DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Không Muốn Sinh Hài Tử
Chương 11

Ngày kế tiếp, Miêu Nhi ba tuổi trở nên phi thường bận rộn.

Cậu yêu cầu Ngô Tô Nhi mỗi ngày thần khi (tương đương 7h hiện tại) kêu mình rời giường, rửa mặt xong, liền bưng một chén nướcsôi, ở trong sân đi bộ chậm rãi uống, sau đó làm chút vận động đáchân vung tay đơn giản, nếm qua điểm tâm, lấy một cái chén đembỏ vào đó các loại đồ ăn như rau diếp, khoai lang,.. tất cả đượcnấu chín lên cấp hai tiểu bảo bối trư ăn. Nơi này, người bìnhthường một ngày uy trư hai lần, hơn nữa là trực tiếp cắt một chútcỏ, ném một số loại lá cây.

Miêu Nhi kiếp trước ở cô nhi việnvì tiết kiệm chi phí không mua thức ăn cho gia súc, đem chút hỗnhợp trộn lẫn khoai tây nấu chín uy trư, như vậy dưỡng trư đi ranhìn không mập mạp nhưng cũng không thiếu cân lượng, bộ dáng mạnh mẽ mà không mập, hơn nữa không dễ sinh bệnh.

Haitháng này Miêu Nhi mỗi ngày đều ở thời gian cố định cấp haicon tiểu trư uy ăn 3 lần một ngày, hiện nay haitiểu trư nhìn đã phấn phấn nộn nộn, da lông đều khỏe mạnhphiếm ánh sáng, cả ngày ở trong sân đông chui tây lủi, làm trong viện xuất hiện thêm mấy “ổ gà”.

Vương Miêu Nhi nhìn hai tiểu trư ăn càng ngày càng nhiều,trong lòng cao hứng không muốn đứng dậy, mắt thấy chúng nómỗi ngày một lớn thêm, rau trong nhà đã muốn nhanh hết, xem ravề sau phải tìm chút cái khác để uy trư.

Buổi tối, lúc ăn cơm chiều, Miêu Nhi cấp cho hai tiểu trư cáilều cỏ, chúng nó làm trong viện đầy là hố không nói, còn nơi nơiđều là phân và nước tiểu.

Vương Nhị cười tủm tỉm:“Miêu Nhi thật lợi hại, chờ sau khi haicon lợn trưởng thành, mỗi ngày đều sẽ có nhiều thịt cho con ăn”

“Con mới không ăn chúng nó, con muốn chúng nó sinh tiểu trư trư”Miêu Nhi nóng nảy.

“Được, được, không ăn, không ăn, để cho chúng nó sinh hạ mấy con lợn con” Vương Nhị sờ sờ đầu Miêu Nhi nói.

….

Ngày hôm sau, Miêu Nhi bị một trận tiếng“bang bang” đánhthức. Miêu Nhi đánh cái ngáp đi ra, cũng là Vương Nhị cùngVương Đại Trụ hợp sức làm một cái hàng rào, một gian chuồng lợnnhỏ đã muốn hình thành.Vương Nhị cố ý đem hàng rào làm thấp lại, thuận tiện cho Miêu Nhi uy trư.

Miêu Nhi, Vương Nhị cùng Đại Trụ thi nhau liền tự đi rửa mặt,ăn cơm. Ăn cơm xong, mang theo cái giỏ được bện bằng cành liễulần trước Lý Học Tuấn cho hắn, chỉ nói là đi tìm gia đình mấy tiểuhài tử đùa giỡn.

Ngô Tô Nhi từ sau lần Miêu Nhi nghịch nướcxong, ý thức được cả ngày bắt Miêu Nhi ở nhà cũng không tốt, liền cổ vũ cậu xuất môn tìm các tiểu hài tử trong thôn đùa giỡn,cũng không theo Đại Trụ vụng trộm chạy loạn.

Vương Miêu Nhi dọc theo con đường nhỏ đi đến ngọn đồi nhỏbên ngoài thôn, một mạch leo đến đỉnh, mới buông cái tiểu sọt,đặt mông ngồi ở trên cỏ hơi hơi thở phì phò.

Lúc này, mặt trời đãlên cao, ánh nắng mặt trời tháng mười đúng là thời điểm làm chocon người ta thoải mái.

Miêu Nhi híp mắt hưởng thụ một hồi lâu, mới ghé vào sườnđồi cẩn thận tìm rau dại, ân, rau trong nhà không đủ dùng, haitiểu trư mùa đông nhất định sẽ bị cạn lương thực.

Miêu Nhinhận thức hai loại rau dại, đều là Ngô Tô Nhi bình thường đã làm,một loại là màu đỏ thẫm, Ngô Tô Nhi gọi nó là Hồng Bột, dễ tìm,chính là hương vị có chút chua sót, trong thôn mọi người ai cũngkhông thích ăn, một loại bộ dạng giống cây bồ công anh kiếptrước, nơi này gọi là Quyết Đầu, là một loại rau dại được hoannghênh, đến mùa đông sẽ hái mang về, sấy khô và được lưu trữ.

Năm nay, Ngô Tô Nhi cũng thu hoạch một số lượng rau dại khôngsai biệt lắm về trữ.Miêu Nhi cũng không quản là loại nào, thấy được đều hái đemvề, chỉ chốc lát sau, tiểu sọt liền tràn ngập. Miêu Nhi lau mồhôi, vừa lòng đeo mang tiểu sọt hướng con đường nhỏ đi về thôn.

“Miêu Nhi, làm sao vậy, không phải nói tìm tiểu hài tử nhà Hiệp đạithúc đùa giỡn sao, như thế nào lại một thân bùn đất thế này?” NgôTô Nhi thấy Miêu Nhi vụng trộm đi vào sân liền hỏi.

“Liền, liền đùa giỡn một lát, không cẩn thận cọ thương” Miêu Nhi ấp úng nói.

“Còn không nói thật, ta hôm nay đi tìm con, người ta nói căn bảnlà không có gặp qua con” Ngô Tô Nhi tức giận la to lên, ánh mắtrơi xuống Miêu Nhi mang theo một sọt rau dại, có phần phónghoãn âm thanh nói: “Con đi hái rau dại, nhà ta năm nay đãkhông cần thêm rau dại nữa”

“A sao, con, con không phải cố ý muốn gạt người, con sợ mùa đôngnăm nay thức ăn của hai tiểu trư không đủ” Miêu Nhi thànhthật nói.

Đọc truyện chữ Full