Mùa đông ngắm trăng, lạnh đến mức Thái Quân Thành phải trốn vào chăn của Lưu Phi Long nhanh như chớp, tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm lấy giường của Lưu Phi Long, lý do rất đơn giản, giường của y nhỏ, giường của Lưu Phi Long lớn hơn, nên thoải mái hơn.
Lưu Phi Long mỉm cười, cũng không nói gì, người đàn ông không mở miệng chỉ trích hắn, dù thỉnh thoảng hành vi giống như trẻ con của y làm cho người khác cảm thấy muốn đánh đòn.
"Cởi quần áo rồi hãy ngủ tiếp." Lưu Phi Long biết y sợ lạnh, cho nên không muốn cởi quần áo trốn vào trong chăn vẫn còn lạnh, nhưng như vậy rất dễ bị cảm lạnh, cơ thể y vừa đến mùa đông liền không tốt.
Giống như đà điều rúc toàn bộ đầu vào trong chăn, đong đưa đầu, làm người ta lo lắng không biết y có tự làm mình chết ngạt không.
Lưu Phi Long vẫn cười, cũng không miễn cưỡng hắn, nghĩ một chút đợi y ngủ xong sẽ cởi giúp y, vì thế xoay người rời đi, một lần nữa quay về phòng làm việc.
Cuối cùng cũng ấm hơn một chút, Thái Quân Thành nhô đầu ra, phát hiện người đàn ông đã biến mất, quả nhiên người đàn ông sẽ không ép buộc y...
Thái Quân Thành cười khổ, y không hiểu, rõ ràng bản thân biết người đàn ông sẽ có loại phản ứng này, vì sao mỗi lần bản thân đều muốn thử? Y cố ý mặc quần áo đi ngủ, vì muốn nhìn phản ứng của người đàn ông, nhưng rốt cuộc y hy vọng người đàn ông có phản ứng như thế nào? Hy vọng người đàn ông bắt mình cởi áo khoác ngoài sao? Y biết rõ người đàn ông không phải là người sẽ làm ra chuyện như thế, vậy vì sao y còn có hy vọng như vậy?
Bản thân là đàn ông trưởng thành mà lại làm ra hành động buồn cười của nữ sinh như thế!
Ngu ngốc! Đần độn! Ngu xuẩn!
Nụ cười nơi khóe miệng thật đắng - y chỉ hy vọng người đàn ông có thể biểu hiện rằng mình có quan tâm, chỉ cần một chút thôi, chứ không phải là như thế này, hoàn toàn không cần xuôi theo ý của y. Y cảm thấy bản thân giống như đứa trẻ hy vọng nhận được toàn bộ sự chú ý của phụ huynh, nhưng buồn cười ở chỗ, khi thử thách, y lại nhận ra, dù bị đánh cũng vui hơn việc không được quan tâm.
Lòng chua xót, lại lần nữa chui vào trong chăn, trong chăn vẫn tỏa ra mùi sạch sẽ đặc biệt của người đàn ông như trong quá khứ, nhưng lại không ấm áp bằng, y chỉ có thể dựa vào mùi hương người đàn ông lưu lại, tìm hạnh phúc bản thân muốn ở trong mộng.
***
Đang ngủ say sưa bị người khác lay tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, gương mặt phóng đại đột nhiên xuất hiện trước mắt.
"Phi..." Cơn buồn ngủ nhất thời bị dọa chạy, theo phản xạ bắn người lên, đôi môi khẽ lướt qua gò má của người đàn ông.
Không ngờ lại dọa đến y, người đàn ông tỏ ý xin lỗi, dịu dàng giải thích: "Hoa quỳnh nở rồi."
"A! Thật sao?" Vội vàng bò từ trên giường xuống mang theo chút chật vật, dẫn đầu ra khỏi phòng, đi về phía cửa sổ, quăng người đàn ông ở phía sau, không dám để người đàn ông thấy khuôn mặt đang hồng rực của bản thân: "Cuối cùng cũng đợi đến lúc hoa quỳnh nở rồi." Vừa rồi y gần như hôn người đàn ông. Ôi trời ơi.
Trong cửa hàng yên tĩnh không mở đèn, chỉ có ánh trăng nhu hòa rải đầy ngoài cửa sổ, trên chiếc bàn bên cạnh cửa sổ có đặt một chậu cây cảnh xinh đẹp, hương thơm bay vào mũi.
Ba cành nhỏ trong chậu cây cảnh đó nâng một đóa hoa màu trắng lớn, cánh hoa trắng noãn đều đặn từng tầng, từng tầng một, đè nặng lên mấy cành nhỏ, khiến cả đóa hoa lay động qua lại. Trong lúc rung động, cánh hoa thong thả nở, giống như mỹ nhân được ánh trăng gọi tỉnh, chậm rãi mở ra, khoe ra khuôn mặt xinh đẹp, cao nhã, trắng noãn, kiều mị của bản thân, cao ngạo ngẩng đầu.
"Nở đẹp như vậy..." Thái Quân Thành im lặng nhìn hoa quỳnh, thực sự sợ ngây người, trong không gian yên tĩnh này, dường như y nghe được âm thanh cánh hoa từ từ mở ra.
Lưu Phi Long theo sau bước ra khỏi cửa phòng, không dấu vết đứng phía sau Thái Quân Thành đang ngây ngốc xem hoa nở, đứng ở cửa sổ, yên lặng dùng thân mình ngăn trở gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào trong phòng, không muốn cơ thể vốn không tốt trong mùa đông có khả năng bị cảm lạnh.
"May mà có anh đánh thức tôi, nếu không đến lúc tôi dậy, nhất định đóa hoa xinh đẹp này đã sớm héo tàn rồi. Như vậy tôi sẽ bỏ lỡ màn diễn xuất phấn khích nhất rồi." Thái Quân Thành có chút kích động nhìn về phía Lưu Phi Long.
Hoa quỳnh xinh đẹp yên lặng nở rộ ở đằng xa, cao ngạo tùy con người thưởng thức phong thái sắp biến mất của bản thân.
"Cậu không đứng đây, nó sẽ không nở." Vẫn nụ cười dịu dàng như trong quá khứ, làm y mê luyến thật sâu: "Chỉ có chúng ta biết nó đã từng nở."
Chúng ta? Lời nói của người đàn ông làm y mê mang, nụ cười bình thường dịu dàng dưới ánh trắng này lại khiến y có cảm giác rung động mãnh liệt hoàn toàn khác với quá khứ, làm y gần như hòa tan vào nụ cười dịu dàng đến cực điểm kia.
Là ma lực của hoa quỳnh sao?
Trái tim người đàn ông giống như một lớp sương mờ, y muốn nhìn rõ ràng, nhưng lại chỉ có thể choáng váng xoay chuyển trong sương mù.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Tiramisu
Chương 4-3
Chương 4-3