Tuy Ân Tịch Ly là thư sinh, nhưng lại có thiên phú dị bẩm, thật sự uống ngàn chén không say, cũng không biết với cái dáng người thon gầy của hắn, rượu uống vào thì đi đâu mất hết, tóm lại hắn từ nhỏ đến lớn, uống rượu chưa từng say, hơn nữa bất luận là uống bao nhiêu, mặt vẫn không biến sắc, tim không loạn nhịp.
Rượu Tề Thông Hải đem ra chính là Nữ nhi hồng năm mươi năm.
Tề Thông Hải mười mấy năm trước sinh được một nha đầu bảo bối, cố ý đi mua ba bình Nữ nhi hồng đã được vùi bốn mươi năm, chuẩn bị đợi ngày con gái xuất giá sẽ lấy ra uống với nghĩa tế, vì trước đây sức khỏe của nhi nữ này không tốt lắm, nên hắn vô cùng lo lắng. Giờ đây Ân Tịch Ly và Hạ Vũ chẳng khác gì ân nhân cứu mạng của khuê nữ nhà hắn, nữ nhi của hắn qua khỏi kiếp nạn mà sống sót được, hắn liền lấy ra một vò, cùng đối ẩm với bọn Ân Tịch Ly.
Hạ Vũ uống chưa tới mấy chén liền chịu không nổi, nhanh chóng thoái thác ngừng uống, đến khách phòng của Tề phủ nghỉ ngơi.
Ân Tịch Ly cùng Tề Thông Hải vừa uống vừa trò chuyện.
Tề Thông Hải vốn xem Ân Tịch Ly là thư sinh, không lường được khả năng của hắn, càng uống càng lấy làm lạ…
Tư thế uống rượu của Ân Tịch Ly không có lấy một điểm nhã nhặn, mà hào khí ngất trời.
Tề Thông Hải là quân nhân hào sảng, từ nhỏ thích uống rượu nhất, tửu lượng cũng tốt vô cùng, hai người uống một trận bất phân thắng bại như thế, thành ra đều có chút hận ý vì đã gặp nhau quá muộn.
Bên ngoài Viên Liệt vốn định chờ Ân Tịch Ly ra để nói chuyện với hắn, đâu ngờ người trong sân lại liên tục nâng ly cạn chén.
Cuối cùng, Viên Liệt nhụt chí, quay người đi tìm gian khách phòng nằm ngủ, dự tính ngày mai dậy sẽ thật sớm, ngăn không cho Ân Tịch Ly đi, hảo hảo hỏi rõ ràng một chút, đến tột cùng thì lai lịch của hắn ra sao.
Viên Lạc lại hưng phấn khác thường, bám lấy Viên Liệt, “Ca, Mẫn Thanh Vân đúng lợi hại a!”
“Ân.” Viên Liệt gật đầu nhẹ rồi không nói thêm gì.
“Có điều, thần y đi cùng với hắn không phải là người chúng ta đã gặp tại tửu lâu ngày đó sao?” Viên Lạc nói, “Lẽ nào, hắn chính là tiểu Hồ ly ngươi nói?”
Viên Liệt giật mình, nhìn nhìn Viên Lạc, thấy mặt mũi hắn đầy hiếu kỳ, liền ho khan một tiếng, “Không phải…Không biết.”
“A…” Viên Lạc tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, nói, “Ta còn tưởng rằng chính là hắn, khóe mắt hắn cũng có nốt ruồi. Nhưng, nếu hắn là tiểu hồ ly năm đó, cũng khó trách ca ngươi đối với hắn nhớ mãi không quên, người này thật sự không chỉ đẹp một cách bình thường a.”
“Ngủ đi, đừng có quấy a.” Viên Liệt đẩy hắn qua một bên giường, “May mà Linh nhi sống lại, không thì ngươi mất hôn thê rồi.”
Viên Lạc cười hắc hắc, nói, “Đó là chuyện khi còn bé hai nhà hứa hôn lung tung, ca ngươi sao lại cho là thật a, nha đầu Linh nhi kia, phỏng chừng chỉ có Hoàng đế tương lai mới có thể xứng đôi với nàng.”
“Khó nói lắm.” Viên Liệt chau mày đáp, “Làm hoàng hậu thì khác gì nhảy vào bể lửa, ngươi cũng đừng đoán mò, biết đâu Vương gia thà mang theo nha đầu liều chết chứ không để nàng phải vào cung.” Nói xong Viên Liệt không quên dặn dò, “Ngươi cũng đừng ra ngoài nói lung tung, ai chẳng biết thái tử đối với Linh nhi không có thiện tâm, trước đây thân thể Linh nhi yếu ớt chỉ sợ không sinh dưỡng được, bây giờ nàng đã khỏe lại, khó tránh khỏi bị hắn quấy phá.”
“Ta đây cũng thấy được a!” Viên Lạc nhanh nhảu khoát tay, “Ca, ta đâu có ngốc.”
Viên Liệt nhẹ gật đầu, chợt nghe Viên Lạc thấp giọng, cười nói, “Ca, ngươi biết không, ta nghe tiểu thái giám trong nội cung nói Thái tử hắn ‘bất hảo’, mỗi lần ấy ấy đều chỉ có thể sử dụng tay, nên các thái tử phi toàn đi vụng trộm cả.”
“Thôi.” Viên Liệt nhíu mày, mặt trắng không còn chút máu, “Ít nghe bọn thái giám nói hưu nói vượn đi.”
“Coi vậy chứ cũng khó nói a, hắn chẳng hề ra dáng nam tử gì cả.” Viên Lạc co hai chân lại, một tay chống cằm, “Ca, ngươi nên làm Hoàng đế!”
“Thôi ngay.” Mặt Viên Liệt liền thất sắc, đưa mắt nhìn Viên Lạc, “Còn nói bậy nữa, ta đánh ngươi.”
“Hừ!” Viên Lạc ôm chăn mền, trở mình, “Mấy tên Hoàng tử so ra đều thua kém ngươi! Một lũ vô dụng!”
Viên Liệt không còn biện pháp, đành phải thôi nhiều lời với Viên Lạc, cầu cho hắn mau mau ngủ.
Đêm đó, Ân Tịch Ly uống đến tối tăm trời đất, vốn đang tính chuồn đi, Tề Thông Hải lại sống chết không cho, muốn hắn lưu lại phủ nửa năm, mỗi ngày cùng nhau nâng chén.
Ân Tịch Ly vừa nghe được uống rượu mỗi ngày liền hết muốn đi, mặt khác, Tề Thông Hải cũng là một chỗ dựa lớn, bằng không để Viên Liệt xử hắn thì sao. Vì vậy, hắn liền nguyện ý ở lại Tề phủ. Đương nhiên, Tề Thông Hải cũng muốn giữ Hạ Vũ lại, tùy tình huống mà xem bệnh cho Tề Linh.
…
Qua một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau, Ân Tịch Ly rời giường.
Vừa duỗi cái lưng mỏi xong, lại thấy Viên Liệt đang ngồi trong sân chằm chằm quan sát hắn. Cái lưng mỏi của Ân Tịch Ly chưa kịp thẳng lại đàng hoàng, thiếu chút nữa vẹo luôn.
Hắn nhìn quanh nhìn quất, phát hiện không có người thứ ba ở đây, liền nghĩ ngay đến việc chạy trở về phòng, lại nghe Viên Liệt nói, “Chậm đã, có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Ân Tịch Ly tự nhủ, ngữ điệu kiểu này, quá nửa là đang làm bộ làm tịch.
Viên Liệt thấy thần sắc trên mặt Ân Tịch Ly có chút ranh mãnh, liền tăng thêm đề phòng, nói, “Lại đây a, ta đâu có ăn thịt ngươi.”
Ân Tịch Ly trốn vào phía sau cây cột, nói, “Dù sao đi nữa… tú tài đụng quân nhân…”
“Chậc…” Viên Liệt có chút thiếu kiên nhẫn, người này giảo hoạt tinh quái, “Tới đây, ta không đánh ngươi đâu.”
“Không đánh thật chứ?” Ân Tịch Ly hỏi.
“Ngươi thân là thư sinh, làm sao ta ra tay với ngươi được?” Viên Liệt nhíu mày.
“Ngươi thề đi.”
Viên Liệt bất đắc dĩ, người này thật khó chìu.
“Ta Viên Liệt, không đánh ngươi, Mẫn Thanh Vân! Bằng không sẽ bị sét đánh.” Viên Liệt nghiêm túc nói, “Vậy tới đây được chưa?”
Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ, nhướn mày lên, liền từ đằng sau cây cột đi ra, chậm rãi bước tới.
Viên Liệt nhíu mày quan sát hắn, thấy hắn nhấc tay bước chân, dáng vẻ bất cần khó diễn tả thành lời, cảm thấy khó hiểu, thư sinh này thoạt trông cà lơ phất phơ, nhưng sao lại khiến người khác thấy hắn rất có phong thái? Hay là vì tướng mạo hảo? Xem xét dung mạo của Ân Tịch Ly thì đúng vậy, công nhận là đẹp, nhưng nam nhân có tướng mạo kiểu này, tuyệt đối không thể khiến hắn hô hấp loạn nhịp a…
Ân Tịch Ly đi đến bên cạnh Viên Liệt, ngồi xuống, nâng chung trà lên tự rót cho mình một chén, giương mắt nhìn Viên Liệt.
Viên Liệt gặp phải ánh mắt hắn, không hiểu sao lại nhớ tới chuyện hôm qua, cảm thấy hơi xấu hổ.
“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Viên Liệt nói.
“Nói.” Ân Tịch Ly nhàn nhã uống trà.
“Ngươi là ai?” Viên Liệt hỏi.
Ân Tịch Ly trả lời, “Người trần mắt thịt.”
“Ta hỏi ngươi là người như thế nào!” Viên Liệt nhíu mày.
“Người sống!”
“Người từ đâu đến?” Câu hỏi của Viên Liệt đã hàm chứa một chút tức giận.
Thật lâu sau, Ân Tịch Ly mới nói, “Người Nam Cảnh.”
………
Viên Liệt nhíu mày, hung hăng nhìn Ân Tịch Ly, trừng mắt.
Ân Tịch Ly nhanh nhảu lấy vạt áo che mặt, “Ngươi hảo hung dữ, coi chừng sét đánh.”
“Ta..” Viên Liệt đuối lý, đành phải hòa hoãn sắc mặt lại, hỏi, “Làm thế nào mà cái gì ngươi cũng biết?”
Ân Tịch Ly chớp mắt mấy cái, “Ta biết cái gì?”
“Chính là mỗi lần ngươi đem cái trống bỏi kia ra lắc đều có thể cho ra giải pháp.”
Ân Tịch Ly hơi sững sờ, trong lòng tự nhủ Viên Liệt này cũng thông minh a, chỉ thấy mấy lần, đã phát hiện ra trống bỏi của hắn có vấn đề.
Viên Liệt nhận ra Ân Tịch Ly tựa hồ đang do dự, biết ngay hình như là mình nói đúng điểm mấu chốt, liền hỏi, “Còn nữa, người lúc còn bé kia, có phải là ngươi không?”
“Khi còn bé?” Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn, nói, “Ta không nhớ rõ, ta mắc bệnh hay quên nghiêm trọng, những chuyện xảy ra trước năm mười tám tuổi ta đều quên hết.”
Viên Liệt cau mày, “Ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi?”
Ân Tịch Ly ước chừng ấn định, “Mười chín.”
…
Viên Liệt thở dài, có chút vô lực, “Vậy ngươi nhớ rõ cái gì thì nói cái đó a.”
Ân Tịch Ly trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói, “Rượu tối hôm qua uống rất ngon.”
…
Viên Liệt nghe xong thiếu chút nữa muốn lật tung cái bàn đá, người này, cố ý quanh co với hắn!
Ân Tịch Ly thấy mặt hắn sầm xuống, bưng chén trà thảnh thơi bắt chéo chân, “Không được đánh người, đánh người sẽ bị sét đánh~”
Viên Liệt đứng lên, khí nghẹn tại cổ họng một hồi lâu, cuối cùng lại thở dài ra một hơi ngồi trở xuống, trừng Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng nghĩ__thiên địch cái gì a, nguyên lai là ngốc tử, có nên khi dễ lão nhân gia đầu óc đơn giản này không đây?
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Ân Tịch Ly đặt chén trà nhỏ xuống, nói, “Viên Liệt.”
Viên Liệt hơi ngạc nhiên, giương mắt nhìn Ân Tịch Ly, thanh âm này, nghe cổ cổ quái quái, cảm thấy vừa bực vừa chướng, liền hỏi, “Có gì không?”
Ân Tịch Ly cười cười, nâng tay chống cằm, nói một cách hơi ai oán, “Ta đói.”
Viên Liệt thấy chân mày dựng lên, người này…Chuyện gì đang xảy ra? Chính mình cũng không biết bản thân có vấn đề gì, chỉ nhìn hắn thôi là đã mất bình tĩnh.
Ân Tịch Ly ác ý cười rộ lên, “Viên tướng quân.”
“Ân?” Viên Liệt nhíu mày.
“Ngươi nói khi còn bé chúng ta đã gặp nhau, là chuyện từ lúc nào vậy?”
“Lúc…rất nhỏ.”Viên Liệt nói, “Tầm ba, bốn năm về trước đi.”
“A.”Ân Tịch Ly nhẹ gật đầu, nói, “Nguyên lai, ngươi bị ta ám ảnh đến ba bốn năm a… Đương nhiên, người kia cũng không nhất thiết phải là ta.”
Viên Liệt chau mày, vội phân bua, “Chỉ là có chút ấn tượng thôi, không phải ta cố ý nhớ đến.”
Ân Tịch Ly cười cười, “Không phải cố ý mà đã bị ám ảnh nhiều năm như vậy, Viên tướng quân nếu thật sự có ý nhớ đến, chẳng phải muốn bị ta ám ảnh cả đời sao?”
…
Viên Liệt đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường, Ân Tịch Ly sao lại biểu hiện như đang đùa giỡn với hắn thế này?
“Ha ha.” Ngón tay thon dài của Ân Tịch Ly nhẹ nhàng gõ lên nắp chén trà, “Chẳng lẽ đó là mối tình đầu của Viên tướng quân? Nên đối với ta mới nhớ mãi không quên?”
Viên Liệt có cảm giác mặt hơi nóng lên, nhưng từ trước tới nay hắn vốn ít lời, Ân Tịch Ly nhanh mồm nhanh miệng, hắn làm sao đấu lại được. Đang trong thế khó xử không biết đáp trả như thế nào, đột nhiên thấy Ân Tịch Ly xích lại gần, hất cằm cười xấu xa một tiếng, “Ân…Ngươi nghĩ gì thì cứ nói ra với ta đi, cũng vất vả cho ngươi đã chờ ta nhiều năm như vậy.”
“Ngươi…” Viên Liệt tự nhủ không biết có phải thư sinh này ăn gan hùm mật gấu rồi không? Cả cái Nam Quốc này có ai dám đối với Viên Liệt như thế?! Hắn đứng phắt dậy, vừa mới chuẩn bị hất tung bàn, liền thấy Ân Tịch Ly dùng cái chén chắn trước mặt, nhắc nhở, “Ngươi đã bảo sẽ không đánh người! Đường đường Nam Cảnh đại tướng quân mà nói không giữ lời, cẩn thận sét đánh!”
Viên Liệt thật muốn tóm lấy Ân Tịch Ly hung hăng vặn hai cái, hắn đang rất tức giận, dù tính tình có tốt ra sao đi nữa, cũng không thể chịu nổi khi bị giỡn mặt như thế.
Ân Tịch Ly cảm thấy rất cao hứng, Viên Liệt quả nhiên là người đơn giản, tạm thời như thế đủ rồi, giữ lại để từ nay còn chậm rãi mà chơi đùa a, chọc cho phát điên hay phát tử nhanh quá, về sau lấy gì mà chơi.
Đặt chén trà xuống bàn xong, Ân Tịch Ly đứng lên, nghiêm nghị nhìn Viên Liệt, “Viên Liệt.”
Viên Liệt bị hành động của hắn làm kinh ngạc đến giật mình, thấy hắn đang cợt nhã đột nhiên chuyển sang đứng đắn, Viên Liệt cũng nhìn lại hắn, liền thấy Ân Tịch Ly cười, nói, “Ta đói!”
….
Ân Tịch Ly ăn điểm tâm với cháo gà hầm một đêm, trứng luộc hồng trà, còn ăn một khay bánh bao gạch cua hấp, cảm thấy rất no bụng.
Hạ Vũ buổi sáng đã tự mình dậy thật sớm sắc thuốc để Tề phu nhân đem đến phòng Tề Linh.
Lúc đi ra, Tề phu nhân vui vẻ nói với Tề Thông Hải, “Khuê nữ đã ngồi dậy được, uống hết nửa chén nước gạo, ăn một chút rau, lại còn chịu uống thuốc.”
Tề Thông Hải cũng vui mừng, nhưng hơi đau lòng, nói, “Sao không cho uống tổ yến, cháo hoa, thân thể vốn đang yếu mà.”
“Không được uống.” Hạ Vũ nói, “Trong vòng ba ngày, chỉ nên ăn rau cháo đậu hủ, ba ngày sau đó, có thể ăn thêm một ít thịt, nên ăn rau quả, cấm ăn bất kì cái gì bổ dưỡng. Những thứ nhân sâm lộc nhung các loại cô nương nhà không thể ăn được, trừ phi đến lúc thành thân sống tới bốn mươi năm mươi tuổi, có thể ăn ngon một chút. Lúc bấy giờ mới được dùng lượng nhỏ tổ yến, đông trùng hạ thảo, nhưng phải chờ đến khi tràng vị thật tốt, bằng không thuốc bổ kia chẳng khác gì thuốc độc.”
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi thay Hạ Vũ, ai lại dám nói chuyện kiểu đó với Tề Thông Hải a.
Nhưng Tề Thông Hải liền cung kính gật đầu, “Đúng đúng, tiên sinh nói phải đạo! Thỉnh tiên sinh cho Linh nhi vài công thức chế biến các món ăn phù hợp, chúng ta nhất định sẽ nghe theo.”
Hạ Vũ gật nhẹ đầu, ra công thức món ăn cho Tề Linh.
Ân Tịch Ly ăn xong, liền nghĩ đến lát nữa nên đến chỗ nào thăm thú, hay là tìm lão nhân ngày hôm qua cùng mua sách đi. Chờ hắn đọc sách đến lúc qua hết đợt thi Hương, liền nhanh chóng trở về trấn Thanh Vân, Nhạc Đô này rốt cuộc chỉ là nơi thị phi, sớm muộn gì cũng đại loạn, phải chạy thoát thân trước a.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Viên Lạc đi tới, nói, “Mẫn công tử, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi a?”
Ân Tịch Ly ngạc nhiên nhìn hắn, “Đi đâu a?”
“Ngươi quên a?” Viên Lạc cười, “Hôm nay ngươi có hẹn thi tài với tứ đại tài tử, còn hai mục thư họa vẫn chưa xong! Đi nhanh lên, thừa tướng phỏng chừng đã đến rồi.”
“Thừa tướng?” Ân Tịch Ly có chút khó hiểu.
“Cái vị ngày hôm qua muốn dẫn ngươi đi chợ thư chính là thừa tướng Quý Tư.” Viên Liệt nói, “Ngươi còn một mực gọi hắn là lão nhân mà.”
Ân Tịch Ly tròn xoe hai mắt, chính mình còn ở trước mặt người ta nói không để mắt tới Quý Tư… Lão nhân này lòng dạ rộng rãi a!
“Đấu văn à?” Tề Diệc hào hứng tới, “Ta đi nữa.”
“Cùng đi a.” Viên Lạc mời mọi người đến cùng nhau đi, Ân Tịch Ly bất đắc dĩ, bị lôi ra khỏi cửa, lại phải đến gặp mấy tên tài tử xúi quẩy nữa.
Hạ Vũ ngẫm nghĩ, cũng đứng lên, Tề phu nhân tới bên cạnh hắn, hỏi, “Thần y a, ta có thể nói chuyện với Linh nhi một lát được không?”
“Đương nhiên.” Hạ Vũ gật đầu, “Nếu nàng có tinh thần hãy nói chuyện giúp nàng vui, không có tinh thần thì để nàng nghỉ ngơi, nhưng nhớ đừng ở trước mặt nàng khóc, hay nói chuyện gì thương tâm.”
“Hảo hảo!” Tề phu nhận vội vàng đáp ứng.
Hạ Vũ nhìn Tề phu nhân cùng Tề Thông Hải hoan hoan hỉ hỉ trở về phòng với nữ nhi, trong lòng cảm khái, Tề Thông Hải là vương gia cao quý, lại quan tâm đến con gái như vậy, cũng coi như hiếm thấy.
Hạ Vũ vừa ra ngoài vừa nghĩ, lúc đi đến cửa không để ý bậc thang ngay cửa Tề gia thiếu một viên gạch, Hạ Vũ lảo đảo giẫm vào khoảng không. May mà công phu hắn không tồi, nhảy thêm một bước ra phía trước, nên không bị ngã.
Ân Tịch Ly nghe có động tĩnh quay đầu lại, liếc nhìn bậc thang kia, có chút bần thần ngẩn người sau đó đột nhiên chỉ tay, “A! Gian chiếm cữu quẻ, hôm nay a!”
“Cái gì?” Viên Liệt chờ xem Ân Tịch Ly giải thích, Hạ Vũ thì nhíu mày, ngẩng đầu hỏi hắn, “Có nghĩa là gì?”
“Hắc hắc.”Ân Tịch Ly đi tới, thấp giọng nói vào bên tai Hạ Vũ, “Hôm nay nha, người có duyên ở tại hướng Đông Nam.”
“Thật sao?” Hạ Vũ kinh hỉ.
Ân Tịch Ly mỉm cười, gật đầu, lại bấm tay tính một cái, “Ai nha không ổn, hôm nay là tiểu hung, tiểu hung đụng cữu quẻ (quẻ xấu) nha, ngươi thì hả hê còn ta thì bất lợi.”
Hạ Vũ nhìn hắn, “Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi đừng bắt ta thay đổi a, nếu ngươi gặp xui xẻo thì có ta che chở cho là ổn rồi.”
“Đó là.” Ân Tịch Ly buồn bã nói, “Sao có thể vì sự bình an của mình mà bỏ mặc nhân duyên của huynh đệ…” Nghĩ tới đây, nói, “Kỳ thật, vận thế cũng có thể thay đổi, gặp tiểu tai tiểu họa phía trước, cùng lắm thì ta bỏ chạy thôi.”
“A?” Hạ Vũ ngỡ ngàng nhìn hắn.
“Uy, hai ngươi nói cái gì đó?” Cách đó không xa, Viên Liệt nhíu mày, thư sinh này lại lải nhải cái gì nữa đây?
Ân Tịch Ly quay đầu nhìn nhìn mọi người, cười, vẫy tay với hai huynh đệ Viên Liệt và Viên Lạc, “Giúp ta một việc.”
Một lát sau… trên đường chính của Nhạc Đô, xuất hiện cảnh tượng như thế này: Viên Liệt cùng Viên Lạc cúi đầu bước nhanh về phía trước, hai người mỗi người một tay nắm sau lưng của Ân Tịch Ly kéo đi. Ân Tịch Ly thủng thỉnh ung dung, trong bụng tính tính toán toán, chỉ cần đợi thu lợi tránh hại thêm một đoạn nữa là có thể quay mặt lại đằng trước mà đi.
Tề Diệc lộ ra vẻ mặt đăm chiêu theo ở phía sau, hỏi Hạ Vũ, “Vị này… Mẫn tiên sinh sao lại cổ quái như vậy?”
“Ha ha.” Hạ Vũ đã không còn tâm tư để cùng hắn ứng đối, chỉ là vừa đi vừa quan sát tứ phía, người nọ ở đâu? Hắn tìm người nọ hơn mười năm rồi, rốt cuộc là ở nơi nào?
Khi Ân Tịch Ly tới được chợ thư hôm qua tỷ thí, nhận ra người xem so với lần trước đã đông hơn gần gấp ba lần, phần lớn đều vì nghe đồn rồi hiếu kỳ mà đến.
Hơn nữa, chính giữa bãi đất trống còn được dựng thêm một khán đài.
Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn, phán, “Xem ra hôm nay có người dựng đài diễn hí khúc, chúng ta hẹn khi khác a, đi mua sách thôi…”
Chưa kịp đi, đã bị Viên Lạc túm về, “Mẫn huynh, ngươi nhìn khán đài kìa.”
Ân Tịch Ly quay lại, làm bộ dáng như đang ngẩng đầu thưởng nguyệt …Liền trông thấy tứ đại tài tử đã ở sẵn trên đài chờ hắn.
Ân Tịch Ly đành thở dài…Nếu bảo quân nhân là hổ, còn văn nhân là thỏ, vậy thà xem hai con mãnh hổ quần thảo nhau cho có khí thế, chứ mấy con thỏ đi gặm nhắm lẫn nhau thì hay ho ở chỗ nào, mọi người lại hết lần này đến lần khác thích xem, không biết nghĩ sao cho cam.
“Tướng quân.” Lúc này Quý Tư đã đến, chào hỏi Viên Liệt, trông thấy Tề Diệc liền hơi bất ngờ, “Tiểu vương gia cũng ở đây a?”
“Quý tướng.” Tề Diệc nhanh chóng hành lễ với Quý Tư.
Quý Tư gật đầu, liếc thấy Ân Tịch Ly, sửng sốt một hồi lâu mới hỏi, “Ngươi là…”
“Hắc hắc.” Ân Tịch Ly cười cười, hành lễ với Quý Tư, “Quý tướng, chốc nữa nhớ phải dẫn ta đi mua sách a.”
Quý Tư kinh hãi, vội vàng nhìn cao thấp dò xét hắn, đây chính là thư sinh hôm qua sao? Từ đầu đã gặp Ân Tịch Ly đeo mặt nạ rồi, còn tưởng hắn là dung mạo xấu xí nên xấu hổ không dám gặp ai, không ngờ hắn lại anh tuấn tiêu sái như thế.
Ngẫm lại, Quý Tư cảm thấy hổ thẹn, sao bản thân ta có thể tầm thường như vậy?! Tướng mạo là do trời sinh, thư sinh này tài văn chương bức xa người khác, quả thực nhân tài hiếm thấy, vậy mà mình lại đi để ý tướng mạo của hắn. Nghĩ bụng liền âm thầm hạ quyết tâm, người này thiên phú dị bẩm đích thực nhân trung long phượng (quí nhân), nhất định phải giữ trong triều làm quan!
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thần sắc trên mặt Quý Tư đã biến đổi đến ba lần, Ân Tịch Ly cảm thấy thú vị, thật không ngờ, đường đường Nam Cảnh thừa tướng gia, cũng là người đơn thuần a.
Trên đài, tứ đại tài tử đã sớm đợi đến mất bĩnh tĩnh, nhưng Ân Tịch Ly sống chết cũng không muốn thượng đài.
“Ngươi đã chấp nhận tỷ thí, còn không đi nhanh, phải chăng muốn chịu thua!” Viên Lạc nói.
“Ta không đi đâu!” Ân Tịch Ly rụt lại phía sau, “Thật mất thể diện, ở nơi đông người phô trương như thế khác nào làm xiếc cho người ta xem, có gì hay ho?”
Viên Liệt ngẫm nghĩ, sai tùy tùng đi mua một cái mặt nạ, giao cho Ân Tịch Ly, “Đeo vào đi, thế này sẽ không sợ bị mất mặt.”
Ân Tịch Ly nhận lấy mặt nạ săm soi, nhăn mũi, “Không đẹp bằng cái lần trước.”
Viên Liệt trừng mắt, Ân Tịch Ly mỉm cười với hắn.
Viên Liệt liền thấy tim đập loạn xạ, tên này vừa sử dụng yêu pháp!
Ân Tịch Ly quá chú tâm trêu chọc Viên Liệt, hoàn toàn không phát hiện ra Viên Lạc cùng Tề Diệc ở một bên, đang ngẩn ngơ nhìn hắn.
Đeo xong mặt nạ, lá gan của Ân Tịch Ly lớn thêm một bậc, quyết định đi làm càn, liền vòng quanh bậc thang, từ từ bước lên đài.
Hắn xuất hiện, người đến xem ở dưới đài liền nhanh chóng trở nên sôi nổi, ngày thường tứ đại tài tử được coi là xưng hùng xưng bá tại Nhạc Đô, bởi vậy cũng đắc tội không ít người, hôm nay rất nhiều người cùng nhau một lòng đến xem bọn chúng bị xấu mặt.
Khi Ân Tịch Ly tiến tới gần sát bốn người kia, La Tử Minh nói, “Tiếu Trúc tỷ thí thư pháp với Mẫn huynh, ta với ngươi tỷ thí hội họa, chúng ta cùng nhau luân chiến.”
Tề Diệc nghe xong quy tắc thì hơi bất mãn, cau mày nói, “Luân chiến là có ý gì? Bốn người đấu một sao?”
Viên Lạc gật đầu, “Đúng a, kỳ thật bọn chúng luân phiên thi thố, đã rất bất lợi rồi.”
“Ai, đừng nóng vội.” Quý Tư ngược lại tương đối điềm tĩnh, nhẹ nhàng khoát tay, “Năm đó Chư Các Khổng Minh khẩu chiến giữa một rừng nho gia, cũng là đại thắng quay về mà không bị thương hại đến một sợi tóc, nếu đã có thực tài, đối thủ đông mấy cũng không đáng lưu tâm.”
Viên Liệt không yên lòng, quay sang hỏi Hạ Vũ đang dáo dát nhìn quanh tứ phía, “Hắn nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Hạ Vũ hoàn toàn không để ý trên đài, quay đầu lại hỏi: “Cái gì?”
“Thần y, ngươi đang tìm ai ở đây a?” Viên Lạc nói, “Ca ca của ta hỏi, Mẫn huynh một người đấu nhiều người, có đúng là bất lợi không?”
Hạ Vũ nghe xong thản nhiên cười, “Luận về múa mép khua môi, đừng bảo bốn, bốn mươi còn không nói lại hắn.”
“Vì sao?” Quý Tư trong lòng kích động, hẳn là có tài hùng biện?
Lại nghe Hạ Vũ thuận miệng buông một câu, “Còn ai qua mặt được hắn, một bụng đầy ác ý!”
…
Ân Tịch Ly hỏi Mạc Tiếu Trúc, “Tỷ thí thư pháp như thế nào?”
“Chép lại văn tự.” Lời Mạc Tiếu Trúc vừa nói ra liền gây chấn động, dưới đài phần lớn mọi người đều khó hiểu… Chép lại văn tự? Đây là việc cực kỳ cơ bản mà người mới bắt đầu tập viết chữ phải làm, sao lại đem ra thi a?
Ân Tịch Ly thấy hắn tràn đầy tự tin nóng lòng muốn tỉ thí, biết ngay mấy người kia tối qua khẳng định là đã cân nhắc cả đêm, bên trong việc chép lại văn tự này, chắc chắn có điểm bất thường.
“Viết như thế nào?” Ân Tịch Ly hỏi.
“Ở đây có hai quyển thư pháp ‘Bách gia thi từ’, là tiểu sử của trên một trăm vị thư pháp gia nổi danh thiên hạ, chúng ta mỗi người xem một lần, sau đó viết ra, chính xác đến từng từ, giống nhau từng câu thơ, thấy có được không?”
Ân Tịch Ly nghe xong ngược lại hơi ngạc nhiên, vẻ mặt bội phục ẩn sau mặt nạ nhìn Mạc Tiếu Trúc, thầm nghĩ, tối hôm qua hắn suy nghĩ ít nhất bốn canh giờ mới cho ra được kế pháp này a.
Mạc Tiếu Trúc thấy Ân Tịch Ly tựa hồ như ngây ngẩn cả người, trong lòng đắc ý, không uổng công tối qua hắn suy nghĩ mất đến bốn canh giờ, thức trắng một đêm mới đưa ra được chủ ý này.
……….
“Điều này làm sao có thể thực hiện được?” Viên Lạc cau mày, “Không những phải nhớ rõ từng chữ, mà còn phải viết ra, hẳn là rất khó a.”
“Hơn nữa.” Tề Diệc nhíu mày, “Bản văn tự mẫu là do Mạc Tiếu Trúc đưa ra, ai biết được hắn có lén lút luyện qua chưa?”
Chúng thư sinh đang vây quanh xem cũng hiểu việc này là bất khả thi, hơn nữa trận tỷ thí tựa hồ khá vô lý, có khả năng mặt nạ thư sinh sẽ khước từ.
Hạ Vũ dưới đài thấy rõ ràng, đành lắc đầu, trong lòng tự nhủ, khước từ? Chỉ sợ Ân Tịch Ly hiện đang cười thầm. Mạc Tiếu Trúc kia đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đấu với ai khác thì còn có thể có đường sống, đòi so trí nhớ với Ân Tịch Ly, chẳng phải ăn no rỗi việc sao?!
Quả nhiên, khuôn mặt Ân Tịch Ly dưới mặt nạ chính là đang cười thích thú, nhẹ gật đầu, vui vẻ đáp ứng, “Tốt lắm.”
…
Ân Tịch Ly gật đầu đồng ý, lập tức dưới đài xôn xao một trận, tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thư sinh này đầu óc thiển cận, vẫn chưa hiểu ý Mạc Tiếu Trúc a?
Mạc Tiếu trúc cũng cho rằng ít nhất Ân Tịch Ly sẽ phản bác hoặc là chất vấn đôi câu, lý lẽ để ứng phó đều đã chuẩn bị sẵn, không ngờ thư sinh này một mực đáp ứng, khiến hắn ngược lại đâm ra sợ hãi trong lòng.
Ân Tịch Ly đưa tay, “Lấy bản văn tự mẫu ra.”
Mạc Tiếu Trúc định thần lại, trong lòng tự nhủ, lần này nhất định sẽ không thua, bộ ‘bản mẫu tự bách gia’ đó hắn đã luyện viết từ nhỏ đến lớn, nên đã sớm thuộc nằm lòng, thư sinh này đừng nói là người, cho dù hắn là thần đi nữa, cũng không có khả năng làm tốt hơn mình! Liền đem bản mẫu tự giao cho Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly đi sang một bên tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lật từng trang từng trang xem qua.
Mạc Tiếu Trúc chứng kiến động tác của hắn, càng thêm khó hiểu.
Bộ dáng của Ân Tịch Ly không hề giống như đang ở thế hạ phong, mà giống như đang nhàn nhã lật sách, thưởng thức bảnmẫu tự, có điều động tác lật sách của hắn so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều.
“Tam đệ.” La Tử Minh vỗ nhẹ vào vai Mạc Tiếu Trúc, nói, “Hắn chẳng qua là đang phô trương thanh thế thôi, đừng phân tâm.”
“Ân.” Mạc Tiếu Trúc gật đầu, cúi xuống, cũng mở bản mẫu tự ra, chăm chú nhìn.
Qua thời gian khoảng một nén nhang, Ân Tịch Ly xem xong bản mẫu tự rồi, ngáp một cái, Mạc Tiếu Trúc nhìn hắn, “Mẫn huynh, xem xong chưa?”
“Ân.” Ân Tịch Ly nhẹ gật đầu, “Vừa xong.”
“Nhớ kỹ hết sao?” Mạc Tiếu Trúc hỏi một câu.
Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ, “Cũng tương đối, mặc cho số phận đi.”
Mạc Tiếu Trúc gật đầu nói, “Như vậy bắt đầu được chưa?”
“Ai, chờ một chút.” Ân Tịch Ly đột nhiên lại khoác tay.
“Sao vậy?” Mạc Tiếu Trúc tự nhủ, quả nhiên a? Vừa lâm trận đã muốn bỏ chạy.
“A, ta cảm thấy thế này, bản mẫu tự đó nếu ngươi cũng viết ra tương tự, ta cũng viết ra tương tự, đây không phải là hết cách so sao?”
Mạc Tiếu Trúc dừng một chút, gật đầu, hỏi, “Mẫn huynh có cao kiến gì không?”
“Không bằng lại thêm một bản nữa.” Ân Tịch Ly cười cười, nói, “Lần thứ nhất chúng ta ghi thuận, lần thứ hai ghi ngược, ghi xong cầm kính soi, nếu trong gương giống hệt trong sách thì thắng, cảm thấy sao? Có thú vị hơn trước không?”
Ân Tịch Ly vừa dứt lời, dưới đài vốn đang nhốn nháo đột nhiên yên lặng, sau đó, tiếng bàn luận còn phát ra còn xôn xao hơn.
Mạc Tiếu Trúc có hơi hoảng sợ, đây quả thực là mới nghe lần đầu, đem chữ ghi ngược lại? Nhưng nếu viết ngược chữ thì bài thơ cũng sẽ bị ngược…Điều này sao có thể.
Đang lúc bối rối, chợt nghe La Tử Minh vỗ hắn nhè nhẹ, thấp giọng nói, “Tam đệ, đừng sợ, hắn chính là phô trương thanh thế, ngươi mà nhượng bộ thì hắn liền thắng. Ta không tin trên đời có người làm được như vậy, nếu hắn thật sự có năng lực đó, chúng ta bại dưới tay hắn, cũng là tâm phục khẩu phục!”
Mạc Tiếu Trúc nghe xong nhíu mày, trầm ngâm một hồi lâu xong, thấy Ân Tịch Ly nhất định là đang dọa người, liền gật đầu một cái, “Hảo! Ta đấu với ngươi!”
Ân Tịch Ly mỉm cười, sờ sờ cằm cái mặt nạ, ha ha…
“Hạ Vũ.” Viên Lạc hỏi Hạ Vũ, “Thật sự có chuyện như thế sao?”
Hạ Vũ bật cười, “Cái này mà đáng gì? Không phải chỉ là viết chính tả sao?”
“Là viết chữ ngược a?”
“Nhìn từ mặt sau trang sách, có phải là sẽ thấy chữ ngược lại không? Hắn nhìn xong, chẳng phải là đã có thể nhớ kỹ rồi?” Hạ Vũ thản nhiên nói, “Chỉ cần hắn đọc qua cái gì một lần, đều có thể nhớ kỹ nguyên vẹn, mặc kệ thứ đó hợp lý hay không.”
“Có người sở hữu tài năng như thế sao?” Quý Tư lấy làm kinh ngạc.
Hạ Vũ cười nhạt, “Nếu hắn không có tài cán gì mà tính tình kiêu ngạo lại thích đi gây sự như thế, làm sao còn sống được đến giờ? Đã sớm bị người ta đập chết rồi.”
Viên Liệt đồng tình gật đầu phụ họa, “Nói có lý a!”
………..
Lúc này chợt nghe tiếng người hô, “Bắt đầu!” Tất cả mọi người đều hướng lên khán đài, liền thấy Ân Tịch Ly và Mạc Tiếu Trúc đã mỗi người ở một bên, chiếm lấy một cái bàn, bắt đầu viết chữ.
Giấy Tuyên Thành kéo ra rất dài, hai người cùng múa bút như rồng bay, Mạc Tiếu Trúc dùng hai tay cầm hai bút, ghi chính tự, nhưng Ân Tịch Ly cũng dùng hai tay cầm bút, một tay ghi thuận, một tay ghi nghịch, động tác thoạt nhìn có phần thiếu tự nhiên.
Viên Liệt chợt cảm thấy biểu tình trên mặt Ân Tịch Ly lúc này nhất định là đang cười, hơn nữa còn cười rất xấu xa đáng ghét.
Để được khách quan… mọi người xếp thành hàng đi quanh trước mặt hai người quan sát, tránh trường hợp có người viết sẵn, lấy ra giả mạo.
Khởi đểm, ai cũng đứng xem Mạc Tiếu Trúc, nhưng về sau cơ hồ tất cả chuyển sang vây quanh phía Ân Tịch Ly, âm thanh bàn tán xì xào truyền đi, Mạc Tiếu Trúc đã thấy trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Trần Miễn hơi tò mò, tiến tới sau lưng Ân Tịch Ly nhìn thoáng một cái, sắc mặt lập tức tái đi, thất thần quay về, La Tử Minh nhìn hắn, Trần Miễn khẽ nhíu mày lắc đầu, cảm thấy vượt quá sức tưởng tượng.
Cứ như vậy qua chừng nửa canh giờ, thấy Ân Tịch Ly đã đem bút gác vào ống đựng, nói, “Viết xong.”
Lúc này, Mạc Tiếu Trúc cũng đã viết xong chữ thuận chiều, nhưng chữ ngược thì hắn thật sự không viết nổi.
Vài vị phu tử giơ chữ hai người ghi lên, hướng trước mắt mọi người rồi đặt xuống, luận thắng bại.
“Tốt!” Viên Lạc vỗ tay nói, “Mẫn huynh, đệ nhất thiên hạ tài tử.”
Mọi người cũng đều tấm tắc khen ngợi, Ân Tịch Ly vò đầu, sợ nhất là bốn chữ ‘đệ nhất thiên hạ’ này, ngốc tử mới đi làm đệ nhất thiên hạ.
Mạc Tiếu Trúc lúc này mặt đầy mồ hôi, nhưng trong lòng chỉ có một câu___thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn! Hắn Mạc Tiếu Trúc dĩ nhiên là ếch ngồi đáy giếng, mất thể diện như thế sau này làm gì còn chỗ đứng? Hắn làm đại tài tử cái gì nữa, chẳng thà chết quách đi cho xong.
Đang trong lúc uất ức, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng lộp bộp lộp bộp của trống bỏi, quay sang, chỉ thấy Ân Tịch Ly đang lắc trống.
Mạc Tiếu Trúc nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn, Ân Tịch Ly đi quanh hai vòng, ngửa mặt lên trời ngẫm nghĩ, nói, “Ai, nhìn không ra nha.”
Mạc Tiếu Trúc hỏi hắn, “Nhìn cái gì?”
Ân Tịch Ly cười hỏi hắn, “Có phải ngươi đang có ý niệm ghét bỏ bản thân không a?”
Mạc Tiếu Trúc sững sờ, đỏ bừng cả khuôn mặt, một bên tam đại tài tử nghe được đều cả kinh.
“Tiếu Trúc, thắng bại là chuyện thường tình, ngươi đừng để trong lòng a!” Mọi người vội vàng khuyên nhủ hắn.
Mạc Tiếu Trúc lại càng xấu hổ, mới thua liền cảm thấy không muốn sống nữa, cái này so với thua càng mất mặt hơn.
Lại nghe Ân Tịch Ly nói bóng gió, “Tiểu tử, mệnh của ngươi không tệ đâu!”
“Là ý gì?” Mạc Tiếu Trúc không rõ Ân Tịch Ly đang châm biếm hắn, hay đang nghiêm túc nói chuyện, có mặt nạ che, nhìn không được vẻ mặt của hắn.
Ân Tịch Ly dùng trống bỏi chỉ chỉ hắn, nói, “Ba mươi năm sau gặp chân thời, tiểu tử, hãy trân trọng vận số tốt của ngươi, đừng lãng phí!”
Quả nhiên…Để bù lại, Mạc Tiếu Trúc biết sỉ tự nhiên dũng, khổ luyện thư pháp. Ba mươi năm sau, triều đại thay đổi, hậu hoàng đế Ngao Thịnh phong hắn là Thịnh Thanh đệ nhất thư, tại đại hôn của Ngao Thịnh và Tương Thanh, hắn đã viết bốn chữ “Thịnh thế Thanh phong”, được vinh dự treo bên ngoài tẩm cung Ngao Thịnh. Mãi cho đến ngày Mạc Tiếu Trúc thọ trăm tuổi, lời văn thơ đối ngẫu sau cùng vẫn là ___Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, biết sỉ thì sẽ dũng.
Nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Ván thứ ba, Ân Tịch Ly thắng đẹp, tứ đại tài tử thua hết ba người, kẻ sáng suốt nhìn là biết ngay, tỷ thí lần này kỳ chắc chắn Ân Tịch Ly thắng. Lúc bấy giờ trời đã trưa, mặt trời đã lên cao, Ân Tịch Ly dùng tay áo phẩy phẩy gió, thương lượng với La Tử Minh, “Chúng ta ăn cơm xong rồi thi tiếp có được không? Đói muốn chết.”
La Tử Minh xét thấy hắn gầy gò, đúng là rất dễ đói a, liền gật đầu.
Ân Tịch Ly chạy xuống đài, cùng đi ăn với nhóm của Quý Tư và Viên Liệt, phải trách Ân Tịch Ly trước khi đi không chịu xoay trống bỏi tính xem lành dữ thế nào, bữa cơm này, đích thực ăn trúng toàn đại sự được dọn lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 8: Thiên hạ vô song
Chương 8: Thiên hạ vô song