“A Nhị, mấy ngày nay rảnh rỗi mang Đại Trụ đi bắt mấy con cá vềđi” Ngô Tô Nhi ngồi ở viện cửa một bên xe chỉ luồn kim, một bênđầu cũng không ngẩng lên hướng Vương Nhị đang chuẩn bị xuấtmôn phân phó nói.
Vương Nhị cười ngây ngô hai tiếng, không nói hai lời quay về ốctìm cái sọt để bắt cá, lại kéo Đại Tụ vào làm mồi câu. Hai đứa nhóclần trước bị Ngô Tô Nhi giáo huấn một chút về sau đã trở nênthành thật hơn rất nhiều, không giống như trước ăn xong liềnhướng bên ngoài chạy mà lúc này đã ngồi yên ở nhà, nghe VươngNhị nói buổi tối sẽ đi bắt cá, hưng phấn đến đứng ngồi không yên.
Ngô Tô Nhi trước khi xử lý mấy cuộn vải đã kêu Miêu Nhi lựa chọn chọn màu mình thích ở trong mấy khối bố Lý HọcTuấn đưa tới. Miêu Nhi xem xong đều muốn nôn, một khối thìcó màu phấn hồng mặt trên điểm mấy bông tuyết, một khối thì cómàu xanh nhạt mặt trên điểm mấy tiểu bông cúc, còn có một khốitrực tiếp là sa mỏng điểm trên đó là mấy bông hoa bạc, hơn nữaNgô Tô Nhi muốn làm lại là váy, váy a, vẫn là đồ thuần nữ váy liềnáo.
Đương nhiên mặc kệ Miêu Nhi sống chết ra sức quấn lấy NgôTô Nhi, thề rằng chính mình không cần mặc váy như thế nào thìNgô Tô Nhi vẫn kiên quyết hơn nữa nhanh chóng bắt đầu quyếtđịnh của chính mình là làm quần áo mới, tuyển khối có vẻ cókhông khí vui mừng là màu phấn hồng làm vải để may, còn nóinăng hùng hồn đầy lý lẽ rằng: “Trong thôn có ca nhi nào lại khôngthích mặc một chiếc xinh đẹp, trước kia là do nhà nghèo, bây giờcon lại không thích nhưng dù sao cũng phải có một hai cái để đigặp khách”
“Con cùng ca ca ăn mặc giống nhau là được rồi, thật sự đó, A sao conmột chút cũng không muốn mặc váy, con không đi gặp khách cũngđược mà” Miêu Nhi liên tục lắc đầu.
“Con nói thế mà nghe được à, con là ca nhi, sao có thể cùngĐại Trụ ăn mặc giống nhau, còn có sao có thể không đi gặp kháchđược” Động tác trên tay Ngô Tô Nhi không ngừng, đang đính viềnhoa xung quanh cái váy.
Miêu Nhi nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên tay Ngô Tô Nhi đã gần hình thành nên một chiếc váy, chủ thể là màu phấn hồng,trên tay áo được trang trí bằng hình hoa loa kèn, thắt lưng đượcmay rất nhỏ, phần váy ở dưới được may hai lớp, còn có một cáiáo nhỏ dùng để khoác ở ngoài phòng khi trời lạnh, cổ tay áo, bênhông, làn váy còn được thêu hoa văn lên trông rất sống động, nóithật là phi thường xinh đẹp nhưng là ta tuyệt đối sẽ không mặc,Miêu Nhi ở trong lòng thề, cho dù đã sinh hoạt ở thế giới nàytám năm, hơn nữa còn tận mắt thấy quá trình mang thai của NgôTô Nhi, Miêu Nhi vẫn là cảm thấy chính mình so với nam nhânkhông có gì khác, chính là làn da có trắng hơn một chút, vóc dángnhỏ hơn một chút còn lại thì những cái nam nhân nên có đều có.
Buổi tối, Vương Nhị mang theo Vương Đại Trụ cùng hai đứa sinhđôi đã chuẩn bị tốt cái sọt bắt cá hướng bờ sông đi đến. Cái sọtbắt cá là một cái lưới hình trụ dài, bên trên có một cái lỗ to đủcho cá chui vào còn bên dưới có thêm một cái lỗ nhỏ dùng đểđựngmồi câu, dưới đáy bỏ vào mồi câu là giun, cá sẽ tiến vào ănmồi câu và tìm không được đường ra, buổi tối là thời điểm tốtnhất để bắt cá, đem cái sọt đặt vào một chỗ cố định, buổi sángngày hôm sau ra thu hồi là được.
Nơi này cá đều là sống tự nhiên,tham ăn, nên sẽ hướng cái sọt mà chui vào, không sợ không thuđược cá. Miêu Nhi sẽ không đi đặt sọt nhưng khi thu hồi sọtthì lại thích đi theo, bởi khi vớt lên thấy được có nhiều con cáđang vùng vẫy trong đó, cảm giác rất là thành tựu.
Sau khi thu hồi sọt xong, Ngô Tô Nhi sẽ lấy mấy con còn nhỏ bỏvào trong bể tiếp tục nuôi cho lớn, còn mấy con to còn lại sẽ kêuMiêu Nhi hỗ trợ ướp gia vị sau đó đem đi phơi khô.
……..
Sáng sớm hôm nay, Miêu Nhi chợt nghe gà ở hậu viện truyềnđến một trận ồn ào, sau đó là tiếng gà kêu thảm thiết vang lên.
“A sao, hôm nay có khách tới sao?” Miêu Nhi đứng dậy, đi đếnsân sau liền nhìn thấy Vương Nhị đang cắt cổ gà, trong lòng cảmthấy kỳ quái, hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì nha.
Nhàmẹ đẻ của Ngô Tô Nhi thời điểm lúc trước không quan tâm đến nhàmình, mỗi khi cạn lương thực nhịn không được phải về nhà mượnđỡ nhưng mười lần thì có đến tám lần là mượn không được, chodù mượn được thì cũng bị châm chọc cùng khiêu khích một chút,hiện tại nhà mình lấy dưỡng trư làm chủ yếu nên mới khá lênđược, cũng không cần qua nhà đó mượn lương thực nữa, bìnhthường rất ít khi mời họ làm khách, vẫn là Vương Nhị khuyên NgôTô Nhi, nói nhà của chín huynh đệ mấy năm trước cũng khó khăn,vì như vậy nên Ngô Tô Nhi mới thoáng thả tâm, ngày lễ tết cũng sẽđi một chút.
Bình thường, người dân ở làng Lý đến bữa cơm càngsẽ không giết gà, cùng lắm lấy vài cái trứng gà đi ra để thêmchút đồ ăn trên bàn.
“Sao sao Lý gia muốn tới” Ngô Tô Nhi bưng máng thức ăn cho lợnđi ra nói.
A sao của Lý Học Tuấn, hắn đến để làm chi? Miêu Nhi tuy rằngcảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều.
Uy hảo trư, Ngô Tô Nhi vừa nhấc đầu thấy Miêu Nhi vẫn cònmặc một áo xám tay dài cùng một cái quần dài màu xanh, mày liềnnhăn lại “Hôm qua không phải ta đã đem quần áo mới đặt ở đầugiường của con rồi sao, như thế nào còn chưa mặc?”
“A sao, con còn muốn nhóm lửa nấu cơm, nấu thức ăn cho lợn, mặcbộ này là được” Miêu Nhi bất đắc dĩ nói.
“Hôm nay cái gì cũng không cần con làm, chạy nhanh vào thayquần áo đi, còn có ở trong ngăn tủ có phấn đấy, lấy ra dùng đi”Ngô Tô Nhi đẩy Miêu Nhi vào phòng nói.
Miêu Nhi rốt cuộc ý thức được có điểm không thích hợp “Asao, Lý sao sao muốn tới, ta vì sao phải cần đánh phấn?”
“Lý sao sao tới là để xem con, nhanh đi thay quần áo” Ngô Tô Nhinói cho có lệ.
“A sao, con mặc như vậy thật sự được rồi, Lý sao sao cũng không phảilà ngoại nhân”
“Yêu, đã muốn không phải là ngoại nhân” Vương Đại Trụ mang theomột rổ các thức ăn cho lợn bước vào sân, chợt nghe thấy nhữnglời này, trêu ghẹo nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Không Muốn Sinh Hài Tử
Chương 22
Chương 22