Đó là một hồi tự thuật nói năng lộn xộn.
Mạc Từ vĩnh viễn nhớ rõ biểu lộ bao dung của anh trai dưới ánh đèn trở nên nhu hòa.
Đem màn trí nhớ của đời trước, cùng ngữ điệu bất ổn tự thuật lại, đem nội tâm âm u của bản thân phơi trần trước mặt anh trai, không tận lực ngụy trang, đem khổ tâm trong lòng từng việc nói ra.
Những kí ức kia bị chôn sâu giống như phim ảnh một lần nữa chiếu ra, hình ảnh rời rạc được khâu lại xuất hiện, sự kiện chồng chéo giải thích cho anh trai, chỉ có một người nghe, Mạc Từ cũng cảm nhận được ấm áp tràn ra từ đáy lòng.
Đẩy ra miệng vết thương, liếm láp hồi tưởng lại, cắt bỏ chi tiết cản trở phía trước, dùng sự thật khách quan thuyết phục bản thân, mở một con đường cho bản thân, giảm bớt dấu ấn thật sâu trong tâm hồn, hạ mắt, xoắn ngón tay của mình, đem phiền não quấy nhiễu nói ra hết.
Kí ức gian khổ đó là một đoạn lịch sử dài khó khăn tối nghĩa. Không có người nhà làm bạn, lẻ loi một mình ẩn núp ở trong căn nhà trệt chật hẹp, để cho ẩm ướt lạnh băng đâm vào xương cốt…
Nhưng điều đó đã qua…Mạc Từ ở dưới biểu tình buông lỏng của anh trai, không hề dừng lại, như là nói chuyện xưa của người khác, đem lỗi lầm của bản thân, phiền toái bản thân gây ra cùng nhau nói hết.
Ngọn đèn nhu hòa chiếu vào trên mái tóc của Mạc Từ, biểu tình của Mạc Từ mơ hồ. Mạc Ngôn chăm chú nhìn em trai Mạc, không di chuyển mắt, dùng ánh mắt mang theo cổ vũ đi an ủi người em trai rốt cục chịu nói ra khúc mắc.
“Anh hai…Anh có tin lời của em không?” Mạc Từ tự thuật thật dài đã xong, tiếp nhận ly nước ấm Mạc Ngôn đưa qua, đem nước ấm hớp vào trong cổ họng, cùng ánh mắt anh trai trầm mặc từ đầu tới cuối chạm vào nhau.
“Em biết rõ lời của em rất hoang đường…Nhưng, em thật sự đúng là mang theo trí nhớ của đời trước mà sống lại một lần.” Mạc Từ sờ chóp mũi, lông mày cau lại, do dự lên tiếng, “Anh hai tin tưởng em không…”
“Anh tin tưởng.” Mạc Ngôn dời ánh mắt, rơi vào vào trên bàn tay Mạc Từ, thần sắc khẽ biến.
“Hóa ra chuyển biến của em, nguyên do là vì một lần sống lại này, so với màn ảnh trừu tượng trong phim ảnh, nguyên nhân như vậy đích xác có thể giải thích tất cả phát sinh.” Mạc Ngôn nhẹ gật đầu, đột nhiên đứng dậy, đem bàn tay Mạc Từ không có chỗ đặt chặt chẽ giữ ở trong lòng bàn tay ấm áp.
“Anh tin, A Từ.” Mạc Ngôn nắm bàn tay Mạc Từ, có chút dùng lực, như là cố gắng thuyết phục Mạc Từ, không cần phải xoắn xuýt việc này.
Tìm được tín nhiệm của anh trai Mạc Từ nổi lên dũng khí, đem vấn đề muốn hỏi nhất bóc trần ra bên ngoài, “…Cha và anh có thể tha thứ cho em không?” Nuốt nuốt nước bọt, sợ nghe thấy đáp án không thể, đem bản thân gói lại trong một không gian đơn độc, nổi lên một loại bị cô lập cách ly, sống ở thế giới tình cảm của riêng mình…Hết sức dằn vặt.
“Đó đã là chuyện tình đời trước, chuyện đã qua, hiện tại còn chưa có phát sinh, chính như em đã nói, thời gian quay ngược mười bốn năm, em lại quay về mười tám tuổi.”
“Cùng chảy một dòng máu, cha và anh làm sao không chịu tha thứ…” Mạc Ngôn vỗ vỗ đầu Mạc Từ, mang cậu nhét vào trên giường bệnh, để cậu nằm ổn định, miễn cho tác động đến vết thương.
“…Anh sẽ cảm thấy em là người vô dụng không? Hai cuộc đời cộng lại, tuổi của em so với cha còn lớn hơn…” Mạc Từ giật giật môi, giữ chặt góc áo của anh trai, biểu lộ hơi suy sụp tinh thần. Bản thân trước kia chỉ biết sinh sự, dẫn đến cha và anh trai đều lắc đầu thở dài. Sống hai đời Mạc Từ vẫn hoàn toàn không có chỗ thành công…Ngay cả bản thân cũng chán ghét mà vứt bỏ.
Cậu không có tự tin, cậu sợ hãi cái chữ ‘Không’ kia cứng rắn như sắt lan truyền trong không khí. Tồn tại một phần tâm tư như thế, sợ miệng vết thương kia bị vạch trần, nếm thử tư vị của máu tươi chảy đầm đìa.
Trong đêm mùa hạ cũng không yên tĩnh lắm. Trong mảng rừng cây phía sau cửa sổ truyền đến một tiếng lại một tiếng ve kêu không biết mệt mỏi. Ve kêu liên tục nối tiếp, hô hấp Mạc Từ cũng phát ra càng gấp gáp.
“Trước đây, anh và cha đúng là cho rằng như thế…Nhưng hiện tại, đã không giống lúc trước. Em bắt đầu biết rõ cái gì là trách nhiệm, đã bắt đầu gánh vác trách nhiệm, không phải sao?” Mạc Ngôn hỏi một tiếng lại đem Mạc Từ từ trong trạng thái khẩn trương cao độ giải cứu ra, “So với cha lớn hơn? Bản thân anh cảm thấy, dù cho em bao nhiêu, hay là một cái đứa nhỏ cái gì cũng đều không hiểu được…Thế này ngược lại rất tốt…Rất tốt.” Mạc Ngôn hiếm khi trêu chọc, dùng sức xoa a xoa đầu Mạc Từ.
Gánh vách trách nhiệm…Việc gì đó vẫn luôn bị cậu không quan tâm đã ở trong lúc bất tri bất giác mà đặt trên đầu vai, làm cậu cảm giác được phần trọng lượng nặng trịch, không dám thư giãn.
Nếu như nói cừu hận đứng đầu trong lòng là một khối đá lớn, như vậy phần trách nhiệm chính là sợi dây nhỏ gắn liền với khối đá đó. Treo khối đá, nói cho cậu biết muốn đo cho phù hợp thì phải thả dài hoặc là kéo căng hết mức sợi dây nhỏ này.
Nguyên nhân sinh ra cừu hận, cũng là do phần trách nhiệm này. Sau đó tỉnh ngộ rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu trong ánh mắt kỳ vọng của người khác tiến lên phía trước.
Hiện tại phần cừu hận này không tồn tại, nhưng trách nhiệm còn đang ở đáy lòng, lấy người nhà làm trung tâm bắt đầu khoanh tròn, làm thành một cái phạm vi đặc biệt.
Phần nóng nảy ngày hôm qua tỉnh lại, đã bị nội dung câu nói này hòa tan. Cậu là Mạc Từ của thế giới này, chỉ làm chính mình, đem chuyện trước kia xảy ra xem xét thật kĩ, vì bản thân xác định một con đường khác.
Tháo ra khúc mắc vẻ buồn bực trên mặt Mạc Từ biến mất dần, chống lại nửa vầng trăng bị nhánh cây che khuất ngoài cửa sổ, lông mày xoắn cùng một chỗ giãn ra, không giống vừa rồi nhíu chặt như vậy.
“Anh đi về đây, A Từ. Anh ngày mai lại trở lại thăm em.” Mạc Ngôn vỗ vỗ đầu vai Mạc Từ, từ trên ghế đứng lên, hoạt động một chút tay chân ngồi lâu cứng ngắc. Trước khi đi lại nhìn Mạc Từ một cái, lúc này mới nhẹ nhàng kéo cửa phòng.
…
Bầu trời ngày hôm sau phá lệ nắng trong, một đêm ngủ ngon, sáng sớm Mạc Từ tỉnh lại chính là quay về cửa sổ nửa mở ngắm phong cảnh.
Cái phòng bệnh riêng này vị trí rất tốt, cửa sổ rất lớn, có thể nhìn thấy mảng lớn thảm cỏ xanh ở khu vực trong bệnh viện. Sáng sớm có rất nhiều bệnh nhân ở dưới sự chăm sóc của y tá, phụ giúp đẩy xe lăn ở trên bãi cỏ tản bộ. Trang phục bệnh nhân xanh trắng đan xen với nhau, Mạc Từ lắc lắc đầu, chuyên chú nhìn xem người già trên bãi cỏ bàng nhược vô nhân* đánh Thái Cực quyền.
*旁若无人: Không để ý đến người xung quanh
“Tiểu thiếu gia?” Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, tiếp đó cửa phòng bệnh bị nhẹ nhàng đẩy ra, người phụ nữ tướng mạo chất phác mang theo theo nụ cười hiền lành để hộp cơm giữ ấm trên đầu giường.
“Đạt tẩu.” Mạc Từ hướng bà gật đầu, trong mắt nhiều hơn một phần vui vẻ. Nghĩ tới sau vài ngày hôn mê không thấy Đạt tẩu, Mạc Từ không khỏi nghiêm mặt, lông mày mang theo một mạt sắc thái khẩn trương, “Đạt tẩu, ngày đó thím không sao chứ?”
“Ha ha, Tiểu thiếu gia, tôi là người thô kệch, vết thương nhỏ ngày đó không có gì đáng ngại. Ngược lại tôi không có săn sóc…Làm cho Tiểu thiếu gia chịu khổ.” Đạt tẩu đi qua săn tay áo lên, đem hộp cơm mở ra trên bàn ở trước giường bệnh, trên mặt vốn là tươi cười mang theo một chút áy náy.
“Không thể trách Đạt tẩu thím, Đạt tẩu thím không có việc gì là tốt rồi. Cháu còn lo lắng thím cũng bị thương…” Mạc Từ vỗ trán, đem chủ đề chuyển hướng khác.
“Hôm nay là cháo gạo?”
“Đúng vậy, lão gia nói Tiểu thiếu gia cậu mấy ngày nay tính khí không tốt, phải ăn một chút gì đó dễ tiêu hóa.” Đem chén đũa đặt xong, Đạt tẩu hỗ trợ nâng Mạc Từ mang thương sau lưng, ở sau lưng Mạc Từ thả một cái gối mềm thật to, để cho Mạc Từ dùng cơm.
“Cảm ơn Đạt tẩu.” Tiếp nhận đũa, Mạc Từ nhìn điểm tâm tinh xảo bày đặt ở trên bàn, nói lời cảm ơn không ngớt.
“Đúng rồi, Tiểu thiếu gia, ngày đó sau khi bị bắt cóc, điện thoại di động của cậu rơi xuống đất, tôi sau khi tỉnh lại thì mang theo người. Đêm qua có một người bạn của cậu gọi điện tới hỏi thăm thương thế của cậu, tôi đã đem thương thế của cậu nói một lần, không chắc chắn cậu có muốn thấy cậu ta hay không, cho nên tôi chưa nói cho cậu ta biết địa chỉ của bệnh viện…” Đạt tẩu bày ra một cái dưa chua ăn với cháo, cẩn thận đặt ở trước mặt Mạc Từ.
“Cậu ta nói cậu ta gọi là gì?” Mạc Từ ngẩng đầu lên.
“À…Hình như là họ Đoạn…Tôi không nhớ rõ.” Đạt tẩu xấu hổ chà chà bàn tay, nhìn thấy Mạc Từ nhíu mày.
Đoạn Phong? Tay Mạc Từ ở giữa không trung thu trở về, nghĩ đến trước khi đi cũng đã đưa cho Đoạn Phong một cái dãy số, để cho anh ấy có rảnh thì liên lạc.
Chẳng qua, ngày hôm qua vẫn là thời gian cậu vừa mới thanh tỉnh. Anh trai nói cậu hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, trong khoảng thời gian đó có phải là cũng đã gọi điện thoại cho Mạc Từ không?
“Đạt tẩu, điện thoại của cháu thím mang tới không?” Mạc Từ rất muốn cùng Đoạn Phong gọi lại một cú điện thoại, để cho anh yên tâm.
“Có mang, chẳng qua điện thoại ngày hôm qua tôi mới nhớ sạc điện, điện thoại trước đó là tắt máy. Cú điện thoại kia hình như là buổi tối sạc điện thì mới gọi tới.” Đạt tẩu như là nhớ lại gì đó, từ trong túi giấy bên người lấy qua tìm trong chốc lát, đem điện thoại tìm ra đưa cho Mạc Từ.
“A, cám ơn Đạt tẩu, cháu gọi lại một cú điện thoại cho anh ấy.” Mạc Từ hướng Đạt tẩu gật đầu, buông đũa xuống, nhấn mục tùy chọn cuộc gọi kề bên.
Một dãy số không đánh họ tên hiện ra, từ ngày đó sau khi từ quán bar trở về, những dãy số của đám hồ bằng cẩu hữu kia toàn bộ đều bị cậu kéo vào mục sổ đen, điện thoại mỗi ngày có thể nhận được đếm không nhiều. Có thể khẳng định, cú điện thoại đó hẳn là Đoạn Phong gọi tới.
Rất nhanh nối được điện thoại, bên kia sau một hồi tiếng chuông đô đô đô, một giọng ngọt ngào của nữ sinh vang lên.
“A lô, xin chào.”
“Xin chào, xin hỏi có phải là nhà Đoạn Phong?” Mạc Từ không chắc chắn nói.
“A? Anh có phải là anh Mạc!” Âm thanh đầu bên kia điện thoại trở nên kích động lên, như là nhận ra mình, Mạc Từ lông mày nhíu một cái, nhớ tới sẽ gọi xưng hô thế này chỉ có một người, lập tức thả lỏng biểu cảm, vừa cười vừa nói: “Mộng Mộng?”
“Anh Mạc nhớ rõ em nha,” Âm thanh cô bé đầu bên kia truyền tới rõ ràng, giọng nói trong trẻo tiếp tục nói, “Anh Mạc tìm Đoạn đại ca hả? Anh đợi một chút nha, em đi gọi anh ấy!”
“Ừ, được.” Mạc Từ nghe thấy âm thanh của cô bé, nghĩ tới cô bé không hề chần chừ ở một bên mắt sáng lên bày ra động tác khoa trương.
Tay cầm điện thoại đổi bên khác, Mạc Từ nghe được bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc, “Mạc Từ? Còn đó không?”
“Ừ, Đoạn Phong.” Mạc Từ nghĩ tới anh bộ dáng lo lắng mày rậm nhíu chặt, tâm tình phá lệ rất là tốt.
“Cậu không sao chứ, tôi nghe nói…Cậu nhập viện rồi.” Âm thanh đầu bên kia mang theo lo lắng nồng đậm, “Cậu nhập viện rồi, tôi muốn đi xem cậu, được không?”
Những lời này ngược lại không giống như là trưng cầu ý kiến, ngữ điệu bình thường mang theo một tia ý tứ hàm xúc quả quyết.
“Bệnh viện tương đối xa, bệnh của tôi không nghiêm trọng đâu, anh không cần đặc biệt tới.” Nhà Đoạn Phong cùng cái chỗ bệnh viện này cách xa nhau nửa cái thành phố, chỉ là đi giao thông công cộng đã phải một giờ, lộ trình rất xa, bên cạnh cậu có người chăm sóc, cũng không cần phiền toái Đoạn Phong.
“Địa chỉ bệnh viện là gì?” Đoạn Phong như là không có nghe thấy một kiểu lời từ chối của Mạc Từ, trực tiếp hỏi.
“Rất xa, trời nóng nực, anh hay là đợi ở nhà đi, chờ tôi hết bệnh lại gọi cho anh…”
“Mạc Từ, cậu có xem tôi là bạn hay không! Là bạn thì nói nhanh.” Đoạn Phong bên kia điện thoại không chút do dự cắt đứt lời của Mạc Từ, ngữ điệu uy hiếp rất có ý tứ ‘Cậu không nói thì tuyệt giao’.
“Đương nhiên là bạn bè, nhưng mà…”
Mạc Từ bất đắc dĩ để điện thoại di động xuống, nhìn thấy Đạt tẩu vẻ mặt tươi cười, nghĩ đến vừa rồi Đoạn Phong ở đầu kia lớn tiếng la to…Đạt tẩu sợ là một chữ không sót nghe tiến vào tai đi.
“Tiểu thiếu gia, cậu cùng bạn cảm tình thật tốt, cậu ta có phải người bên đường sau khi thi đấu kết thúc hay không?” Đạt tẩu nhìn động tác Mạc Từ nhếch miệng, mỉm cười, nhịn không được hỏi.
“Vâng, là anh ấy.” Mạc Từ nuốt một ngụm cháo, nhớ lại Đoạn Phong luôn luôn ra sức lãnh tĩnh cũng sẽ không để ý hình thượng hô to dậm chân…Trên trán liền nhiều hơn vài đường sợi dọc. Người không thể nhìn bề ngoài nha…
Mặt trời giữa trưa được treo cao cao, Mạc Từ nằm ở trên giường bệnh nghe ve kêu trên cây, con mắt nhắm nhắm mở mở, như là đang chờ người nào đó.
Mặt trời lớn như vậy…Đoạn Phong hẳn là không đến đi? Mạc Từ lại một lần nữa suy đoán, rốt cục nhắm mắt lại, đem loại trạng thái không không hiểu làm sao này vứt qua một bên, chuẩn bị ngủ.
Một hồi tiếng bước chân vang lên, con mắt Mạc Từ nhắm lại liền mở ra, đợi người đẩy cửa vào. Nhưng mà tiếng bước chân vang lên đã qua thật lâu, cửa cũng không có đẩy ra, Mạc Từ ảo não than một tiếng, tựa đầu chôn ở trong gối.
“Mạc Từ? Đang ngủ à?” Âm thanh đột nhiên vang lên làm cho Mạc Từ từ trong giấc ngủ nhẹ nhàng tỉnh lại, âm thanh quen thuộc làm cậu không muốn quan tâm, giả vờ bộ dáng đang ngủ, nghiêng người tiếp tục ngủ.
“Thật sự đang ngủ?” Đoạn Phong lộ ra một cái biểu tình khó hiểu, ngồi vào trên mặt ghế, nhìn xem người đang nằm nghiêng, lại lo lắng cho thương thế của Mạc Từ, từ trên ghế đứng lên. Tới gần Mạc Từ, vươn cánh tay nhẹ nhàng xốc lên chiếc chăn hơi mỏng trên người Mạc Từ.
“Anh làm gì!” Mạc Từ không giả vờ được nữa, một cái xoay người đối diện Đoạn Phong.
“Hóa ra cậu đang tỉnh.” Đoạn Phong cũng không tức giận Mạc Từ giả vờ ngủ, thả tay lôi kéo chăn, xoay qua chỗ khác xoa xoa đầu Mạc Từ.
“Nhìn anh nóng.” Mạc Từ đẩy tay của anh ta ra, nhìn thấy thái dương Đoạn Phong chảy xuống mồ hôi, quan tâm hỏi, “Anh trước tiên quạt quạt gió, ngồi xe một giờ, mệt chết rồi đi.”
Mùa này của thành phố C là thời gian nóng nhất trong năm, ánh mặt trời bên ngoài chiếu cháy mặt đường, cả tòa thành phố C này như một cái hỏa lò thật lớn. Mọi người vào lúc này sẽ chọn ngồi ở trong văn phòng có điều hòa, hoặc là đi biển bơi lội…Ở đây phải chịu loại nhiệt độ cao như vậy, người có thể chạy nửa cái thành phố thật sự không nhiều lắm, huống chi là đi xe buýt công cộng giống như bị ép mỏng.
Áo T-shirt trên người Đoạn Phong đã bị ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi làm cho quần áo bắm chặt vào trên làn da Đoạn Phong. Vết nước nhợt nhạt làm cái viên ở ngực phá lệ rõ ràng, Mạc Từ đem quạt điện nhỏ đưa cho Đoạn Phong, để làm anh mát mẻ một chút. Bởi vì nguyên do bị bệnh, trong cái phòng bệnh riêng này cũng không có mở điều hòa. Cửa sổ mở rộng bên ngoài một mảng rừng cây lớn có thể che ánh mặt trời, mang đến mảng lớn bóng râm, nên cái phòng bệnh tầng trệt này nhiệt độ càng thấp hơn.
Đoạn Phong đứng ở trước quạt, thổi khô vết tích mồ hôi, đưa lưng về phía Mạc Từ nói chuyện, “Thương thế của cậu tại sao càng ngày càng nghiêm trọng…” Nghĩ đến xốc chăn mỏng lên thì nhìn thấy băng gạc dày một tầng, Đoạn Phong không khỏi nhíu mày.
“Không có gì…” Mạc Từ bị anh hỏi, không muốn làm cho anh biết quá nhiều, chuẩn bị đơn giản tìm cách thổi phòng lúc trước. Nhưng Đoạn Phong cũng không có bị cậu thổi phòng được, đôi mắt đen như mực chống lại đôi mắt màu trà nhạt của Mạc Từ.
“Cái gì không có gì…Nhiều lớp băng gạc như vậy, giống bị phỏng sao!” Biểu tình nghiêm túc lên làm cho Mạc Từ không khỏi rụt cổ lại.
“Là bị phỏng mà.”
“Có phải là bị phỏng, đợi cậu lại đem chăn xốc lên để cho tôi quyết định, cũng đã ở bệnh viện mà còn cãi bướng…Mạc Từ còn đem tôi làm bạn ư!” Đột nhiên vươn cánh tay, đem chăn mỏng Mạc Từ vẫn luôn quấn trên cơ thể che chắn giật xuống, con mắt tập trung vào miệng vết thương của Mạc Từ.
“—— Đây là cái gì, máu ứ động, còn thanh nẹp bên tay trái…Đây đâu phải bị phỏng!” Đoạn Phong mày nhíu lại cực chặt, hai đường mày kiếm rậm hiện lên hình thức đối lập, tính cả môi hàm dưới nhếch kéo căng chặt chẽ, Mạc Từ rất dễ nhìn thấy trong mắt của anh lập lòe một tia tức giận bị lừa gạt.
“Cậu bị người đánh.” Đoạn Phong hạ kết luận, buông chăn mỏng, ôm lấy hai tay, nhìn thẳng Mạc Từ. Ánh mắt kia rõ ràng là cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích.
“Anh không cần hỏi nhiều.” Mạc Từ quật cường quay đầu đi chỗ khác, né tránh ánh mắt Đoạn Phong bắn tới trước. Đem chăn mỏng quấn về phía mình, đưa lưng về phía Đoạn Phong.
“Mạc Từ!” Đoạn Phong là thật nổi giận. Liên tục bốn ngày gọi điện cho Mạc Từ, hướng Mạc Từ hỏi thăm thương thế, ba ngày trước nhận được trả lời nhưng lại là cô gái máy móc nhắc nhở ——
“Ngài khỏe, người sử dụng ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau…”
Điện thoại đêm qua là cố ý ở trước cơm tối gọi tới, rốt cục có người tiếp. Nhưng người kia không phải Mạc Từ, chỉ nói cho anh nghe một cái tình huống làm anh lo lắng.
“Tiểu thiếu gia nhập viện rồi…”
Thân phận Mạc Từ anh sớm đã có phỏng đoán, không giống với nhà giàu phú quý có hình tượng ngông cuồng ương ngạnh, phóng túng bất kham diễn trong phim, một cái người bạn không phải xuất thân giai cấp ăn lương…Anh là thật tình đối với cậu. Không có tính tình ngông cuồng, thích cười, Mạc Từ có một chút mềm yếu nhưng lại quật cường, là người mà anh lúc mẹ qua đời từ nay về sau sẽ coi trọng nhất.
Dù cho biết rõ bên người Mạc Từ không thiếu người chiếu cố, nhưng anh vẫn đến.
Thời gian một giờ, lộ trình nửa cái thành phố —— đây chẳng tính là cái gì. Chính là đến bệnh viện, nhưng lại nhìn thấy Mạc Từ biểu tình không muốn cùng anh nói rõ tình huống, cái này giống như bạn cầm một khỏa tâm toàn tâm toàn ý đi đối đãi người ta, nhưng người ta căn bản không nhận tình cảm của bạn, cự tuyệt cùng bạn thổ lộ tâm tình. Trên mặt người ta dán lên một luồng – lạnh thối, cái gọi là phí sức không được kết quả tốt, chính là tình huống như vầy đó.
Hé ra gương mặt đen bình tĩnh, Đoạn Phong đứng tại chỗ, đem ánh mắt rơi vào sống lưng gầy yếu nhô ra của Mạc Từ, trầm mặc lại.
Trầm mặc thật lâu khiến cho cái bầu không khí gió lùa trong phòng ngưng trệ lại, ngực Mạc Từ bị áp suất thấp bức bách tới phát căng. Ánh mắt chằm chằm sau lưng làm xương cốt của cậu đều muốn bốc cháy lên, Mạc Từ cảm giác mặt mình sốt đến nóng lên.
“Mạc Từ, cậu có còn đem tôi làm bạn không,” Đoạn Phong giật giật môi, đánh vỡ trầm mặc sớm nhất, ngữ điệu nặng nề làm cho bầu không khí ngưng lại, “Tôi đem cậu làm bạn, bốn ngày gọi điện thoại, ngày hôm qua rốt cục có hồi âm, nhưng mà, đến bệnh viện, cậu cũng không chịu nói với tôi thương thế ra sao…Đùa bỡn tôi như thế, rất thú vị sao.”
Ngữ điệu bình tĩnh của Đoạn Phong đánh vào trong tim của Mạc Từ, một chút rung động chậm rãi khếch tán ra, trở thành càng lúc càng lớn, cuốn thành một cái thủy quyển lớn hơn nữa. Cuối cùng dừng lại ở một điểm, đến mức Mạc Từ trong nội tâm khó chịu, tầng rung động kia như là bị băng tuyết đông lại, ngưng kết.
Mạc Từ nhún vai, kiềm chế ứ đọng ở trong lòng, tựa đầu chôn ở trong gối, rầu rĩ nói: “Tôi đương nhiên là bạn của anh…Nhưng mà, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ tôi còn không thể biết rõ nguyên nhân cậu có những vết thương này sao…” Đoạn Phong nhạy cảm bắt được âm thanh thật nhỏ, nắm lấy cánh tay Mạc Từ, truy hỏi.
“Nhưng mà tôi không có đùa bỡn anh, thật đó.” Mạc Từ không có kéo ra cái tay Đoạn Phong nắm lấy tay cậu, “Anh là bạn của tôi, người bạn tốt nhất, nhưng mà…Những chuyện kia anh biết cũng không có tác dụng.” Mạc Từ đột nhiên xoay người, đem con mắt ướt át chống lại con mắt màu đen của Đoạn Phong.
“Được, tôi không hỏi.” Đoạn Phong nhìn thấy một đôi mắt ướt át, nội tâm bị khuấy động, không hề truy vấn, hít thở một ngụm thật sâu, thả tay Mạc Từ ra, đi đến tủ đầu giường lấy ra cơm trưa đặc biệt mang đến, dọn ra trước mặt Mạc Từ.
“Đây là cơm trưa, cậu còn chưa có ăn đi.” Đoạn Phong cúi đầu, lấy ra một đôi đũa mới tinh, nhét vào tay Mạc Từ.
Mạc Từ muốn nói đã ăn rồi, nhưng chống lại con mắt nghiêm túc của Đoạn Phong, lại làm sao cũng không nói ra miệng được, rủ mí mắt xuống, Mạc Từ cầm lấy chiếc đũa, định bụng gắp món ăn thì đột nhiên không có khí lực, sử dụng lực không được.
“Làm sao vậy?” Đoạn Phong chú ý tới động tác Mạc Từ để đũa xuống, “Không thích ăn?”
“Đũa…Tôi cầm không được, anh có mang muỗng đến không?” Mạc Từ buổi sáng cũng là tình huống như thế, Đạt tẩu rất thấu hiểu mang theo muỗng, mới tránh khỏi đút cơm xấu hổ.
“Không có.” Đoạn Phong giúp đỡ nâng Mạc Từ dậy, để cậu nửa ngồi tựa ở trên gối, nghi hoặc nhăn mày.
“Tay của tôi cầm không được thứ gì, sợ là ăn không hết mấy thứ này.” Mạc Từ bất đắc dĩ cười cười.
“Tôi đút cậu.” Đoạn Phong dứt khoát rút chiếc đũa trên tay Mạc Từ, bỏ qua tay phải của mình, kẹp một miếng thịt gà chiên bơ, đưa qua bên miệng Mạc Từ, không đếm xỉa Mạc Từ thẹn thùng, giương khóe miệng nói: “Há miệng.”
“Rất kì cục.” Mạc Từ nhếch môi một cái, làm ra một cái động tác vẩu môi mà chính cậu cũng không biết.
“Há miệng ra.” Đoạn Phong cố ý đem mặt trầm xuống, “Cậu căn bản không đem tôi làm bạn.”
“Không phải,” Mạc Từ sợ lại theo hướng vừa rồi dẫn tới trầm mặc tới hơn mười phút, lập tức mở miệng, miếng thịt gà chiên bơ mềm liền nhân cơ hội nhét vào trong miệng của cậu.
“Ngô!” Mạc Từ bị chặn miệng, trong cổ họng phát ra kháng nghị, con mắt trừng lớn chống lại Đoạn Phong tỏ vẻ mình bất mãn.
“Mau ăn!” Đoạn Phong lại kẹp lên một cọng rau màu xanh, vẻ mặt dịu dàng không ít. Nhìn thấy Mạc Từ ngoan ngoãn nuốt vào miếng thịt gà mà vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, trong mắt không khỏi mang theo vui vẻ.
“Mùi vị thật thơm.” Khẩu vị Mạc Từ bị nuôi đến kén chọn phát ra một tiếng cảm thán, liếm liếm khóe miệng, nhìn thấy miếng thịt gà màu sắc vàng kim mê người, trong mắt hiện lên hào quang hưng phấn.
Tỏ thái độ như thế rất đúng với ý muốn của Đoạn Phong, Đoạn Phong hết lần này đến lần khác gắp thức ăn, thỉnh thoảng đưa mấy đũa cơm vào trong miệng Mạc Từ, bắt đầu giải thích cách làm cùng bí quyết những món này.
Quả nhiên. Mạc Từ quả nhiên trúng chiêu, tập trung tinh thần nghe Đoạn Phong nói chuyện, Mạc Từ rất phối hợp há miệng nhấm nuốt, đúng lúc mà nuốt vào.
“Lại đến một ngụm.” Đoạn Phong nhìn thấy con mắt Mạc Từ sáng lên, tâm tình biến tốt rất nhiều, lần nữa giơ đũa lên.
Anh chuẩn bị đồ ăn cũng không nhiều, người bệnh khẩu vị chừng mực, hẳn là ăn không nhiều như vậy. Đoạn Phong đánh giá một cái hộp cơm trống không, tự mình nghĩ.
Một miếng gà chiên bơ cuối cùng được đưa vào miệng Mạc Từ, Đoạn Phong cũng giảng đến chỗ đặc sắc, một hồi tận tâm cũng ngừng lại.
Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Mạc Từ ngưng động tác ngậm giữ miếng thịt gà, nhìn thấy một người cùng vào với y tá, nụ cười lập tức đọng lại. Miếng thịt gà ngậm ở trong miệng nghẹn ở trong cổ họng, Mạc Từ kinh ngạc há to mồm, nhìn xem người đàn ông mang theo nụ cười, tác phong nhanh nhẹn.
“Triệu Hồng Tu, anh tại sao lại ở đây!” ——
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 1 - Chương 38
Quyển 1 - Chương 38