BẤT THƯ THẢN (KHÔNG THOẢI MÁI)
________________________________________
“…”
Mấy con ếch kêu trong bụi cỏ, gió đêm mùa hạ thổi qua, lá cây xào xạc, vài căn phòng cách vách truyền tới tiếng ngáy rung cửa sổ, còn có cả một gã đi tiểu đêm đang huýt sáo.
Rất nhộn nhạo, nhưng hai người này lại cực kỳ yên tĩnh.
Phương Tấn lặng lẽ phe phẩy quạt, ước chừng được hơn mười nhịp mới ngừng lại, ho nhẹ mấy tiếng rồi hỏi, “Vương gia, ngài khi nào thì bắt đầu… chuyện kia…”
“Năm ngoái.” Chu Đường cười cười như tự giễu, “Tiểu phu tử cái gì cũng dạy ta, chỉ duy nhất chuyện đó là không đả đụng đến, khi ấy ta thật sự kinh hoàng, cuối cùng là lão Trình nói cho ta biết.”
“Ừm…” Phương Tấn không nói gì.
Chu Đường hít sâu một hơi, gió núi mang theo làn hơi ẩm và cảm giác mát rượi, những rối ren cũng trầm tĩnh lại.
Chuyện này nghẹn trong lòng y đã rất lâu, tới khi nói ra rồi mới phát hiện, kỳ thật không có gì đáng thẹn thùng.
Người kia không ở bên y, y cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, làm việc xốc nổi, ngủ cũng không an lòng. Mỗi khi nhắm mắt, y luôn nhìn thấy hình dáng của hắn, thoang thoảng còn như ngửi được mùi thơm trên thân thể hắn, nhưng tới khi y mở mắt ra, trong hiện thực lại chẳng có gì cả.
Càng ao ước, lại càng không dám chạm vào.
Rõ ràng ở trong mộng, y có thể tùy ý vuốt ve thân thể hắn.
Trong mộng, vành tai của tiểu phu tử luôn đỏ hồng lên, đôi mắt hắn ôn hoà như nước. Y chỉ cần cúi đầu là đã có thể hôn lên môi hắn, còn có thể không bị ngăn trở mà ôm lấy eo hắn, y muốn cái gì, tiểu phu tử đều cho y cái đó…
Những gì diễn ra trong mộng vừa đẹp đẽ lại vừa đáng sợ, khi y tỉnh lại, chúng đánh sâu vào lý trí của y. Y biết những điều đó chỉ là giả, là tưởng tượng, nhưng mỗi lúc như vậy, y vẫn không thể khống chế được tâm tình.
Từ sau lần đó, y không còn dám quấn quít đòi ngủ cùng tiểu phu tử nữa.
Y sợ cảnh trong mơ sẽ trở thành sự thật, càng sợ rằng mình sẽ muốn biến khao khát đó trở thành sự thật.
“Vương gia,” Phương Tấn phải mất một lát để lựa chọn từ ngữ, “Tuổi thiếu niên nằm mơ như vậy thì cũng không có gì kỳ quái, nhưng ngài có bao giờ nghĩ, đối tượng trong mộng của ngài có chút không thích hợp?”
Phương Tấn nhìn ra được tình cảm sâu nặng của Chu Đường với Lạc Bình, nhưng lại không ngờ thực tế còn phức tạp hơn rất nhiều so với mình dự liệu.
Chu Đường có một loại quán tính ỷ lại vào Lạc Bình, vậy nên hiện tại mỗi khi gặp sự tình cần đưa ra quyết sách, y vẫn luôn lo lắng về thái độ và cảm nhận của hắn. Chính vì vậy nên sự tồn tại của Lạc Bình khiến cho y do dự, trở thành nỗi canh cánh của y, điều này làm Phương Tấn vô cùng lo lắng.
Cho nên Phương Tấn mới hỏi Chu Đường, muốn giúp y cởi bỏ nỗi băn khoăn này, chẳng ngờ Chu Đường lại cho ra một đáp án như vậy.
“Không thích hợp?” Chu Đường liếc nhìn Phương Tấn, “Có gì là không thích hợp? Ngoại trừ hắn ra, còn ai mới có thể thích hợp?”
“Vương gia, đây là vấn đề sở tại. Chính bởi vì chưa từng thân cận với những người khác, nên ngài mới có ham muốn như vậy, nếu bên cạnh ngài là một mỹ nữ khuynh thành…”
“Nữ nhân?” Chu Đường hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời Phương Tấn, “Mẫu thân ta khiến cho ta đeo trên lưng sự nguyền rủa, mỗi một phi tần trong cung đều chỉ chăm chăm vì tư lợi, để tranh thủ tình cảm mà thủ đoạn ác độc nào cũng đã từng thử qua, tại sao ta phải muốn tới gần những người như thế?”
“Vương gia, ngài rất cực đoan. Không phải tất cả nữ nhân đều giống vậy. Ngài tiếp xúc quá ít, sau này, khi ngài gặp được một nữ nhân ngài thật lòng yêu mến, mà nàng cũng thật lòng đối tốt với ngài…” Phương Tấn cũng rất buồn bực, một kẻ luôn tự xưng là phong lưu như y, chẳng thể ngờ lại có một ngày nói ra được mấy lời ngây thơ như thế.
“Ngoại trừ nữ nhân, ngươi không có lý do nào khác?” Chu Đường không chút khách khí, lần thứ hai ngắt lời y.
Phương Tấn nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói, “Có.”
Chu Đường cũng chẳng quan tâm, “Nói.”
Phương Tấn thở dài, “Vương gia, đây là bệnh, phải trị.” Thấy lại sắp tiếp tục bị ngắt lời, y liền dựng chiếc quạt trước mặt Chu Đường, đây là động tác y dùng khi truyền thụ võ nghệ, ý muốn Chu Đường lưu tâm, Chu Đường dừng lại, không xen ngang nữa.
“Vương gia, ta nói với ngài đó là chứng bệnh, không phải bởi chuyện ngài mơ về hắn có gì không đúng, cũng không phải bởi ngài tiết tinh vì hắn có gì không bình thường. Lấy tư cách là Tiểu Đường của hắn mà nói, ngài mến hắn chẳng hề sai chút nào. Nhưng lấy tư cách là một Vương gia ôm trong lòng thiên hạ, ngài thích hắn là một loại bệnh, những kẻ có tà tâm sẽ lấy đó làm nhược điểm mà lên án ngài, thậm chí sẽ gây ra nguy hiểm cho con đường phía trước của ngài.”
“Ta không hiểu. Hắn là tiểu phu tử của ta, vốn hắn phải thuộc về ta, chính hắn luôn dạy ta phải sống như thế nào, không có hắn thì hoàn toàn không có ta ngày hôm nay, chuyện của ta và hắn, tại sao lại sẽ biến thành trở ngại cho ta?”
“Lấy cổ nhân làm gương, tình cảm của Quân vương không thể chỉ trao cho một người, đó là bất lợi đối với sự ổn định của giang sơn xã tắc, huống chi trong lúc đó ngài và hắn còn phải chống chọi với cái nhìn của thế tục, của đạo đức luân thường, Mộ Quyền huynh tràn đầy khát vọng, nếu vì lý do đó mà con đường làm quan của hắn bị huỷ, ngài nghĩ hắn sẽ giải quyết thế nào?”
“Ta sẽ không làm hại hắn!” Chu Đường cả giận nói, “Ta thích tiểu phu tử, ta muốn tặng cho hắn những gì tốt nhất. Hắn muốn làm quan, ta sẽ cho hắn làm quan lớn, sao ta có thể huỷ hoại hắn được? Việc này nhất quyết sẽ không phát sinh, vô luận như thế nào ta cũng sẽ bảo vệ hắn chu toàn!”
“Vương gia, tuổi ngài còn quá trẻ, không thể hiểu được chuyện tình yêu, tình yêu là thứ khó nắm chắc nhất trên đời này. Cho dù ngài toàn tâm toàn ý, ngài có biết trong lòng hắn suy nghĩ gì không? Ngài áp đặt tình cảm của mình lên hắn, còn hắn nhất định phải tiếp nhận sao? Ngài ở bên hắn lâu như vậy, đã bao giờ thấy hắn động tâm động tình chưa?”
“…” Chu Đường mím môi không nói.
Phương Tấn thở dài, “Vậy là ngài cũng đã nhận ra, tiểu phu tử của ngài, là một người cực kỳ lạnh nhạt.”
Lạnh nhạt đến gần như cấm dục.
Lần đầu tiên gặp người kia ở tửu quán, điều hấp dẫn Phương Tấn không chỉ có cơ trí của hắn, mà còn thêm cả một thứ cảm giác khác, y cảm thấy dường như hắn đã trói buộc tất cả dục vọng của mình tận sâu trong đáy lòng. Loại cảm giác đó rất kỳ quái, tựa hồ như hắn không phải đang sống vì chính bản thân mình vậy.
Phương Tấn nói, “Theo ta được biết, hắn cũng không hề quá mức thân mật cùng bất luận kẻ nào, kể cả Vương gia ngài.”
Chu Đường cười khổ, “Không, nhất là ta.”
Tiểu phu tử tuy rằng đối với y rất ôn hòa, nhưng đối với những đụng chạm của y lại thập phần mâu thuẫn, ngay từ đầu đã luôn như vậy.
Chu Đường cũng biết từ lâu.
Trong sách có nói ‘thiếu niên bất thức tình tư vị‘ (thiếu niên không biết được chuyện tình), y không rõ lắm, từng cảm xúc ấp ủ tận sâu trong trái tim này, đến tột cùng là chính y không biết được, hay là tiểu phu tử không biết được?
________________________________________
Đình Đình đã phát tiết toàn bộ bất mãn trong lòng, nhìn thấy sắc mặt lạnh như sương giá của Lạc Bình, lúc này nó mới ý thức được mình vừa phạm sai lầm, luống cuống nhấp một uống ngụm trà để che dấu hoảng hốt, nhất thời lại chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Thật lâu sau Lạc Bình mới hỏi, “Ngươi nói, không có Nam Sơn quân?”
“Ta hiểu rồi.” Lạc Bình gật đầu.
Rất quan trọng, quả thật rất quan trọng, đó là niềm hy vọng Chu Đường tiễu phỉ thành công trong trí nhớ của hắn, là đội quân chính nghĩa trong lòng dân chúng Việt Châu, vậy nên hắn mới dùng tất cả biện pháp để gom góp quân lương cho bọn họ.
Nhưng hiện tại, xem ra tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan của riêng mình hắn, hắn đã bị một kỳ vọng không hề tồn tại che đi đôi mắt, mà Chu Đường cư nhiên cứ như vậy, đâm lao phải theo lao, làm cho hắn mờ mịt chẳng hay biết gì. Rất trào phúng, trào phúng đến nỗi hắn cảm thấy buồn cười.
“Nam Sơn phỉ, bọn họ tự xưng là Nam Sơn phỉ phải không?”
“Ừm,” Đình Đình nói thực luôn, “Bọn họ đi xuống náo loạn vài thôn trang dưới chân núi một hai lần, làm chút chuyện trộm cắp linh tinh, tuy không thật sự xúc phạm tới thôn dân, nhưng ta vẫn cực kỳ căm ghét hành vi đó! Vì sao phải làm người xấu chứ?”
Đối với điểm này, Lạc Bình kỳ thật có thể hiểu được. Là hắn cung cấp quá nhiều ngân lượng cho bọn họ, nên mới nuông chiều ra “Phỉ trại” này. Trở thành một thế lực cùng thông đồng làm ác, quả thật rất dễ để đối kháng với Hồng Cân Trại. Có tiền tài, có người che chở, bọn họ cũng không phải trưng cầu viện trợ của dân chúng. Chỉ cần lớn mạnh hơn Hồng Cân Trại, bọn họ sẽ có thể tự nhiên thâu tóm phỉ trại đó, đồng thời còn trở thành đội quân cường đại nhất Việt Châu, thậm chí cũng không phải chịu sự cai quản của Hoàng đế.
Rất nhiều điều lợi, nếu không tính tới chuyện Nam Sơn phỉ mang đến tai nạn cho dân chúng.
Lạc Bình thấy Đình Đình vẫn đang lúng túng chẳng biết làm sao, bèn cười cười xoa đầu nó, “Bọn họ đều có suy tính của riêng mình, dần dần ngươi sẽ biết thôi. Ngươi cũng không cần áy náy vì tiết lộ với ta, cho dù ngươi không nói, sớm muộn gì ta cũng phải biết chuyện này. Điều ta quan tâm là một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Ngươi nói ngươi ghét nhất là sơn phỉ, thậm chí còn không muốn tiếp tục học võ công với Tiểu Đường? Tại sao thế?”
“…” Đình Đình cúi đầu trầm ngâm, thật lâu sau mới nói, “Lạc tiên sinh, ngài có biết Trì Á An, Trì Tướng quân không?”
“Trì Á An? Đương nhiên ta biết, đó là danh tướng trấn thủ biên cương Đại Thừa, từng năm lần đánh lui giặc ngoại xâm, được Hoàng Thượng phong là Lẫm Uy Đại tướng quân, ba năm trước đây hình như vì bị thương, nên được Hoàng Thượng cho phép về nhà tĩnh dưỡng, ai ngờ…”
“Ai ngờ cả nhà họ gặp phải sơn phỉ tại Việt Châu, khi đó thương thế của Trì Tướng quân chưa lành, chiến đấu tới kiệt lực với hơn năm mươi sơn phỉ, cuối cùng nam nữ già trẻ của Trì gia, mười hai mạng người, tất cả chết thảm dưới lưỡi đao của bọn chúng, chỉ duy nhất có tiểu nhi tử của Trì Tướng quân, bởi vì đang mải hái quả hồng, may mắn không bị sơn phỉ phát hiện, chỉ biết ngồi trên cây trơ mắt nhìn thân nhân của mình bị sát hại.”
Lạc Bình kinh ngạc, “Ngươi là con trai của Trì Á An?”
“Đúng vậy, tên ta là Trì Đình.”
Lạc Bình không thể không thừa nhận, cuộc đời này sống lại, thật sự có rất nhiều sự tình hắn không đoán trước nổi.
Tiểu tư bên người hắn lại là con trai của Đại tướng quân, điều này nhất định sẽ tăng thêm một ít trợ lực cho Chu Đường. Trì Á An phòng thủ biên cương, tầm ảnh hưởng đã lan rộng từ lâu, con trai hắn, mặc kệ nói như thế nào cũng có thể nhận được vài phần thể diện. Nếu Chu Đường hoà thuận chung sống với Trì Đình, sau này có lẽ sẽ tránh được rất nhiều đường vòng phải đi…
________________________________________
Một đêm không ngủ, hắn dỗ dành Đình Đình về giường xong, quay lại phòng mình, một bên sửa sang lại vài án kiện, một bên suy nghĩ chuyện của Nam Sơn phỉ. Thẳng đến khi phương Đông hửng sáng, Lạc Bình mới thở ra một hơi dài.
Thôi thôi, nghĩ nhiều vô ích, cứ xử lý xong xuôi mấy chuyện ở Thông Phương rồi đến Nam Sơn nhìn thử xem sao. Trước mắt, cục diện dĩ nhiên đã hoàn toàn bất đồng với năm đó, hắn cũng vô pháp đoán trước kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, chỉ có thể cố hết sức canh giữ bên cạnh Chu Đường, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. (Ý nói việc đến đâu tất có cách giải quyết đến đó)
Ôm tâm tình như vậy, Lạc Bình lại vội vàng bắt tay vào xử lý số chuyện còn lại. Sau khi Đình Đình trở về, không biết Chu Đường bận rộn thật sự hay là không còn mặt mũi nào nhìn hắn, liên tiếp mấy ngày đều ở lỳ tại Nam Sơn, không chịu quay về Vương phủ, Lạc Bình cũng chẳng quan tâm nữa.
Trình quản gia là người vô cùng khôn khéo, vừa thấy sắc mặt hắn nghiêm túc hơn hẳn ngày thường, liền đoán được ngay rằng sự tình Nam Sơn đã bại lộ. Vì thế cũng không cố ý giấu giếm, mỗi ngày chưa cần Lạc Bình hỏi đã bẩm báo chân thực luôn.
Nào là Nam Sơn phỉ gần đây mới thôn tính hai tiểu phỉ trại, nào là Phương tiên sinh tự mình làm đại chủ nợ, nào là Nam Sơn phỉ thao luyện so với quân chính quy còn nghiêm khắc hơn…
Càng về sau càng thêm tường tận.
Nào là Vương gia ở Nam Sơn phỉ sắm vai một tiểu lâu la rất là vất vả, nào là Vương gia dạo này vừa gầy vừa đen, nào là Vương gia đặc biệt thương nhớ Liên Hương trà(trà hương sen) Lạc tiên sinh ủ, nào là hôm nay Vương gia tập võ bị cắt phải ngón tay, kêu lên rằng chỉ có Lạc tiên sinh đến băng bó thì mới hết đau được…
“Lão Trình, mấy điều Vương gia ‘sái vô lại’ (chơi xấu) không cần hồi báo với ta.”
“Dạ, thưa Lạc tiên sinh. Nhưng mà Vương gia còn dặn dò, có một câu, bất luận như thế nào cũng phải nói lại với ngài.”
“Chuyện gì?” Lạc Bình không khỏi lo lắng, chẳng lẽ đã gặp chuyện khó giải quyết nào rồi?
“Vương gia nói, trên Nam Sơn rất nhiều muỗi độc, đốt một phát là sưng tấy ba ngày, trên người Vương gia ngứa ngáy khó nhịn, muốn ngài mang một chút thuốc trị muỗi đốt đến xoa xoa.”
Lạc Bình đỡ trán, “Được rồi, ta biết rồi, ngày mai ta sẽ đi Nam Sơn xem y.” Nghĩ nghĩ, hắn nói thêm, “Lão Trình, đi chuẩn bị mấy thứ y muốn, Liên Hương trà để ở tầng thứ hai trên giá sách phòng ta, băng gạc sạch sẽ của Trương đại phu cũng mang theo một ít, bảo Vân Hương dùng hương liệu đuổi muỗi xông qua vài bộ quần áo sạch, còn thuốc trị ngứa… Thuốc thì ta sẽ mang đi.”
“Dạ.” Trình quản gia vâng dạ bước ra ngoài, khuôn mặt già nua cười đầy nếp nhăn.
Trong lòng lão hiểu rất rõ, tại sao Vương gia phải diễn mấy trò vụn vặt này chứ, chỉ cần Lạc tiên sinh mềm lòng đến nhìn y, thì tật xấu gì y cũng có thể bày ra được.
—- Người này, chính là thứ thuốc tốt nhất cho tất cả những không thoải mái của Vương gia.
________________________________________
Trên Nam Sơn.
Phương Tấn liều mạng chịu đựng, mắt trợn trắng xúc động, “Vương gia, thỉnh ngài bỏ bớt chuyện thừa đi, vết thương nhỏ tí, vừa ngắn vừa nông thế kia, làm kiểu gì cũng không chảy máu được đâu.”
“Ngày mai tiểu phu tử sẽ đến đây, ta muốn ‘trang khả liên’ cho giống một chút.” Chu Đường trịnh trọng nói, “Đúng rồi, ngươi đi bắt mấy con muỗi thả vào màn cho ta.”
“…” Phương Tấn phe phẩy quạt, thản nhiên bỏ đi.
Vào những lúc như thế này, y hoàn toàn không muốn thừa nhận rằng cái kẻ kia chính là chủ thượng – và cũng là học trò của y.