong ánh mắt hiện lên một tia ảm đạm, trên mặt còn có lần đầu gặp gỡ ngây thơ chất phác non nớt.
“Đậu Tử, ngươi a thật sự là biết suy nghĩ. Vài năm này nếu không có ngươi chiếu cố, ta đã sớm gặp Diêm vương rồi, muốn nói ân, tám trăm năm trước ngươi đã báo xong rồi.”
“Lão Đại không cần nhiều lời, Đậu Tử sẽ giúp ngài khôi phục cảnh tượng ngày xưa, đến lúc đó, Đậu Tử cũng nên công thành lui thân .” Đậu Tử cúi người chào thật thấp, khi ngẩng đầu lên lại đã lộ vẻ tươi cười khờ dại sang sảng.
“Ai —— ngươi là muốn đi sao?”
“Đậu Tử chí không ở đây, hy vọng lão Đại thành toàn.”
“Thôi thôi, cứ theo ngươi nói mà tính đi.” Đối mặt Đậu Tử ý đã quyết, trung niên nam tử chỉ có phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Hai người kia là muốn bán ta sao? Vì khuyên can Vong Ưu báo thù, khiến hắn an tâm đầu thai, lực lượng sớm hao hết. Phụ hoàng hiện không ở bên người, chỉ có thể tích tụ lực lượng rồi nghĩ biện pháp tự cứu . Tạm thời yên lặng xem biến này đi.
Dong chi tục phấn*: theo ta hiểu thì là vẻ đẹp chỉ dựa vào son phấn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Nguyệt Ngân
Chương 19
Chương 19