Trong ngự thư phòng, Dạ Quân Hi chắp tay đứng bên cửa sổ, sắc mặt âm trầm. Cảm giác áp bách từ trên người hắn tỏa ra bốn phía khiến kẻ khác hô hấp khó khăn, khí tức này dần dần tràn ngập ngự thư phòng, làm cho một đám cung nga nội thị đều nơm nớp lo sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám thở mạnh lấy một lần.
Không có tâm tư quan tâm tới tấu chương trên án thư, cũng không có tâm tư phỏng đoán ba tên Lang Tê tế ti yết kiến trong buổi lâm triều hôm nay vì sao mà đến, lúc này toàn bộ đầu óc Dạ Quân Hi đều là hình ảnh của thiếu niên đang nằm trong Thương Kình cung, chỉ cần nhắm mắt, khuôn mặt bình thường kia lại hiện ra.
Thật không ngờ được người trong thiên hạ truyền tụng rằng lãnh tình lãnh tâm như chính mình lại có ngày thua một thiếu niên có dung mạo bình thường như vậy. Hơn thế nữa, cái người vô cớ xông vào trong lòng hắn kia không chỉ không đem hắn để vào mắt, mà còn đang âm thầm tính toán chuyện gì. Việc này nếu nói ra, sợ rằng thiên hạ cũng không có ai tin tưởng……..
Nghĩ như vậy, Dạ Quân Hi vươn tay chống lên trán, khóe môi hiện ra một nụ cười bất đắc dĩ, nhớ tới lời khiêu khích vô tâm không phế vừa rồi của thiếu niên, trong mắt phượng lại hiện lên một tia cay đắng.
Khi Lâm Hứa đẩy cửa bước vào, liền thấy được cảnh tượng này. Nhịn không được nhíu mày, rồi lại thầm than sự ảnh hưởng của Thiển Ly Du đối với bệ hạ đã lớn đến như vậy. Không lâu trước kia, hắn còn đang đoán thầm trong lòng, bị nam nhân cuồng ngạo ngang ngược, tâm tư hay thay đổi như Dạ Quân Hi coi trọng, đối với Thiển Ly Du không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng hôm nay mắt thấy bộ dáng che mặt của Dạ Quân Hi, Lâm Hứa lại nghĩ, người bất hạnh có lẽ lại là chủ tử của chính mình, là đường đường Lam Vũ đế quân bệ hạ.
“Chuyện gì?” Đã sớm nhận thấy ánh mắt có chút trêu chọc của tâm phúc, Dạ Quân Hi hừ lạnh một tiếng hỏi.
Lâm Hứa giật mình, phục hồi tinh thần lại, nói: “Hồi bẩm bệ hạ, thám tử báo lại, vô luận là hoàng cung Triều quốc hay sứ thần Triều quốc đều không hề có hành động gì khác thường, cũng không thấy bọn họ có liên hệ gì với Thụy hoa. Vi thần cho rằng, sợ là có người muốn đánh lạc hướng chúng ta, dời đi đường nhìn.”
Dạ Quân Hi nghe vậy tốt cuộc quay người lại liếc nhìn Lâm Hứa, trên mặt là thần sắc “đã sớm biết như vậy”, khoát tay áo nói: “Không cần quan tâm nhiều tới Triều quốc, tập trung giám thị Lang Tê và Đồng quốc là được.”
Lâm Hứa khom người hành lễ: “Vi thần minh bạch.” Nói xong đang muốn ly khai ngự thư phòng, lại bị Dạ Quân Hi gọi lại, hỏi: “Điều tra Ngụy gia, vẫn không tiến triển gì sao?”
Nghe vậy Lâm Hứa hơi nhíu mày, nhưng đành bất đắc dĩ nói: “Vi thần đáng chết, đầu mối từ Lam Chỉ uyển liền chặt đứt.”
Ảnh vệ cùng mật thám của Ám bộ Lam Vũ trải rộng toàn bộ các quốc gia trên đại lục, nhỏ thì ẩn núp trong dân gian, cung đình, lớn thì đang khống chế triều chính các nước phụ thuộc hoặc xây dựng môn phái trong võ lâm, ngay cả những đế quốc đã ẩn cư trăm năm như Vân Quỳnh và Lang Tê cũng đều có người mai phục. Những người này, mỗi người đều là tinh anh, lấy một địch trăm, là Lam Vũ đế quân dùng rất nhiều tâm lực bồi dưỡng mà thành, trên đời này, không có chuyện gì Ám bộ không tra xét được. Cho nên, Ngụy gia ẩn nấp sâu như thế, thực sự khiến Lâm Hứa kinh ngạc và khó hiểu vô cùng.
“Mà thôi, lui ra đi.” Phất tay ý bảo Lâm Hứa ly khai, Dạ Quân Hi ngồi xuống sau án thư, nghiêng người dựa vào tay vịn, trong phượng mâu hiện lên một tia u ám.
Cùng lúc đó, tẩm cung của đế vương lại đang chìm vào yên tĩnh. Lúc này Thượng quân mà đế quân bệ hạ sủng ái nhất đang tĩnh dưỡng trong tẩm cung, không ai dám gây ra tiếng động gì quấy nhiễu y, ngay cả Tô Thụy cùng Thanh Nguyệt cũng lẳng lặng đứng ở ngoài cửa tẩm cung, chờ khi Thiển Ly Du tỉnh lại cần người hầu hạ.
Nhưng trong tẩm cung, người vốn nên yên lặng nằm trên long sàng không biết bao giờ đã khoác thụy bào im lặng tìm kiếm ở các nơi hồi lâu, cho tới khi mỗi nơi đều đã lục lọi, mới chậm rãi ngồi lại bên sàng, trong đôi mắt hắc diệu thạch có chút thất vọng, sắc mặt âm trầm.
Nhìn quanh cả tòa tẩm cung, Thiển Ly Du nắm chặt mười ngón tay mảnh khảnh. Y hầu như đã dò xét cả tòa đế cung nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Trào Phượng, bởi vậy liền cho rằng thánh vật Trào Phượng trong truyền thuyết nhất định sẽ được các thế hệ Lam Vũ đế quân cất nơi an toàn và bí ấn nhất, hay chính là tẩm cung của đế vương. Nhưng khiến Thiển Ly Du ngoài ý muốn và thất vọng chính là, y đã tìm khắp Thương Kình cung, nhưng ngay cả những thứ giống Trào phượng cũng không hề thấy. Ngay cả mật thất, ám cách (ngăn bí mật) cũng chẳng tìm ra được.
Thiển Ly Du nhịn không được nhíu chặt mày lại – nam nhân giảo hoạt kia rốt cuộc đã đem Trào phượng giấu ở nơi nào?
Hay là…….trải qua trăm năm, thánh vật trong truyền thuyết kia đã sớm mai một hoặc đã không biết tung tích………
Bị ý nghĩ nảy ra trong lòng làm hoảng sợ, Thiển Ly Du bỗng nhiên ngẩn ra, thầm nghĩ trong lòng: sẽ không, chắc chắn không phải như vậy………Trào phượng phải tồn tại, nhất định phải tồn tại! Nhưng cảm giác mơ hồ mọc lên dưới đáy lòng khiến Thiển Ly Du đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực – mới giải độc không lâu liền đề khí vận công để tránh thoát ảnh vệ bên ngoài, lúc này thực sự cũng đã thấm mệt.
Từ từ ngã xuống giường, Thiển Ly Du vô thần nhìn thẳng lên mạn trướng màu đỏ sậm trên đỉnh đầu.
Lớp vải bằng gấm và tơ tằm bóng loáng, màu đỏ đậm rực rỡ chói mắt như hỏa diễm, rồi lại ánh ra chút hàn ý mơ hồ, làm cho kẻ khác sợ hãi. Nó khiến Thiển Ly Du nhớ tới đôi mắt phượng hoặc nhân cùng với thứ tình cảm khiến y mê muội được chất chứa ở bên trong.
Thiển Ly Du nhắm mắt lại, thầm than trong lòng rằng vì sao chính mình luôn suy nghĩ tới mấy việc không quan trọng này……….Nếu Dạ Quân Hi không giáng tội y vì đã cố ý đón lấy ngân châm kia, y nên hảo hảo nắm chắc cơ hội điều tra xem Trào phượng có thực sự ở Thương Kình cung hay không.
Lần thứ hai mở mắt, Thiển Ly Du thở nhẹ một hồi, ép chính mình tập trung tinh thần, suy tư xem trong tẩm cung lớn như vậy có nơi nào đã bị bỏ quên, ánh mắt theo suy nghĩ quét qua bốn phía, cho tới khi dừng lại trên đỉnh mạn trướng.
Long sàng cực đại được chế bằng gỗ tử đàn quý hiếm, bốn phía đều được chạm trổ những hình ảnh tượng trưng cho quyền lực hoặc có ngụ ý cát tường. Trên đỉnh long sàng, mỗi phía đều được khảm dạ minh châu, hẳn là được ky quan (cơ quan máy móc, bộ phận then chốt) nào đó không chế, có thể che đi ánh sáng chói mắt kia vào ban đêm ttrước khi đi ngủ.
Ky quan…………..?
Thiển Ly Du bỗng nhiên trừng lớn mắt, chậm rãi ngồi dậy. Ánh mắt quét qua sàng đầu (đầu giường) sàng vĩ (cuối giường) đều được điêu khắc bằng nguyên khối gỗ tử đàn, không bao lâu liền đã tìm được ky quan khống chế dạ minh châu. Vươn tay ấn nhẹ một cái, trên dạ minh châu liền hạ xuống một tấm rèm màu đen tinh tế, che kín lại viên dạ minh châu kia, nhẹ nhàng ấn tiếp một cái, tấm rèm kia liền thu hồi, lộ ra ánh sáng tươi đẹp rực rỡ.
Mắt thấy ky quan kia vận hành thế nào, Thiển Ly Du hơi hơi nheo mắt lại – y cư nhiên đã quên, trong cả tòa đế cung, còn có nơi nào bí ẩn hơn long sàng này?!
Đáy lòng Thiển Ly Du có chút kích động, khinh thủ khinh cước ngồi lên trên long sàng, thăm dò từng tấc từng tấc trên chiếc long sàng cò thể dung nạp được năm sáu người này, thậm chí còn đẩy ra cẩm bị, kiểm tra xem phía dưới có nơi nào không bình thường không. Chỉ tiếc, kết quả lại một lần nữa khiến Thiển Ly Du thất vọng, trên long sàng, ngoài ky quan khống chế dạ minh châu, tựa hồ không còn nơi nào khả nghi.
Tia sáng trong đôi mắt như hắc diệu thạch kia dần dần ảm đạm, Thiển Ly Du có chút vô lực ngồi phịch xuống, trong lòng cảm thấy nặng nề không gì sánh được……Nếu ở đây cũng không tìm thấy Trào phượng, vậy Thanh Hoằng không phải sẽ…..Thiển Ly Du cắn răng nhắm mắt lại, ở khóe mắt tựa hồ có thứ gì muốn trào ra.
Đúng lúc này, ngoài trướng lại vang lên thanh âm của Tô Thụy: “Thượng quân, ngài đã tỉnh chưa?”
Thiển Ly Du cả kinh. Mới vừa rồi âm thầm thương cảm, hoàn toàn không phát giác có người đến gần! Nếu người tới là Thanh Nguyệt thì không sao, nhưng lần này lại là Tô Thụy………..Thiển Ly Du liếc nhìn đống lộn xộn trước mắt, ngay cả bị nhục (ra giường) được cài chặt phía dưới cũng bị kéo ra khỏi long sàng, trong mắt y hiện lên một tia hoảng hốt. Tình cảnh như vậy, còn biết nói cái gì……
Nhưng y cũng chỉ hoảng loạn trong chớp mắt, Thiển Ly Du xê dịch thân thể về phía sau một chút, một tay chống lên ván gỗ trên đầu giường, chăm chú nhìn mạn trướng đang lắc lư, lắng tai nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, y mở miệng đạm nhiên nói: “Tỉnh.”
Bên ngoài truyền tới thanh âm duy mạn (màn che) bị kéo lên. Toàn thân Thiển Ly Du đều buộc chặt, trong mắt hiện lên một tia u ám, không hề nháy mắt, nhìn chằm chằm vào mạn trướng, cánh tay chống tại đầu giường cũng càng cố sức.
Bỗng nhiên, vang lên âm thanh rất nhỏ khi những phiến gỗ ma xát với nhau, sự khác thường dưới khuỷu tay khiến Thiển Ly Du chấn động, y còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra, thì cùng lúc đó, trướng mạn đã bị Tô Thụy nhẹ nhàng vén lên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc của nàng khi nhìn thấy những gì trước mắt.
“Thượng quân, đây là…………..” Tô Thụy nhìn long sàng hỗn độn, theo bản năng nhìn về phía Thiển Ly Du đang ngồi trong góc, nhưng chỉ là liếc mắt một cái, lại khiến nàng lập tức ngơ ngác, ngay cả thân hình vốn trầm ổn cũng lay động một chút.
Nhiếp hồn thuật lại một lần nữa sử dụng với Tô Thụy, Thiển Ly Du nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tô Thụy, sau đó nàng liền dần dần bị mất phương hướng trong một vùng ánh sáng giống hệt như thứ ánh sáng mà đôi mắt hắc diệu thạch kia phát ra, không hề biết đến chuyện gì khác.
Cảm giác được Tô Thụy đã chìm vào trong ảo cảnh, Thiển Ly Du vừa chăm chú vào phản ứng của nàng, vừa đem một tay kia vươn ra sau lưng, bàn tay đột nhiên trầm xuống, dường như có thứ gì hình vuông nhỏ bằng nửa bàn tay, bề ngoài cứng rắn rơi vào tay y.
“Trên sàng rối loạn, nên chỉnh lý lại một lần, để tránh khi bệ hạ trở về nhìn thấy rồi sinh giận.” Khẽ mở đôi môi, Thiển Ly Du như đang thì thầm, nhưng Tô Thụy lại lập tức đem ánh mắt vô thần của mình chuyển sang phía long sàng, đờ đẫn nói một tiếng “Vâng”, sau đó liền bắt đầu chỉnh lý bị nhục lộn xộn.
Thiển Ly Du thở dài một hơi dưới đáy lòng, nhẹ nhàng xoay người xuống giường, đem thứ cầm trong tay đặt ở trước mặt. Trên tay là một cái hộp nhỏ vuông vắn cao chừng ba tấc, nó chính là thứ rơi ra khi y hoảng loạn ấn lên nơi nào đó trên sàng đầu giường, vô tình chạm vào ky quan.
Thiển Ly Du hít một hơi thật sâu, tận lực kiềm chế hai bàn tay đang run lên nhè nhẹ, y nhẹ nhàng mở ra nắp hộp. Thiển Ly Du không muốn đi suy nghĩ, nếu như thứ trong hộp cũng không phải vật y cần tìm, thì y sẽ tuyệt vọng tới mức nào.
Nắm hộp bị mở, bên trong là một pho tượng tứ trảo dị thú toàn thân mặc sắc, dị thú này có thân thể và tứ chi giống hùng sư, nhưng trong miệng nó lại vươn ra hai cái răng nanh rất lớn, giữa hai ánh mắt hung ác có điêu khắc một hình vẽ giống như lục mang tinh (sao sáu cánh), nhưng nhìn qua có vẻ cầu kỳ và tinh tế hơn lục mang tinh rất nhiều.
Dị thú….. Thiển Ly Du kích động tới mức muốn hô to lên. Y tất nhiên vẫn còn nhớ kỹ thánh vật Trào phượng trong truyền thuyết đích thật là một pho tượng điêu khắc dị thú.
Nhưng Thiển Ly Du lại nhìn chằm chằm vào vật trong tay, hơi hơi nhíu mày. Trong truyền thuyết, Trào phượng được miêu tả rằng toàn thân trong suốt như ngọc lưu ly, không giống với pho tượng trước mắt, toàn thân đen bóng, không biết được chế từ loại bảo thạch nào.
Này rốt cuộc, có phải thứ y muốn tìm hay không a…………?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ảm Dạ Ly Du
Chương 39
Chương 39