Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Thu Triệt mở mắt, nhìn thấy căn phòng xa lạ, nhất thời hoảng sợ, sau đó nhớ lại sự tình ngày hôm qua trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, mình có phụ thân a! Hơn nữa phụ thân còn đặt tên cho mình, đối xử với mình thật tốt, về sau mình đã có người yêu thương, có phụ thân. Nguyệt Thu Triệt dần dần khôi phục bản tính của một đứa trẻ. Ngẩng đầu nhìn phụ thân của mình, lại ý thức được chính mình đang nằm trong lòng phụ thân, trên mặt liền đỏ ửng, trong lòng lại thêm cảm giác ngọt ngào. Nhấc cánh tay nhỏ bé của mình, sờ sờ trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, từ mi mắt đến cái mũi, cuối cùng dừng lại ở trên môi, cảm thấy tim đập thình thịch không ngừng. Vừa định rút tay ra lại bị Nguyệt Như Tuyết bắt lấy bàn tay nhỏ bé, đặt ở trên môi hôn vài cài, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ càng thêm hồng. Ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn phụ thân cười khanh khách, Nguyệt Như Tuyết sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, ôn nhu nói: “Triệt nhi, sớm an.” Nguyệt Thu Triệt nghe được sớm an, trên môi nở nụ cười sáng lạn, khiến Nguyệt Như Tuyết ngây người.
“Cung chủ.” Thanh âm của Nguyệt Trúc vang lên ngoài cửa.
“Tiến vào.”
Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh cùng năm, sáu thị nữ chậm rãi tiến vào. Thấy thị nữ hậu hạ Nguyệt Như Tuyết rửa mặt, Nguyệt Thu Triệt ngồi một bên ngơ ngác nhìn.
“Ai nha, cung chủ, y phục của người sao bẩn thế này, Nguyệt Tinh, đi lấy đồ sạch sẽ mang lên đây nhanh lên.” Nguyệt Trúc thúc giục. Nguyệt Thu Triệt cúi đầu nhìn y phục của mình, cả người vô cùng bẩn, biết là do mình nên ngượng ngùng cúi đầu.
“Cung chủ, đứa bé là ai a?” Nguyệt Trúc vội vàng hỏi han, ngày hôm qua kì lạ vô cùng, cũng chủ không cho hỏi, hiện giờ cũng không nhẫn nhịn được.
“Thiếu chủ.”
“A?” Nguyệt Trúc nhất thời ngây ngốc, đến khi hiểu được, lập tức quỳ xuống, cùng bọn nha hoàn cung kính nói: “Tham kiến Thiếu chủ!” Nói xong liền đứng lên.
“Thiếu chủ, để Nguyệt Trúc giúp ngươi rửa mặt.”
“Để ta, ngươi đi chuẩn bị mấy bộ quần áo cho Triệt nhi mặc.”
“ Vâng, Nguyệt Trúc cáo lui, Nguyệt Tinh hẳn sẽ quay lại liền.”
“Triệt nhi, đem quần áo cởi ra trước.” Nói xong liền động tay, tuy rằng động tác rất nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng vẫn làm Nguyệt Thu Triệt nhíu mày. Nguyệt Thu Triệt mới nhớ cả người mình đều bị thương, phụ thân thấy thì làm sao bây giờ a!
“Làm sao vậy, Triệt nhi?” Nguyệt Như Tuyết quan tâm hỏi.
Nguyệt Thu Triệt lắc đầu, không muốn làm phụ thân của mình lo lắng.
“Cung chủ, quần áo đã mang đến, a, Nguyệt Tinh, ngươi cũng quay lại,…” Nói còn chưa xong, liền cảm giác một luồng sát khí truyền đến, vội vàng đi vào, phát hiện sát khí chính là trên người Nguyệt Như Tuyết truyền ra.
“Cung chủ…?” Nguyệt Trúc nhẹ nhàng gọi một tiếng, chính là sát khí một chút cũng không tiêu tán, ngược lại ngày càng mãnh liệt.
“Lập tức gọi Ấn Thủy qua đây.” Nguyệt Như Tuyết lạnh lùng phân phó.
“Vâng.” Không dám chậm trễ, Nguyệt Trúc lập tức dùng kinh công rời đi.
Trong phòng không phát ra một chút âm thanh nào, Nguyệt Tinh trong lòng sợ hãi, đã nhiều năm cung chủ không phát ra sát khí như vậy, tuy rằng bình thường là hạ nhân rất được dung túng, nhưng hiện tại trong lòng hoảng sợ vô cùng, sợ nam nhân trước mắt tên Nguyệt Như Tuyết này.
“Nguyệt Trúc, ngươi gấp cái gì a, kéo người ta khỏi chăn ấm ra, cung chủ sẽ không có việc gì đâu, trong thiên hạ ai có thể làm hắn bị thương chứ…Ai nha, ngươi đừng nhéo a!” rất xa, tiếng của Ấn Thủy truyền đến. Ấn Thủy vừa mới bước vào phòng, liền cảm thấy sát khí dày đặc, liền thu hồi vẻ mặt cợt nhả, trịnh trọng nhìn Nguyệt Như Tuyết.
“Xem cho hắn.” âm thanh lãnh liệt, giống như đông cứng hết thảy.
Ấn Thủy lập tức đi đến, cũng biết đứa bé này là nguyên nhân phát ra sát khí.
Nguyệt Thu Triệt sợ hãi nhìn Nguyệt Như Tuyết, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Nguyệt Như Tuyết, im lặng an ủi phụ thân đang đằng đằng sát khí. Bởi vì hắn mà phụ thân mới như vậy.
Sát khi chậm rãi tiêu tán, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi: “làm Triệt nhi sợ hãi sao?”
Nguyệt Thu Triệt lắc đầu, hàm ý không có.
“Triệt nhi ngoan, để Ấn Thủy nhìn xem.”
Gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Ấn Thủy, thế nào?” Nguyệt Như Tuyết hỏi, thanh âm mang theo một phần lo lắng.
“Ai mà nhẫn tâm như vậy đối với một đứa nhỏ chứ. Đứa nhỏ này toàn thân bị thương, hơn nữa bị đánh cũng không được chữa, vết thương cũ lại thêm vết thương mới, cũng đã nhiều năm. Chính là đứa bé này mới có vài tuổi a, ai! Nhưng ngươi yên tâm, có ta ở đây, chuyện này giống như một bữa ăn sáng.”
Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh nghe xong cũng hiểu đứa trẻ này là nguyên nhân lúc nãy họ cảm thấy khó sống.
Nguyệt Trúc vội vàng tiến lên: “Thủy thầy thuốc, ngươi kê dược a, ta lập tức đi làm, nhanh lên nhanh lên. Thiếu chủ cũng có thể nhanh chóng tốt lên.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Nguyệt tinh bên cạnh cũng hùa theo.
“Thiếu chủ? Cung chủ, vị này là Thiếu chủ? Tại sao ta không biết Nguyệt Thanh cung của chúng ta có Thiếu chủ a? Cung chủ, đây là chuyện gì?”
Nguyệt Như Tuyết cũng không giải thích nhiều, chỉ là thản nhiên nói ra hai chữ “Liên Cơ”.
Nghe hai chữ đó, mọi người trong lòng đều minh bạch.
“Thiếu chủ tên gọi là gì a?” Ấn Thủy hỏi.
“Nguyệt Thu Triệt. Như Thủy, ngươi xem yết hầu của Triệt nhi, giống như không thể nói chuyện.”
“A, ta xem xem, ta như thế nào lại không phát hiện!” Ấn Thủy cẩn thận kiểm tra một chút, kỳ quái nói: “yết hầu Thiếu chủ không có bị thương a, ta đoán có thể do thời gian dài không nói, hiện giờ Cung chủ cứ chậm rãi bảo Thiếu chủ nói. Ta đây cáo lui trước, đi lấy cho Thiếu chủ một ít dược.”
Nguyệt Như Tuyết gật gật đầu, lại phân phó: “Nguyệt Tinh, ngươi gọi mọi người ra đại sảnh tập hợp, ta mang Triệt nhi đi tắm rửa.”
“Vâng.”
“Triệt nhi, chúng ta đi tắm được không?”
Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu, ôm lấy cổ đối phương đang bế mình lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Nguyệt Như Thu
Chương 4
Chương 4