DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đương Niên Ly Tao
Chương 38

YẾU SỒ NHI (CHIM NON MUỐN)

________________________________________

Tuyên Thống năm thứ hai mươi chín.

Từ đầu xuân tới nay, Việt Châu mưa không ngớt.

Nước mưa tụ lại từng dòng, từ mái ngói trút xuống, những phiến đá được mưa gọt giũa, bóng loáng tựa như gương, các góc phòng sinh sôi vài tầng rêu xanh thẫm.

Thời tiết âm u mấy ngày liền, tâm tình con người cũng đầy ứ lại.

Chu Đường dập tắt ngọn đèn, xoa nắn huyệt Thái Dương, bắt đầu đuổi người, “Mỗi lần ngươi lại đây đều phải dày vò ta suốt cả đêm, hại ta chẳng có thời gian ăn điểm tâm cùng tiểu phu tử. Ngươi đi đi, đi nhanh đi. Chuyện thì cứ quyết như vậy, đừng đến làm phiền ta nữa.”

Phương Tấn chế giễu, “Vương gia, mấy năm nay thái độ của ngài với ta càng ngày càng kém. Tốt xấu gì thì ta cũng là sư phụ của ngài, ngài qua cầu rút ván như vậy, không sợ ta quay về Mạt thành đầu nhập minh chủ khác à?”

“Hừ, ngươi muốn đi đâu thì đi, ta quyết không ngăn cản.” Người thanh niên có chất giọng trầm thấp, khuôn mặt thông tuệ và tự tin, “Miễn là ngươi bỏ được cơ nghiệp mình trăm cay ngàn đắng thành lập, bỏ được tiền đồ ta hứa tặng cho ngươi, bỏ luôn kỳ vọng tha thiết tiểu phu tử dành cho ngươi nữa.”

Phương Tấn phe phẩy quạt, “Sặc, tiểu tử này, học ở đâu cái thói gian trá giảo hoạt thế hả?”

Chu Đường nhướn mày, “Ngươi đoán xem?”

“Nhất định là Mộ Quyền huynh dạy rồi!”

“… Nhớ ra ngoài bằng cửa sau, đừng có để người khác trông thấy cái tên thổ phỉ ngươi lai vãng gần nhà ta. Đi thong thả, không tiễn.”

Phương Tấn một bên ca thán mình là Đông Quách tiên sinh (Đông Quách tiên sinh: giúp người hại ta – điển hình nhân từ với kẻ xấu), một bên thì lách người biến mất tại cổng sau Vương phủ.

Lúc này mưa đã ngớt đi nhiều. Phương Tấn hít sâu một hơi, chầm chậm cảm nhận khí lạnh thâm nhập vào buồng phổi, ngẩng đầu nhìn không trung mù mịt mây đen, khe khẽ nở nụ cười tự giễu.

Chu Đường nói đúng, từ khi Nam Sơn phỉ vừa mới thành hình, tới hiện giờ đã cùng Hồng Cân Trại trở thành một trong hai đại phỉ trại lớn nhất Việt Châu. Ba năm qua, Phương Tấn y đã phải trả giá nhiều lắm, mưu mô cũng nhiều lắm, lúc này muốn y buông tay, đích thật là không dễ. Hơn nữa…

“Hắn kỳ vọng tha thiết vào ta thật sao…” Người kia, có lẽ chỉ tiện thể chia bớt một ít kỳ vọng vào Việt Vương cho ta mà thôi.

Nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ giữ ta lại rồi.

________________________________________

Chu Đường đuổi Phương Tấn xong, cất bước muốn đi tìm Lạc Bình.

Mới vừa tới tiền viện, y thấy một nam tử nhìn khá quen mắt bước ra từ phòng của Lạc Bình, xem bộ dáng có vẻ như đang muốn rời đi. Chu Đường chưa kịp nhớ ra người nọ là ai, đã thấy tiểu phu tử nhà mình vội vàng chạy tới bên cạnh gã, còn bung dù che mưa cho gã nữa chứ.

Chu Đường sững sờ, chẳng có tâm tư đâu mà suy nghĩ xem kẻ nọ là ai, trong mắt chỉ còn lại nụ cười dịu dàng của Lạc Bình, thêm cả cảnh tiểu phu tử săn sóc cho kẻ nọ.

Kẻ kia đầu tiên là khước từ vài cái, nhưng thấy không lay chuyển được Lạc Bình, cuối cùng đành bước vào dưới tán dù, sau đó hình như còn nói vài câu khách sáo gì đó, Lạc Bình khoát tay cười.

Hai người che chung một chiếc dù, nhàn nhã chuyện trò cả đường đi. Chu Đường bám theo phía xa xa, ngay tại Vương phủ của mình mà lén lút cứ như đi ăn trộm.

Ra tới cổng, mắt thấy tên kia sắp nói lời từ biệt, trong lòng Chu Đường rầm rì thúc giục, “Biến nhanh đi, đừng có lề mề nữa!” Y núp sau bức tường, thò đầu ra quan sát.

Càng quan sát lại càng không thoải mái.

Chỉ thấy tên kia xáp lại. nói thầm gì đó vào tai Lạc Bình, Lạc Bình nghe xong thì bật cười lên, hai má thậm chí còn ửng hồng đôi chút.

Đang lúc Chu Đường hết nhịn nổi, vừa định lao ra thì kẻ nọ cuối cùng cũng chịu cất bước.

Y căm hận quắc mắt lườm theo gã ta, thình lình một phó tòng chẳng biết mọc ra từ đâu mở mồm hỏi, “A? Vương gia, ngài trốn ở đây xem cái gì thế?”

Phó tòng hô tiếng này, khiến cho Lạc Bình nghe được. Chu Đường đuổi phó tòng đi, mặt mày nhăn nhúm đang muốn nói chuyện, lại bị Lạc Bình đoạt trước, “Vương gia, sao ra ngoài mà không mang dù?”

Nói xong, hắn vội vàng kéo y đến trú mưa dưới hàng hiên, bàn tay còn gạt nhẹ qua vạt áo ướt đẫm của y, lông mày hắn chau lại, “Ướt thế này rồi, nhanh đi thay y phục, cẩn thận cảm lạnh.”

Tâm tình Chu Đường nháy mắt chuyển biến tốt, y kéo tay Lạc Bình đi vào hậu viện, chẳng thèm để ý cái nhìn của những người xung quanh, “Tiểu phu tử giúp ta thay y phục.”

“Tự ngươi thay là được.”

“Không được.”

“…” Lạc Bình muốn rút tay về, “Vương gia bao nhiêu tuổi rồi, đừng có làm như trẻ con thế nữa.”

“Ta thế nào mà như trẻ con?” Chu Đường kiên quyết không buông, “Tiểu phu tử không giúp ta thay đồ, ta sẽ không thay nữa.”

Lạc Bình cạn lời, “… Ngươi xem ngươi dọa Hổ Tử thành thế nào rồi.”

Chu Đường nhìn thoáng qua, thấy thằng bé con của trù nương (nữ đầu bếp) đang đứng gần đó, mút ngón tay nhìn y.

Hổ Tử bốn tuổi ngoẹo ngoẹo cái đầu, cảm thấy hình tượng Vương gia dũng mãnh phi thường, đoan trang nghiêm nghị tan vỡ thành muôn nghìn mảnh nhỏ. Nó cười khì khì, “Vương gia ca ca không biết tự mặc quần áo, xấu hổ xấu hổ!”

Chu Đường, “Chuyện người lớn, con nít ranh đừng có xen mồm vào! Ra chỗ khác chơi đi!”

Hổ Tử, “Úc úc, mẹ ơi mẹ ơi, Vương gia ca ca không mặc quần áo, Vương gia ca ca tè dầm giống Hổ Tử… Ô!” Nói còn chưa dứt lời đã bị mẹ chộp lấy, che miệng bỏ chạy.

Chu Đường, “…”

Lạc Bình, “… Phì.”

________________________________________

Trở lại trong phòng, Chu Đường lấy y phục mới ra, muốn Lạc Bình thay cho mình.

Sau khi cởi ngoại y, Lạc Bình sờ sờ, phát hiện trung y cũng ướt một mảng lớn, vì thế lại bảo y cởi luôn trung y ra, Chu Đường nghe lời. Lý y vẫn nguyện vẹn, nên Lạc Bình chỉ mặc lại cho y trung y và ngoại y. (Ngoại y – Trung y – Lý y: Ba lớp y phục tiêu chuẩn của người Trung Quốc cổ)

Đo vai với y, Lạc Bình thở dài, “Vương gia lớn nhanh quá, đã cao hơn ta rồi.”

Chu Đường nhìn hắn cẩn thận thắt dây lưng cho mình, ánh mắt dừng lại trên vai trái của hắn, có lẽ lúc nãy che dù không tới, vài lọn tóc ngấm nước, mấy giọt nước chầm chậm chảy xuôi xuống áo vải, lưu lại từng vệt nhỏ dài.

“Tiểu phu tử, vì ta cao lớn rồi, nên ngươi không gọi ta là Tiểu Đường nữa sao?” Tình huống này giằng co đã hơn hai tháng, hiện đang là nỗi canh cánh trong lòng Chu Đường.

“Vương gia, theo lý thuyết, sau khi ngươi thúc phát (*) thì không nên xưng hô như tiểu hài tử nữa, hiện giờ ngươi đã sắp thành niên, cũng không được bướng bỉnh nữa.”(Thúc phát: chỉ mười lăm tuổi. Thành niên: chỉ hai mươi tuổi.)

“Ta mới mười tám!” Chu Đường kháng nghị, “Hơn nữa ta vẫn gọi ngươi là ‘tiểu phu tử’ đó thôi.”

“Ngươi cũng không nên gọi ta là ‘tiểu phu tử’ nữa.”

“Không phải hồi trước đã nói, ngươi vĩnh viễn là tiểu phu tử của ta sao?”

“Hồi trước là hồi trước…”

“Ta mặc kệ, ngươi là tiểu phu tử của ta, ta sẽ gọi ngươi là tiểu phu tử.”

“Ài, tuỳ ngươi vậy. Chỉ là xưng hô mà thôi, để ý quá làm gì.”

Chu Đường ngừng lại, gác đầu trên bờ vai trái của Lạc Bình, dùng nhiệt độ cơ thể của bản thân để ủ ấm cho nơi bị mưa ướt đó.

Khoang mũi thoang thoảng mùi hương của tiểu phu tử, hệt như năm ấy.

Y hít ngửi thật sâu, nhẹ nhàng đặt lên môi Lạc Bình một nụ hôn khe khẽ.

“Ta cứ có cảm giác, nếu không gọi ngươi như vậy, ta sẽ mất ngươi.”

Thanh âm của y rất nhỏ, nhưng gần sát bên tai, Lạc Bình nghe được rất rõ ràng.

Lạc Bình không cự tuyệt y hôn môi, giống như Chu Đường nói khi đó, hôn nhẹ mà thôi, y muốn, cứ cho y là được.

Chỉ là, không thể cho thêm gì. Bởi vì so với Chu Đường sợ mất hắn, hắn còn sợ mất y hơn.

________________________________________

“Tiểu phu tử, người vừa rồi là Chương Chủ bộ? Hắn tới làm gì?” Chu Đường vẫn còn băn khoăn chuyện lúc nãy.

“Hắn tới tìm ngươi.” Lạc Bình ngồi xuống, rót hai chén trà nóng, “Ta thấy ngươi đang bàn chuyện với Trọng Ly huynh, nên ta cản hắn lại.”

“Tìm ta làm gì?” Chu Đường cầm chén uống liền một hơi.

“Làm mối cho ngươi.”

“Phụt —-” Chu Đường phun hết nước trà trong miệng ra, “Làm mối cho ta?”

“Đúng vậy, muội muội Chương Vũ Linh, nghe nói nàng là một đại mỹ nhân nức tiếng gần xa, còn có tài đánh đàn vô cùng…”

“Được rồi đừng nói nữa, ta không có hứng thú. Từ hồi ta mười lăm tuổi đã nhì nhằng mấy chuyện này, bọn họ có biết phiền hay không đây?”

“Dù thế nào thì ngươi cũng là nhi tử của Hoàng đế, có ai không muốn làm hoàng thân quốc thích chứ.” Lạc Bình nói, “Còn nữa, Chương Chủ bộ mặc dù là người bên phía chúng ta, nhưng hắn ở chỗ Dương Tri châu cũng đảm nhiệm vai trò lớn. Phụ thân hắn nắm giữ trọng binh (quân đội hùng hậu) thủ thành. Nếu kết thân được với gia đình hắn, chúng ta sẽ thuận lợi rất nhiều.”

Chu Đường cau mày, giọng điệu cũng lạnh đi, “Không cần nói với ta mấy chuyện đó, mệt.”

Lạc Bình liền không nói gì nữa.

Trầm ngâm một lát, tiếng mưa bên ngoài lại lớn dần lên.

Chu Đường uống thêm một ngụm trà, “Tiểu phu tử, thế lúc gần đi, hắn nói gì với ngươi đó?” Cười thành như vậy, mặt còn đỏ nữa chứ, khẳng định có trò mèo!

Lạc Bình chớp mắt, “A, ngươi muốn biết thật?”

“Nói mau.”

“Hắn hỏi ta…” Lạc Bình tựa như đang nhịn cười, khoé mắt cong cong mang theo chút ám muội, Chu Đường nhìn mà ngẩn ngơ.

“Hỏi ngươi cái gì?” Miệng khô lưỡi khô, vội vàng uống thêm một ngụm trà.

“Hắn hỏi ta, Vương gia có phải sồ nhi (chim non) không. Nghe nói ngươi diễm ngộ rất nhiều, hắn muốn biết ngươi đã từng… Ừm… ăn mặn hay chưa?” (Ý nói chuyện ấy ấy :”>)

“Phụt —-” Hiếm khi da mặt dày của Chu Đường ửng đỏ, “Bổn, bổn vương có phải hay không… thì liên quan gì đến hắn?!”

“Không liên quan đến hắn, mà liên quan đến muội muội hắn. Nói thẳng ra, trượng phu cũng phải là sồ nhi thì nàng mới bằng lòng gả.”

“Cái thứ vớ vẩn gì thế?!” Ừng ực tu trà, Chu Đường lé mắt dòm Lạc Bình, “Ta chỉ thích một mình tiểu phu tử, làm gì có diễm ngộ nào!”

Lạc Bình đột nhiên thu lại ý cười, chỉ im lặng xoay xoay chén trà.

Chu Đường nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Thật lâu sau, Lạc Bình cũng không nhắc lại chuyện này.

Bên ngoài mưa rất lớn, tiếng mưa rơi ồn ã che giấu đi bao nhiêu tâm sự.

Lạc Bình cảm thán, “Mưa lâu như vậy, chỉ sợ sẽ thành tai ương…” Thu lại tầm nhìn, hắn hỏi chính sự, “Ngươi cùng Trọng Ly huynh thương lượng gì vậy? Hồng Cân Trại có động tĩnh gì sao?”

Chu Đường thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút thất vọng. Tiểu phu tử vẫn không đáp lại y, y sớm nên dự đoán được.

“Không phải bọn chúng có động tĩnh, mà là chúng ta muốn chủ động xuất kích. Thời cơ đã sắp chín muồi, chúng ta tận lực mưu lược ba năm, giành quyền khống chế gần một nửa số sơn trại của bọn chúng, đã đến lúc giáng cho chúng một đòn trí mạng.”

“Nhưng nếu lấy cứng chọi cứng, chúng ta sẽ vất vả, tổn thất cũng rất lớn.”

“Đó là chuyện khó tránh khỏi. Đối phó với sơn phỉ, buộc phải dựa vào vũ lực. Giảng đạo lý với bọn chúng chỉ là vô nghĩa.”

Lạc Bình vẫn có chút băn khoăn, “Trại chủ Hồng Cân Trại, Trầm Khiếu không phải kẻ dễ trêu chọc. Sau vài năm đọ sức, chúng ta thiệt thòi cũng không ít. Nghe đồn sơn phỉ hắn tự mình dẫn dắt rất dũng mãnh, mà hiện tại chúng ta vẫn chưa thể thăm dò bọn chúng sâu cạn ra sao. Ngươi nói đúng, đối phó với sơn phỉ chỉ có thể dùng vũ lực, chúng ta cần phải nâng cao sức mạnh lên.”

“Ý của tiểu phu tử là?”

“Mượn binh, mượn binh lính thủ thành.” Lạc Bình nói, “Đội thị vệ của Vương gia chung quy vẫn quá ít ỏi. Nếu có thể mượn được binh quyền trong tay Dương Tri châu, hai mặt hợp kích cùng Nam Sơn phỉ, thu phục Hồng Cân Trại tất nhiên không thành vấn đề.”

“Dương Kỳ Vân?” Chu Đường hừ lạnh, “Hắn mà cho ta mượn binh thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây.”

Lạc Bình trầm ngâm, “Còn một biện pháp khác.”

“Cái gì?”

“Ngươi lấy em gái của Chương Chủ bộ, con gái của Chương Tướng quân. Nếu như thế, vì con rể của mình, Chương Tướng quân ít nhất cũng sẽ cho ngươi mượn đội vệ binh.”

“…” Mặt Chu Đường xanh lè, “Ta, không, lấy!”

Lạc Bình bị vẻ mặt của y chọc cười, đang định chế nhạo y vài câu, bên ngoài đột nhiên truyền đến cấp báo.

“Vương gia! Đã xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Chu Đường nhíu mày, y hiểu tính cách của thủ hạ này. Bình thường rất ít khi cuống cuồng như vậy, hiện giờ nhìn gã phát hoảng lên, chỉ sợ đã xảy ra chuyện khó lường. Vì thế y lập tức giữ vững tinh thần, khôi phục bộ dáng Vương gia oai phong đường bệ, trầm giọng nói.

“Vào đi, có chuyện gì?”

“Vương gia, Cù Sơn đột phát đá lở trên diện rộng, một số thôn trang và thành trấn đã gặp tai ương. Hiện giờ ở đó đang rất hỗn loạn.”

“Đá lở?” Chu Đường cả kinh, “Có bao nhiêu địa phương gặp hoạ rồi?”

“Chưa rõ ạ. Đường đến đó không thông, không ai vào được, cũng không ai ra được. Nhưng mà…” Trinh sát quỳ xuống, dập đầu ba lần, “Vương gia, thuộc hạ cầu xin ngài. Mau đi cứu nạn người dân bên đó. Mẫu thân của thuộc hạ đang ở đó, còn cả ca ca và tẩu tử nữa!”

“Ngươi mau đứng lên, trước hết hãy báo lại sự tình rõ ràng cho ta biết.” Chu Đường nâng hắn dậy, “Tri châu đã hay tin chưa?”

“Đã hay tin, nhưng tựa hồ khoanh tay hết cách, Dương đại nhân cũng không chịu phái người đi cứu, nói là đang phải dụng binh, nếu lúc này phái người đi cứu viện nạn dân, Hồng Cân Trại hoặc Nam Sơn phỉ mượn gió bẻ măng, thì ngay cả Thông Phương cũng không giữ được!”

“Vô liêm sỉ! Nói mấy lời thối nát!” Chu Đường nhịn không được mắng to.

Lạc Bình thấy y thực sự phẫn nộ thì rất vui mừng, “Vương gia, hiện tại việc cấp bách…”

“Cứu người, đương nhiên là cứu người! Người đâu, triệu tập tất cả thị vệ, lập tức theo ta đến Cù Sơn!”

________________________________________

Nhưng đợi Lạc Bình đi rồi, Chu Đường lại gọi Trình quản gia tới, cẩn thận dặn dò, “Đi báo cho Phương tiên sinh, Nam Sơn phỉ muốn phát động chiến tranh!”

Đọc truyện chữ Full