Nửa đêm, trong tẩm cung của đế vương mây mưa mới tạnh, căn phòng tràn ngập Thanh Mộc đàn hương xen lẫn chút khí tức *** chưa tiêu tán, khiến kẻ khác say mê. Đêm đầu hạ, thời tiết vẫn mát mẻ như trước, nhưng nhóm cung nga nội thị trực đêm ngoài tẩm cung vẫn đỏ bừng mặt bởi những tiếng ngâm nga tiêu hồn thực cốt truyền ra từ tẩm cung.
Trong tẩm cung, sau lớp mạn trướng bằng gấm màu đỏ sậm, hai người tôn quý nhất đế quốc Lam Vũ đang ôm nhau nằm. Dạ Quân Hi đã bình ổn lại hơi thở từ lâu, lúc này hắn đang ngồi dựa vào đầu giường, ôm thiếu niên vẫn thở dốc không ngừng trong lòng, thỉnh thoảng hôn xuống vầng trán lấm tấm mồ hôi của y. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, người bị lăn qua lăn lại đến sắp ngất đi như Thiển Ly Du cảm thấy vô cùng đáng giận. Chỉ tiếc, đến khí lực để trừng mắt lườm nam nhân, y cũng không có.
Sau khi thảo luận vài câu tại ngự thư phòng, y liền bị người này lấy lý do bồi thường mang về tẩm cung, tiếp theo đó là một trận kích tình thiên hôn địa ám, khiến đầu y vô cùng hỗn độn. Trong lúc mơ màng hình như bị ôm tới dục trì, nhưng một khắc sau thân thể lại phải chịu một hồi va chạm mãnh liệt, khi y khôi phục thần trí, đã được ôm về long sàng, mà bên ngoài trời cũng tối.
Ngón tay thon dài hữu lực, vẫn bướng bỉnh di chuyển trên tấm lưng trơn tuột như ngọc của thiếu niên, tựa như trêu chọc, Dạ Quân Hi biết lần này có hơi quá mức, sợ là khiến bảo bối mệt thảm. Nhưng cực phẩm mỹ nhân nằm trong ngực, cho dù biết rõ chính mình có thể ngày ngày khóa y ở bên người, song mỗi lần ôm nhau vẫn khiến đường đường đế quân Lam Vũ cảm thấy như sắp tận thế, hận không thể đem người này khắc vào cốt nhục của chính mình, không hề phân ra mới tốt. Huống chi hôm nay phòng túng là để an ủi.
Dạ Quân Hi nghĩ vậy, không khỏi khẽ thở dài trong lòng, cúi đầu hôn lên thái dương Thiển Ly Du, đau lòng nhìn y mệt mỏi mở ra đôi mắt đẹp đến khiến người ta hít thở không thông.
“Giờ nào rồi…” Giọng nói khô khốc, khàn khàn khiến chính Thiển Ly Du cũng giật mình. Sự ấm áp quanh thân rời đi trong chớp mắt, khi y còn chưa cảm nhận được cái lạnh thì nó đã trở lại và bao vây lấy toàn thân, ngay sau đó dịch thể ấm áp theo đôi môi quen thuộc được truyền vào miệng.
Mỗi khi phát hiện những gì mình làm vượt qua khả năng chịu đựng của Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi đều đau lòng không ngớt, nhưng đến lần sau lại tiếp tục vi phạm, Dạ Quân Hi chỉ có thể ai thán sự tự chủ của hắn luôn dễ dàng sụp đổ khi đối mặt với Thiển Ly Du.
Lại mớm thêm một ngụm chè xanh, Dạ Quân Hi ôm chặt người trong lòng thêm một chút, lúc này mới đáp: “Đã qua giờ Mậu, Du Nhi đói bụng?” Đồng thời, hắn vén góc mạn trướng, hướng phía bên ngoài khoát tay áo, ý bảo ảnh vệ đi truyền chỉ chuẩn bị “vãn thiện”.
Thiển Ly Du chớp chớp mắt, lại phát hiện chính mình không thể tập trung tinh thần, y không khỏi buồn bực. Nhưng nghĩ tới hôm nay, ngoại trừ t*ng trùng thượng não, nam nhân làm vậy còn để trấn an sự khó chịu trong lòng y vì cái chết của quốc quân Diệu quốc, cho nên Thiển Ly Du chỉ nghiêng đầu khẽ cắn lên vai nam nhân biểu thị bất mãn sau đó liền không hề truy cứu, y nói: “Mệt, ngủ thêm một lúc nữa.” Nói xong liền nhắm mắt lại, giật giật vòng eo đau nhức tìm vị trí thoải mái trong lòng Dạ Quân Hi, rồi chìm vào giấc ngủ.
Không hề ngoài ý muốn về câu trả lời của Thiển Ly DU, Dạ Quân Hi cong khóe môi mỉm cười, nhìn chăm chú vào gương mặt của người trong lòng, hắn cũng từ từ nhắm mắt.
…
Thiển Ly Du tỉnh lại, vì khí tức không thuộc về ái nhân đột nhiên xuất hiện ở ngoài mạn trướng. Trời đã hửng sáng, nhưng khí tức không hề xa lạ bên ngoài không phải là của cung nga hầu hạ Dạ Quân Hi thay y phục vào triều, mà là Lâm Hứa – người nên đứng chờ ngoài cửa Thương Kình cung vào lúc này.
Mới sáng sớm, đã xảy ra chuyện gì?
Thiển Ly Du không khỏi hơi nhíu mày, mặc y phục xuống giường. Nơi bị tàn phá đêm qua đã không còn đau đớn, có lẽ trong lúc y ngủ Dạ Quân Hi đã thượng dược giúp y, chỉ có thắt lưng là vẫn nhức mỏi, nhưng không đáng lo ngại.
“Du Nhi… vì sao dậy sớm như vậy?” Vừa ra khỏi mạn trướng liền bị nam nhân mặc triều phục ôm lấy, Thiển Ly Du không trả lời, chỉ giương mắt nhìn Lâm Hứa đứng cách đó không xa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Chẳng lẽ tính hình chiến tranh ở bên cảnh có biến? Nghĩ vậy, Thiển Ly Du cau mày.
Lâm Hứa nhìn Thiển Ly Du lại nhìn chủ tử của mình, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào. Còn Dạ Quân Hi thì vươn tay kéo kín vạt áo cho Thiển Ly Du, khẽ thở dài nói: “Canh tư đêm qua, Thiển Như Nguyệt có triệu chứng động thai, thái y chữa trị nửa canh giờ, vẫn chưa có kết quả.”
“Động thai?” Thiển Ly Du nhíu mày, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đang êm đẹp sao lại động thai?”
Dạ Quân Hi biết từ mấy ngày nay Thiển Ly Du đã đem Thiển Như Nguyệt coi như thân nhân của mình, tuy rằng Thiển Như Nguyệt lớn tuổi hơn, nhưng trong mắt Thiển Ly Du, nàng chỉ là một muội muội cần người chiếu cố. Trong lòng biết nếu Thiển Như Nguyệt gặp chuyện không may, Thiển Ly Du nhất định sẽ sốt ruột, vì vậy Dạ Quân Hi liền trấn an: “Du Nhi chớ vội, chỉ xuất hiện triệu chứng, rốt cuộc bị làm sao còn phải đi Cầm Y cung thì mới biết. Bạch Khải Nhiên cũng đã vâng mệnh nhập cung, sẽ không có chuyện gì mới đúng.”
Nghe Dạ Quân Hi nói vậy, Thiển Ly Du thoáng yên lòng, nhưng ấn đường vẫn nhíu chặt, thoáng suy tư liền vỗ vỗ bàn tay đang ôm bên hông: “Hi, ngươi đi vào triều, ta đi Cầm Y cung nhìn xem.”
Dạ Quân Hi biết trận đại chiến ở biên cảnh đã đến thời khắc quan trọng, miễn triều một ngày thực sự không thích hợp, vì vậy liền nói: “Như vậy cũng tốt. Lâm Hứa, ngươi cùng Du Nhi đi Cầm Y cung.”
Lâm Hứa cung kính lĩnh mệnh nói: “Vi thần tuân chỉ.”
Khi Dạ Quân Hi lưu luyến rời đi Thương Kình cung, Thiển Ly Du đã rửa mặt thay y phục xong, ngay cả tảo thiện cũng không kịp dùng liền vội vàng chạy tới Cầm Y cung, còn Lâm Hứa thì cẩn tuân thánh dụ theo sát không rời nửa bước.
“Lâm đại nhân có tra ra nguyên do hay chưa?” Canh tư xảy ra chuyện, nhưng canh năm mới đến bẩm báo, với bản lĩnh của Lâm Hứa và Tô Thụy đang ở cạnh Thiển Như Nguyệt, trong một canh giờ này ngoại trừ thỉnh ngự y, hai người còn có thể làm xong rất nhiều chuyện.
“Hồi bẩm công tử, dựa theo những gì Tô Thụy nói, có lẽ Thiển thục viện vì nghe tin Diệu quốc nên bị kinh hách, lại thương tâm quá độ nên mới như vậy.”
“Vậy sao? Chỉ như thế mà thôi?” Thiển Ly DU nghe vậy cũng không tin. Tại hoàng cung này, một cung phi bị sẩy thai có rất nhiều nguyên do, trong đó nguyên nhân không thể xảy ra và không thể tin nhất chính là “không cẩn thận” hoặc vì chuyện gì đó mà “tâm tình bi thương”. Huống chi Thiển Như Nguyệt là một nữ tử thông minh, từ khi mang thai tới nay, nàng đã không quan tâm tới những việc ngoài thân, toàn tâm toàn ý bảo vệ hài tử trong bụng, sao có thể dễ dàng kinh hách dẫn đến động thai?
Lâm Hứa nghe câu phản vấn tràn đầy nghi hoặc của Thiển Ly Du, không khỏi tán thán vì sự nhạy cảm của y: “Công tử anh minh. Chạng vạng hôm nay, cung nga bên người Hàn quý nhân từng đưa tới một chén canh, nói là để bổi bổ thân thể cho Thiển thục viện. Tô Thụy ở bên, Thục viện nương nương chưa hề động tới chén canh, nhưng bây giờ xem ra, dường như có chút kỳ quái. Ám bộ vẫn đang truy tra, thỉnh công tử thứ lỗi.”
Thiển Ly Du nghe vậy mới gật đầu, không hỏi gì thêm, trong lúc hai người hỏi đáp, Cầm Y cung đã xuất hiện trước mặt.
Chỉ thấy tòa cung điện im lặng hiền hòa đã không còn yên ả như trước, cung nga nội thị bưng chậu nước, chén thuốc, đồ dùng trên tay vội vàng qua lại, thấy Thiển Ly Du và Lâm Hứa cũng chỉ có chút ngạc nhiên, hành lễ xong liền lập tức ly khai.
Thiển Ly Du bước vào tẩm điện của Thiển Như Nguyệt, mùi thuốc đông y nồng đậm xen lẫn chút máu tanh liền xông vào mũi. Lớp mạn trướng dày che kín giường, bên trong không ngừng truyền ra vài tiếng ngâm khẽ kêu đau, một nhóm ngự y đứng ở bên ngoài, thần sắc lo lắng.
Thiển Ly Du biết nếu nữ tử bình thường sinh sản thì phải mời bà đỡ tới, tuyệt đối không để nam nhân tiến vào phòng sinh, huống chi thân phận tôn quý như Hoàng phi. Nhưng tuy rằng bà đỡ trong cung là các ma ma kinh nghiệp dày dặn, song dẫu sao các nàng cũng chỉ là bà đỡ có kinh nghiệm mà thôi, làm sao bì được với đại phu thực sự.
Từ lúc Thiển Ly Du bước vào tẩm điện, Bạch Khải Nhiên liền cung kính hành lễ, trên nét mặt già nua râu mép hoa râm cũng tràn đầy vẻ lo lắng. Thiển Ly Du lấy lại bình tĩnh, lập tức mở miệng hỏi: “Chỉ có triệu chứng động thai mà thôi, không cần thỉnh tất cả người trong Thái y viện đến. Đều lui ra đi, có Bạch ngự y tọa trấn ở đây là được.”
Thiển Ly Du còn chưa dứt lời, ngự y trong gian phòng đã cảm thấy không vui, không ai dám rời đi. Dẫu sao, trong mắt mọi người tuy rằng vị Quốc sư thiếu niên này được sủng ái, nhưng người nằm vùng vẫy trên giường phía sau mấy lớp mạn trướng kia lại là Thục viện nương nương danh chính ngôn thuận và con ruột của đế quân bệ hạ, bọn họ sao dám thờ ơ? Nếu nghe theo ý chỉ của Quốc sư rời đi nơi này, đến khi xảy ra chuyện đế quân bệ hạ sẽ xử trí thiếu niên mà hắn sủng ái hay xử trí đám lão nhân bọn họ là chuyện đã quá rõ ràng.
Vì vậy, đám ngự y đều đứng chỗ cũ hai mặt nhìn nhau, không ai dám dịch chuyển cước bộ.
Thiển Ly Du thấy thế liền hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhưng nghe bên trong truyền ra tiếng khóc yếu ớt của Thiển Như Nguyệt, y không còn thời gian để tức giận, chỉ kéo xuống ngọc bội đế vương bên hông, lạnh lùng nói: “Thấy ngọc bội như thấy đế quân, vị nào hôm nay không rời đi Cầm Y cung, chính là mắc phải tội khi quân phạm thượng.”
Giọng nói vốn thanh thoát êm tai tăng thêm vài phần lãnh ý thấu xương, không mang theo một tia tức giận, nhưng khiến một đám ngự y phải lùi lại vài bước. Khi thấy rõ khối ngọc bội trên tay thiếu niên quả thật là long bội tượng trưng cho cửu ngũ chí tôn mà đế quân bệ hạ vẫn mang theo bên mình, đám người đều run rẩy quỳ rạp xuống đất, hô to muôn năm, lùi ra như thủy triều, chỉ sợ đi chậm một chút bị thiếu niên định tội “khi quân”.
Thấy đám ngự y rời khỏi tẩm điện, Thiển Ly Du mới thu liễm vẻ mặt băng lãnh, quay mặt về phía Bạch Khải Nhiên đang bị chút kinh hách, nói: “Bạch ngự y, phải làm phiền ngài…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ảm Dạ Ly Du
Chương 123
Chương 123