Bởi vì Vu Đồng chết sống đòi ở cùng 1 phòng với Dịch Nhiên, hơn nữa Dịch Nhiên cũng không muốn nửa đêm thức dậy chứng kiến 2 khuôn mặt một béo một gầy cười đến vô hạn quỷ dị, cho nên thuận thế đưa ra yêu cầu đổi phòng.
Nghe được Dịch Nhiên đổi phòng, Mập Mạp khóc nước mũi đầy mặt, muốn ôm lấy Dịch Nhiên biểu đạt không muốn, nhưng mỗi lần đều bị Dịch Nhiên thoải mái tránh thoát, Mập Mạp nhào vào trong ngực Người Gầy cắn khăn ai oán nhìn Dịch Nhiên, Dịch Nhiên bị nhìn liền nổi lên một thân da gà, nếu không phải biết rõ Mập Mạp trước tận thế là đầu bếp, chỉ sợ đều sẽ cho rằng là diễn viên.
Người Gầy trước tận thế là võ sư, nghe nói khi còn bé đã từng luyện võ Thiếu Lâm, đạt được giải thưởng quốc tế, cho nên Dịch Nhiên có rảnh liền hướng hắn thỉnh giáo, dù sao Dịch Nhiên trước tận thế có người sủng ái bao che nên căn bản không cần học công phu gì, nhưng ai lại biết sẽ có tận thế này?
Vốn Dịch Nhiên tính toán là hướng Phỉ Phỉ học Teakwondo, nhưng thấy Phỉ Phỉ tính tình hỏa, chậc, kỳ thật võ thuật đó không tồi.
Bởi vì Dịch Nhiên muốn học, cho nên Vu Đồng tất nhiên đi theo học, hơn nữa tiểu thuyết võ hiệp lưu hành, cơ hồ trong nội tâm mỗi thiếu niên đều có mộng võ hiệp, một quyền một đá, Vu Đồng học rất là chăm chú.
‘Bạn nhỏ’ Liễu Hy thấy Dịch Nhiên cùng Vu Đồng đánh quyền rất vui vẻ, cũng quấn quít lấy Mạc Phi Liên muốn đi theo học võ, gần đây đối Liễu Hy sủng ái tăng cao, Mạc Phi Liên đáp ứng, bảo Người Gầy nhớ xem chừng Liễu Hy, dù sao Dịch Nhiên là người trưởng thành, sẽ có chừng có mực, mà Liễu Hy chỉ số thông minh chỉ tương đương với 5 tuổi, thuộc về người cần được giám hộ.
Nhưng ngoài ý muốn là, Liễu Hy học võ so với Vu Đồng còn giống hơn, uy vũ sinh phong, tinh thần thượng võ, trước kia Liễu Hy đã học qua Teakwondo, cho nên thân thể đối với võ học còn có quán tính, chỉ cần Người Gầy thoáng nhắc nhở một chút, động tác cũng rất tiêu chuẩn.
“Hy…” Không tự giác, Mạc Phi Liên kích động thốt ra, Liễu Hy chăm chú luyện võ thoạt nhìn không giống mất đi trí nhớ, ánh mắt khiếp người, không giận mà uy.
Tai Liễu Hy nghe được tiếng nói nhỏ, dừng lại động tác, ngoảnh mặt về Mạc Phi Liên ngây ngốc cười, sau đó nhào vào trong ngực Mạc Phi Liên, “Mạc Mạc, Hy Hy lợi hại không ~~ “
“Lợi hại, Hy Hy nhà của ta lợi hại nhất.” Mạc Phi Liên ôm lấy Liễu Hy, kích động dần dần bình tĩnh, vừa rồi thiếu chút nữa liền cho rằng Hy khôi phục trí nhớ…
Không kinh ngạc như Người Gầy, nhìn động tác của Liễu Hy, Dịch Nhiên có thể biết là hắn trước kia có học võ, cho nên Liễu Hy sẽ có biểu hiện như vậy cậu cũng không ngạc nhiên, nhưng mà, căn cơ võ học của nam tử làm cho cậu rất là kinh ngạc.
So về dáng vẻ của Liễu Hy, Dịch Nhiên càng thêm phóng khoáng, quyền cước của Dịch Nhiên lại giống như nhảy múa, điều này làm cho Người Gầy không chỉ một lần hoài nghi mình không phải là nhớ lầm chiêu thức đi, có lẽ Dịch Nhiên hẳn là nên đi học Thái Cực mới đúng, trừ lần đó ra, làm cho Người Gầy kinh ngạc nhất là chỉ cần hắn làm một lần, Dịch Nhiên lập tức có thể hoàn mỹ đánh lại, trí nhớ siêu cường làm cho Người Gầy hoài nghi Dịch Nhiên thật ra là thiên tài võ học.
Dịch Nhiên một bên luyện tập chiêu thức của Người Gầy, vừa nghĩ làm sao để nhanh chóng giết chết tang thi, động tác cũng bắt đầu thay đổi.
Người Gầy mở to hai mắt nhìn Dịch Nhiên trầm mê trong võ học, không cần hoài nghi, người này căn bản là một thiên tài! Dịch Nhiên thật sự là lần đầu tiên học võ thuật sao? Lúc trước xem Dịch Nhiên diễn luyện, còn tưởng rằng chỉ là trí nhớ siêu cường, không thể tưởng tượng được năng lực sáng tạo cũng rất mạnh.
Nhìn Dịch Nhiên thay đổi từng chiêu từng thức, Người Gầy cũng không nhịn được mà làm theo, lại phát hiện thay đổi như vậy càng có lợi cho việc đánh chết đầu địch nhân. Đầu?! Đúng vậy, nhược điểm tang thi chính là đầu cùng xương sống! Người Gầy càng hưng phấn chú ý động tác Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên đầu tiên là thong thả sửa chữa động tác, sau đó tốc độ nhanh hơn, cho đến cuối cùng, đánh càng trôi chảy, người bên ngoài chỉ thấy một bóng người mơ hồ, đây là Dịch Nhiên cố ý thả chậm tốc độ, nếu như Dịch Nhiên tăng tốc độ, chỉ sợ không phải thấy là bóng người, mà chỉ có thể cảm giác được một trận gió thổi qua.
Phỉ Phỉ vốn là xem thường loại võ thuật mang tính biểu diễn này, nhưng thấy Dịch Nhiên như vậy cũng cảm thấy võ thuật cũng có chỗ lợi hại, hai tay cũng động theo.
Vu Đồng thấy Dịch Nhiên thay đổi động tác, tự giác đổi theo, đối với hắn mà nói, đi theo Dịch Nhiên học võ tuyệt đối so với đi theo Người Gầy học hữu dụng hơn.
Mạc Phi Liên đầu tiên là sững sờ, sau đó nở nụ cười, không sai, là nhân vật lợi hại.
Liễu Hy không hài lòng Mạc Phi Liên đối Dịch Nhiên cười, dùng sức nhéo khuôn mặt Mạc Phi Liên, Hy Hy mất hứng!
Mạc Phi Liên an ủi hôn nhẹ Liễu Hy, nếu như là trạng thái bình thường Hy làm như thế chỉ sợ hắn rất cao hứng mà bay lên trời, nhưng hiện tại Hy phỏng chừng vì sao mất hứng cũng không biết.
Mập Mạp bị bỏ quên ở một bên vẽ vòng tròn, “Ta nguyền rủa ngươi nha, đoạt đội phó nhà của ta, bây giờ còn đoạt Người Gầy nhà của ta, hu hu hu, vì sao không đoạt ta…”
Bị nguyền rủa Dịch Nhiên một chút cũng không có cảm giác, cậu đã hoàn toàn chìm đắm trong võ học, nếu nói trước kia hoàn toàn là dựa vào bản năng giết tang thi, như vậy hiện tại cậu dùng lực đạo nhỏ nhất dẫn đến tử vong lớn nhất.
Luyện xong, Dịch Nhiên nhắm mắt điều tức, cảm giác toàn thân thoải mái.
Một bên Liễu Hy đột nhiên mở to hai mắt, chỉ vào Dịch Nhiên hiếu kỳ nói, “… Lam quang?”
Mạc Phi Liên cười nói, “Hy Hy nhìn lầm rồi, không có lam quang.”
Liễu Hy nghiêng đầu, lam quang trên người Dịch Nhiên nhạt đi, ừ, nhất định là Hy Hy nhìn lầm rồi, không có ai lừa gạt Hy Hy.
Dịch Nhiên cũng không phát hiện trên người mình có cái gì quang, cậu cảm giác tinh thần lực tựa hồ có thay đổi, bất quá, năng lực của cậu có từ linh khí trong con suối, mà linh khí là từ thiên địa, võ thuật Z quốc vốn là dùng linh khí thiên địa tu luyện là chính, cho nên khi Dịch Nhiên luyện võ, linh khí thiên địa do chiêu thức hội tụ đi vào trong c[ơ thể Dịch Nhiên, lại chuyển biến thành tinh thần lực, cái đó và linh khí trong con suối nguyên lí giống nhau, chỉ là trước kia phát sinh tỷ lệ cực thấp, có lẽ cả đời này Dịch Nhiên chỉ có thể cảm nhận được như vậy một lần.
Nhưng vào lúc này, Dịch Nhiên cảm giác được cánh tay phải một hồi nóng rực, mà chỗ đó đúng là hình xăm Kỳ lân!
Không gian xảy ra vấn đề rồi?
Dịch Nhiên hoảng hốt, phải biết rằng dị năng của cậu đều đến từ không gian, nếu chỉ là không gian tồn trữ biến mất thì không có gì, nhưng băng hệ dị năng của cậu lại cần không gian đề thăng, nếu như không gian thực sự xảy ra vấn đề, đối với cậu không khác gì Địa Cầu đụng sao chổi.
Nhưng, sau một khắc, Dịch Nhiên lại khôi phục tỉnh táo, nếu thật biến mất thì cũng không có biện pháp, bất quá cậu tin tưởng mình cả đời này dù cho không có dị năng cũng tốt hơn đời trước, dù sao sống sót trong tận thế không riêng gì dị năng giả còn có người thường, người khác có thể còn sống sót cậu tin tưởng mình cũng có thể, quan trọng nhất là đời này Ngao Mộ Thiên còn sống, chỉ cần đi B thị tìm được Mộ Thiên, cậu tin tưởng Mộ Thiên nhất định sẽ bảo vệ mình, chỉ là, đối với việc tránh ở sau lưng người khác có chút không cam lòng.
Tìm cái cớ, Dịch Nhiên một mình rời đi, thừa dịp không có ai chú ý, vào không gian.
Lúc Dịch Nhiên bước vào một khắc này, nhẹ nhàng thở ra, khá tốt, không gian vẫn tồn tại, vậy cảm giác này là…
Con mắt trừng trừng, khẽ nhếch miệng, đây là không gian trước kia sao?
Bầu trời vẫn là bầu trời kia, trong đất vẫn là cây đậu, măng tây và lúa mì, bên cạnh vẫn là cây táo cây lê cây đào cây chuối, chỉ là móc kéo trước kia chỗ tầng hầm biến thành một tòa núi lớn, trước núi là tạo hình một cái cửa chính, Dịch Nhiên đi tới trước cửa, cửa tự động mở ra, bên trong bố trí cùng tầng hầm giống nhau, chỉ là so với trước kia lớn hơn rất nhiều, đồ trước kia Dịch Nhiên để dưới mặt đất vẫn còn chồng chất ở bên trong, sắp xếp chỉnh tề, xem ra hẳn là chỉ có tầng hầm thay đổi chỗ mà thôi.
Cầm quả táo, Dịch Nhiên vừa đi vừa gặm, không gian lớn ra không ít, trước kia chỉ là dòng suối nhỏ mà giờ biến thành một hồ nước, trong hồ vẫn có nước chảy, cho nên không cần lo lắng sẽ ô nhiễm, mà cá Dịch Nhiên nuôi lại không thấy bóng dáng, cho đến khi thấy cá bơi qua bơi lại trong hồ mới kịp phản ứng, thủy sản mập mạp đang bơi trước mắt, Dịch Nhiên nuốt nước bọt, đáng tiếc sống qua hai đời, ngay cả cơm đều không nấu qua, cho nên chỉ có thể nhìn mà chảy nước miếng.
Trong con suối màu lam nở ra một đóa hoa lam sắc, có cành không có lá, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn huyến lệ mà thần bí.
Tại sao lại thay đổi thành thế này? Dịch Nhiên nhìn đóa hoa lam sắc, tựa hồ là do mình luyện bộ võ thuật kia? Chẳng lẽ võ thuật có gì thần bí sao?
Nghĩ như thế Dịch Nhiên lập tức hành động, tại bên hồ một lần nữa đem bộ võ thuật kia diễn luyện, đáng tiếc lại không hề thay đổi.
Chậc, chẳng muốn suy nghĩ nữa, luôn thi rớt cần Ngao Mộ Thiên đóng tiền học lại, Dịch Nhiên không có khả năng sau khi sống lại thì mọi thứ tinh thông, cho nên rất nhanh Dịch Nhiên liền buông tha nghi vấn, dù sao không gian không có biến mất cậu đã rất thỏa mãn.
Lúc này thú hạch mà Dịch Nhiên mua ở thị trường giao dịch đột nhiên rơi vào trong con suối, hoa lam sắc lập tức bắn ra ánh sáng chói mắt, Dịch Nhiên bị tia sáng kích thích nhắm mắt lại, đợi tia sáng biến mất mở to mắt, hoa đã mất, một khỏa hạt châu màu lam rơi vào trước mặt Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên không chút suy nghĩ đem hạt châu nhét vào trong miệng, hạt châu rất nhanh hòa tan sinh ra một cổ linh khí cường đại, nhưng linh khí một khi bước vào trong cơ thể Dịch Nhiên lại tự động chuyển biến thành tinh thần lực, mà tinh thần lực càng mạnh tất nhiên xuất ra dị năng cũng càng mạnh, nhưng loại tinh thần lực này cùng tinh thần lực của dị năng giả bất đồng, tinh thần lực dị năng giả là chính mình tỉnh lại, ở trong thân thể, do năng lượng tinh thạch tiến hóa, mà tinh thần lực của Dịch Nhiên là linh tuyền biến thành, ở trong thiên địa, do năng lượng linh tuyền tiến hóa, về phần nguyên do, Dịch Nhiên không biết.
Đợi Dịch Nhiên chuyển đổi hết linh khí, đã là 3 tiếng đồng hồ sau, tinh thần lực trong cơ thể rộng hơn so với trước kia, nếu như lúc trước là rộng một ngón tay, hiện tại thì là hai ngón tay, vung tay lên 6 cái băng nhận bay ra, hiện tại Dịch Nhiên đã xem như là dị năng giả cấp 2.
Nhìn bên ngoài, buổi tối 7 giờ, tùy tiện tìm ăn cái gì đó cho no bụng, xem một đống thịt đông lạnh chồng chất, có lẽ nên học nấu ăn.
Thuận tiện trong hồ tắm rửa một cái, hình xăm Kỳ lân trên cánh tay phải trông rất sống động, nằm thành một đoàn giống như đang ngủ.
Tiếp theo, Dịch Nhiên ra không gian, tính toán trở lại phòng rồi từ từ xem tư liệu Khanh Nhược Tuyết.
Vừa vào cửa, Vu Đồng nhìn qua, “Dịch ca, ăn chưa? Tôi giúp anh xới cơm.”
Cơm tẻ với dưa muối, khu B ban đầu là hai món ăn một món súp bắt đầu giảm bớt đến hiện tại, cái này nói rõ vật tư trụ sở này đã không đủ để thỏa mãn tất cả mọi người.
Nói cám ơn, Dịch Nhiên nói không có đói, đang muốn trở về phòng, một thiếu niên thanh tú quen thuộc từ một gian phòng ngủ đi ra, là hắn, thiếu niên tên Trạm Lam.
Trạm Lam không nghĩ tới sẽ ở chỗ này gặp Dịch Nhiên, sau đó lại nghĩ tới ban ngày bị Dịch Nhiên ngay mặt cự tuyệt, đầu hất lên lại trở về phòng.
Vu Đồng vội vàng giải thích, “Dịch ca, Trạm Lam là đội viên tiểu đội Thứ 1, tôi vừa chuyển đến đã thấy hắn.”
“A.” Chỉ cần không cùng mình một đội thì không quan hệ, Dịch Nhiên không nói gì vào gian phòng của mình.
Vu Đồng thấy Dịch Nhiên không trách tội hắn, sờ sờ cái mũi, cầm quần áo đi tắm rửa.
Khanh Nhược Tuyết, nữ, 19 tuổi, sống ở N thị, cha là Bộ trưởng hậu cần, mẹ chết sớm…
Tư liệu rất kỹ càng, đặc biệt nhất là sau khi đi vào căn cứ, trên cơ bản mỗi ngày ăn cái gì cũng có ghi lại.
Hửm? Dịch Nhiên đột nhiên nhíu mày, tận thế ngày thứ 5, Khanh Nhược Tuyết bệnh nặng hôn mê, tận thế ngày thứ 6 tỉnh lại, sau khi tỉnh lại không hề thích thu thập ngọc thạch, ngược lại thường chạy tới khu C, đặc biệt là khu C số 32…
Khu C số 32 không phải là chỗ mình ở đời trước sao?
Cô ta đang tìm cái gì?
Đời trước duy nhất nhớ rõ là cùng cô ta gặp nhau ở khu C…
Chẳng lẽ!
Một ý nghĩ vớ vẩn hiện lên trong đầu Dịch Nhiên, mình tới đây đã 8 ngày, mà tới ngày thứ 6 thì biết hiệu ứng cánh bướm, nhưng Khanh Nhược Tuyết lại cùng đời trước không giống nhau như vậy, cái này nói rõ còn có những người khác sống lại!
Mà sống lại có 2 loại, một là bên cạnh Khanh Nhược Tuyết có những người khác sống lại cho nên cải biến cô ta, hai là Khanh Nhược Tuyết chính là người sống lại!
Hừ, nghĩ đến loại khả năng này, Dịch Nhiên tay xiết chặt, tư liệu bị cậu nắm thành một đoàn.
Đúng vậy, nếu như Khanh Nhược Tuyết sống lại, như vậy cô ta không cần thu thập ngọc thạch, chỉ cần chờ đợi đầu heo Dịch Nhiên là tốt rồi, bởi vậy, Khanh Nhược Tuyết thường đi khu C cũng có thể giải thích, bởi vì cô ta muốn gặp Dịch Nhiên, sau đó lại ngoan ngoãn dâng lên ngọc Kỳ lân!
Đáng tiếc…
Dịch Nhiên khóe miệng câu dẫn ra một vòng cười lạnh, nếu như Khanh Nhược Tuyết thật là sống lại, cậu cũng không sợ, cậu đã cùng cô ta gặp mặt, nhưng cô ta lại không có một chút dị thường, cho nên cậu có thể nắm chắc nữ nhân kia không có nhận ra cậu hoặc là nói căn bản không biết là cậu, mặt khác, nữ nhân kia cho dù biết bí mật không gian, không tìm được cậu trước cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, người không tìm được, tiết lộ ra ngoài cũng vô dụng, hơn nữa đời này cậu không còn là đồ đầu heo như đời trước bị người khác cười nhạo, đời này cậu có băng hệ dị năng, hơn nữa cậu căn bản không có tính toán xuất ra thực vật mới lạ.
Ha ha, cô cũng sống lại, như vậy tôi cũng nên nhanh chóng trả thù thôi…
Hết chương 40.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Chi Trọng Sinh
Chương 40: Dị năng giả cấp 2
Chương 40: Dị năng giả cấp 2