“Bác sĩ Hạ nói hẳn là nam nhân cả người đầy máu kia, thiếu gia không phải nói hắn mạng lớn sao. Bị thương thành như vậy cũng chưa chết”. Vương Học Binh nghĩ nghĩ rồi giải thích cho Bạch Cảnh.
Bạch Cảnh hơi hơi sửng sốt, giật mình nhớ lại, trong trí nhớ hình như có chuyện đó, chỉ là hắn không quá để ý, đương nhiên hiện tại hắn cũng sẽ không để ý, đối với hắn mà nói, đây chỉ là một lần ngẫu nhiên tốt bụng, người nọ vận khí coi như tốt, nếu hắn nhớ không lầm, người nọ hẳn là ngã xuống bên cạnh xe của hắn, cả người đều là máu, tướng mạo như thế nào cũng không thấy rõ, chính mình sợ phiền toái, thuận tay mới cứu hắn.
Hạ Dũng nhìn đã Bạch Cảnh nhớ ra, trên mặt nở nụ cười rất có bổn sự gật gật đầu, trêu ghẹo nói: “Xác thực mạng lớn, trên người có 8 vết thương, trúng thuốc mê, vả người là máu, châm hơn 30 mũi, buổi tối ngày hôm sau liền tỉnh, chỉ là đối với ơn cứu mạng của Cảnh thiếu nhớ mãi không quên “.
Bạch Cảnh nhìn hắn một cái không nói chuyện, Hạ Dũng có biểu hiện tốt mới thu, trong lòng có chút hơi tiếc hận, xem ra bọn họ không nhận thức được rồi, ngược lại lần thứ hai đưa ra lời mời: “Cảnh thiếu còn chưa ăn cơm đi, cùng nhau? ”
Bạch Cảnh ban đầu muốn cự tuyệt không muốn cùng người này có liên quan, cả người lộ ra một loại khôn khéo, chỉ là nghĩ lại, Hạ Dũng là bác sĩ, còn mở một phòng khám tư nhân, con đường y dược khẳng định so với hắn giỏi hơn, hơn nữa Hạ Dũng đã cầu hắn, phiền toái cũng sẽ là ba ba hắn, hắn không có việc gì, nghĩ nghĩ liền gật gật đầu đáp ứng, có quan hệ hắn sẽ dùng không để mình bất lợi.
Hạ Dũng cười nhẹ mời hắn vào ghế lô, trong lòng có chút kinh ngạc, hôm nay gặp được Cảnh thiếu sắc mặt không tốt còn tưởng không mời được bất quá nếu Cảnh thiếu có thể đáp ứng ăn cơm, đây chính là vui mừng ngoài ý muốn.
“Cảnh thiếu gọi món trước?” Hạ Dũng đem thực đơn đưa tới.
Bạch Cảnh tùy tiện chọn vài món ăn, tiếp theo liền đưa thực đơn cho Vương Học Binh, Tào Lỗi chớp đôi mi dày một cái, trong mắt hiện lên một chút sâu xa.
Vương Học Binh cũng không khách sáo, gọi xong món liền đưa thực đơn trở về, Hạ Dũng cười cự tuyệt để cho Tào Lỗi trước, kỳ thật hắn vừa rồi đã ăn qua, chỉ là khó gặp Cảnh thiếu cho nên mới tính toán ăn lần hai.
Người phục vụ đem thực đơn đi, Bạch Cảnh liền trực tiếp sảng khoái nói: “Giúp ta chuẩn bị một bộ dụng cụ vật lí trị liệu, còn có dụng cụ phòng thí nghiệm tối tân nhất, mặt khác còn cần một ít dược vật đặc biệt là thuốc tiêu viêm, cảm mạo cùng với thuốc trị thương càng nhiều càng tốt, mấy tháng này ta không ở đây ngươi trước thuê giúp ta một kho hàng để vào, trở về ta sẽ lấy, ngươi xem đại khái bao nhiêu tiền?”
Hạ Dũng sửng sốt tiếp đó liền cười, cũng không hỏi hắn cần mấy thứ này làm gì, chỉ làm tốt yêu cầu là được: “Không thành vấn đề, bao tại trên người ta, Cảnh thiếu nói tiền là coi ta như người ngoài.”
Bạch Cảnh thản nhiên liếc hắn một cái, nếu có thể tiết kiệm một khoản tiền hắn cũng không từ chối: “Đừng nói cho ba ba ta.”
Đôi mắt Hạ Dũng đằng sau thấu kính hiện lên một đạo tinh quang: “Cảnh thiếu nói đùa, tiểu nhân vật như ta làm sao có thể nhận thức cha ngài”.
Bạch Cảnh cười châm chọc, có loại khí thế sắc bén thấu hiểu không thể che giấu.
Hạ Dũng không nói trong lòng có chút ảo não, đúng là được mở rộng tầm mắt, trước kia gặp mặt còn tưởng Cảnh thiếu là một đại thiếu gia kiêu căng nguyên lai là không lộ móng vuốt a, hắn đã nói thân là tư sinh tử ( aka con riêng ) của hào môn làm sao có thể đơn giản như vậy. [ đen mặt ing~~~, ngươi đúng là đánh giá cao hắn, người đó là trọng sinh! Lúc trước còn không phải ngốc tử sao!] ( đây là tác giả nói không phải ed)
Bạch Cảnh cũng không có nói thêm gì, cũng không hỏi Hạ Dũng cần gì, dù sao tóm lại không phải tìm hắn, có lợi cùng hợp tác mà thôi, huống chi những gì Hạ Dũng nói với hắn, Bạch Cảnh tự hỏi, hắn lúc trước không học vấn, không nghề nghiệp khẳng định nghe không hiểu.
Chậm rãi cầm lấy điện thoại di động, vài ngày chưa gọi điện thoại cho ba ba, bây giờ còn chưa phải lúc phân rõ giới hạn, ba ba hắn nếu không sủng hắn, không thích hắn, sau mạt thế bùng nổ hắn như thế nào đi tìm quân đội hộ tống, lại đi đâu gặp được Tiêu Táp, chỉ sợ bỏ qua bất kì giai đoạn nào làm cho sự tình phát sinh thay đổi lớn, cái khác hắn không thèm để ý, nhưng là Tiêu Táp….
Trước khi gặp được y, Bạch Cảnh không muốn sinh ra bất kì biến cố gì, nhanh chóng lật ra một dãy số, ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái–
“Tiểu Cảnh a, mấy ngày nay đi đâu? Như thế nào lại nghe điện thoại, tiền gửi qua ngươi đã nhận được chưa?”.
“Ân, nhận được, ta hiện tại đang định đi ra ngoài du lịch, đúng rồi ta có một bằng hữu muốn nhận thức Liêu bí thư, ngươi xem có được không?”
“Dạng bằng hữu gì?”
“Quan hệ cũng không tệ lắm, là một bác sĩ, để cho Liêu bí thư có thể giúp đỡ, không được cũng không sao chỉ là ta không muốn nợ người ta.”
“Úc, tiểu Cảnh khi nào thì học được đạo lí đối nhân xử thế thế?” Điện thoại đầu kia rộ lên tiếng cười.
“Ba ba…..” Bạch Cảnh đầu đầy hắc tuyến, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, chỉ sợ ai cũng không thể ngờ đến phụ tử đối thoại ôn nhu như vậy tương lai lại trở nên giống như người xa lạ, bị người thân thiết nhất kia đâm một đao, đau đớn không gì sánh bằng, hơn nữa còn là loại vết thương thối rữa không đem miếng thịt kia loại bỏ thì vẫn sẽ đau.
“Hảo, hảo, hảo, tiểu Cảnh nói như thế nào thì như thế ấy, ngươi đem số của tiểu Liêu đưa hắn, ta sẽ nói chuyện, chốc lát ta còn phải họp, không thể nói nhiều với ngươi, ngươi lần này tính toán đến đau du lịch, trên đường đi phải chú ý an toàn”.
“Ân, ngươi bận rộn ta chính mình sẽ cẩn thận, ta cúp trước a”.
“…..”
Bạch Cảnh buông di động, để người lấy giấy bút đến viết một dãy số đưa cho Hà Dũng.
“Đa tạ Cảnh thiếu”. Khóe miệng Hà Dũng hơi giơ lên cũng không vì đó là số điện thoại của bí thư mà mất hứng, nói ai cũng biết ủy viên quốc hội bận rộn, có thể được bí thư của hắn hỗ trợ kỳ thật cũng giống như hắn cho phép.
Không bao lâu sau, đồ ăn Tiên Chích Hiên được mang lên, bữa cơm này coi như cả khách và chủ ăn đều vui vẻ, Hạ Dũng vừa lòng, Bạch Cảnh cũng thực vừa lòng chỉ một số điện thoại mà thôi không những tiết kiệm được một khoản còn làm xong vấn đề thuốc men, hắn cảm thấy thực không sai.
Dùng xong cơm, khách khí tạm biệt, Bạch Cảnh ước hẹn, nhiều nhất trong vòng một năm sẽ tới lấy.
Hạ Dũng gật gật đầu xác định, cũng để cho Cảnh thiếu yên tâm.
Bọn họ bên này không có việc gì, Vương Học Binh và Tào Lỗi lại thấy kì quái, đầu tiên Vương Học Binh cảm thấy cá nhân thiếu gia đã thay đổi, lúc trước thì mua sách, giờ thì mua thuốc, lẽ ra quý công tử như thiếu gia vạn sự cũng không nhọc lòng, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, Vương Học Binh nghĩ không ra thiếu gia mua mấy thứ đấy làm gì, nếu như nói giúp đỡ bạn bè làm từ thiện, hắn cũng không nhớ thiếu gia có bạn bè tốt như vậy.
Tào Lỗi tư duy đơn giản hơn một ít, tuy trong lõng khó hiểu nhưng làm một bảo tiêu có trách nhiệm, đối với sự tình của chủ nên nhắm một mắt mở một mắt, hắn cảm thấy mình tực chuyên nghiệp. (Bó tay!)
Bởi vì đường tắc xe, buổi chiều muộn bọn hắn mới tới huyện Thanh Tuyền, Tào Lỗi buồn bực muốn mắng mẹ nó, quốc lộ chật chội toàn xe đi chậm rì rì, hắn đến nay mới phát hiện mình cũng có mặt nóng nảy.
Nhìn hàng xe thật dài kia hắn có cảm giác cả người táo bạo.
“Đi khách sạn”. Bạch Cảnh thu hồi sách, nhìn a ngoài cửa sổ xe, thầm nghĩ như thế nào bỏ hai cái đuôi một mình hành động mới tốt.
Vương Học Binh và Tào Lỗi cùng nghĩ, thiếu gia nói tự giá du lịch, sẽ không thật sự là nơi này đi, huyện Thanh Tuyền cách D thị đi xe còn không đến ba mươi phút đường cao tốc.
Bất quá mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào thiếu gia là chủ, Tào Lỗi vẫn ngoan ngoãn lái xe đi vào khách sạn lớn nhất huyện Thanh Tuyền.
Bạch Cảnh cũng không quản ánh mắt buồn bực của bọn họ, trực tiếp để Tào Lỗi thuê ba gian phòng, sau đó liền nói cần đi ra ngoài một chút bọn họ không cần đi theo, chỉ là làm cận vệ, hai người làm sao cho phép kiên trì đi cùng thiếu gia.
Bạch Cảnh tùy ý gật đầu, sao cũng được.
Chỉ là kế tiếp bọn họ hối hận, khó trách nam nhân không thích dri dạo phố với nữ nhân, kỳ thật bọn họ cũng không muốn bồi thiếu gia đi dạo phố.
Bạch Cảnh đi đến trước thị trường giao dịch trang bị máy móc, sau đó so sánh ba nhà, có người chính là bản thân không phải tự mình đi làm, để hai người đi hỏi mỹ kì danh là điều tra thị trường, tiếp lại đi thị trường nông sản, lao động tự nhiên là bảo tiêu, chính hắn tìm nơi râm mát ngồi ăn kem, hiện tại đúng ba giờ, trời rất nóng, hơn nữa thị trường nông sản nhiều mùi vị, đại thiếu gia như hắn sao có thể hạ thấp thân phận cao quý, thói quen đều là dựa theo điều kiện hoàn cảnh mà thay đổi, Bạch Cảnh khẳng định sẽ không ủy khuất chính mình.
Kế tiếp lại đi một chuyến chỗ bán sỉ đồ vật hàng ngày.
Dù sao một này từ hai giờ chiều vẫn luôn đi đi lạo lại đến mãi bảy giờ tối, cái gì cũng chưa mua được không nói, mắt thấy cửa hàng cần đóng cửa, Bạch Cảnh mới có lòng từ bi để họ đi ăn cơm, sau còn tiếc nuối nói một câu, ngày mai tiếp tục.
Vương Học Binh và Tào Lỗi chân mềm nhũn, ngày mai còn đi?
Vương Học Binh bụng đầy oán niệm, lúc trước thiếu gia muốn mua này nọ chưa bao giờ hỏi giá, nhìn trúng gì liền lấy, kỳ thật hắn hoài nghi, thiếu gia làm vậy có phải là để chỉnh bọn hắn đi.
Ăn cơm xong, không sai biệt lắm tám giờ, Bạch Cảnh vung tay lên để bọn họ tự do hoạt động, chính mình trở về đọc sách thuốc, hắn hiện tại một chút thời gian cũng không nguyện lãng phí, buổi tối đúng 12 giờ đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Bạch Cảnh tiếp tục đi dạo phố, hỏi hai người bọn họ có đi không?
Tào Lỗi trực tiếp lắc đầu, Vương Học Binh nghĩ ngũ vẫn là nhận mệnh đuổi theo, tận lực hoàn thành chức trách bảo tiêu, bảo hộ thiếu gia an toàn là quan trọng nhất.
Một ngày này, Bạch Cảnh cũng không làm gì chỉ để hắn đem xe dạo qua mọt vòng trong huyện, sau đó lại đi thị trấn xung auanh dạo một vòng, Vương Học Binh rốt cuộc cảm nhận được vì sao hôm qua Tào Lỗi nóng nảy, kẹt xe a, xác thực làm người ta nóng lòng.
Ngày thứ ba, Vương Học Binh còn muốn đi theo, Bạch Cảnh có chút phiền muộn, lần đầu tiên hắn đối với sự tẫn trách này cảm thấy phiền não.
Tào Lỗi thấy thế kéo Vương Học Binh một phen, chớp mắt vài cái nhỏ giọng nói: “Thiếu gia trưởng thành rồi, cần không gian tự do, ngươi đừng đi.”
Vương Học Binh bừng tỉnh đại ngộ, trừng mắt nhìn hắn một cái, sao không nói sớm nha, làm hại hắn ngày hôm qua mệt gần chết.
Tào Lỗi vô tội nháy mắt mấy cái, lưu manh cười, ánh mắt nhìn lại, hôm qua nói hắn sẽ nghe sao?.
Vương Học Binh trầm mặc không nói gì, quả thật tuy rằng hắn thực hoài nghi, nhưng nếu ngày hôm qua Tào Lỗi nói với hắn hắn khẳng đinh sẽ từ chối, ý thức trách nhiệm của bảo tiêu để cho hắn không thể bỏ mặc thiếu gia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 7: Hạ dũng
Chương 7: Hạ dũng