DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 123

Bạch Cảnh vẻ mặt ghét bỏ, chỉ cảm thấy dạ dày đau, thấy Hạ Dũng không chút sợ hãi, chẳng lẽ hắn đã xác định mình sẽ đáp ứng hay sao? Bạch Cảnh vươn hai ngón tay quơ quơ, rất có bộ dáng, yêu, ngươi có muốn hay không: “Hai thành.” Dù sao là cố định lên giá, ngay tại chỗ trả tiền lại, chỉ cần người khác không thoải mái, hắn liền thoải mái.

“Không được.” Hạ Dũng cười không nổi, gương mặt nho nhã co rúm, hắn có thể phi thường khẳng định, Cảnh thiếu lòng dạ hẹp hòi, đối mặt với loại tình huống này, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, cười khổ: “Ba thành đã là ít nhất rồi.”

Bạch Cảnh nhíu mày, thản nhiên mà nhìn Hạ Dũng không nói lời nào, dù sao người sốt ruột cũng không phải mình.

Hạ Dũng bất đắc dĩ, tầm mắt rời về phía tiêu Táp, không tiếp tục khua môi múa mép, thật thành khẩn nói: “Thấp nhất là ba thành, ta đây cũng có một nhóm người phải nuôi, tiếp tục hạ nữa sẽ không có ý tứ, bất quá ta có thể miễn phí tặng kèm các ngươi một tin tức….”

Đôi mắt Tiêu Táp chợt lóe, trầm mặc một khác, hắn biết Hạ Dũng nói là thật, cảm thấy rất hứng thú với tin tức này, hắn tin tưởng Hạ Dũng sẽ không vô duyên vô cớ nói ra như vậy, nhất định là có chuyện phát sinh, chính là nhìn vẻ mặt tức giận của tiểu Cảnh, hắn cảm thấy vẫn là làm khó Hạ Dũng một chút, tình thế trước mắt là đối phương có việc cầu người, hắn không sợ Hạ Dũng đổi ý.

Hạ Dũng bị nghẹn một hơi, rõ ràng là cho người khác chỗ tốt, hắn còn phải vội vội vàng vàng cầu người ta nhận, cái thế đạo gì a!!!! Bất quá hắn cuối cùng đã nhìn ra, hai người này là đừa giỡn hắn đi, trong lòng lấy lại bình tĩnh, hắn liền tiếp, kỳ thật hắn cũng không phải không thể tìm nhà khác, chính là so với bọn họ, Tiêu Táp và Bạch Cảnh có lợi cho hắn hơn, đó cũng là vì sao tư liệu ở trong tay hắn nhưng không cơ hội lấy ra, không có buôn bán có lời, hắn tình nghuyện hủy bỏ, rõ ràng ai cũng không chiếm được, cũng không nguyện tiện nghi cho người khác. Chính là hắn có chút khó hiểu, chính mình đắc tội Cảnh thiếu chỗ nào, hắn có thể cảm nhận được, Cảnh thiếu rát không thích hắn, nhưng cũng không phải loại thuần túy chán ghét, Hạ Dũng thấy mình thật oan uổng, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân và Cảnh thiếu luôn hợp tác vui vẻ.

Kỳ thật Hạ Dũng không biết, Bạch Cảnh ghét nhất đúng là bọ dáng sâu không lường được của hắn, cho nên hắn cũng không tính là oan uổng, chỉ trách hắn thoạt nhìn quá mức khôn khéo, nằm cũng trúng đạn.

Cứ việc trong lngf bất mãn, Hạ Dũng vẫn là đem tin tức nhất nhất nói ra, sau khi xong còn cố ý nói một ít tình huống Chu gia, cùng với một ít kế hoạch người không nhận ra.

Bạch Cảnh nghe xong trong lòng cực giận, cũng không hoài nghi độ thật giả trong lì nói của Hạ Dũng, nhưng chuyện người không nhận ra được đó, Chu gia đích xác làm được, căm tức hỏi Hạ Dũng: “Ngươi làm sao mà biết được?”

Hạ Dũng ảm đạm cười, ánh mắt thản nhiên cũng không rả lời hắn.

Bạch Cảnh đối với cái này cũng không ngoài ý muốn, cũng không tiếp tục truy hỏi, Hạ Dũng vừa thấy liền biết dã tâm bừng bừng, hắn nếu muốn xuất đầu ở kinh đô làm sao không bảo lưu một con bài chưa lật cho mình, Bạch Cảnh chính là tức, hắn đích xác không ngờ tới, Chu gia dám lớn gan như vậy ở trong căn cứ kinh đô cũng dám làm xằng bậy, chỉ cần nghĩ tới nếu hắn và Tiêu Táp không đúng lúc ra khỏi không gian, kế điệu hổ ly sơn của Chu gia nếu thành công, tuy rằng không tạo thành thương tổn với mình và Tiêu Táp nhưng người trong biệt thự thì sao? Chẳng phải là không có lực đánh trả, chỉ mặc người xâm lược ư.

Chu gia làm việc bí ẩn như thế, khẳng định sẽ không lưu người sống, đến lúc đó cho dù báo thù thì như thế nào, người chết đi sẽ không thể sống lại, huống chi, xưởng công nghiệp quân sự bên kia, Chu gia cũng có an bài, mặc kệ cuối cùng thành công hay không, chỉ cần người trong biệt thự bị thương, đối với đại đội bọn họ đều là một đả kích lớn.

Trong lòng Bạch Cảnh thầm hận, nếu nói như trước kia hắn đối với Chu gia là hận nhỏ trả giá lớn thì hiện tại là không chết không ngừng, sai, chết rất tiện nghi cho bọn họ, Bạch Cảnh phát thệ, nhất định phải làm cho Chu gia rơi xuống bùn lầy, bọn họ không phải thích nhất là quyền lợi sao? Bạch Cảnh cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia đen tối, hắn rất muốn nhìn xem, đám người kia mất đi quyền lợi sẽ như thế nào.

Một phen cò kè mặc cả, Tiêu Táp thực sảng khoái đạt thành hiệp nghị với Hạ Dũng, cũng thành lập quan hệ hữu nghị tốt đẹp.

Biểu tình Hạ Dũng không ngừng biến hóa, từ cười nhạt đến cười khổ, đến vẻ mặt không biết làm sao, mặt mày ủ ê, sau khi quyết định bày ra bộ dáng hy sinh anh dũng ném máy tính lên bàn lập tức quay đầu chạy trốn tựa như có quỷ theo đuổi, không chút để ý hình tượng ôn văn nho nhã của mình mất sạch, ra đến ngoài cửa thầm hít một hơi, Hạ Dũng lúc này mới lau một phen mồ hôi lạnh, trong lòng có chút hưng phấn, có khẩn trương cũng có buồn rầu, nhưng càng nhiều hơn là kích động không nói nên lời.

Hạ Dũng chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân tựa hồ bành trướng lên, lần này tuy quá trình nói chuyện có chút buồn bực nhưng hắn cũng không phủ nhận chính mình rất vừa lòng với kết quả, chính là nếu lại nói tiếp một hồi, hắn thật không muốn giao tiếp với hai người kia nữa, hối hận mắt mình lúc trước không biết bị gì nhìn đọc xà thành hổ báo, hai người kia không thể thực lực mạnh mà tâm càng đen.

Hạ Dũng giống như nhìn thấy con đường phía trướng sáng rọi, lần này đạt thành hiệp nghị với Tiêu Táp không chỉ đơn giản như thế, còn bao gồm về sau cùng Cảnh Táp thành hợp tác, song phương tạm thời đạt thành đồng minh, kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ còn phải chờ sau khi làm xong chuyện xưởng công nghiệp quân sự lại bàn tiếp.

Hạ Dũng một đường mím chặt miệng, đối với việc hắn đưa ra tư liệu không có bất cứ gánh nặng gì, chỉ mơ hồ đoán ra, Bạch Cảnh sẽ có kế hoạch gì đó trả thù Chu gia, nhưng vậy thì thế nào, bốn thế lực lớn kinh đô đã dạt đến độ bão hòa, hắn nếu muốn quật khởi, trừ phi kéo một nhà xuống, Chu gia là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?

Bạch Cảnh mở máy tính ra, thấy tư liệu trên đó thực vừa lòng nở nụ cười, phi thường cao hừng vì Hạ Dũng thức thời, một hần bản đồ tỉ mỉ sự phân bố của căn cứ kinh đô, bao gồm cả khu vực dân cư cùng với vị trí trang bị cameras, mặt khác còn có một phần biểu đồ quan hệ người trong căn cứ, không chỉ có tư liệu Chu gia, Tề gia, Tống gia, Bạch gia, thế nhưng tất cả bề trên, ai ai ở đâu ngành gì, có cấp dưới là ai, cùng với gia đình nhân viên, mọi quan hệ đều rành mạch, xem là hiểu, còn lại là một phần bản đồ xưởng công nghiệp quân sự, còn có mật mã điện tử, chính là nhiệm vụ lần này.

Bạch Cảnh nhịn không được tâm sinh tán thưởng, xem ra Hạ Dũng này thật đúng là hạ vốn gốc.

Tiêu Táp không cho là đúng, phần tư liệu này thực rõ ràng là Hạ Dũng đã sớm chuẩn bị tốt, kết quả mãi đến cuối mới lấy ra, người này a, chung quy là muốn bị ép bức mới biết cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Đêm đó, mười hai giờ qua đi, hai người chỉ bằng bản đồ, hơn nữa còn có thuấn di của Bạch Cảnh, thành công tránh thoát cameras của căn cứ, thực thuận lợi đi vào phòng nghị sự của Chu gia.

Lúc này rõ ràng đã muộn, phòng nghị sự của Chu gia lại sáng đèn, tụ tập không ít người ở bên trong, Bạch Cảnh cũng không hốt hoảng, chỉ dùng tinh thần lực cảm ứng một chút, ước chừng trên dưới ba mươi người, mà mỗi người đều là dị năng giả.

Cẩn thận ẩn nấp thân mình, ánh mắt Tiêu Táp đầu tiên hướng về phía nguồn điện, kinh đô tuy rằng cung cấp số lượng điện nhưng đối với các thế lực lớn mà nói, mỗi nhà đều tự có máy phát điện tưng xứng, đêm đen phong cao đi giết người, muốn đánh lén vẫn là tiến hành trong bóng đêm thì tốt hơn, tuy rằng thực lực bọn họ không tồi nhưng hiện nay còn chưa tính toán khiêu chiến căn cứ kinh đô.

Dị năng giả cao cấp đối với dị năng giả cấp thấp có một loại áp chế mạnh mẽ, Tiêu Táp đối với cái này thấy phi thường may mắn bằng không, muốn ở giữa hơn ba mươi người này mà lấy đồ, thật là chuyện không dễ dàng.

Một trận đen tối đi qua, Tiêu Táp cũng không có hạ sát thủ với Chu Viễn Hằng, tu luyện qua nội công, hắn đối với vận hành kinh mạch con người càng thêm hiểu biết, ra tay nhanh, chuẩn, đánh thẳng vào mấy đại yếu huyệt của Chu Nguyên Hằng, một kích đắc thủ, Bạch Cảnh lôi kéo hắn, trong nháy mắt biến mất trong phòng, từ khi bắt đầu đến kết thúc không quá ba mươi giây.

Ngay sau đó, hai người lại đi một chuyến đến nhà chính Chu gia, nháy mắt xuất hiện tại chỗ cháu ruột có tiền đồ nhất của Chu gia, cũng có khả năng tiến giai lên cấp 5 sớm nhất- Chu Cẩn.

“Ai?”

Thân mình Bạch Cảnh vừa mới đứng vững, một lưỡi dao sắc bén phóng qua.

Trong bóng đêm, Chu Cẩn mở mạnh hai mắt, trong lòng có dự cảm nguy cơ mãnh liệt.

Chu Cẩn ngay tại chỗ lăn một vòng, không kịp có nhiều phản ứng, sau gáy đau xót, hắn liền hôn mê bất tỉnh, cấp bậc chệnh lệch là vô pháp bù lại.

Bạch Cảnh thực rõ ràng đánh hắn hôn mê, trong lòng có chút tiếc hận, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, hắn đối với người của Chu gia không có bất cứ hảo cảm gì, chỉ tiếc Chu Cẩn này là kẻ không tồi, đời trước hắn thuận lợi đủ đường, trong căn cứ vang lên từng tiếng báo động, Tiêu Táp nhanh chóng ngưng tụ dị năng, đánh vào trong cơ thể Chu Cẩn.

Trên lầu từng ngọn đèn sáng lên, Bạch Cảnh tiếc nuối mà nhìn cách vách một cái, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Bạch Cảnh quyết định thật nhanh, lại một lần nữa lôi kéo Tiêu Táp biến mất tại chỗ, tiến giai lên cấp 5 có chỗ tốt là, hắn hiện tại có thể tùy tâm mang theo người thuấn di.

Ngày hôm sau, truyền ra tin tức Chu gia bị tập kích, căn cứ kinh đô giới nghiêm, nhân tâm hoảng loạn, cảnh vệ tuần tra tăng thêm nhiều bắt đầu kiểm tra chung quanh, từ lãnh đạo cao tầng cho tới xóm dân nghèo chạy nạn không chỗ nào may mắn thoát khỏi, đặc biệt là cửa kiểm nghiệm ra vào căn cứ, rất nhiều cảnh vệ vũ trang ra trận, lính đánh thuê tới lui càng bị kiểm tra nghiêm mật.

Mà lúc này Bạch Cảnh và Tiêu Táp đã ở ngoài mấy chục km.

Bạch Kính Thành biết Chu gia bị tập kích, trong lòng hơi khẩn trương, liên tưởng đến cuộc nói chuyện với Bạch Cảnh ngày hôm qua, trực giác nói cho hắn biết, việc này tuyệt đối có quan hệ với con trai, vội vàng mím chặt miệng, gọi Hạ Dũng tới, ngàn vạn dặn dò để hắn không lộ tin tức, con trai mất tích mọi người đều biết, Chu gia cho dù có hoài nghi cũng không hoài nghi đến trên đầu tiểu Cảnh, việc hiện tại hắn phải làm chính là đem chuyện này bóp chết.

Hạ Dũng tự nhiên gật đầu xác nhận, tối hôm qua hơn nửa đêm nghe được tiếng báo động, hắn liền biết Bạch Cảnh và Tiêu Táp đã hành động, nói không khẩn trương là giả, mãu đến sáng sớm hôm nay nhận được tin báo, không có bất cứ kẻ khả nghi nào mới nhẹ nhàng thở ra, dù sao là hắn cung cấp bản đồ phân bố, công lao không nhỏ, hai người kia nếu xảy ra vấn đề, hắn cũng sẽ xui xẻo theo, may mắn vận khí hắn không tồi, ánh mắt nhìn người lại không sai, Hạ Dũng lúc này đã sớm quên cuộc nói chuyện buồn bực ngày hôm qua, trong lòng nhanh chóng muốn hỏi rõ sự tình, Chu gia làm việc cũng thật kín, trừ bỏ chuyện bị tập kích ra lại không có nửa điểm tin tức khác, nhưng càng như vậy, hắn lại càng khẳng định, Chu gia lần này tuyệt đối tổn thất thảm trọng.

Vậy cũng không phải vô nghĩa hay sao? Chu gia mất đi hai dị năng giả cấp 4 làm sao có thể không che giấu, dị năng mạnh yếu cũng đại biểu cho thế lực mạnh yếu, Chu Nguyen Hằng và Chu Cẩn không chỉ là cường giả Chu gia mà thân còn mang chức vị quan trọng, mất đi hai người bọn họ, thế lực Chu gia cũng bị suy yếu một phần, nếu việc này bị người bên ngoài biết, hậu quả có thể nghĩ, trước khi tìm ra được người kế vị, một chút tiếng gió cũng không thể lộ ra, không chỉ muốn bóp chết, mà phải bóp thật nhanh.

========================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bị cảm, cái mũi không thông khí thật là khó chịu, đại gia cũng nhiều chú ý thân thể, thời tiết hảo lãnh, nhà của ta bên này dưới 0 . . o(∩_∩)o

Đọc truyện chữ Full