DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 2 - Chương 16

“Trước tiên là nói về bốn năm trước, khi tôi rời khỏi nước C, anh chưa trả hết nợ vay nặng lãi à?”

Mạc Từ ở giường trong hỏi, trong phòng không có ánh đèn nên thấy không được biểu cảm trên mặt đối phương.

“Ưm, khi đó cầm tiền thưởng thi đấu, tôi còn trả hết tất cả các khoản nợ, sau đó đem tiền để dành còn lại thuê một cửa tiệm nhỏ.” Đoạn Phong nằm ngửa, âm thanh trầm thuần.

“Sau đó?” Mạc Từ nhíu mày ở dưới bóng đêm phe phủ nhìn không rõ lắm, cậu tiếp tục hỏi: “Hai năm trước, anh đi đâu vậy?”

Mạc Từ đổi một cái tư thế, rầu rĩ nói: “Tôi ở trong điện thoại nghe thấy tiếng khóc của Mộng Mộng, em ấy nói anh mất tích, bị người khác bắt đi.”

“Lúc đó, tôi lo anh bị những người kia độc ác mà dọa dẫm một khoản tiền, lo lắng an toàn của anh, còn đặc biệt về nước tìm anh…Anh trai của tôi phân tích tình huống, nói anh không có nguy hiểm tính mạng, tôi mới trở về nước F.”

“Lúc vừa về nước, thì nhận thư anh gửi cho tôi, một câu ngắn ngủi để cho tôi lo lắng lâu như vậy…Tôi thật sự cảm thấy suy nghĩ của tôi đúng là có bệnh, tại sao phải lo lắng cho anh cái đồ hũ nút muộn tao mạng Tiểu Cường (mạng con gián) này chứ?”

Bên này nói giọng điệu vô cùng khó chịu, bên kia người nghe lại như được dòng nước ấm đâm thủng ngực, cơ hồ muốn lập tức cầm tay của đối phương, “Lá thư đó là tôi ủy thác người đưa, bởi vì không có thời gian viết nhiều chữ, vốn dĩ chỉ là lên tiếng với cậu thôi.” Đoạn Phong tiếp lời.

“Không có thời gian? Anh bận nhiều việc?” Mạc Từ nhỏ giọng phàn nàn, đem cổ suy đoán cùng lo lắng trong đầu của mình nói cho Đoạn Phong nghe.

Đoạn Phong lẳng lặng nghe, ở tại câu chuyển ý thì trả lời “Ừ”, tỏ vẻ mình đang nghe.

Tiếng hít thở nhẹ nhàng phun ra ở tại chỗ □ gáy cổ, Đoạn Phong cảm giác được Mạc Từ nhích sát vào, trầm giọng nói: “Cậu rất muốn biết rõ hai năm trước?”

“Ừ, anh mau nói, đừng làm tôi mất hứng.”

“Từ chỗ nào nói mới tốt đây?” Đoạn Phong cảm thấy trên người có chút khô nóng, cùng Mạc Từ kéo ra một khoảng cách nhỏ, “Không bằng cậu đến hỏi tôi đi, cậu hỏi một vấn đề, tôi đáp lại một cái.”

“Được, anh nhất định phải vô tri bất ngôn (biết gì nói đấy)” Mạc Từ lên tiếng, hắng giọng một cái: “E hèm, xin nghe đề, đề thứ nhất, người mang anh đi là ai?”

Đoạn Phong đối với Mạc Từ ở dưới loại tình huống nghiêm túc này hài hước một chút tỏ vẻ vô lực, trên thực tế, gông xiềng trên người anh chính là người này ở trên người anh thực thi lấy đi.

Đoạn Phong vào lúc Mạc Từ ngửa cổ mỏi nhừ đáp giản lược: “Người của Quý gia.”

“Quý gia?” Mạc Từ có ấn tượng lờ mờ, suy nghĩ thật lâu mới đào ra tin tức Quý Tật Phong là bạn rất tốt của cha, kinh ngạc cứng còng cơ thể, dựa sát vào bên ngoài Đoạn Phong.

“Là Quý Tật Phong gia chủ của Quý gia?”

“Đúng vậy.”

“Bọn họ mang anh đi? Là muốn làm gì?”

Âm thanh kinh ngạc của Mạc Từ trong phòng vang lên.

Đoạn Phong trầm mặc một hồi mới mở miệng:

“Nguyên nhân bọn họ mang tôi đi, là vì tôi cũng là người của Quý gia.”

“Trên người của tôi đang cất giữ máu của bọn họ.”

“Mẹ của tôi là bạn thanh mai trúc mã của người con độc nhất của Quý Tật Phong.”

“Mẹ tôi sau khi sinh hạ tôi thì rời khỏi cái người cha cung cấp t*ng trùng kia. Mẹ tôi đem tôi một mình đơn độc nuôi lớn. Người Quý gia vào hai năm trước tìm được tin tức mẹ của tôi sinh hạ tôi, vì thế phái người đến đón tôi.”

Đoạn Phong hiếm khi mở miệng đem một đoạn nói dài như thế.

Mạc Từ cảm giác được cay đắng trong lời của anh, trầm mặc không nói, thu hồi biểu tình thoải mái đùa giỡn vừa rồi, đợi Đoạn Phong mở miệng.

“Tôi ngày đầu tiên bị mang đi phải đi xét nghiệm máu, kiểm tra gen DNA. Kết quả lần đầu chứng minh tôi quả thực là cháu của Quý Tật Phong, tôi được mang vào chủ trạch của Quý gia, gặp được người nghiêm túc kia, ông cụ bất cẩu ngôn tiếu. Ông ấy an bài cho tôi học rất nhiều chương trình học. Hai năm qua tôi vẫn luôn ở trong thân phận mà bọn họ gọi là người thừa kế bắt đầu tiếp xúc tất cả.”

“Chương trình học mỗi ngày đều bị an bài đến chật kín, Quý gia còn có một người cháu trai khác, người dạy chương trình học của tôi luôn đem tôi so sánh với anh ta.”

“Bởi vì anh ta là đứa con mà người vợ hợp pháp của người đàn ông kia sinh ra, dù cho người đàn ông kia đã rời khỏi thế giới này, địa vị của anh ta cũng không cách nào rung chuyển. So sánh với tôi, tôi chỉ là một vỏ xe dự bị bên ngoài khi bọn họ để ý thì mới sử dụng.”

Đoạn Phong từng chút từng chút nhớ lại, đem trói buộc gì đó của mình lần đầu tiên bày ra để cho người khác xem. Mỗi lần nói một chữ, ngữ điệu của anh đều nhẹ đi vài phần, đó là anh từng chút từng chút cởi bỏ xiềng xích quấn quanh ở trên người mình.

“Đúng rồi, bọn họ còn cho tôi lấy một tên gọi mới, gọi là ‘Quý Thừa Phong’, so về tên, tôi càng thích có người gọi tôi là Đoạn Phong hơn. Đã…thật lâu không ai gọi tôi là Đoạn Phong…”

“Mạc Từ, cậu nghĩ nói có phải hay không cái đoạn trải nghiệm này so với phim còn muốn truyền kỳ hơn?”

“Đoạn Phong…”

Mạc Từ nghe mà kinh ngạc giật mình, không biết giờ phút này nên làm sao an ủi người bạn tốt đã quen nhiều năm, ngữ điệu của anh làm cho người ta khó có thể nắm bắt. Âm thanh khàn khàn tiết lộ bầu không khí bị kiềm nén, Mạc Từ tận lực xua tan tầng mây đen màu xám nhạt lượn lờ ở trên đỉnh đầu Đoạn Phong.

Mạc Từ vươn tay ra, từ chăn của mình mò tìm đến chăn bông Đoạn Phong đang đắp, tìm được bàn tay Đoạn Phong đặt ở cạnh thân, nhẹ nhàng nắm vào, cho anh trấn an.

Ngón tay của Đoạn Phong so với Mạc Từ thô dày hơn một chút, lòng bàn tay của anh thật ấm áp. Đương lúc Mạc Từ nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của anh, Đoạn Phong hơi sửng sốt, sau đó cầm tay Mạc Từ lại, hấp thu ấm áp trên bàn tay của Mạc Từ truyền tới.

Hai năm qua anh ở Quý gia, có thể ngủ ở căn phòng hoa lệ nhất, hưởng thụ cuộc sống đãi ngộ cao cấp nhất, mặc trang phục sang trọng nhất, có thể có được một khoản tiền lớn để chi tiêu.

Duy chỉ không có tự do.

Duy chỉ không có cơ hội để cảm nhận ấm áp từ trên người khác truyền tới.

Niềm đam mê nấu ăn của anh khi đi vào cái cung điện Quý gia cũng giống như thế, cũng đã bỏ lại ở trong ngôi nhà trệt không có người sống.

Không có một gia tộc nào sẽ đem người thừa kế làm một đầu bếp không ra hồn.

Đoạn Phong ở dưới sự an bài của Quý Tật Phong tham gia yến hội, gặp mặt vị Mạc lão gia lấy trù nghệ để nổi danh, khi đó đã biết được ông ấy chính là cha của Mạc Từ.

Đoạn Phong vô cùng hâm mộ, cũng vui mừng không gì sánh được,

Mạc Từ so với anh may mắn hơn nhiều, mà anh lại may mắn hơn so với một số người ở tầng thấp nhất của xã hội đau khổ giãy dụa.

Mặc dù anh cũng không đem bước ngoặc vận mệnh nhất phi trùng thiên, một bước lên mây cho là may mắn.

Trên tay nắm đã lâu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, Mạc Từ cảm giác được Đoạn Phong đã điều chỉnh tốt tâm tình, chậm rãi rút bàn tay mình về.

Đoạn Phong vào lúc Mạc Tờ rút tay về lập tức giữ lại tay Mạc Từ, không buông ra.

Mạc Từ nghe thấy tiếng hít thở ổn trọng của Đoạn Phong khuếch tán vào trong không khí, bóng đêm dày đặc trút hết chiếu vào căn phòng.

Căn phòng ấm áp không có gió bởi vì nguyên nhân thêm một người mà hơi chật chội.

Hai người cũng không nói nữa, kim đồng hồ của đồng hồ báo thức phát ra âm thanh máy móc áp đảo tầng tiếng hít thở này.

Đêm, đã khuya…

Mạc Từ vào một khắc mặt trời tiến vào căn phòng này thức dậy.

Đoạn Phong ở bên kia giường còn đang ngủ, Mạc Từ dựa sát vào, phía dưới mắt Đoạn Phong hiện ra một vòng quầng thâm không rõ.

Chắc hẳn anh ấy còn chưa điều chỉnh tốt sự chênh lệch thời gian, Mạc Từ không quấy rầy Đoạn Phong.

Mặc quần áo chỉnh tề, sau khi rửa mặt xong đi vào phòng bếp nho nhỏ của mình, bắt đầu loay hoay bữa sáng ngày hôm nay.

Lửa liêu riêu ninh cháo, lửa nhỏ hầm canh.

Mạc Từ lấy nấm từ trong ngăn đựng tủ lạnh ra, chậm rãi cắt nhỏ, đặt ở trong cái nồi đất nhỏ đặc chế đặc biệt, xắt xong gừng sợi hành tỏi, đem đồ gia vị được đặt chỉnh tề trong phòng bếp dựa theo tỉ lệ nêm nếm tốt, hướng trong cái nồi đất nhỏ thêm một chút nước, đem xương chặt nhỏ bỏ vào nồi nhỏ, đặt ở trên bếp gas, tiếp tục bận bịu.

Đoạn Phong nghe được động tĩnh trong phòng bếp, rất nhanh tỉnh lại.

Bên cạnh không có bóng dáng Mạc Từ, Đoạn Phong lắc lắc đầu, mặc quần áo đặt ở trên ghế, hướng về căn phòng phát ra tiếng động đi đến.

Anh đẩy cánh cửa vàng nhạt ra, Mạc Từ cần mẫn xắt xắt băm băm, bận rộn không ngừng, làm anh vui thích cong lên khóe miệng.

Đoạn Phong tùy ý tựa ở trên cánh cửa, quàng tay nhìn Mạc Từ thuần thục đem cháo múc ra, đổ vào trong chén đã chuẩn bị tốt. Lại xoay người đảo xào rau trong chảo, một bên điều chỉnh nhỏ lửa.

Đợi cho sau khi thức ăn chín đến khiến cho người ta thèm ăn, Mạc Từ từ trong tủ chén tìm ra hai đôi đũa, dùng nước rửa một lần, đem món ăn đặt vào trong mâm, phủi phủi tay, đại công cáo thành.

Quay người lại thì nhìn thấy Đoạn Phong cười như không cười dựa trên cửa, ánh mắt lập lòe, như là đứng ở chỗ này lâu rồi, lập tức càng bị dọa sợ hơn.

“Bẩn chết đươc, nhanh đi rửa mặt.” Đem Đoạn Phong đẩy ra ngoài cửa, lỗ tai ửng đỏ.

Đoạn Phong ngậm miệng, đan vào cánh tay Mạc Từ, tới nhéo nhéo lỗ tai đang đỏ lên của Mạc Từ, vào trước khi Mạc Từ xù lông chuồn ra phòng bếp, giả vờ bộ dáng như bất đắc dĩ mở tay ra.

“Mạc Từ, cậu lại chưa nói phòng vệ sinh ở đâu?”

“Quẹo trái đi thẳng!” Mạc Từ tức giận đến dậm chân, “Tôi đã chuẩn bị xong bàn chải đánh răng và khăn mặt, để lại ở trên bồn rửa mặt đó.”

Đoạn Phong lau bọt nước ngoài miệng, từ phòng vệ sinh đến phòng khách, trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng nội dung phong phú.

Mạc Từ ăn cháo, một bên gắp rau, giống như không có nhìn thấy Đoạn Phong đang đi tới. Bất quá Mạc Từ không ngừng liếc ánh mắt đã bại lộ việc cậu vụng trộm dò xét Đoạn Phong là sự thật.

Đoạn Phong ngồi vào cái ghế khác bên cạnh, cầm lấy đũa, có chút cảm thán.

Đem món ăn Mạc Từ xào chín gắp vào trong chén, Đoạn Phong trước húp một ngụm cháo, lại gắp lên thức ăn, ở trong ánh mắt chờ mong của Mạc Từ tinh tế nhâm nhi thưởng thức.

Mạc Từ rướn cổ lên biểu tình chờ đợi để cho người ta đánh giá cân nhắc. Điều này làm cho Đoạn Phong nhớ tới mình rất nhiều năm trước, duỗi dài cổ để nghe mẹ tán dương.

Hồi tưởng lại giống như tình cảnh này, Đoạn Phong ở dưới động tác gật đầu nói câu không tệ, quan sát chàng trai đối diện mặt mày cong cong.

Nhìn xem người khác khoái hoạt, cũng là một loại khoái hoạt.

Đoạn Phong đi theo chàng trai cuộc sống đơn giản này cùng nhau, buông gông xiềng làm anh thở không nổi, cũng nhanh chóng vui vẻ lên.

Đọc truyện chữ Full